Trong lúc Hoắc Nhiễm Nhân còn đang nhọc nhằn khổ sở phá án thì Kỷ Tuân đã về đến nhà của cậu.
Lần này anh về nhà mình một chuyến trước, lấy vài bộ quần áo rồi mới lại đến nhà Hoắc Nhiễm Nhân. Anh có dự cảm, sau này số lần anh ngủ lại nhà cậu hẳn sẽ không ít...
Anh tắm nước nóng khoan khoái dễ chịu, lúc tắm lại nghĩ đến Hoắc Nhiễm Nhân còn đang phải chăm chỉ thẩm vấn phạm nhân, chỉnh lý hồ sơ, viết báo cáo, ngay lập tức cảm thấy nước nóng càng thêm thoải mái, rượu vang trong ly thủy tinh cũng càng lúc đậm đà.
Anh dùng bàn tay ướt nhẹp cầm điện thoại lên, xoay tới xoay lui, cuối cùng cũng tìm được góc độ ổn thỏa có thể chụp được cả rượu vang lẫn mép bồn tắm, sau đó gửi ảnh này cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Sau mười phút, Hoắc Nhiễm Nhân gửi tin nhắn tới.
Chỉ có dấu ba chấm im lặng tuyệt đối, hoàn toàn lười không buồn nói chuyện với Kỷ Tuân.
Khoe khoang được rồi. Hài lòng rồi.
Kỷ Tuân vừa ngâm nga vừa bước ra ngoài bồn tắm, cầm áo tắm khoác lên người, thời điểm ra khỏi phòng tắm, đang muốn hoạt động ngón tay gõ vài dòng chữ, anh mới đột nhiên nhận ra... Chính mình rõ ràng đã trở về nhà cầm quần áo lại đây, thế mà lại quên không lấy máy tính.
Tiểu thuyết của anh...
Thôi, dù sao hôm nay mới mùng tám, nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi làm.
Kỷ Tuân nhanh chóng tìm được lý do bào chữa, dù sao cũng đang rảnh rỗi, anh đi tới đi lui, bắt đầu quan sát căn hộ của Hoắc Nhiễm Nhân, vẫn giống như lần trước anh đến, màng plastic trên sô pha vẫn chưa xé, mà valy vốn ở trong góc, cuối cùng cũng coi như được dịch chuyển cơ thể tôn quý, đưa vào trong phòng sách.
Dù sao căn phòng này cũng là mình dùng.
Kỷ Tuân không quá nghiêm túc an ủi chính mình, xắn tay áo, bắt đầu xé màng plastic trên sô pha, chuyện căn bản không cần kỹ thuật như thế này ngược lại rất đơn giản, hoàn toàn có thể nhanh chóng làm xong.
Dưới màng plastic là sô pha bằng da thật, mềm mại giống như làn da trên cơ thể, dù là ngồi lên hay sờ vào, cảm giác đều không tệ, Kỷ Tuân hài lòng vỗ vô sô pha, sau đó mới vào phòng sách xử lý mấy cái valy kia.
Đa số valy đã được dỡ ra, bên trong đều là sách, hơn nửa số sách đã được đặt lên trên giá, chỉ còn dư lại một phần ba, hơn nữa còn lộn xộn trong valy.
Kỷ Tuân nhìn lướt qua giá sách cùng valy, phát hiện quá nửa số sách này là sách chuyên ngành, tỷ như "Kỹ Thuật Vật Chứng", "Truy Tìm Nghi Án", "Tâm Lý Học Nhân Cách".
Trong nhà anh cũng có nhiều quyển giống hệt.
Anh tiện tay lấy ra số sách còn lại, sắp xếp lên giá, việc này không tốn nhiều thời gian, anh lùi lại phía sau hai bước, thưởng thức thành quả của mình, có thể là vì quá nhiều sách anh đều quen thuộc, nhìn mãi nhìn mãi, Kỷ Tuân không nhịn được mà nhìn sang bàn học trống rỗng trong phòng sách.
Đặt máy tính ở đây trước, đặt thêm một tấm bảng đen sau rèm cửa sổ, như vậy cũng có thể dùng như phòng sách rồi...
