Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 274




Chú?

Chắc chắn không phải vì lịch sự mới gọi như thế, vậy chỉ có thể là...quan hệ họ hàng.

Nhưng sao Kỷ Tuân lại biết được?

"Vào đi."

Đâu chỉ là Hoắc Nhiễm Nhân cùng Mạnh Phụ Sơn kinh ngạc, ngay cả Ben cũng cảm thấy bất ngờ không thôi.

Nhưng sau giây phút bất ngờ ngắn ngủi, hắn dịch sang một bên, để ba người Kỷ Tuân bước vào phòng.

Sau đó hắn bật đèn lên.

Ánh đèn sáng ngời xua tan đêm tối, cũng hoàn toàn để lộ khuôn mặt của đầu bếp trưởng.

"Cậu là..."

"Kỷ Tuân." Kỷ Tuân nói, "Sau khi Chử Hưng Phát bỏ trốn khỏi đám người này đã đổi tên thành Kỷ Hưng Phát, cưới bà nội của tôi. Nhưng bố tôi với ông nội tôi không có quan hệ huyết thống. Còn tại sao tôi lại biết chú thì ông nội tôi có một chiếc gương vỏ bạc, ông nâng niu nó lắm, trong gương có một bức ảnh ông nội ôm chú khi còn bé. Lúc xuất phát tôi mới nhìn thấy bức ảnh này, cho nên ấn tượng rất sâu."

Nghi hoặc trong mắt Ben tản đi.

Hắn gật gật đầu: "Tôi cũng từng nhìn thấy gia đình cậu từ đằng xa, tôi nhớ cậu còn có một cô em gái. Nhưng cậu hẳn là chưa từng gặp tôi, sao cậu lại nghĩ tôi là đứa bé kia được?"

Thì ra là thế. Hoắc Nhiễm Nhân cũng nghĩ.

Cậu nhớ trước khi rời khỏi thành phố Ninh, Kỷ Tuân đúng là có đến nhà ông bà nội một chuyến, sau đó Kỷ Tuân còn gửi tin nhắn cho cậu. Nội dung của tin nhắn khi đó là——

"Quả thực ông nội từng sinh sống tại tỉnh Phúc một khoảng thời gian khá dài, sau đó sang Hong Kong, đổi thành hộ khẩu Hong Kong; có khả năng ông nội biết Hồ Khôn."

Ngoại trừ thông tin này, không có manh mối nào khác.

Không có gương, không có ảnh.

Hoắc Nhiễm Nhân cùng Mạnh Phụ Sơn đồng thời ngồi xuống ghế sô pha.

Kỷ Tuân vô tình nhìn vào mắt Hoắc Nhiễm Nhân, không biết sao mà anh cảm giác sống lưng cứ lành lạnh...

Lạnh quá.

Chắc không phải lúc nãy gió thổi mạnh nên bị cảm rồi đấy chứ?

Kỷ Tuân nghi ngờ không thôi, co áo khoác lại lần nữa rồi mới trả lời Ben:

"Ngoại hình. Chú và ông nội tôi đều có vành tai lớn, cằm vuông, còn mập mạp y như ông hồi trẻ, những đặc điểm này đều là gen trội, rất dễ di truyền, hơn nữa cuốn sổ nhật ký kia sẽ chỉ xuất hiện trong tay con cháu của những người năm đó, xâu chuỗi lại với nhau, đáp án đã rõ ràng."

"Cậu thật sự rất thông minh." Ben nói từ đáy lòng, "Giống như một vị thần toàn năng vậy, không nhìn thấy gì cả, nhưng chuyện gì cũng biết."

"Chú mà nói câu này thì đúng là khiến người ta vừa mừng vừa lo mà." Kỷ Tuân đánh giá, "Nhưng khen thế thật sự quá khoa trương, tôi chỉ sử dụng một vài kiến thức thường thấy để đưa ra suy đoán mà thôi. Vẫn còn rất nhiều chuyện chưa đoán ra, chẳng hạn như chất gây ảo giác – đêm đầu tiên, chắc chắn chú đã dùng chất gây ảo giác khiến chúng tôi rơi vào mê man. Nhưng tôi biết tất cả các chất gây ảo giác phổ biến, hình như đều không phù hợp với loại chú dùng. Chú đã dùng chất gây ảo giác nào thế?"

