Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 112




Hành động này hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên, lúc Hoắc Nhiễm Nhân hôn lên tay anh căn bản không nghĩ nhiều, mãi đến khi cậu liếm hết vệt máu, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt khác thường của Kỷ Tuân, cậu mới nhận ra rốt cuộc mình đang ở đâu, đang làm chuyện gì.

Đang ở bên ngoài.

Sau lưng còn có người.

Còn có kẻ tình nghi, còn có rất nhiều đồng nghiệp của cậu.

Hoắc Nhiễm Nhân quay lưng về phía những người khác, không biết đồng nghiệp đi cùng có nhìn thấy cảnh này hay không, trong thời gian ngắn cũng không có dũng khí quay đầu lại, chỉ cảm thấy trong hư không hiện ra từng đôi mắt, những đôi mắt này lại từ hư không ngưng tụ thành thực thể, nặng trình trịch nhằm vào vai cậu...

Kỷ Tuân nghe thấy được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch.


Còn rất kỳ quái.

Phản ứng sinh lý do chứng sợ hãi sắc bén mang đến, hay khi anh đối mặt với bắt cóc tống tiền đều không có đập mãnh liệt như thế này.

Anh chú ý tới một chút căng thẳng sau khi Hoắc Nhiễm Nhân ý thức được tình cảnh hiện tại, em ấy sợ bị người khác nhìn thấy sao? Sợ bị người khác thấy, mà vừa rồi còn dám to gan như vậy. Kỷ Tuân nghĩ. Hoắc Nhiễm Nhân nhìn ra hướng cửa sổ, không thấy rõ sau lưng, nhưng anh thấy rõ.

Không ai chú ý đến bọn họ.

Mấy người Đàm Minh Cửu Văn Dạng Dạng quát mắng Ti Ti cùng người cầm dao, bảo bọn họ thành thật chút, đừng phản kháng, Viên Việt đang nói chuyện với một tay cảnh sát khác, tuy mặt hướng về phía bọn họ, nhưng không có liếc mắt về phía họ.

Hoắc Nhiễm Nhân giơ tay lên, bàn tay đặt trên môi.

Máu tươi nhiễm đỏ môi cậu lại in vào lòng bàn tay cậu, giống như một dấu son nhợt nhạt.


Trái tim Kỷ Tuân đã lỡ một nhịp.

Anh bỗng cất giọng: "Viên Việt —— "

Viên Việt ngẩng đầu lên: "Hả?"

Kỷ Tuân: "Không chỉ có hai người tại hiện trường bắt cóc tôi, còn có một gã tóc vàng —— Tôi không biết tên hắn, hắn nhuộm tóc vàng, cằm có nốt ruồi, gần đây mới xuất ngoại từ phía hải quan; vừa rồi hắn còn thông qua máy chiếu xuất hiện ở hiện trường —— À, cái máy chiếu này cũng là vật chứng."

Nếu là vật chứng, nhất định phải mang về cục cảnh sát, làm theo quy trình.

Đây chính là mục đích của Kỷ Tuân.

Trong chớp mắt Viên Việt gọi vị cảnh sát bên cạnh đồng thời đi xử lý máy chiếu, mà những người còn lại vừa bước ra cửa, Kỷ Tuân đứng lên từ chỗ ngồi, ôm lấy Hoắc Nhiễm Nhân, nhanh chóng hôn một cái.

Người dưới tay bỗng dưng cứng đờ.

Kỷ Tuân không có dừng lại, môi của anh sát qua môi của Hoắc Nhiễm Nhân, lau đi vệt máu cuối cùng giữa môi đối phương.


Cánh môi mỏng manh rút đi diễm lệ, trở lại nhợt nhạt như lúc ban đầu, mà Kỷ Tuân lại nuốt xuống vệt máu vốn thuộc về mình, nay đã nhiễm hơi thở của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Vẫn còn một chút." Kỷ Tuân thấp giọng nói chuyện, thì thầm mang theo ý cười, "Hiện đang giúp em lau đi. Yên tâm, không ai nhìn thấy. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát."

Hình như Hoắc Nhiễm Nhân có hừ một tiếng, mà bả vai căng thẳng đã được thả lỏng.

