Từ boong thuyền lao thẳng xuống nước, kích thích quá lớn khiến Kỷ Tuân tạm thời không biết mình đang ở đâu.
Không có tầm nhìn, không có thính lực.
Cơ thể bị xích sắt cùng máy móc liên tục kéo xuống lại không có chỗ để bám vào.
Ngay cả ý thức vốn tồn tại đơn lẻ, ý thức vốn mạnh hơn thể xác dường như cũng bị cuốn vào vòng xoáy của biển khơi, trở nên đặc sệt.
Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn này, cảm giác bỗng trở nên nhạy bén hơn, thậm chí thay thế cả đôi mắt cùng đôi tai.
Kỷ Tuân có thể cảm giác được, thậm chí hình như còn nhìn thấy được.
Nhìn thấy một người nhảy xuống từ thuyền trung chuyển, Hoắc Nhiễm Nhân, cậu bơi nhanh như một chú cá, ngược dòng sóng gió, vẫy người thật mạnh, nhanh chóng bơi về phía anh rơi xuống.
Gần hơn rồi.
Lại gần hơn nữa rồi.
Cơ thể đang rơi xuống của anh đột nhiên lắc lư, Hoắc Nhiễm Nhân túm lấy anh, quấn thứ gì đó quanh người anh.
Sau đó, oxy cần thiết cho cơ thể con người được rót vào miệng anh.
Đôi mắt đen như mực cùng đôi tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù cũng bắt đầu khôi phục, bóng tối bao phủ trước mắt anh nứt ra một khe, ánh sáng xuyên qua khe nứt.
Càng lúc càng có nhiều khe nứt, cũng càng có nhiều ánh sáng.
Đôi mắt của Kỷ Tuân càng lúc càng rõ hơn, cũng nhìn rõ dáng vẻ của Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân không nhìn anh.
Cậu đang dồn hết tinh thần, tập trung quấn dây thừng trong tay quanh người Kỷ Tuân.
Từ góc nhìn của Kỷ Tuân, anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt đang cúi xuống của Hoắc Nhiễm Nhân, nhìn thấy vầng trán đầy đặn của đối phương, nhìn thấy sống mũi cao thẳng như núi, nhìn thấy đôi môi đang mím chặt tựa như đang ngậm lưỡi dao của cậu.
Vừa buộc chắc dây thừng, Hoắc Nhiễm Nhân đã lập tức kéo anh, kéo sợi dây ràng buộc anh và cậu, dốc hết sức bơi thẳng về phía thuyền trung chuyển —— Đầu dây được cố định trên thuyền!
Kỷ Tuân cũng gian nan giơ tay lên, cùng hành động với cậu.
Mặc dù Hoắc Nhiễm Nhân không nhìn anh.
Mặc dù miệng mũi bị mặt nạ oxy che lại, có nói thì Hoắc Nhiễm Nhân cũng không nghe thấy.
Những Kỷ Tuân vẫn há miệng, khẽ hô một tiếng:
"Hi."
Giống như muốn nói ra tất cả mọi chuyện.
Nhưng lại giống như không muốn nói bất kỳ chuyện gì cả.
Chào hỏi một tiếng vậy.
Anh đang ở đây.
Em cũng đang ở đây.
Sau đó, "Ù ù" ——
Vẫn còn cách một tầng nước.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân đồng thời ngẩng đầu.
Qua mặt nước mỏng manh, hai người nhìn thấy hai ngôi sao sáng lên giữa bầu trời tối đen như mực, giữa cơn mưa nặng hạt như trút nước.
Ánh sáng của ngôi sao này xuyên qua đêm đen, xuyên qua màn mưa, chiếu vào đôi mắt đang ngẩng đầu ngước nhìn của hai người họ.
Tiếng vang càng lúc càng gần, ánh sáng càng lúc càng lớn, cơ thể ẩn mình trong bóng tối cũng bắt đầu lộ diện trong mưa gió.
Máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng phi thẳng đến nơi này giữa lúc mưa gió.
Máy bay trực thăng của lực lượng cảnh sát, cuối cùng cũng tới rồi.
Một tia chớp thật lớn bỗng lóe lên trên bầu trời.
Tia chớp màu xanh bạc đột ngột rẽ ngang đất trời, chiếu sáng boong thuyền, chiếu sáng khuôn mặt kinh khủng như người chết của ông Liễu.
Ông Liễu nhìn bầu trời, lại nhìn sảnh chính.
Đó là nơi kẻ tập kích ẩn nấp.
Kẻ tập kích bắn lén một phát, lại nhân lúc rối loạn mà ném máy móc xuống biển, để con tin hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.
Đêm tối. Khoang thuyền. Không chiến.
Cảnh sát.
Cùng với thuyền trung chuyển ngoài biển khơi.
Cuối cùng, ông Liễu nhìn chằm chằm vào con thuyền trung chuyển vẫn đang neo đậu bên dưới, con thuyền không có dấu hiệu rời đi.
Hắn mấp máy môi, nói với những vệ sĩ còn lại: "... Nhảy xuống."
"Sao cơ ạ?" A Bang nói, hắn tưởng mình nghe nhầm.
Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi, hình như ông Liễu đã quyết định.
