Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 285




Bắt đầu nhập viện ngày 29 tháng 4, trong gần nửa tháng nằm viện, Kỷ Tuân đã nhìn thấy những cành ngô đồng trơ trụi ngoài cửa sổ bắt đầu điểm xuyết những đám mây màu hồng tím, những chùm hoa lớn rủ xuống cành cây khẳng khiu, rủ xuống tận bệ cửa sổ, một cơn gió thỉnh thoảng thổi qua còn có thể thổi những cánh hoa bay vào lòng bàn tay Kỷ Tuân – người vẫn còn đang chẳng thể nhấc tay nổi.

"Haiz —— "

Kỷ Tuân thở dài một hơi, đặt bông hoa rơi vào lòng bàn tay lên mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xuyên qua cánh hoa mỏng manh.

Cánh hoa như sương mù, bầu trời nhìn thấy xuyên qua cánh hoa cũng toàn một màu sương mù vàng nhạt.

Thời tiết thật đẹp.

Cũng thật nhàm chán.

Nằm lâu đến nỗi xương khớp cũng han gỉ, vừa cử động đã nghe thấy tiếng răng rắc vang lên.

Kỷ Tuân lại thở dài, đưa mắt nhìn sang, nhìn chiếc giường trống không bên cạnh xuyên qua khe hở của cánh hoa.

Anh nằm phòng VIP của bệnh viện thành phố Ninh, trong phòng bệnh có hai chiếc giường, một chiếc của anh, chiếc còn lại của Hoắc Nhiễm Nhân.

Kể từ khi anh nhập viện, Hoắc Nhiễm Nhân đã coi bệnh viện là nhà, mỗi lần xong việc, trở về từ đồn cảnh sát, cậu đều nằm xuống nghỉ ngơi trên chiếc giường còn lại.

Khoảng thời gian đầu tiên, tinh thần của Kỷ Tuân không được tốt, trong một ngày, thời gian ngủ dài hơn thời gian tỉnh táo rất nhiều, thường thì anh ngủ rồi, Hoắc Nhiễm Nhân vẫn chưa đến; còn khi anh chưa tỉnh lại, Hoắc Nhiễm Nhân đã đi rồi.

Nhưng chỉ là không nhìn thấy mà thôi.

Chứ anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Hoắc Nhiễm Nhân.

Như một giấc mơ nửa thật nửa giả.

Nhưng không phải hư ảo, là chân thật...

Kỷ Tuân biết rõ không phải hư ảo, mà là chân thật.

Chứng khó ngủ suốt ba năm qua khiến anh rất khó tiến vào trạng thái ngủ say, phần lớn thời gian anh đều duy trì tình trạng ngủ chập chờn, cho dù có ngủ cũng vẫn cảm nhận được những chuyện xảy ra xung quanh.

Anh có thể cảm nhận được, vào đêm khuya tĩnh lặng, Hoắc Nhiễm Nhân đẩy cửa phòng bệnh.

Đối phương lặng lẽ bước tới, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có một làn gió man mát pha lẫn vị ngọt ngào của hoa ngô đồng là ùa về phía anh.

Sau đó, có những đêm, Hoắc Nhiễm Nhân sẽ ngồi cạnh giường anh; có những đêm, Hoắc Nhiễm Nhân sẽ cúi người xuống, khẽ ôm lấy anh; còn có những đêm, Hoắc Nhiễm Nhân sẽ nằm lên giường, cẩn thận mà nằm im trong một tấc vuông, tới gần anh, nhưng sẽ không chạm vào cơ thể anh.

Vào lúc này, Kỷ Tuân có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ lại dài lâu của Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh bắt đầu suy nghĩ.

Dáng vẻ khi ngồi của Hoắc Nhiễm Nhân sẽ như thế nào? Bắt chéo hai chân, cẩn thận tỉ mỉ; hay là thả lỏng cơ thể, ngửa cổ ra đằng sau tựa như đang nghỉ ngơi ở nhà; hay vẫn là dáng vẻ vô cùng mệt mỏi giống như lần trước, chống khuỷu tay lên thành ghế, mở to đôi mắt mệt nhọc, lặng lẽ lại dịu dàng nhìn anh?

Mà Hoắc Nhiễm Nhân tới gần anh, khẽ ôm lấy anh, nằm trên giường bệnh với anh, ngủ cùng với anh, có phải bởi vì rất nhớ anh không?

Kỷ Tuân cũng nhớ Hoắc Nhiễm Nhân.

Có lẽ ban ngày có đầy ánh nắng rực rỡ, đầy tiếng người ồn ào vẫn tốt hơn.