"Trứng cá bơn lưỡi ngựa." Đầu bếp trưởng không hề che giấu.

Đây là một cái tên xa lạ, Hoắc Nhiễm Nhân và Mạnh Phụ Sơn đều cau mày.

Mà Kỷ Tuân lại trầm tư: "Ừm...Cũng không quá khác với suy đoán của tôi. Thủ phạm chính của con tàu ma huyền thoại đây mà." Rồi anh quay sang giải thích với hai người còn lại, "Một loại trứng cá màu xanh lam, chứa chất gây ảo giác đặc biệt, sau khi ăn 6 tiếng sẽ từng bước từng bước rơi vào thế giới ảo giác tuyệt đẹp – vừa hay phù hợp với thế giới trò chơi mà các cô gái đưa họ đến."

"Lời khen của tôi có thể thật sự hơi khoang trương chút xíu, bởi vì cậu vẫn đoán sai một chi tiết." Đầu bếp trưởng mỉm cười mà nói, khuôn mặt phúc hậu lộ ra nụ cười giảo hoạt của thợ săn

"Chi tiết nào?" Kỷ Tuân hỏi.

"Tiếng rơi xuống nước đại biểu ông chủ Nghê "mất tích" không phải cơ quan, tôi có trợ giúp."

"Các cô gái?" Kỷ Tuân nhíu mày, "Tôi từng nghĩ tới khả năng này, thế nhưng các cô gái đều mất đi hai mắt, phối hợp với người mù thực sự quá khó khăn, đặc biệt là trong tình huống các cô gái đều ở dưới boong thuyền."

"Mọi việc luôn có ngoại lệ."

"Ý chú là..." Kỷ Tuân bừng tỉnh, "Có một cô gái vẫn có thể nhìn thấy!"

Có một cô gái vẫn có thể nhìn thấy.

Mạnh Phụ Sơn lập tức nhớ lại khi mình và Trần Gia Thụ lên thuyền, trong quá trình quan sát thuyền viên của ông Liễu ném cô gái đã chết xuống biển, hắn từng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trên mặt đất.

Bóng người nho nhỏ kia hình như là bóng dáng của một cô gái...

Liệu có phải là bóng dáng của cô gái duy nhất có thể nhìn thấy trên thuyền không?

Nhưng Kỷ Tuân không truy hỏi cô gái kia là ai.

Hoắc Nhiễm Nhân cùng Mạnh Phụ Sơn cũng không lên tiếng.

Bọn họ đều ăn ý mà nhẹ nhàng bỏ qua tên của cô gái này.

"Đã nói tình huống phía trước rồi, giờ nên nói phía sau thôi." Kỷ Tuân nói, "Tôi nghĩ ông chủ Ngô không chết hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chú, cho nên chú mới chọn quăng ra cuốn sổ nhật ký, sổ nhật ký là một mồi nhử, dẫn chúng tôi mắc câu, nhưng xét thấy trước đó chú không thể biết được thân phận thực sự của bất kỳ ai trong ba chúng tôi, chiêu này rõ ràng hiểm chiêu trong tình huống bất đắc dĩ... Chú không còn đường lui, đúng không? Hơn nữa, cho dù không có bất ngờ ông chủ Ngô thoát chết trong gang tấc, tôi cũng không nghĩ ra, cuối cùng chú sẽ đối phó với ông Liễu như thế nào."

"Chú định...

"Đồng quy vu tận với ông Liễu sao?"

Đầu bếp mập mạp gật gật đầu, bình tĩnh như thể thứ mà họ đang thảo luận không phải sống và chết, mà là thời tiết khiến con người phiền lòng ngoài cửa sổ.

"Tại sao?" Kỷ Tuân hỏi.