Hắn hất cằm về phía thuyền trung chuyển bên dưới: "Trên bầu trời là máy bay trực thăng của lực lượng cảnh sát, nhảy xuống dưới, lái thuyền trung chuyển rời đi là cơ hội trốn thoát duy nhất vào lúc này."
Cơ hội đang ở trước mặt, ai cũng có thể nhìn thấy.
A Bang vội vàng nói: "Thưa ông, để tôi cõng ông xuống."
Nhưng ông Liễu chỉ lắc đầu: "Người đã già, không đi được, trên biển lại có sóng to gió lớn, tôi ở lại đây, các cậu trốn đi."
"Nếu như ông không đi..." A Bang không chút do dự, "Tôi sẽ ở lại cùng ông."
Nhưng vệ sĩ trung thành tuyệt đối như A Bang cũng chỉ hiếm hoi như lá mùa thu.
Các vệ sĩ còn lại liếc mắt nhìn nhau, lập tức bỏ qua Mạnh Phụ Sơn đang nấp trong sảnh chính, dọc đường đi đều giơ súng đề phòng Mạnh Phụ Sơn bắn lén, liên tục lùi về phía sau, cho đến khi tới mép thuyền mới chanh chóng vươn mình nhảy xuống.
Đã là đường sống duy nhất vào giây phút cuối cùng, thế nên bọn họ cực kỳ cảnh giác.
Mạnh Phụ Sơn không tìm được bất kỳ cơ hội nào để ra tay lần nữa.
Nhưng sau khi bọn họ nhảy xuống, trên boong thuyền chỉ còn hai người.
Một ông Liễu cùng một A Bang.
Không cần trốn nữa.
Mạnh Phụ Sơn chậm rãi bước ra từ sảnh chính, bước ra từ trong bóng tối.
Ông Liễu nhìn hắn, bật cười: "Để lên được thuyền, cậu quả thực đã tìm đủ mọi cách, trả giá rất nhiều. Thế nhưng cậu phải biết, làm bạn với cảnh sát sẽ không có kết quả tốt, bây giờ cậu mạo hiểm cứu bọn họ, sau này bọn họ có chạy về trời cũng sẽ quay lại tặng cậu một chiếc còng tay bạc."
Mạnh Phụ Sơn không nói gì.
Ông Liễu lạnh lùng nhìn hắn một lát, lại nói: "Cậu cảnh sát bị tôi bắt làm con tin kia, mặc dù toàn nói những lời giả dối, nhưng một lời nói dối xuất sắc đều dựa trên câu chuyện có thật, có thể cậu ta có nói thật một câu, bởi vì buôn bán nội tạng mà người thân của cậu ta đã qua đời, khiến gia đình cậu ta tan nát."
"Thế nhưng," Nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên khóe miệng ông Liễu, "Mặc dù tôi là khởi nguồn của tội ác này, nhưng tôi không phải mắt xích tội lỗi nhất trong chuỗi tội ác. Mắt xích tội lỗi nhất có lẽ là những kẻ đã cướp mất tính mạng của người khác chỉ vì sự tham sống của bản thân. Cho nên, thật đáng tiếc... Các cậu trăm phương ngàn kế lên được thuyền, thế nhưng thật sự đã tìm đúng người để trả thù chưa?"
Tay của Mạnh Phụ Sơn, không hề run rẩy.
Hắn lạnh lùng đáp: "Ông nói nhiều thật đấy."
Ngay sau đó, không quan tâm đến vẻ mặt tái mét của ông Liễu, Mạnh Phụ Sơn chỉ đề phòng A Bang, đi tới mép thuyền, tranh thủ liếc nhìn xuống dưới.
Hắn nhìn thấy các vệ sĩ nhảy xuống đã chiếm được thuyền trung chuyển.
... Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đâu?
Trái tim của Mạnh Phụ Sơn chùng xuống, ông Liễu đã không thể thu hút sự chú ý của hắn nữa.
Tiếng máy bay trực thăng dồn dập vang lên, cũng có nghĩa chi viện cùng cứu hộ cũng sẽ lập tức tới ngay, dù là Hoắc Nhiễm Nhân hay Kỷ Tuân đều cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
Nhưng phấn chấn còn chưa hết đã nghe thấy vài tiếng động lớn, các vệ sĩ trên boong thuyền lần lượt mặc áo phao nhảy xuống.
Hai người đồng thời nhận ra, mục tiêu của những người này chắc chắn là thuyền trung chuyển!
"Cởi dây ra trước, em lên trên!" Kỷ Tuân thều thào, "Bảo vệ thuyền!"
Hoắc Nhiễm Nhân không nghe lời Kỷ Tuân, cậu kéo Kỷ Tuân, chỉ còn cách thuyền một bước nữa thôi, cậu cố gắng vượt lên, chỉ cần kéo được Kỷ Tuân lên trên——
Thế nhưng Hoắc Nhiễm Nhân chưa kịp rút súng thì các vệ sĩ nhảy xuống biển cũng ra sức bơi đến mạn thuyền, thuyền trung chuyển rung lắc dữ dội, thuyền viên nơm nớp lo sợ muốn đẩy bọn họ xuống, nhưng chỉ vô dụng.
Bọn họ lao lên thuyền, trong lúc lắc lư kịch liệt, cơ thể còn hữu dụng hơn cả súng, hai gã vệ sĩ đánh gọng kìm từ hai bên, trực tiếp nhào tới giằng co cùng với Hoắc Nhiễm Nhân, còn hai người vẫn ở trong biển thì lại giơ súng uy hiếp Hoắc Nhiễm Nhân trước.
