Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 121




Lúc mang điện thoại đến thành phố Cầm đã đưa đến quán sửa điện thoại, định dạng lại một lần, loại bỏ toàn bộ vius đã cài vào trong máy lần trước, nhưng một lần bị rắn cắn, Kỷ Tuân nhìn chằm chằm màn hình hai giây, anh hơi ám ảnh trò chuyện WeChat, thế là trực tiếp gọi điện luôn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của Hoắc Nhiễm Nhân vang lên bên tai Kỷ Tuân, gần đến mức chỉ cần anh nhắm mắt lại là giống như có thể tưởng tượng ra Hoắc Nhiễm Nhân đang ngủ bên cạnh anh, nhỏ nhẹ nói chuyện với anh.

Chỉ cần nghĩ như vậy, dường như cơ thể đã trở nên ấm áp.

"Alo?"

"Tra được Mạnh Phụ Sơn? Hành động nhanh lắm." Kỷ Tuân nói, "Em cũng thật sự tính toán chi li, quyến luyến không quên hắn nha."

"Hiện tại anh đã chịu nói với tôi về hắn rồi à?" Hoắc Nhiễm Nhân châm chọc, "Đối tượng mật hội nhiều lần, không muốn bị người khác phát hiện của anh."


"Em nói cứ như tôi với cậu ta có mối quan hệ không muốn cho người ta biết không bằng ấy." Kỷ Tuân kháng nghị.

"Không có sao?"

"Không có." Kỷ Tuân tức giận trả lời, "Tất cả mối quan hệ không muốn cho người ta biết, đều —— "

"Hả?"

"Là với em."

Anh nói ra câu này, giống như lời tỏ tình vốn không có chuẩn bị mà đột nhiên thốt ra, nhất thời hơi xấu hổ, anh nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm đồng hồ thủ công mỹ nghệ ở đầu giường, một chiếc đồng hồ thủ công mang phong cách phương Tây, trên mặt đồng hồ tròn tròn treo một thiên thần nhỏ cởi truồng cầm cung tên, thiên thần này tên gì? —— Cupid.

Anh giơ tay sờ lên mũi tên biểu tượng trái tim. Mũi tên "Xèo ——" một tiếng, bắn vào trái tim anh.

Anh lại nhìn sang chỗ khác, lôi Mạnh Phụ Sơn ra để che giấu thẹn thùng: "Được rồi, để tôi kể cho em một vài chuyện về Mạnh Phụ Sơn, cậu ta là bạn đại học của tôi, nếu nhắc đến cậu ta, còn có thể thuận tiện nhắc tới vụ án tôi đã giải quyết ở trường chuyên đại học Cầm lúc trước..."


*

Năm 2007

Đây là khách sạn thứ ba mà Kỷ Tuân tìm được trong ngõ hẻm sâu xa.

Cửa khách sạn rất bí mật, bên ngoài là quầy hàng bán thuốc lá cùng đồ uống, ảnh trên quầy hàng là ảnh tài trợ của hãng nước khoáng Oa Ha Ha, trên mặt bìa đỏ rực, bốn chữ "Quầy Hàng Hữu Nghị" màu đen vốn đã không dễ thấy, huống hồ là dòng chữ "Cho thuê phòng, có mạng, 50/ngày" nhỏ hơn vài cỡ dưới bốn chữ đen kia.

Chú bán hàng nhìn Kỷ Tuân, Kỷ Tuân cũng nhìn chú bán hàng.

Trên tủ kính đặt giữa gian hàng của bọn họ, là toàn bộ tiền lẻ mà Kỷ Tuân moi từ trong túi ra.

Tổng cộng một tờ 20 tệ, hai tờ 10 tệ, một tờ 5 tệ, hai đồng tiền xu 1 tệ, một đồng tiền 5 xu, tổng cộng 47.5 tệ.

Chú bán hàng nhìn anh từ phía sau tờ báo, chắn trước mặt chú chính là một tờ báo vé số từ thiện, quầy hàng này còn kinh doanh cả vé số: "Vẫn thiếu 2.5 tệ."


Kỷ Tuân lại móc ví tiền, cuối cùng gắp ra được một xu từ trong khe ví, đặt lên trên xấp tiền kia.

"Một xu." Chú bán hàng cạn lời, "Vẫn thiếu..."

"Chú làm ơn làm phước." Kỷ Tuân chắp hai tay trước ngực, "Học sinh như cháu thật sự không có tiền, dù gì cháu cũng thấy chỗ của chú nhìn có vẻ không khai trương nổi đâu, chú cho cháu số lẻ đi?"