Nghĩ vậy, anh khom lưng nhặt lên quyển sách cuối cùng trong valy.
Một quyển "Tâm Lý Học Nhân Cách". Đây là quyển cũ nhất trong số sách của Hoắc Nhiễm Nhân, tuy vẫn được nâng niu quý trọng, nhưng rõ ràng đã lật xem nhiều lần, gáy sách cũng bắt đầu lỏng lẻo.
Khi Kỷ Tuân lấy ra quyển sách này còn đặc biệt cẩn thận, cho đến khi một quyển vở bài tập có bìa kraft trượt ra khỏi sách.
Kỷ Tuân hoảng hốt trong chốc lát, cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó anh nhận ra, đây chính là quyển vở bài tập trên ảnh đại diện của Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh cầm vở lên.
Ngón tay anh lướt qua bìa vở.
Quyển vở này đã được sử dụng, tất cả những người cầm được nó đều sẽ đưa ra kết luận này, trên bìa vở có nếp gấp, có đầy vết bẩn, còn có dầu mỡ bị ngón tay xoa lên trong thời gian dài. Có lẽ khi mới sử dụng không biết giữ gìn, góc trang đều có dấu vết cuộn lên, cũng không biết đã được người nọ vuốt phẳng vào lúc nào.
Kỷ Tuân mở nó ra.
Quyển vở này cũng thường xuyên được mở ra, động tác lặp đi lặp lại, in xuống vết tích thật sâu trên người nó, bàn tay của Kỷ Tuân bị quyển vở dẫn dắt, lật ra tờ giấy được chủ nhân xem đi xem lại nhiều lần nhất.
*
Nửa đêm, 1 giờ 12 phút, Hoắc Nhiễm Nhân kết thúc toàn bộ công việc, về đến cửa nhà mình.
Đèn cảm ứng trong hành lang nghe thấy tiếng động mà sáng lên, cửa chống trộm trong nhà đóng chặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tia sáng êm đềm thông qua mắt mèo trên cửa chống trộm, tia sáng này giống như đang nói, chỉ cần cậu mở cửa ra, sẽ giống như cậu mở hộp quà, nhận được món quà mà mình yêu thích.
Có lẽ là vì tâm lý mong đợi này mà cánh tay đang nâng lên của Hoắc Nhiễm Nhân buông lỏng không ít, cậu nhẹ nhàng mở cửa chống trộm, sau đó nhìn thấy —— nhìn thấy Kỷ Tuân đang dựa vào khung cửa chờ cậu.
Kinh ngạc ngay lập tức tập kích Hoắc Nhiễm Nhân, mà hiện ra nhanh chóng hơn cả kinh ngạc, là vui vẻ bất ngờ điểm sáng đuôi lông mày của Hoắc Nhiễm Nhân.
"Chờ tôi?"
"Đương nhiên, " Kỷ Tuân cười nói, "Ở nhà em, không chờ em thì làm gì?"
Dứt lời, anh đứng thẳng dậy, giang hai tay ra.
"Hoan nghênh về nhà, vất vả rồi."
Cái ôm nhẹ nhàng vòng qua cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân. Kỷ Tuân mặc quần áo ngủ màu xanh lam điểm xuyết ngôi sao vàng nho nhỏ, là màu mình thích. Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Cái ôm ấp này rất ấm áp, mang theo hơi ấm trong phòng, lập tức xua tan lạnh lẽo bủa vây trên người Hoắc Nhiễm Nhân.
Cậu bị loại ấm áp này đầu độc, hoàn toàn quên mất chính mình đã đóng cửa, đi qua hành lang, trở lại phòng ngủ như thế nào.
Cho đến khi Kỷ Tuân nằm lên giường đệm, rút ra một tay vẫy vẫy Hoắc Nhiễm Nhân, bảo Hoắc Nhiễm Nhân cũng lên đây, lúc này Hoắc Nhiễm Nhân mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Tôi còn chưa tắm."
Kỷ Tuân: "Chỉ là ngủ với tôi mà thôi, ngủ theo nghĩa đen, không cần tắm."
Hoắc Nhiễm Nhân chỉ đành nói: "Nhưng dù gì cũng phải thay quần áo chứ?"