Hoắc Nhiễm Nhân vướng trái vướng phải dưới thế giáp công của hai vệ sĩ, trên người còn buộc dây thừng với Kỷ Tuân, tiêu hao quá nhiều thể lực, ngay cả nước biển lạnh băng cũng mang lại quá nhiều ảnh hưởng xấu đến thể lực lẫn kỹ năng của cậu.
Nhưng lúc này, con thuyền lắc lư dần dần ổn định lại, vệ sĩ đứng trên thuyền cũng bắt đầu thích ứng, hai vệ sĩ phía sau đã nổ súng —— nhưng không nhắm vào Hoắc Nhiễm Nhân, mà nhắm vào Kỷ Tuân cũng đang ở trong nước như bọn họ!
Kỷ Tuân nhanh chóng cúi đầu, viên đạn bay qua đầu anh.
Mà vệ sĩ lại bóp cò lần nữa, sẽ bắn ra phát thứ hai ngay lập tức.
Nhắm chuẩn mục tiêu gần kề, ổn định bắn ra phát súng tiếp theo.
Trong chớp mắt, Hoắc Nhiễm Nhân vùng vẫy thoát khỏi hai vệ sĩ giằng co với mình, cậu bỏ thuyền, nhảy xuống biển một lần nữa, vệ sĩ trên thuyền cũng lập tức rút dao cắt đứt dây thừng nối hai người với thuyền trung chuyển rồi kéo đồng bọn ở trong nước lên.
Sau đó, trong màn xả đạn điên cuồng cuối cùng của các vệ sĩ, thuyền trung chuyển ầm ầm khởi động, lao như bay về phía mặt biển đen kịt cuồn cuộn sóng lớn.
Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân chìm vào trong nước.
Dây thừng buộc vào thuyền bị cắt đứt, hai người không còn bất kỳ neo điểm nào, chỉ có thể liên tục chìm xuống theo vật nặng quấn quanh người Kỷ Tuân, sức nổi của áo phao mà Hoắc Nhiễm Nhân đang mặc vốn không đủ để chống lại lực rơi xuống.
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ chửi thề một tiếng, lập tức quay qua tháo dây xích quấn quanh người Kỷ Tuân.
Cảm giác hối hận sâu sắc dâng lên trong lòng cậu:
Nếu như mở khóa dây xích ngay từ đầu mà không phải một mực muốn kéo Kỷ Tuân lên thuyền...
Thế nhưng không ai có thể đoán trước tương lai, vào thời điểm đó, kéo Kỷ Tuân lên thuyền với tốc độ nhanh nhất cũng là lựa chọn tốt nhất.
Kỷ Tuân cũng đang mở khóa, mà khi hai bàn tay đều bị thương, rồi lại bị ngâm vào trong nước biển, ổ khóa có thể dễ dàng mở ra trong ngày thường bỗng trở nên khó khăn giống như phải vượt qua cả một ngọn núi.
Nhưng còn cần vượt qua sáu, bảy ngọn núi nữa.
Bọn họ vẫn đang chìm xuống.
Vật nặng kéo bọn họ rơi thẳng xuống dưới.
Biển càng sâu lại càng tối tăm.
Áp lực dần dần tác động lên cơ thể, trong điều kiện không có bất kỳ trang bị nào, độ sâu an toàn nhất là mười mét.
Xích sắt cùng máy móc trói vào cơ thể anh sẽ kéo anh và Hoắc Nhiễm Nhân xuống độ sâu mà cơ thể con người không thể chịu đựng được.
Sau đó, tử vong.
Kỷ Tuân đột nhiên dừng lại, anh ngẩng mặt lên, nhìn Hoắc Nhiễm Nhân thật kỹ.
Hơi tiếc, không đủ độ sáng, dưới đáy biển sâu thẳm chỉ có thể nhìn thấy đường nét hoàn hảo như ẩn như hiện của đối phương.
Anh thả ổ khóa ra, dùng tay trái vẫn có thể dùng sức được mà mò về phía trước.
Anh mò được dao găm giấu trong ống tay áo của Hoắc Nhiễm Nhân.
Bốn ngón tay nắm chặt lấy dao găm lạnh lẽo, lạnh đến mức lòng bàn tay của Kỷ Tuân run rẩy.
Nhưng anh vẫn nắm chặt dao găm, vào lúc này, chứng sợ dao giống như rùa rụt cổ, anh cầm dao găm cắt đứt sợi dây trói buộc hai người.
Không nghĩ tới Kỷ Tuân sẽ cầm dao găm.
Không nghĩ tới Kỷ Tuân có thể cầm dao găm.
Trong lúc kinh ngạc, Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp nắm lấy đoạn dây thừng mà Kỷ Tuân muốn cắt đứt, bảo vệ dây thừng, dao găm không kịp rút lại quệt thành một vết xước trên mu bàn tay cậu.
Trong nước biển xanh thẫm, máu tươi sáng đến chói mắt.
Khoảnh khắc này, Kỷ Tuân đã co rúm lại một cách rõ rệt, con dao trong tay anh dường như cũng không vững.