"Học sinh nên chăm chỉ học hành, sao lại chạy tới đây thuê nhà trọ, cãi nhau với bố mẹ à? Cháu phải hiểu chuyện một chút, cha đẻ mẹ ruột, chẳng lẽ lại không muốn tốt cho cháu ư?"

Chú bán hàng lầm bầm hai tiếng, cầm báo quét qua mặt bàn, xấp tiền chui xuống ngắn kéo dưới quầy hàng, sau đó đưa một cái thẻ cho anh.

"Tầng 3, phòng 301, quẹt thẻ vào cửa, giữ gìn đồ đạc bên trong, hỏng phải đền tiền."

"Cháu biết rồi." Kỷ Tuân cầm thẻ, đi về phía cầu thang bên cạnh quầy hàng.
Cầu thang nơi này cũng không biết được dựng lên từ năm nào, thế mà vẫn làm bằng gỗ, trên tường xi măng mắc một đống dây điện, trên dây điện treo một bóng đèn tròn lúc sáng lúc tắt, chằng chịt mạng nhện.

Bước một bước, tiếng kẽo kẹt vang lên, bụi bặm cũng rơi xuống.

Nhưng lúc này cũng không kỳ kèo được nhiều như vậy, trong lúc Kỷ Tuân tiếp tục đi lên trên còn lấy ra điện thoại, gọi điện cho các anh em ở ký túc xá của mình.

Hết đạn hết cơm, cầu trợ giúp!

Ký túc xá của đại học công an là phòng bốn người, anh gọi cho từng người một, người bạn giường dưới thở dài, "Người anh em, dạo này tôi cũng hơi túng, gửi cậu hai trăm tệ, xem như là giang hồ cấp cứu." Người anh em ngủ dưới của giường bên cạnh thì lại tỏ vẻ khó hiểu, "Phá án cái gì, nghe đã biết là vô căn cứ, cậu mau chóng trở về đi, mỗi ngày lên lớp đều phải điểm danh hộ cậu khiến tôi kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bị giảng viên phát hiện." Nhắc thì nhắc, mà nhắc xong cũng gửi cho ba trăm tệ.
Lúc này đã có năm trăm tệ rồi, Kỷ Tuân tính toán, cảm thấy cũng đã đủ, vốn là không muốn cầu viện bạn cùng phòng cuối cùng.

Hai người bạn cùng phòng trước đó, một người tên là Chử Gia Hữu, một người tên là Thái Văn Minh, tên rất dễ nhớ, lúc Kỷ Tuân mới vừa chuyển vào ký túc xá đã nghe thấy bọn họ đang đùa nhau, nói tên của chúng ta có "lợn", có "rau", thịt rau hòa trộn, dinh dưỡng đầy đủ ha. (Lợn là từ đồng âm với họ Chử, rau là từ đồng âm với họ Thái)

Hai người này đã là bạn cùng phòng với nhau từ khi mới nhập học đầu năm nhất, Kỷ Tuân cũng khá thân thiết với bọn họ, chỉ có người bạn cuối cùng, tên Mạnh Phụ Sơn, vốn cũng không phải bạn cùng phòng của anh, là người cộng tác cố định khi tham gia lớp huấn luyện thực chiến của anh.

Tính cách của người này rất lạnh nhạt, có thể động thủ tuyệt không động khẩu, dáng vẻ một mình lẻ loi lui tới giữa sân trường quả thật rất giống một con sói cô độc, thời điểm trâu bò nhất, trong một tuần Kỷ Tuân đã luyện với Mạnh Phụ Sơn năm ngày, trong năm ngày này, cho dù Kỷ Tuân nói thế nào nói cái gì, Mạnh Phụ Sơn vẫn không đáp một câu.
Còn làm Kỷ Tuân tưởng là đối phương có bất mãn với mình. Đến khi cuối năm nhất, Mạnh Phụ Sơn mới đột nhiên tìm tới, hỏi: "Phòng ký túc của cậu vẫn còn một chỗ trống, tôi có thể chuyển đến phòng cậu không?"

Lúc này anh mới phát hiện, có lẽ thật sự là do Mạnh Phụ Sơn không thích nói chuyện, còn đâu vẫn là anh em cực tốt, tỷ như lần này, Kỷ Tuân mới một nói khéo tình cảnh khốn khó hiện tại của mình, đối phương đã nói thẳng:

"Một ngàn."

"Hả?"

Kỷ Tuân vừa vặn leo cầu thang xong, đang mở cửa, một căn phòng 50 tệ thật sự không thể mong đợi quá nhiều, gần như mỗi một thứ đều tỏa ra hương vị xa xưa, lúc Kỷ Tuân đẩy cửa ra, lỗ tai có thể nghe thấy tiếng cót két cực lớn, giống như đang mở cánh cửa kim loại mười ngàn năm không được dầu bôi trơn.