"Tôi thấy trong túi của chú có thuốc." Hoắc Nhiễm Nhân ở bên cạnh nói, những người còn lại quay sang nhìn cậu, cậu trực tiếp giải thích, "Là azathioprine, một trong những loại thuốc phổ biến nhất được sử dụng để ức chế phản ứng đào thải sau cấy ghép. Mà loại thuốc ức chế phản ứng đào thải sau cấy ghép này phải sử dụng lâu dài, thậm chí là suốt đời."

"Vì cần ghép nội tạng, nên chú mới lên con thuyền này..." Kỷ Tuân nói tiếp.

"Thay vì nói tôi lên con thuyền này để ghép nội tạng, không bằng nói, rốt cuộc ai mới có thể lên con thuyền này." Ben nở nụ cười đầy ẩn ý, "Các cậu có thể lên thuyền cũng không dễ dàng, đúng không. Sẽ không nghĩ ai cũng có thể lên làm thuyền viên chứ?"

"Ông Liễu chỉ cho người mà hắn tin tưởng làm thuyền viên." Mạnh Phụ Sơn đột nhiên nói xen vào.

"Đúng vậy." Ben ấn nhẹ vào hông, "Còn có thứ nào khác khiến người ta yên lòng hơn đồng loại của mình đây?"

Nội tạng suy kiệt, cần phải cấy ghép, cho nên có thể lên thuyền sao?

Vậy cũng hợp lý, ông Liễu tất nhiên sẽ tương đối yên tâm với những người như vậy, bởi vì bọn họ có lợi ích chung, đúng lúc Ben cần ghép nội tạng, cho nên hắn thành công lên thuyền...

... Có phải quá trùng hợp rồi không?

Kỷ Tuân nhìn chằm chằm:

"Vì lên con thuyền này, vì để ông Liễu không nghi ngờ, chú đã cố ý làm phẫu thuật ghép tạng!"

Rốt cuộc lý do như thế nào mới có thể khiến một người khỏe mạnh bỏ đi nội tạng khỏe mạnh của mình đây.

Tình nguyện cả đời uống thuốc ức chế phản ứng đào thải cũng phải lên được thuyền?

Đây là câu hỏi Kỷ Tuân muốn hỏi nhất, mọi câu hỏi trong hiện thực anh đều có thể giải đáp, nhưng câu hỏi trong lòng người, câu hỏi cất giấu ở nơi còn sâu hơn cả chốn yêu ma quỷ quái kia là anh không có cách nào giải đáp.

"Tôi nghĩ không chỉ vì chuyện xảy ra trên thuyền vào 40 năm trước đâu, vì dù sao cũng là chuyện của người khác; người bố ở tha hương xa cách lại chưa từng gặp mặt trong quá trình trưởng thành sợ là cũng không thể gánh vác tình cảm đậm sâu đến vậy." Kỷ Tuân, "Cho nên, tại sao?"

Đầu bếp thay đổi tư thế ngồi.

"Tôi nghĩ thứ mà các cậu quan tâm nhất là thiết bị gây nhiễu tín hiệu."

"Chúng tôi có ba người."

"Hả?"

"Có thể phân công một người ra ngoài tắt thiết bị gây nhiễu, một người gọi điện thoại, người cuối cùng ở đây nghe chú nói ra lý dó."

"Lý do có thật sự quan trọng không?"

"Hẳn là rất quan trọng với chú." Kỷ Tuân, "Có thể xem như là lòng kính trọng của tôi dành cho một người bạn đã từng giúp đỡ tôi."

Đầu bếp ngầm nghĩ.

"Cậu nói nghe hay thật đấy. Quả thật tôi vẫn luôn cân nhắc, trước khi chết rốt cuộc có nên viết chuyện này vào trong nhật ký hay không... Trên một con thuyền không có điện thoại di động, cho dù có bao nhiêu công việc thì tâm hồn vẫn trôi dạt theo đại dương nhàm chán, mà nhật ký ít được ưa chuộng bên ngoài, vào trong này lại trở nên phổ biến."