Kỷ Tuân bĩu môi, hướng về phía cuối giường: "Đã lấy trước cho em rồi."
Hoắc Nhiễm Nhân ngước mắt nhìn sang, quả nhiên ở cuối giường đã đặt một bộ đồ ngủ.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh bảo tôi thay quần áo trước mặt anh hả?"
"Dù gì cũng nhìn thấy hết rồi..." Kỷ Tuân nói đến một nửa, mà ngẫm lại cho dù đã nhìn thấy hết, nhưng chính anh chưa chắc đã chịu được cám dỗ, lập tức sửa lại, "Tôi có thể nhắm mắt, bảo đảm không nhìn trộm. Em không yên tâm có thể bịt mắt tôi lại."
Hoắc Nhiễm Nhân thấy Kỷ Tuân đàng hoàng trịnh trọng như vậy, đi đến cuối giường lấy quần áo.
Thời điểm quay lưng về phía Kỷ Tuân, cậu có thể cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Tuân, giống như một cái bàn chải nho nhỏ, chải từ trên xuống dưới, chải tới chải lui trên quần áo của cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân cảm giác quần áo trên người cũng đang căng ra: "Đã nói không nhìn tôi rồi mà?"
Kỷ Tuân: "Tôi đảm bảo, em bắt đầu cởi là tôi không nhìn nữa đâu."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Kỷ Tuân —— "
Cậu xoay người, nhìn vào mắt Kỷ Tuân.
Bên trong đôi mắt kia không có trêu chọc mà Hoắc Nhiễm Nhân dự liệu, ngược lại rất trầm lắng, rất yên tĩnh, tựa như đôi mắt của màn đêm.
Đôi mắt của màn đêm, ngó nhìn tăm tối.
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ run lên.
"Ơ, giận à?" Kỷ Tuân cười nói, "Vậy bây giờ tôi nhắm mắt lại, được không?"
Nói xong, anh thật sự nhắm mắt lại, không nhìn Hoắc Nhiễm Nhân nữa.
Cảm giác bất thường nho nhỏ mới vừa nảy sinh, đã nhanh chóng lặng lẽ biến mất trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân ném cái chăn để cùng với bộ quần áo lên người Kỷ Tuân, che kín anh lại, đồng thời lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Dù sao cũng không thể không đánh răng rửa mặt đã lên giường ngủ, nhưng nghĩ đến Kỷ Tuân đang nằm trên giường ngủ chính, Hoắc Nhiễm Nhân lại làm nhanh hơn, thay quần áo, rửa mặt, sấy tóc, chỉ hết hơn mười phút.
Khi Hoắc Nhiễm Nhân bước ra ngoài phòng tắm, Kỷ Tuân lại nói: "Pha cho em một ly rượu mới, hồng trà kết hợp với rượu Gin."
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía trước.
Ngoại trừ cái chăn cậu mới vừa ném ra thì Kỷ Tuân vẫn duy trì tư thế nằm trên giường giống y như lúc đầu, bên cạnh còn có một ly rượu đặt trên đầu giường, là chính mình nghi ngờ linh tinh.
Hoắc Nhiễm Nhân cầm ly rượu chân cao, dưới ánh đèn, ánh vàng của hồng trà mơ hồ đọng lại trong màu hổ phách của rượu Gin.
Hoắc Nhiễm Nhân bưng lên nhấp một ngụm, có thể nếm ra vị trà: "Pha trà lâu rồi đúng không?"
Kỷ Tuân: "Ừ hứ."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Tại sao đột nhiên lại pha rượu cho tôi?"
Còn cố ý đứng ở cửa chờ tôi.
Nửa câu còn lại tựa như nấp dưới đầu lưỡi của cậu, bị rượu tạt vào, vừa cay vừa đắng, lại vừa pha lẫn dư vị ngọt ngào, chếnh choáng mãi cũng không nguôi.
"Dù sao cũng đang rảnh mà – Nào, " Kỷ Tuân nói sang chuyện khác, rút tay lại, vỗ xuống đệm giường, "Đã uống xong ly rượu trước khi ngủ của em rồi, mau lên đây đi."
Hoắc Nhiễm Nhân dựa vào tường, không nhúc nhích.
"Như vậy chẳng phải anh không ngủ được sao?"