Bởi vì trong đêm đen tĩnh mịch, khi chỉ còn lại hương hoa thơm mát lẻn vào giấc mộng của một mình anh, anh mới chợt nhận ra, từ đầu năm nay đến bây giờ, tổng cộng hơn bốn tháng, anh và Hoắc Nhiễm Nhân phá án cùng nhau, chung sống cùng nhau, ngoại trừ khoảng thời gian đến tỉnh Phúc rồi lên thuyền thì gần như là như hình với bóng.

Cho nên, khi anh bởi vì bị thương mà không thể không tạm thời tách khỏi Hoắc Nhiễm Nhân, anh đã rất không quen với cuộc sống chỉ có một thân một mình.

Cho dù trong phòng bệnh này, khắp nơi đều là hình bóng cùng hơi thở của Hoắc Nhiễm Nhân.

Thì anh vẫn rất nhớ rất nhớ Hoắc Nhiễm Nhân.

Nhớ nhung giống như từng đóa hoa ngô đồng lặng lẽ nở rộ trên đầu cành, vây quanh, chồng chất, tô điểm trong tim rồi không biết đã lan ra khắp tứ chi từ lúc nào.

Nhưng... Những ngày tháng này cuối cùng cũng sắp qua rồi.

Kỷ Tuân nhận ra bản thân mình đã nhìn chăm chú vào bộ chăn đêm gọn gàng, trắng tinh ở giường bên cạnh một lúc lâu.

Sức khỏe của anh đã tốt hơn rất nhiều, trong lúc anh không còn ngủ nhiều như trước, Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã kết thúc công việc thu lưới toàn bộ con thuyền của ông Liễu, đồng thời cũng vượt qua giai đoạn tranh thủ từng phút từng giây, hai người có thể gặp nhau vào buổi tối, chẳng hạn như lúc chín, mười giờ, Hoắc Nhiễm Nhân sẽ trở về, bọn họ có thể trò chuyện, hoặc là xem phim truyền hình hay các chương trình giải trí không cần động não.

Nếu như Hoắc Nhiễm Nhân về sớm hơn nữa, hai người có thể ăn tối cùng nhau.

Có cảnh đẹp ý vui ngay trước mắt như thế, thì dù thức ăn dành cho bệnh nhân có chán đến đâu cũng sẽ trở nên ngon miệng hơn một chút.

Chỉ là... Có một vấn đề, mặc dù từ sau khi trở về, Hoắc Nhiễm Nhân không nhắc lại nữa, nhưng Kỷ Tuân vẫn luôn canh cánh trong lòng. Giống như một cái gai giấu trong da thịt, thỉnh thoảng nhô ra, đâm anh một nhát, đâm khiến anh nửa tê dại nửa đau đớn.

Chuyện kia, rốt cuộc phải làm thế nào đây.

Trực tiếp giải thích?

Trong hoàn cảnh bình thường, theo logic bình thường, đương nhiên nên làm như vậy, phải thẳng thắn nói ra mới có thể giải quyết vấn đề.

Đáng tiếc bây giờ lại không phải tình huống bình thường.

Kỷ Tuân cảm thấy nếu muốn giải quyết vấn đề này ngay trong lúc anh nằm viện, thực sự có chút giảo hoạt.

... Hoắc Nhiễm Nhân sẽ bởi vì đau lòng mà dễ dàng bỏ qua.

Nhưng nếu như không trực tiếp làm rõ, cứ kéo dài như vậy cũng không được.

... Liệu Hoắc Nhiễm Nhân có cảm thấy anh không coi trọng vấn đề này, từ đó lại nảy sinh càng nhiều ngăn cách?

Thật ra cũng sắp xuất viện rồi, hay là tranh thủ nói với Hoắc Nhiễm Nhân vào lúc sắp xuất viện?

Kỷ Tuân lại nảy ra một suy nghĩ mới.

Nhưng lỡ như Hoắc Nhiễm Nhân vẫn dễ dàng bỏ qua thì phải làm sao?

Suy nghĩ mới đi kèm cùng với lo lắng mới.

Bỏ qua ngoài mặt, không có nghĩa thật sự bỏ qua.

Hai người họ đều quá quen nói dối.

Hoắc Nhiễm Nhân hoàn toàn có khả năng ngoài mặt thì dễ dàng bỏ qua, nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu.

Đương nhiên, anh có thể nhiều lần đi sâu vào chủ đề này, thảo luận kỹ càng với Hoắc Nhiễm Nhân.