"Nhưng hình như hiện tại đã có quyết định tốt hơn rồi... Như vậy đi, các cậu hãy nghe tôi kể một câu chuyện, sau khi kể xong, tôi sẽ nói cho các cậu biết tôi đã đặt thiết bị gây nhiễu ở đâu."

Ba người liếc mắt nhìn nhau.

Hoắc Nhiễm Nhân cùng Mạnh Phụ Sơn khẽ gật đầu với Kỷ Tuân.

Ben là người chú không có quan hệ máu mủ với Kỷ Tuân, nhưng cũng là hung thủ của hai vụ án giết người liên tiếp.

Hắn quả thực đã giúp đỡ bọn họ, nhưng cũng không thể lơ là mất cảnh giác.

Dù thế nào, tốt nhất đừng chọc giận người đang nắm chìa khóa then chốt.

"Kể từ khởi nguồn của mọi chuyện đi... Bỗng có một ngày, mẹ đột nhiên dẫn tôi rời khỏi quê nhà, vượt ngàn dặm biển để đến bờ bên kia của đại dương.

Khi đó tôi còn rất nhỏ, nhưng cụ thể là mấy tuổi thì không còn nhớ nữa.

Một người phụ nữ dẫn theo một đứa con nhỏ, lén lút vượt biên đến nơi đất khách quê người, bất đồng ngôn ngữ, lại không có giấy tờ tùy thân, cuộc sống rất cơ cực, rất kham khổ. Thế nhưng thực ra cũng không kham khổ đến vậy.

Bởi vì những gì tôi kỳ vọng, tỷ như đồ ăn vặt, tỷ như giày dép quần áo vẫn luôn lặng lẽ xuất hiện bên gối mỗi khi tôi chìm vào giấc ngủ.

Vật tư sung túc ít nhiều cũng làm vơi đi cảm giác cô đơn của tôi nơi đất khách quê người.

Thế nhưng tuy còn nhỏ, nhưng tôi rất không hiểu, không hiểu tại sao mẹ lại dẫn tôi sang nước ngoài, không hiểu tại sao người bố vốn nên từ thuyền trở về nhà lại không có mảy may tin tức.

Cũng không hiểu tại sao những thứ tốt như đồ ăn vặt thật ngon, như quần áo mới tinh đều chỉ có thể đặt trong phòng, không thể mặc ra ngoài.

Khi đó mẹ dặn tôi phải cất kỹ những thứ này, nói sở dĩ tôi có được những thứ này đều do bố tôi mang đến, là bố tôi dùng cái giá không bao giờ gặp mặt chúng tôi để đổi lấy.

Mẹ nói tuy bố không gặp chúng tôi, nhưng tình yêu mà bố dành cho chúng tôi đều sẽ hóa thành những thứ này, càng nhiều đồ thì bố càng yêu chúng tôi. Mẹ nói rời khỏi là hy sinh, là hy sinh hoàn mỹ nhất của tình yêu mà bố dành cho tôi.

Tôi không thể nào hiểu được.

Khi đó tôi nói với mẹ tôi, vậy con không muốn những thứ này nữa, con cũng không cần ở lại đây nữa, con muốn trở về tìm bố.

Không có kết quả.

Bố vĩnh viễn nằm trong đại dương của hoa bỉ ngạn, nằm trong mơ của con.

Con chỉ có thể tìm thứ gì đó mới mẻ, lấp đầy chỗ trống của bố.

Thời gian trôi qua, tôi cũng có thêm những người bạn mới giữa phố người Hoa, những đứa trẻ như tôi, đứa nào cũng chạy tung tăng ngoài đường, đụng phải người qua đường, có lúc còn có thể xông vào cửa hàng, ăn trộm đồ rồi chạy tán loạn.

Người ta nói, giàu có mà không về quê, chẳng khác nào mặc quần áo đẹp đi dạo giữa đêm.

Thế giới của trẻ con cũng không thiếu sự so bì.