Kỷ Tuân không ở lại thêm, đi ngang qua Hoắc Nhiễm Nhân, bước tới chỗ Viên Việt, vừa đi vừa nghĩ:

Rõ ràng còn chưa nói yêu nhau, thế mà đã hưởng thụ tư vị vụиɠ ŧяộʍ trước rồi.

"Nào nào, tôi giúp anh." Kỷ Tuân đi tới bên cạnh Viên Việt, hỗ trợ lấy máy chiếu.

"Giúp cái gì, tay cậu đang bị thương."

"Vết thương nhỏ mà thôi."

"Đó là do cậu số may, chứ còn nếu đen đủi, hiện tại chúng tôi tiến vào là nhìn thấy thi thể của cậu luôn đó —— "
"Bố Viên, anh còn phiền hơn cả bố tôi nữa..."

Hoắc Nhiễm Nhân quay lưng về phía mọi người nghe thấy giọng nói uể oải của Kỷ Tuân, hai người này một đáp một xướng thật sự là ăn ý với nhau, nhưng cậu không quay đầu lại, vẫn đối diện với cửa sổ như trước.

Nói thế nào thì cũng phải chờ nhiệt độ trên mặt tản đi mới được.

Sau đó cậu cắn môi.

... Còn có nhiệt độ trên môi nữa.

*

Ra khỏi phòng thô, Kỷ Tuân cuối cùng cũng chính thức nhìn rõ địa điểm mình bị bắt cóc, không quá khác so với suy đoán của anh, chính là khu chung cư mới xây dựng, chưa có người vào ở, chỗ này lớn, lượng người lui tới lại ít, chỉ cần không quá đen đủi, bình thường làm một vài chuyện phi pháp sẽ không bị người phát hiện.

Anh và những người khác trở về cục cảnh sát, Hoắc Nhiễm Nhân đã khôi phục dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, tinh anh lại lạnh lùng trong lúc làm việc của ngày thường.
Dáng vẻ ngày thường ấy, Kỷ Tuân cũng quen rồi; mà tối hôm nay, Kỷ Tuân nhìn ngang liếc dọc, đều cảm thấy cậu hơi có chút miễn cưỡng.

Kỷ Tuân mon men đi tới bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.

"Thích không?"

"Thích cái gì..." Hoắc Nhiễm Nhân nói được một nửa, nhận ra ý của Kỷ Tuân, phút chốc ngậm chặt miệng.

"Tin nhắn Ti Ti gửi cho em, thích không? Cắn cúc áo, cắn..." Kỷ Tuân khẽ cười, che giấu nội dung không phù hợp với thiếu nhi, "Sai người không hẳn là không thể gửi tới tin nhắn chính xác, đúng không?"

"Không biết anh đang nói gì cả." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói. Nhưng cậu lại kéo cổ áo theo bản năng, ngón tay cái mân mê cổ áo một lát mới nhận ra ngày hôm nay mình mặc hoodie.

Hoodie không có cúc áo.

"Kỷ Tuân, đưa điện thoại của cậu cho tôi." Đàm Minh Cửu cùng Viên Việt đồng thời đi tới, Đàm Minh Cửu bảo anh, "Điện thoại của cậu cũng là một trong số vật chứng."
Kỷ Tuân đưa điện thoại ra, trong nháy mắt đưa cho Đàm Minh Cửu, anh cảm thấy có chút không đúng, hình như đã quên mất cái gì...

Sau đó, Đàm Minh Cửu nói: "Hoắc đội là tài khoản nào? Sao tôi không tìm thấy tên của Hoắc đội, đậu má."

Hắn đột nhiên chửi thề một tiếng.

Chờ chút, má...

Cuối cùng Kỷ Tuân cũng nhớ ra mình đã quên cái gì, anh nhanh chóng duỗi tay, muốn đoạt lại di dộng, nhưng cánh tay duỗi ra của anh lại bị một cánh tay khác bắt được.

Là Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân vốn có chút không dễ chịu đã quay đầu lại, cầm lấy cổ tay anh, nhướng một bên lông mày, nhìn về phía anh.

Trận thế nghiêng về một bên đã nghịch chuyển.

"Nghe tôi giải thích..." Kỷ Tuân cố gắng vùng vẫy.