Thế nhưng cuối cùng, dao găm lấp lánh ánh bạc tựa như cánh bướm đang vỗ vẫn nằm chắc trong ngón tay anh, tay của Hoắc Nhiễm Nhân bảo vệ được đoạn dây thừng này, vậy thì anh cắt đoạn dây thừng khác, dây thừng dài như vậy, chắc chắn có chỗ để cắt đứt.
Em không ngăn được.
Dây thừng quá dài.
Tranh giành dao găm trong biển cũng sẽ tiêu hao thể lực quý giá nhất cùng thời gian quý giá nhất vào thời điểm này.
Rất nhiều suy nghĩ bay lượn trong đầu Hoắc Nhiễm Nhân.
"... Kỷ Tuân!" Cậu đột nhiên há miệng, không có âm thanh vang lên, thế nhưng chỉ cần Kỷ Tuân chịu nhìn mặt cậu, Kỷ Tuân sẽ hiểu được khẩu hình của cậu. Mà Kỷ Tuân chắc chắn sẽ nhìn mặt cậu, Kỷ Tuân đã quyết tâm cắt đứt dây thừng, muốn dùng cái chết để đổi lấy đường sống cho cậu, cho nên anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội cuối cùng để nhìn cậu.
"Em đã biết buổi tối hôm đó xảy ra chuyện gì rồi, anh muốn chế ngự Kỷ Ngữ, nhưng trong quá trình giằng co, anh đã vô tình làm Kỷ Ngữ bị thương —— "
Hoắc Nhiễm Nhân quả thực đã hiểu ra.
Khi hai người tranh giành dây thừng, khi Kỷ Tuân run lên vì cắt vào tay cậu, thì những nghi ngờ thầm có dự cảm sau khi nghe xong câu chuyện của Ben cuối cùng cũng được giải thích.
Cậu đã hiểu ra chân tướng về Kỷ Ngữ, mọi chân tướng bị bóng tối cùng biển máu nuốt chửng vào cái đêm mà Kỷ Tuân đối mặt với người em gái đã giết chết cha mẹ ruột của mình, chân tướng về những chuyện đã xảy ra khi hai người họ ở trong một căn phòng không có camera giám sát, cũng không có người ngoài.
Kỷ Tuân quả thực yên lặng nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.
Không hề chớp mắt, chỉ một mực nhìn những lời Hoắc Nhiễm Nhân dùng khẩu hình để nói ra.
Ngộ thương.
Máu tươi.
Trong biển sâu yên tĩnh lại lạnh như băng, Hoắc Nhiễm Nhân nhớ đến vài tờ báo cáo khám nghiệm tử thi mỏng dính mà cậu đã từng đọc.
Trên người Kỷ Ngữ chỉ có một vết thương trí mạng.
Vết máu tại hiện trường vụ án từng bị phá hỏng.
... Buổi tối ngày hôm ấy, hai người họ giằng co, Kỷ Tuân cướp lấy dao trong tay Kỷ Ngữ, nhưng anh lại vô tình làm Kỷ Ngữ bị thương, Kỷ Tuân vô tình làm Kỷ Ngữ bị thương đã ngây người.
Tại sao?
Hoàn toàn không nên.
Thân là cảnh sát, thân là đàn ông có thể lực hơn hẳn phụ nữ, lại từng được huấn luyện chuyên nghiệp, Kỷ Tuân đã tranh đấu với vô số tội phạm cực kỳ hung hãn đều không mắc sai lầm, tại sao đến lượt em gái ruột của mình lại xảy ra sai lầm?
Sai lầm không trí mạng.
Trí mạng chính là sau khi mắc sai lầm, Kỷ Tuân đã hoàn toàn ngây người.
Sai lầm có thể tha thứ.
Nhưng trong lúc hoảng loạn sau khi xảy ra sai lầm, dao trong tay Kỷ Tuân bị Kỷ Ngữ đoạt lại, em gái quyết tâm đâm vào vết thương do anh trai gây ra... Sau đó cô ngã vào vũng máu.
Cho nên trên người Kỷ Ngữ mới chỉ có một vết thương trí mạng.
Kỷ Ngữ dùng vết thương lúc sau để che giấu vết thương lúc trước.
Kỷ Ngữ ngã vào vũng máu đã dùng tính mạng của mình để xóa đi vết nhơ trên người Kỷ Tuân.
Nhưng chuyện này không thể giải thích tại sao trong hồ sơ vụ án lại không có chi tiết Kỷ Tuân ngộ thương em gái.
Cho dù làm người thân hay làm cảnh sát, Kỷ Tuân mà cậu biết đều không có khả năng che giấu chuyện này.
Chỉ có một khả năng, Kỷ Ngữ cận kề cái chết đã cầu xin Kỷ Tuân tuyệt đối đừng nói chuyện tối hôm nay ra... Cũng vì thế mà vết máu tại hiện trường lại trùng hợp bị phá hoại, khiến lực lượng cảnh sát không điều tra ra được bất cứ điểm đáng ngờ nào khác, bởi điều này chỉ có người làm cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm như Kỷ Tuân mới có thể làm được.
Vì vậy, một Kỷ Tuân hoàn toàn trong sạch đã được giữ lại.
Nhưng đối với Kỷ Tuân mà nói, làm anh trai không bảo vệ được em gái; làm cảnh sát lại ngụy tạo chứng cứ.