Trong khu phố của người Hoa, có rất ít đứa trẻ là con nhà giàu có, nếu không bọn họ cũng không xông vào cửa hàng ăn trộm.

Tôi chơi với bọn họ được một khoảng thời gian dài, tuy mẹ luôn dặn kỹ là không được lấy đồ trong nhà đem ra ngoài, nhưng vì mặt mũi, vì địa vị trong đám trẻ con... Tôi vẫn không nhịn được mà nói ra những thứ đó.

Mới đầu không có ai tin.

Bọn họ bảo tôi nói dối.

Sau đó tôi lấy những thứ đó ra, cuối cùng mọi người cũng tin.

Mọi người đều biết, trẻ con không giấu nổi bí mật.

Vì thế mà bố mẹ của những đứa trẻ kia cũng biết.

Lúc này mẹ tôi đã dần đứng vững bước chân trong phố người Hoa, mở một quán ăn sáng, mỗi ngày có không ít khách hàng, hàng xóm cũng lịch sự, hoà thuận.

Nhưng sau khi mọi người biết được những món đồ vượt quá gia cảnh nhà chúng tôi thì mọi chuyện đã thay đổi.

Khi đó vàng miếng vô cùng có uy lực, tôi biết trong nhà có vàng miếng, tôi từng nhìn thấy chúng, tôi nói chuyện này cho các bạn của tôi, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ nói cho bố mẹ của bọn họ.

Nhưng ma lực của tưởng tượng là vô hạn.

Tôi nói một miếng vàng, chỉ sợ bọn họ lại tưởng là một hộp vàng, một hộp vàng, thậm chí là cả một thùng vàng.

Những người hàng xóm thân thiện xung quanh giống như sinh ra bộ mặt thứ hai, thay đổi thành bộ mặt tham lam và giận dữ mà không hề báo trước.

Đầu tiên là xảy ra chuyện có người bị đau bụng ở quán sáng, mẹ muốn nhân nhượng cho yên chuyện, thế nên đã bồi thường.

Chuyện này lại mở ra chiếc hộp ma quái Pandora.

Liên tục có người ăn sáng bị đau bụng, đến đây đòi tiền, mẹ không muốn cho, quán ăn sáng đã bị bọn họ đập phá tan tành, dầu sôi sùng sục đổ thẳng xuống đầu tôi, mẹ vì bảo vệ tôi mà bị bỏng hết phần lưng.

Lần đó, chúng tôi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát người nước ngoài vốn không muốn quan tâm đến chuyện của người Hoa.

Trong phố người Hoa có bang phái, bang phái mới là người quản lý thật sự ở nơi này.

Hành vi chúng tôi báo cảnh sát đã chọc giận bọn họ, toàn bộ phố người Hoa cũng bắt đầu xa lánh chúng tôi, kể từ lần đó, cửa sổ nhà chúng tôi chưa từng được lành lặn, luôn có người lấy cục đá, lấy bình rượu, lấy bất cứ thì gì trong tay mà đập nát cửa sổ, trong phòng thường xuyên xuất hiện chuột chết, mèo chết, chó chết.

Còn các ngóc ngách lại càng không cần phải nói, sớm đã bị những người muốn phát tài lật tung.

Một động tĩnh nho nhỏ vào ban đêm cũng khiến chúng tôi nhảy dựng từ trong chăn, chạy ra ngoài, bởi vì chúng tôi rất sợ bọn họ sẽ phóng hỏa, hoặc là trực tiếp xông tới giết chết chúng tôi.

Khi đó, chúng tôi đi ngủ mà không cởi giày.

Cũng không phải chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Có một buổi tối, có vài người che mặt cầm dao xông tới. Mẹ cùng tôi nhảy xuống giường chạy trốn, hoảng loạn không biết làm thế nào, chúng tôi đã chạy đến nhà hàng xóm, gõ cửa thật mạnh.

Cửa vẫn không mở ra.

Hàng xóm không muốn gây chuyện.

Nhưng hàng rào ở sân sau đã mở ra một góc, trong góc lóe lên một bóng người.