"Đằng nào chẳng không ngủ được, không cần so đo cái này làm gì." Kỷ Tuân thuận miệng nói, "Hay là em không muốn ngủ với tôi?"
"Không phải là không muốn."
Kỷ Tuân không pha quá nhiều, chỉ rót một phần ba ly rượu chân cao, sau khi Hoắc Nhiễm Nhân uống xong, thậm chí còn không có cảm giác say. Cậu đặt ly rượu xuống, nằm bên cạnh Kỷ Tuân: "Chẳng qua là thấy hình như tối hôm nay anh không giống như thường ngày."
"Không giống chỗ nào?" Kỷ Tuân hỏi. Trái tim anh hơi hơi, hơi hơi căng lên.
Cảnh giác giống hệt như mỗi lần anh phải đối địch với kẻ thù quỷ quyệt đa đoan, vô cùng hung ác trong quá khứ.
"Xem như là có chút..." Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân chỉ nói, "Nhiệt tình đi."
Kỷ Tuân mới vừa yên tâm, lại thấy bả vai nặng hơn một chút.
Hoắc Nhiễm Nhân đang nằm trên giường đã trở mình, chiều cao của hai người chỉ chênh nhau vài cm, vừa vặn để Hoắc Nhiễm Nhân đặt cằm lên vai anh. Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, anh có thể ngủ ở phòng khách. Hoặc tôi ngủ ở phòng khách cũng được."
"... Không đổi ý, cứ như vậy đi, tối hôm nay muốn ôm em ngủ." Kỷ Tuân nói, "Ngày hôm nay em vừa giải quyết xong một vụ án, chung quy phải cho thưởng cho em, cũng phải thưởng cho chính tôi."
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ hừ một tiếng.
Bởi vì cậu đang vùi vào cổ Kỷ Tuân, tiếng hừ vốn nên mạnh mẽ cao ngạo này lại phả vào cổ Kỷ Tuân, khiến anh choáng váng đầu óc, sau đó lại lảo đảo giữa tóc của hai người, đợi đến cuối cùng mới hòa vào không khí, biến thành tiếng hừ mềm mại giống như đang làm nũng.
Kỷ Tuân không nhịn được mà bật cười.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng cảm thấy chính mình hừ một tiếng mà không oai gì cả, chỉ đành nhắm chặt mắt lại.
Lâu rồi Hoắc Nhiễm Nhân không ngủ chung với người khác, cậu vốn tưởng rằng tối hôm nay sẽ ngủ không ngon, nhưng ngoài ý muốn là, trong ổ chăn có hơi thở của một người khác, lòng phòng bị giống như một bộ áo giáp nặng nề của cậu lại được cởi ra, mệt mỏi tập kích khiến cậu bắt đầu thả lỏng cơ thể.
"Ngày mai sẽ đồng thời tổ chức tang lễ cho Cao Sảng cùng Trác Tàng Anh." Bỗng nhiên Kỷ Tuân nói, "Tôi định tới tham gia."
"Có cần thiết không?..." Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân cũng thêm phần mệt mỏi, "Đã kết án rồi."
"Tôi định đến gặp Tiểu Tuấn. Hẳn là thằng bé sẽ xuất hiện trong tang lễ."
"... Vậy à." Hoắc Nhiễm Nhân thoáng tỉnh táo hơn một chút, "Ngày mai có thời gian, tôi cũng đi xem xem."
"Ừm."
Sau đó Kỷ Tuân không nói gì thêm. Hoắc Nhiễm Nhân cũng không nói gì thêm, mệt mỏi không nói nên lời, đưa cậu vào trong giấc mộng.
Kỷ Tuân không có ngủ.
Anh nghe tiếng hít thở nhè nhẹ lại dài lâu của Hoắc Nhiễm Nhân đang nằm bên cạnh mình, nhìn cửa sổ, ngoài cửa sổ tối om om, trông coi một cái bóng vô hình, trong tay cái bóng có một miếng mút, lau chùi trên cửa sổ nhiều lần, lau đi từng tầng từng tầng đen kịt bao phủ cửa sổ, lau đến khi sắc trời sáng rõ.
Trời đã sáng rồi.
--------------------------------------------