Anh không có cách nào đối mặt với chính mình.
Anh đã hoàn toàn suy sụp.
Chỉ sợ cho dù Kỷ Tuân quay ngược lại bao nhiêu lần, bắt đầu lại bao nhiêu lần, cũng không thể tìm thấy bất kỳ lý do nào để tha thứ cho bản thân.
Khoảnh khắc này.
Khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Anh không phải một người anh trai tốt, cũng không phải một cảnh sát tốt.
Mỗi một việc, mỗi một lựa chọn, anh đều làm sai.
Em gái dùng cái chết che chở anh, dùng cái chết cầu xin anh, nhưng tội của anh sẽ vì vậy mà biến mất sao?
Anh hoàn toàn sụp đổ.
Bắt đầu từ lúc đó, em gái cùng dao nhọn đều trở thành u nhọt ăn vào tận xương, đi theo Kỷ Tuân như hình với bóng.
Kỷ Tuân nheo mắt mỉm cười.
"... Ngốc."
Anh giống như đang nói với Hoắc Nhiễm Nhân, thế nhưng sao lại giống như tự nhủ với bản thân thế này?
Sau đó anh làm khẩu hình với Hoắc Nhiễm Nhân, dịu dàng thở dài:
"Vì em nên anh mới chịu cầm dao, thế mà em lại muốn dùng chuyện này làm loạn trái tim anh, cướp mất dao của anh à?"
Dao trong tay Kỷ Tuân nhẹ nhành xê dịch, uyển chuyển nhảy múa, cắt đứt dây thừng trói chặt hai người trước khi Hoắc Nhiễm Nhân phản ứng lại.
Chướng ngại tâm lý ba năm khiến Kỷ Tuân cứ nhìn thấy dao là không thể nào cử động.
Thế nhưng ba năm trước, rất lâu về trước.
Dao cũng là bạn tốt của Kỷ Tuân, dễ dàng sai khiến, thân mật gần gũi, là một người bạn rất rất tốt.
Dây thừng cắt đứt, nhưng hai người không tách nhau ra.
Hoắc Nhiễm Nhân dùng bàn tay thấm máu tóm chặt lấy xích sắt của Kỷ Tuân.
Cho dù dây thừng bị cắt đứt, chỉ cần cậu không buông tay, ràng buộc giữa hai người họ sẽ không thể tách ra.
Hai người nhìn nhau.
Hoắc Nhiễm Nhân há miệng, vẫn không phát ra tiếng, thế nhưng lời van xin toát ra từ ánh mắt, từ tứ chi của cậu đã hòa vào nước biển, khiến cả vùng biển đều chìm trong ảm đạm đau thương.
"Kỷ Tuân, anh nói anh sẽ nghe lời, anh sẽ nghe em mà. Em tuyệt đối sẽ không buông tay!"
"..."
Kỷ Tuân nhắm mắt lại, lại mở mắt ra.
Anh nhìn khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, thần sắc càng lúc càng mềm mại.
Nước biển lạnh đến mức hàm răng của anh run cầm cập.
Anh có thể cảm nhận được sức lực không còn nhiều trong cơ thể sắp cạn kiệt.
Mí mắt anh nặng trĩu giống như ngàn cân, mỗi phút mỗi giây đều đang kêu gào muốn sụp xuống, muốn đóng lại.
Mà hai người họ vẫn không ngừng rơi xuống.
Nhưng những nỗ lực của Hoắc Nhiễm Nhân cũng không mảy may dừng lại.
Trên người cậu vẫn đang mặc áo phao, có sức nổi nhất định, cậu đạp mạnh xuống nước rồi trồi lên trên, cho dù chỉ giảm được tốc độ rơi xuống một chút xíu.
Bọn họ đã trượt qua vùng nước bên dưới du thuyền, chuẩn bị rơi xuống vùng biển sâu hơn.
Thời gian Kỷ Tuân im lặng không quá lâu, nhưng ở trong biển từng giây từng phút đều vô cùng quý giá này lại dường như trở nên rất lâu rất lâu, đột nhiên, tầm mắt đong đưa của anh đã dừng lại trên khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.
Ý cười như một làn sóng dịu dàng, nổi lên môi Kỷ Tuân, nhẹ nhàng đung đưa theo làn nước biển.
Anh há miệng với Hoắc Nhiễm Nhân, lặng lẽ thổ lộ những lời không biết đã giấu kín trong tim từ khi nào:
"Anh đã không chùn bước chạy về phía em, sao có thể bỏ em mà đi được."
Kỷ Tuân giơ tay, nắm chặt lấy tay của Hoắc Nhiễm Nhân, nắm dây xích trong tay bọn họ, lại nhìn vào cánh quạt khổng lồ đang chầm chậm quay.
Dây xích.
Cánh quạt.
Khi hai thứ được kết hợp với nhau, Hoắc Nhiễm Nhân lập tức hiểu ra rốt cuộc Kỷ Tuân muốn nói gì.
Mớn nước của loại du thuyền như thế này thường từ 3 đến 4 mét, hai người có bình oxy, tạm thời không có nguy cơ chết ngạt trên biển, cảnh sát đã đến, chỉ cần kiểm soát được thuyền là có thể triển khai cứu hộ ngay lập tức.