Nhưng... Lỡ như, Hoắc Nhiễm Nhân thật sự quyết định bỏ qua, mà anh lại khăng khăng cố chấp, có khi nào trông anh sẽ giống như không tin tưởng Hoắc Nhiễm Nhân không?

Có vẻ cũng không ổn lắm.

Lo trước lo sau, nghĩ trái nghĩ phải, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Kỷ Tuân đều bị Kỷ Tuân lần lượt phủ định.

Có lúc anh cảm thấy có phải mình đã lo lắng quá mức, có lúc lại cảm thấy, trong khoảng thời gian anh phải nằm trên giường, không thể động đậy, cả một mùa xuân cũng đã trôi qua, anh thấy cảnh vật đổi thay mà đa sầu đa cảm cũng là một loại tâm trạng rất bình thường.

Khoảng thời gian không thể đi lại cũng không có người yêu ở bên thật sự quá nhàm chán, anh tự đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý đến thế giới bên ngoài, cho đến khi một giọng nói quen thuộc gọi anh:

"Anh đang nghĩ gì thế?"

Kỷ Tuân đột nhiên ngước mắt lên, hoa ngô đồng nhấc theo làn váy rơi xuống từ mắt anh, màu hồng tím nhàn nhạt lượn một đường quanh co khúc khuỷu, nhẹ nhàng phủ lên người vừa bước vào cửa.

Hoắc Nhiễm Nhân.

"Đang nghĩ đến... em." Kỷ Tuân nghĩ sao nói vậy.

Câu trả lời này đã lấy lòng được Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân nhìn thấy khóe miệng của người bước vào khẽ cong lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tốc độ khôi phục khóe miệng của Hoắc Nhiễm Nhân, có phải đã nhanh hơn trước đây một chút không? Kỷ Tuân không nhịn được mà bắt đầu truy tìm ký ức, tiến hành đối lập. Dường như xác nhận có nhanh hơn không phẩy mấy giây. Không phẩy mấy giây này có đại biểu trọng lượng của chiếc gai trên người Hoắc Nhiễm Nhân không?

"Hôm nay em về sớm." Kỷ Tuân nói.

"Đã có đột phá." Hoắc Nhiễm Nhân, "Cấp trên vui vẻ, cho mọi người nghỉ ngơi sớm một chút."

"Cuối cùng cũng có." Kỷ Tuân xúc động từ tận đáy lòng.

Hoắc Nhiễm Nhân đưa mắt nhìn về phía đầu giường bệnh, đầu giường có sách vở Kỷ Tuân đã gập lại.

"Hôm nay anh viết rồi à?"

"Ừm ——" Kỷ Tuân đáp một tiếng.

"Anh còn chưa xuất viện đã bắt đầu viết lách?" Hoắc Nhiễm Nhân không cảm thấy cục trưởng Chu bóc lột sức lao động của mình, nhưng nhìn thấy Kỷ Tuân bắt đầu làm việc thì lại cau mày, cảm thấy biên tập thật sự không biết chăm sóc tác giả đang bị thương nặng gì hết, "Anh còn đau không?"

Còn đau không?

Đương nhiên đau.

Sao có thể không đau.

Thỉnh thoảng còn đau đến mức dây thần kinh của Kỷ Tuân nhảy lên thình thịch, đau đến mức Kỷ Tuân tỉnh dậy trong lúc đang ngủ chập chờn.

Đây đều là những di chứng khó tránh khỏi về mặt thể chất lẫn tinh thần sau chấn thương.

"Anh hồi phục nhanh lắm, gần như đã không đau nữa rồi." Kỷ Tuân trả lời cực kỳ thuận miệng.

Anh không muốn sau thời gian làm việc vừa mệt mỏi vừa bận rộn, Hoắc Nhiễm Nhân còn phải lo lắng cho vết thương của anh... Cũng muốn thế hiện khí khái đàn ông của mình nữa.

Nhưng anh vừa nói xong đã đột nhiên nhìn thấy khóe miệng của Hoắc Nhiễm Nhân rủ xuống dưới.

Một vẻ mặt không vui rất rõ ràng.

Lúc này, Kỷ Tuân mới nhớ ra...

Hoắc Nhiễm Nhân cũng từng phải chịu vết thương tương tự.

Rốt cuộc có đau hay không, Hoắc Nhiễm Nhân hoàn toàn có thể đồng cảm theo nghĩa đen.

Anh lại rõ ràng nhận ra...

Nói dối quá dễ dàng với hai người họ.

Nhìn thấu lời nói dối, cũng quá dễ dàng.

Vừa ra quân đã không thuận lợi rồi.

Kỷ Tuân than thở một câu.

- ---------------------------------