"Giải thích cái gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Giải thích cậu nhỏ nhen cỡ nào sao?" Hoắc Nhiễm Nhân ngăn cản Kỷ Tuân duỗi tay ra, Đàm Minh Cửu có thể ở bên cạnh tặc lưỡi cười quái dị, thuận thuận lợi lợi mà nói ra, "Kỷ Tuân, cậu giỏi thật đấy, cậu dám gọi Hoắc đội là 'Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở'?"
"..." Kỷ Tuân.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân.

"..." Viên Việt.

"Đây là ca ngợi." Kỷ Tuân nói.

"Ồ?"

"Hào phóng." Kỷ Tuân, "Tôi rất nghiêm túc ca ngợi em."

"..." Viên Việt muốn nói lại thôi.

"Vậy quái gở cùng quỷ hẹp hòi thì sao?" Đàm Minh Cửu không chỉ phá đám, hắn còn muốn quạt gió thổi lửa, "Cậu chỉ dùng một từ ca ngợi, nhưng dùng đến hai từ để nói xấu, triệt tiêu lẫn nhau, tính ra cậu vẫn nói xấu Hoắc đội một từ, mỗi lần nói chuyện với Hoắc đội coi như cậu nói xấu Hoắc đội một lần, cậu nói chuyện với Hoắc đội tổng cộng có..."

Đàm Minh Cửu cúi đầu, làm bộ muốn lướt lịch sử trò chuyện đếm xem, lại nói:

"Đúng rồi, cậu còn gửi ảnh khỏa thân quấy rối Hoắc đội!"

"Ai gửi ảnh khỏa thân." Tội danh này không thể gánh, Kỷ Tuân lập tức phản bác.

"Ảnh phòng tắm cũng xem như ảnh khỏa thân rồi?" Đàm Minh Cửu nói năng hùng hồn, còn lôi kéo Viên Việt phân xử, "Viên đội anh nói đi, Kỷ Tuân có quá đáng hay không?"
Viên Việt luôn là người công chính hàm hậu, tuyệt không ngó lơ sự thật thiên vị bạn bè: "Không có ảnh khỏa thân, nhưng đặt biệt hiệu đúng là quá đáng, vẫn nên sửa lại."

"Anh đúng là thiên tài toán học, bậc thầy suy diễn." Kỷ Tuân lườm Đàm Minh Cửu một cái, đoạt lấy điện thoại di động, "Điện thoại di động của tôi thì trả tôi đây, tôi đổi tên khác, được chưa?"

Hoắc Nhiễm Nhân liếc Kỷ Tuân một cái, phát hiện Kỷ Tuân thật sự đổi tên, thế là quay sang trừng Viên Việt.

Quản việc không đâu.

"... ?" Viên Việt có chút khó hiểu.

Ngày hôm nay, rốt cuộc là cảm giác của mình không đúng, hay thật sự là Hoắc đội có ý kiến với mình?

Kỷ Tuân cấp tốc khôi phục tên thật của Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó nhét luôn điện thoại vào trong túi: "Không đưa cho anh nữa, đi tìm Hoắc đội của các anh mà đòi vật chứng."
Hoắc Nhiễm Nhân hừ một tiếng châm chọc.

Kỷ Tuân nhanh chóng vuốt lông xoa cậu một cái: "Cảnh sát nhân dân vì nhân dân."

Hoắc Nhiễm Nhân lành lạnh nhìn Kỷ Tuân, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Cảnh sát nhân dân phải đi hoàn thành nhiệm vụ thẩm vấn."

Dứt lời đã quay người đi.

*

Thẩm vấn không có khó khăn gì, nhưng cũng không có quá nhiều tiến triển, Ti Ti cùng người cầm dao —— tên thật là Tôn Hoành Phát, rất thành thật thừa nhận toàn bộ tội trạng, nhưng bọn họ lại không biết thân phận lẫn họ tên của những người đã chạy mất.

Xử lý xong những chuyện này, Hoắc Nhiễm Nhân trở lại văn phòng, người đã đi hết, Kỷ Tuân cũng biến mất, Hoắc Nhiễm Nhân thu dọn đồ đạc, sau đó rời khỏi đồn cảnh sát.

Cậu vốn muốn gửi tin nhắn cho Kỷ Tuân, hỏi Kỷ Tuân đang ở đâu, sau đó ngẫm lại, thôi.
Chờ ngày mai lại nói đi, dù sao ngày mai Kỷ Tuân cũng phải đi công tác.