"Thật ngại quá, vừa nãy không nghe rõ, cậu nói gì cơ?"
"Tôi có thể cho cậu vay một ngàn tệ." Mạnh Phụ Sơn rõ ràng rành mạch, nói lại lần nữa.

"Người anh em, thật ra không thiếu nhiều như vậy..." Kỷ Tuân thụ sủng nhược kinh, cảm giác hiện tại của anh giống như khi Mạnh Phụ Sơn cố ý tới tìm anh muốn chuyển vào ở chung ký túc xá với anh lúc trước, anh luôn cảm thấy mình với Mạnh Phụ Sơn không thân thiết đến mức đó, kết quả đối phương lại nhiều lần khiến anh bất ngờ.

"Cho cậu thì cậu cầm đi." Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn thẳng thắn trực tiếp, quý chữ như vàng, "Nghỉ đông tôi không muốn về nhà, tình huống nhà tôi chắc cậu cũng đã nghe nói rồi. Đến lúc đó tôi về nhà cậu chơi, cậu chia cho tôi nửa cái giường là được."

Kỷ Tuân còn thật sự biết loáng thoáng tình huống gia đình của Mạnh Phụ Sơn, không phải anh cố ý đi hỏi thăm, tất cả đều là nghe các bạn học bàn tán... Nỗi khổ của người có quan hệ rộng chính là đây, cho dù không muốn biết, lời bàn tán cũng tự mọc cánh, bay vào trong tai anh.
Bố mẹ của Mạnh Phụ Sơn ly dị từ lâu, kỳ nghỉ hè sau khi Mạnh Phụ Sơn tốt nghiệp cấp ba, bố của hắn đã đưa ra quyết định để người phụ nữ mà ông đã kết giao nhiều năm chuyển vào nhà sống chung. Dì đó cũng ly dị, mang theo một đứa con trai, thằng bé nhỏ hơn Mạnh Phụ Sơn ba tuổi, vừa tốt nghiệp cấp hai, đang chờ lên lớp 10.

Mạnh Phụ Sơn không quen sống với dì và em trai mới vừa chuyển vào, nhưng cũng không quá để tâm, dù sao hắn đã thi đại học xong, sắp tới sẽ phải rời nhà lên đại học. Thế nhưng em trai mà dì mang theo lại không muốn.

Vì muốn phá đám tổ hợp hai gia đình này, em trai dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cuối cùng còn kiêu căng tuyên bố chính mình là GAY, hơn nữa còn xông vào phòng của Mạnh Phụ Sơn lúc nửa đêm, đánh thức Mạnh Phụ Sơn đang ngủ, tỏ tình với Mạnh Phụ Sơn.
Lúc đó hoảng loạn nhốn nháo, thần kinh suy nhược, tâm tình sụp đổ, Mạnh Phụ Sơn chưa từng kể, thế nhưng chỉ cần hơi ngẫm lại, Kỷ Tuân cũng không nhịn được mà khóc thay cho Mạnh Phụ Sơn.

Nói tóm lại, kết quả cuối cùng Mạnh Phụ Sơn vốn đang cân nhắc mấy trường đại học mà mình có thể đăng ký sau khi thông báo điểm thi đã điền toàn bộ nguyện vọng một, nguyện vọng hai, nguyện vọng ba vào trường đại học công an thủ đô, quyết tâm muốn dùng ánh sáng chân lý rửa sạch "ẻo lả" dính trên người mình —— Em trai nhỏ hơn ba tuổi mà mẹ kế của hắn mang theo, chính là một thằng nhóc dịu dàng xinh đẹp giống như con gái.

Nhưng sau khi tiến vào đại học công an, dường như Mạnh Phụ Sơn vẫn không có hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý do em trai gây ra.

Năm nhất đại học, trong ký túc có một đôi giường trên giường dưới với nhau, hai người kia ở chung với nhau cũng khá hợp, tránh không được một vài cử chỉ thân mật, tỷ như kề vai sát cánh ôm một cái, tắm chung ngủ chung... Dưới cái nhìn của Kỷ Tuân, thật sự không có gì cả, nhưng Mạnh Phụ Sơn lại không chịu được, cuối năm nhất, hắn đưa ra thỉnh cầu muốn chuyển vào phòng Kỷ Tuân.
Lời thỉnh cầu kia, còn là do Mạnh Phụ Sơn đưa ra sau một buổi huấn luyện thực chiến.

Anh vẫn nhớ rõ tình cảnh hôm đó. Ngày đó Mạnh Phụ Sơn ra tay hơi nặng, nửa vai trái của anh đều đau giống như bị chuột rút, anh vừa nhe răng trợn mắt, vừa lấy ra bình nước cùng khăn lau mặt từ trong balo.