Là một trong số đám trẻ chúng tôi, cô ấy tên Miêu Chân.

Trong đêm đen thẳm, tà váy trắng của cô móc qua hàng rào, như một vị thần chỉ đường sống, mở ra một không gian an toàn cho mẹ con tôi ẩn núp.

Đây cũng là chút thiện ý duy nhất mà mẹ con tôi cảm nhận được trong mớ hỗn loạn vì để lộ tài sản.

Đợi đến trời sáng, chúng tôi lại trở về căn phòng đã bị lục tung.

Mẹ ôm tôi thật chặt, tựa như đang lập lời thề:

"Không thể ở lại đây... Nơi này không khác gì vũng bùn, bố con rời khỏi chúng ta là muốn cho con một cuộc sống bình yên sung túc... Là muốn cho con cuộc sống của người thượng lưu! Mẹ cũng sẽ bất chấp tất cả để trải đường cho con!"

Sau lần đó, mỗi ngày mẹ đều ăn mặc thật xinh đẹp, rời khỏi phố người Hoa.

Bước ngoặt nhanh chóng xuất hiện.

Trong một lần lại tới đồn cảnh sát, mẹ quen được một người đàn ông. Một người nước ngoài.

Mẹ trở thành tình nhân của người đàn ông này.

Thế là mẹ có thể dễ dàng bảo vệ chúng tôi, bảo vệ tiền tài, càng có thể giải quyết tất cả nguyên nhân gây ra những thứ này —— Vấn đề tôi đi học.

Chỉ có một cái giá.

Mẹ nói với tôi, tôi nhất định phải rời khỏi mẹ, tự đi học một mình.

Mẹ đưa tôi vào một trường nội trú rất tốt.

Mỗi lần tan trường, tôi lại về bên mẹ, nhưng mỗi lần gặp gỡ lại cảm thấy mẹ khác hẳn lúc trước, mỗi một lần, mẹ lại càng cách xa tôi.

Mẹ có gia đình mới, có con cái mới.

Mẹ đứng rất xa, nhưng trong thời gian ngắn ngủi của mỗi lần gặp gỡ, mẹ đều không biết mỏi mệt mà nói với tôi tình yêu của bố mẹ dành cho tôi.

Bố cho tôi tiền, mẹ cho tôi tôn nghiêm.

Khoảng cách càng ngày càng xa giữa tôi và mẹ chính là minh chứng tốt nhất cho sự hy sinh của tình yêu hoàn mỹ mà mẹ dành cho tôi.

Mà tôi quả thật đã có một ngôi trường tốt, có những người bạn da trắng, cũng có những người bạn châu Á không phải ở phố người Hoa, tôi đã bước vào một ngôi trường của người da trắng, bước vào xã hội của người da trắng.

Khi tôi học xong cấp ba, nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, mẹ đã đưa cho tôi số tiền mà bố đưa cho mẹ từ nhiều năm trước, tôi cũng quay trở lại phố người Hoa một lần nữa.

Tôi nhìn thấy bạn bè trước đây của mình.

Thời gian đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng bọn họ vẫn giống như lúc trước, kết bè kết phái, đấu đá lung tung, xông vào cửa hàng cướp bóc trắng trợn, rồi lại bị đuổi đánh.

Thời gian của bọn họ dường như đã dừng lại ở năm đó.

Tôi không thể không thừa nhận, mẹ đã nói đúng.

Mẹ dẫn tôi tới đây, lại đẩy tôi từ vũng bùn vào xã hội vẻ vang.

Sự rời đi của bố cho tôi một cuộc sống sung túc đến khi trưởng thành; sự rời đi của mẹ trải đường cho tôi lớn lên.

Bọn họ đều có lý do không thể không rời đi của riêng mình, cũng đều dùng rời đi để biểu đạt tình yêu cuối cùng dành cho tôi.

Hai chữ "rời đi" đối với tôi mà nói, chẳng khác nào một câu thần chú."

- --------------------------------------