Mối nguy hiểm đáng lo nhất hiện nay là máy móc đang rơi xuống, cứ rơi như thế này, một khi rơi xuống chiều sâu vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể con người, sẽ gây tử vong.
Nhưng nếu như quấn máy móc quanh cánh quạt, tìm được neo điểm đủ để cố định hai người giữa biển khơi thì dù có khả năng bị cánh quạt đang chầm chậm xoay cuốn vào, bọn họ vẫn có thể tranh thủ cởi dây xích trên người trong thời gian ngắn ngủi vượt ra khỏi độ sâu an toàn, sau đó lại bơi lên ——
Kỷ Tuân không nói dối.
Anh cắt đứt dây thừng không phải là vì bỏ cậu mà đi.
Anh đã nghĩ ra biện pháp.
Biện pháp có thể cứu cả hai người.
Mọi bất bình cùng đau lòng trong quá khứ đều tiêu tan giữa lời nói và hành động của Kỷ Tuân, trở thành những đốm sáng trôi nổi giữa biển sâu, soi sáng con đường phía trước để cậu hành động, sau đó lại đổ về cơ thể, hóa thành sức mạnh mới trong cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân không chút do dự, buông Kỷ Tuân ra, quay sang chộp lấy máy móc dọc theo dây xích, cậu nhấn nút máy, ở trong nước, máy bắt đầu khởi động, nhả ra từng đoạn dây xích, trong tiếng ầm ầm có thể dừng lại bất cứ lúc nào vì bị ngập nước, Hoắc Nhiễm Nhân kéo dây xích, dốc sức bơi về phía cánh quạt——
Con thuyền không có động cơ, nhưng trong sóng biển, cánh quạt vẫn xoay chầm chậm do bị nước bào mòn, đối với người không có bất kỳ phòng vệ nào, cánh quạt khổng lồ vẫn là một mối nguy hiểm.
Hoắc Nhiễm Nhân cố gắng kiểm soát cơ thể, chiến đấu từ nãy đến giờ, cho dù thể lực có tốt đến đâu thì cũng dần kiệt sức trong nước biển, kiệt sức vì tranh đấu kịch liệt, cậu cố gắng quăng máy móc lên trên, suýt chút nữa đám bị cuốn vào cánh quạt khổng lồ theo máy móc.
Giữa biển sâu, Hoắc Nhiễm Nhân toát mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi nóng lập tức biến thành mồ hôi lạnh, lạnh hơn cả băng.
Cậu thở hổn hển vài hơi, bơi về phía Kỷ Tuân thì nhìn thấy Kỷ Tuân đang kề sát thuyền, cố gắng dùng dây sắt mở khóa trên người mình.
Dây xích vòng quanh cánh quạt đang dần dần ngắn lại.
Ngón tay kẹp lấy dây sắt của Kỷ Tuân cứ run rẩy mãi, qua một lúc lâu vẫn không thể nhắm chuẩn lỗ khóa.
Thế nhưng, một ổ khóa, hai ổ khóa, những ổ khóa này vẫn lần lượt rơi khỏi người Kỷ Tuân trong quá trình bị cánh quạt kéo lại từng chút từng chút.
Gần hơn rồi.
Kỷ Tuân càng lúc càng đến gần cánh quạt khổng lồ.
Gần đến mức Hoắc Nhiễm Nhân có thể cảm nhận được dòng nước bị cánh quạt cuốn lên.
Gần đến mức Hoắc Nhiễm Nhân có thể ngửi thấy mùi rỉ sắt trên mái chèo giống như một lưỡi liềm khổng lồ kia.
Nếu như Kỷ Tuân bị cuốn vào... Nếu như đến cuối cùng vẫn không mở được khóa...
Dây sắt cậu cắm vào lỗ khóa khóa lại hai chân Kỷ Tuân đang run rẩy, liên tiếp trượt qua lỗ khóa mấy lần vẫn không cắm vào được.
Đúng lúc này, một đôi tay chằng chịt vết thương đã nắm chặt lấy tay Hoắc Nhiễm Nhân.
Kỷ Tuân chăm chú mà nắm tay Hoắc Nhiễm Nhân, kiên định dùng dây sắt mở khóa, quăng đoạn dây xích cuối cùng quấn quanh người mình vào trong biển.
Một tiếng lạch cạch vang lên, nước biển tuôn ra từng đợt bọt trắng.
Dây xích giống như một con rắn biển, gào thét lướt qua mặt Kỷ Tuân rồi bị cuốn vào trong cánh quạt!
Cuối cùng, Kỷ Tuân nở nụ cười với Hoắc Nhiễm Nhân, nụ cười ung dung lại thoải mái.
Giống như đây là kết quả mà anh đã nghĩ tới từ lâu.
Sau đó, đôi mắt anh bắt đầu trở nên mơ màng, tia sáng biến mất khỏi tầm nhìn của anh... Anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Kỷ Tuân!"
Hoắc Nhiễm Nhân ra sức gọi anh, thế nhưng không nghe thấy tiếng gọi, chỉ có bọt biển.
Bọt biển dễ vỡ được tạo thành từ không khí ồ ạt trào ra khỏi miệng.
Hoắc Nhiễm Nhân ôm lấy anh từ phía sau, đạp mạnh vào thân thuyền, đỡ anh bơi lên mặt nước ——
Rất gần.