Cái khăn lau mặt có màu cà phê cùng họa tiết gấu bông nhỏ.

Những năm học đại học, rất nhiều thứ trên người anh đều được Kỷ Ngữ chuẩn bị cho. Gia đình anh vẫn luôn thi hành chế độ nam nữ bình đẳng, anh có bao nhiêu tiền tiêu vặt, em gái cũng có bấy nhiêu tiền tiêu vặt. Tiền tiêu vặt của anh thường xuyên lấy tháng nào tiêu hết tháng đó; còn Kỷ Ngữ lại có thể tích góp được một chút vào mỗi cuối tháng, ít thì một, hai trăm, nhiều thì hai, ba trăm.

Rõ ràng nữ sinh còn nhiêu thứ cần tiêu hơn cả nam sinh, cũng không biết con bé tiết kiệm kiểu gì.
Nói chung, bởi vì trong tay dư dả, Kỷ Ngữ sẽ thường xuyên mua mấy món đồ nho nhỏ cho anh, từ móc treo trên balo đến cốc nước rồi khăn mặt lại đến bao bảo vệ cổ tay khi vận động, thấm thoát như vậy, đồ vật hằng ngày của anh đều được Kỷ Ngữ mua cho.

Khi đó Kỷ Ngữ chỉ mới 14 tuổi, luôn thích những thứ đáng yêu, mỗi khi anh xuất hiện cùng mấy con vật nhỏ đáng yêu, dù là trong phòng ngủ hay trong lớp học đều sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn từ người khác.

Anh cũng quen rồi, không cảm thấy có vấn đề gì cả, còn khoe với mọi người anh có một cô em gái đáng yêu. Anh nhớ hầu hết mọi người đều từng hỏi anh về em gái, chỉ có Mạnh Phụ Sơn, mỗi lần nghe được cũng chỉ coi như không nghe thấy, luôn tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm mà trực tiếp đi qua.

Thế nhưng lần kia, Mạnh Phụ Sơn cầm ống tay áo lau mặt, sau khi nhìn khăn mặt hình gấu của anh một lúc lâu, lại đưa ra thỉnh cầu đổi phòng ngủ với anh, chờ anh đồng ý rồi, Mạnh Phụ Sơn mới hỏi một câu giống như vẽ rắn thêm chân:
"Em gái thật sự rất đáng yêu sao?"

*

Sau khi giản lược kể lại toàn bộ câu chuyện về Mạnh Phụ Sơn thời đại học, Kỷ Tuân nở nụ cười với Hoắc Nhiễm Nhân đang ở đầu bên kia của điện thoại: "Thật ra cậu ta cũng rất biết đùa, sau khi tôi biết cậu ta muốn chuyển sang phòng tôi là vì sợ đồng tính, tôi còn rất nghiêm túc hỏi hắn, "Nếu như tôi là GAY thì phải làm sao?" Kết quả em đoán xem hắn phản ứng như thế nào?"

"Phản ứng như thế nào?" Hoắc Nhiễm Nhân hiếu kỳ hỏi.

"Hắn liếc tôi một cái, cực kỳ ngầu mà bỏ lại ba chữ, "Không thể nào"." Kỷ Tuân nói.

"Tự vả quá." Hoắc Nhiễm Nhân bình luận.

"Mắt của hắn bị mù gián đoạn." Kỷ Tuân cười nhạo, "Thích Kỷ Ngữ ngược lại là một trong những lần sáng mắt hiếm hoi trong cuộc đời mù mờ của hắn. Đáng tiếc Kỷ Ngữ vẫn luôn hiểu nhầm, luôn coi hắn là anh trai..."
Tiếc nuối được tiết lộ trong lúc lơ đãng, lại bị Kỷ Tuân xóa đi.

"Mạnh Phụ Sơn không có gì để nói nhiều." Kỷ Tuân nói.

Trong cuộc đời của mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều người, có một số người tuy rằng rất hợp với mình, tình như thủ túc, thế nhưng lại không thoát khỏi đủ loại mánh khóe của vận mệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách không thể vượt qua vạch giữa hai người, khiến song phương chỉ có thể đi về hướng ngược lại, càng đi càng xa.

"Để tôi kể cho em về một người mà tôi đã quen ở thành phố Cầm nhé." Kỷ Tuân nói tiếp.

Trong khoảnh khắc này, Hoắc Nhiễm Nhân đã dự cảm được điều gì đó, cậu nín thở trầm tư, một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói hơi lạc đi của chính mình.

"Ai?"

"Chu Triệu Nam." Kỷ Tuân, "Một người bạn nhỏ mà tôi đã quen ở trường chuyên đại học Cầm."
-----------------------------------