Hoắc Nhiễm Nhân về tới khu chung cư. Đây coi như là khu chung cư cao cấp của thành phố Ninh, diện tích lớn, hộ gia đình ít, lượng người ổn định, mỗi khi màn đêm buông xuống, ngoại trừ bảo vệ ra thì cũng không còn thấy ai khác trong khu vực công cộng của cả khu.

Bên cạnh tiện nghi, thỉnh thoảng cũng cảm thấy quá vắng lặng.

Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe, bước vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có một mình cậu, cậu dựa vào tay vịn, xem con số màu cam thể hiện tầng lầu đang liên tục nhảy lên trên màn hình, cuối cùng cũng tới tầng cậu ở.

Hoắc Nhiễm Nhân đứng thẳng, cửa thang máy mở sang hai bên.

Bên ngoài thang máy đen kịt, đèn trong hành lang không có sáng lên, đèn trong thang máy giống như nước, văng ra bên ngoài một chút xíu, chỉ rọi sáng một khu vực nhỏ trước thang máy.
Bước chân của Hoắc Nhiễm Nhân hơi dừng lại.

Hình như cậu nghe thấy tiếng hít thở của người khác. Trong góc tối ánh đèn chiếu không tới, còn có một người đang đứng.

Bắp thịt dưới lớp quần áo trở nên căng thẳng từng chút từng chút, cậu làm như không có việc gì mà nhấc lên một cái chân khác, hoàn toàn bước ra khỏi thang máy, sau đó cậu nhấc tay, đặt lên eo...

"Cộc cộc."

Giày không nhịn được mà gõ xuống mặt đất hai lần, khiến đèn cảm ứng sáng lên. Ánh đèn cam từ trên trần nhà sáng lên lập tức loại bỏ đêm tối, soi sáng bóng người mà vừa rồi Hoắc Nhiễm Nhân không có nhìn rõ.

Hoắc Nhiễm Nhân ngẩn ngơ.

"... Kỷ Tuân."

"Mười một giờ rưỡi, tôi đã chờ em một tiếng đồng hồ rồi," Kỷ Tuân không khỏi than trách, "Đối với vụ án rõ ràng mười mươi như thế mà đội trưởng đội cảnh sát hình sự vẫn phải vất vả thành dáng vẻ này, thế là hơi sa sút lười làm rồi đấy nhá."
"Sao anh lại ở chỗ tôi?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại, "Hơn nữa không phải anh có chìa khóa à? Trực tiếp đi vào là được, chờ ngoài cửa làm gì... Không mang?"

Cậu nghĩ, có lẽ vẫn phải ghi khóa vân tay vào trong lịch trình mới được.

"Có mang." Kỷ Tuân nói, "Nhưng tôi đến để cảm ơn ơn cứu mạng của người nào đó, trong tình huống này mà trực tiếp đi vào, ngồi trên ghế sô pha thoải mái hưởng thụ lò sưởi, xem ti vi, hình như không tốt cho lắm."

Một chút ý cười hiện lên trên khóe miệng của Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó lại bị chủ nhân mím thẳng, che giấu dưới khuôn mặt giả vờ giả vịt.

"Không phải anh nói, tôi đến muộn hơn một chút là anh có thể thành công tự cứu mình rồi sao?"

"Đó là em nói, không phải tôi nói."

"Cho nên anh chờ ở đây, trả ơn cứu mạng?"

"Cho nên tôi chờ ở đây, suy nghĩ xem nên làm thế nào để trả ơn cứu mạng của em." Kỷ Tuân đính chính.
"Đã nghĩ ra chưa?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

Ánh đèn cam trong hành lang phủ thêm một tầng lự kính ấm áp cho Kỷ Tuân, anh dựa vào cửa, ôm cánh tay, khóe miệng giương ý cười, giống như thiếu niên phản nghịch trong thể loại phim thanh xuân vườn trường.

"Ơn cứu mạng, không gì có thể báo. Xem ra chỉ có..."

Lấy thân báo đáp? Trái tim Hoắc Nhiễm Nhân run lên.

"Biến mong đợi của em trở thành sự thật?" Kỷ Tuân nói.

----------------------------------------