Chỉ có mấy mét.
Chỉ có vài mét cuối cùng dẫn đến đường sống!
Trên boong thuyền, sau khi đối đầu với A Bang một lúc, Mạnh Phụ Sơn đột ngột ném thứ gì đó vào ông Liễu.
A Bang giật mình hoảng sợ, không khỏi phân tâm mà nhìn về phía ông Liễu: "Cẩn thận!"
Đúng lúc này, Mạnh Phụ Sơn nhảy qua mạn thuyền.
Chỉ nghe tiếng rơi xuống nước vang lên, trên boong thuyền đã không còn bóng dáng của Mạnh Phụ Sơn.
Thứ rơi xuống đất không phải ám khí, chỉ là vài cây bút được phân phát trên thuyền.
Ông Liễu chán ghét đá những thứ này ra xa, đi đến mạn thuyền, cúi đầu nhìn xuống dưới: "Thuyền trung chuyển đã lái đi, xem ra vệ sĩ nhảy xuống khi nãy đã thành công cướp được thuyền, vậy thì người vừa nhảy xuống là muốn cứu hai người trước..."
Máy bay trực thăng đã vượt mưa vượt gió mà bay đến gần thuyền, chỉ cần một hai phút nữa là có thể đến ngay phía trên thuyền.
Ông Liễu lẩm bẩm: "Tôi không phải công dân Trung Quốc, cũng không phải thủ phạm của những vụ án giết người trên thuyền, cảnh sát đến đây rồi, muốn phá án cũng phải cần chứng cứ, phải tìm ra toàn bộ đường dây từ đầu đến cuối, chưa chắc đã có thể làm khó tôi ngay lập tức..."
Hắn nói có vẻ rất chắc chắn, nhưng trong lòng còn lâu mới chắc chắn như ngoài mặt, hắn áp chế bất an trong lòng, nhìn về phía biển, khẽ ra hiệu với A Bang.
"Trước khi máy bay trực thăng hạ xuống, nếu như bọn họ bơi lên..."
A Bang không chút do dự, hắn gật gật đầu, dứt khoát đứng bên mạn thuyền.
Còn ông Liễu thì lại cầm ô, lùi về phía sau vài bước, lùi về khoảng trống trong sảnh chính.
Trời vẫn đang mưa.
Ông Liễu hít sâu một hơi, đè nén toàn bộ bất an trong lòng, sau đó hắn hất cằm lên, vẫn mũ áo chỉnh tề mà nhìn chằm chằm màn mưa.
Bây giờ, tất cả mọi thứ đã hạ màn.
Nhưng sợ rằng, hạ màn chưa chắc đã là kết thúc đối với hắn.
Chỉ là một chiến trường mới mà thôi.
40 năm trước, hắn nghèo rớt mùng tơi, trên một con thuyền thây chất thành núi, máu chảy thành sông, hắn không có bất kỳ chỗ dựa nào, chỉ dựa vào chính mình mà bước ra, bây giờ hắn có vô số của cải, có vô số bạn bè, có vô số đường đi.
Đối với hắn mà nói, khó khăn hiện giờ có lẽ chỉ là một trở ngại nho nhỏ.
... Nhất định chỉ là một trở ngại nho nhỏ.
Hắn gập ô, phủi những giọt nước đọng trên góc áo, bộ quần áo trên người có chất liệu cực kỳ tốt, chỉ cần phủi nhẹ là những giọt nước đọng bên trên đã bị ông Liễu tiện tay phủi vào vũng nước mưa dưới chân.
Những người trẻ tuổi làm mưa làm gió trên thuyền ấy à...
Cho dù là hồn ma bị bọn họ bắt được lúc trước, hay là hung thủ hiện thân giúp hồn ma chạy trốn lúc sau ——
Bây giờ, cũng chỉ giống như giọt nước này, tuy nhất thời gây ra khó khăn cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn vung xuống dưới chân, rơi vào vũng bùn.
Sau đó vùi thây dưới đáy biển.
Ông Liễu đã vùi về khoảng trống trong sảnh chính.
Không có mưa gió, không khí khô ráo dễ chịu vây quanh hắn, trái tim hắn cũng trở nên thư thái, nhưng trong chớp mắt, có một người ướt nhẹp đã ôm chặt hắn từ phía sau!
Ai?
Là ai?
Trên con thuyền chỉ còn lại đám thuyền viên ngu như lợn cùng lũ ông chủ nhát như cáy, sao còn có người đi lại bên ngoài!
Ông Liễu kinh ngạc không thôi, dùng hết sức ngoảnh đầu về phía sau, thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của người sau lưng.
Khuôn mặt chỉ lộ ra một nửa lại bị bóng tối nuốt chửng một nửa, ngũ quan có thể nhìn thấy được đều trở nên vặn vẹo vì hưng phấn, vì vui mừng, vì nhẹ nhõm, vặn vẹo đến mức không giống con người.
Trong tầm mắt của hắn, đối phương giơ tay lên, trên tay là một chiếc bật lửa.
"Tách."
Ngọn lửa dấy lên.
Mặt nước càng lúc càng gần.
Hoắc Nhiễm Nhân đang đỡ Kỷ Tuân thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng trên mặt biển thông qua tầng nước mỏng manh.
Đường sống chỉ cách bọn họ một tầng rất mỏng.
Thế nhưng cơ thể cùng ý chí mà cậu thường rất tự hào, vào lúc này lại trở thành một chiếc đồng hồ cát rỗng tuếch, Hoắc Nhiễm Nhân liều mạng lắc lư, hy vọng có thể lắc thêm được vài hát cát giúp cậu chống đỡ.
Sắp tới rồi!
Sắp tới rồi...
Cậu chỉ hơi mệt thôi...
Khi đến gần mặt biển, hai người lại tuột xuống... Đúng lúc này, một đôi tay đã nâng hai người lên từ phía sau, nâng cậu và Kỷ Tuân đồng thời bơi lên mặt nước.
Khi ba người đồng thời giãy giụa ngoi lên mặt nước, đôi mắt của Mạnh Phụ Sơn đã xuyên qua khoảng cách giữa mặt nước và boong thuyền, nhìn thấy A Bang trên mạn thuyền, cũng nhìn thấy khẩu súng mà A Bang đang giơ lên.
Dường như cũng nhìn thấy ngón tay A Bang nhẹ nhàng bóp cò súng.
Trong chớp mắt, Mạnh Phụ Sơn đưa ra quyết định.
Hắn nghiêng người, dùng cơ thể của chính mình làm lá chắn, che chở Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, lưng hắn giống như bị đấm một cú thật mạnh, viên đạn xuyên qua lưng, nhưng hắn không hề dừng lại, thậm chí còn giống như không cảm nhận được đau đớn.
Hắn vẫn không biến sắc, tựa như núi cao, nhanh chóng đưa Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đến dây thừng mà các cô gái trong khoang thuyền thả xuống.
Ngay lúc này, ngọn lửa nóng rực thắp đỏ một nửa bầu trời.
Bọn họ cùng nhìn về nơi ngọn lửa bùng lên, dường như đã nhìn thấy hai cơ thể ôm chặt lấy nhau đang cháy hừng hực trên boong thuyền, giống như hai ngọn đuốc người, dùng toàn bộ máu thịt dầu mỡ để đốt cháy mọi tội ác trên con thuyền này ——
Mà A Bang vẫn luôn canh giữ bên mạn thuyền, lúc này cũng đã hoảng hốt chạy trốn khỏi mạn thuyền.
Cuối cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng bắt được dây thừng.
Cho đến tận giờ, hai tay của Mạnh Phụ Sơn mới bắt đầu mất đi sức lực.
Hoắc Nhiễm Nhân lập tức quay lại túm lấy hắn, bàn tay của cậu quả thực đã túm được cánh tay của Mạnh Phụ Sơn.
Thế nhưng Mạnh Phụ Sơn không dùng sức, trong làn nước, Mạnh Phụ Sơn chỉ yên lặng nhìn cậu.
"Mạnh Phụ Sơn!" Hoắc Nhiễm Nhân hô lên, "Nắm lấy!"
Thế nhưng không có tiếng đáp lại.
Mạnh Phụ Sơn không nói lời nào.
Sóng biển xông tới, Mạnh Phụ Sơn tuột xuống.
Một thân một mình trượt vào biển khơi đen thẳm lại cô tịch giống như vực sâu.
Hoắc Nhiễm Nhân nhào về phía trước, muốn túm lấy Mạnh Phụ Sơn đã rơi vào trong biển, nhưng cậu chỉ túm được khoảng không, Kỷ Tuân đang hôn mê cũng bị cậu kéo theo, bình oxy trên người trượt vào trong biển.
Biển khơi lại nuốt chửng một người.
Chỉ còn lại máu tươi, máu tươi gần như hòa cùng mặt biển giữa đêm đen là vẫn đang dập dờn trong biển.
Nhưng một làn sóng mới lại ập đến, chút máu trong biển cũng biến mất không còn tăm hơi, giống như Mạnh Phụ Sơn vậy.
Bọn họ được các cô gái hợp lực kéo lên khoang thuyền.
Hoắc Nhiễm Nhân đặt Kỷ Tuân nằm xuống rồi lập tức lao về phía sổ, muốn xuống tìm Mạnh Phụ Sơn.
Nhưng lúc này, máy bay trực thăng đã thả thang dây xuống trước cửa sổ của khoang thuyền.
Viên Việt nắm chặt thang dây, quay sang nhìn cậu, sắc mặt nghiêm túc lại đầy quan tâm.
"Tình hình hiện tại thế nào?"
Hoắc Nhiễm Nhân nhắm mắt: "Nhanh chóng sắp xếp cứu người, hai người trọng thương, một người trong khoang thuyền, một người trong biển..."
Trong khoang thuyền, có người kinh ngạc thốt lên.
Hoắc Nhiễm Nhân chậm nửa nhịp, quay sang thì nhìn thấy chiếc du thuyền vốn ở phía xa, chiếc du thuyền cử thuyền trung chuyển tới đây đã chạy đến vị trí rất gần bọn họ.
Hình như có một người đứng trên boong thuyền đối diện, nhìn sang bên này.
Du thuyền đã bật đèn tín hiệu.
Hoắc Nhiễm Nhân nhận ra:
"Có cần cứu chữa không?"
"Thuyền của tôi có thiết bị y tế chuyên nghiệp cùng giấy phép khám chữa bệnh."
- ------------------------------------