Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều im lặng.
Sau khi mọi người hiểu ra rốt cuộc ông Liễu đang nói cái gì, ông chủ đuôi ngựa, ông chủ rất có khí chất nghệ sĩ này, bỗng nhiên bước ra hai bước, cười nói: "Này, đủ rồi đấy, đùa giỡn cũng phải có mức độ thôi, cái gì gọi là "Có muốn giết chết sáu kẻ tình nghi hay không"? Chúng tôi đều vô tội, chúng tôi đều là người cơ mà, không phải một con mèo mà thấy nó ngứa mắt liền xách cổ nó vứt ra ngoài."
Mọi người im lặng.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng im lặng.
Khi lòng người trở nên tàn nhẫn, họ coi chính mình vĩnh viễn là người vứt bỏ con mèo, nhưng đến khi gặp rủi ro mới phát hiện, chính mình cũng sẽ trở thành con mèo bị vứt bỏ.
"Tại sao mọi người không lên tiếng? Tại sao không nói câu nào?" Ông chủ đuôi ngựa hỏi những người không bị hiềm nghi xung quanh, sau đó hắn lại nhìn về phía ông Liễu, mắng, "Còn ông nữa, ông Liễu, ông kiêu ngạo chuyên quyền như thế —— "
Ông Liễu giơ tay nổ súng.
Một tiếng "pằng" vang lên, như một mũi tên bay thẳng vào tai.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn theo bàn tay giơ lên của ông Liễu, nhìn súng trên tay, nhìn tia lửa từ họng súng, lại nhìn viên đạn bắn ra từ tia lửa ——
Đạn bắn trúng đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Rầm ——
Chiếc váy vàng bồng bênh giống như tiên nữ của đèn chùm xoay tròn, từng điểm sáng ánh vàng, từng tia sáng may mắn lao thật mạnh xuống đất sau khoảnh khắc bay lượn rực rỡ.
Nửa câu còn lại đông cứng trong miệng ông chủ đuôi ngựa.
Ông Liễu buông súng xuống, bàn tay cầm súng vẫn già nua như trước, thái độ của ông Liễu cũng không có quá nhiều khác biệt, thế nhưng đã không còn ai dám xem thường ông lão này.
"Không nên kích động." Ông Liễu nói, "Ông chủ lùn?"
Hắn nhìn về phía ông chủ lùn.
Ông chủ lùn vốn đang đứng, nhưng khi ông Liễu đưa mắt nhìn sang, hắn lùi lại một bước, ngã ngồi xuống ghế.
"Ừm...Gì cơ?" Hắn hỏi, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán.
"Trưng cầu dân ý." Ông Liễu điềm đạm nói lại lần nữa, "Không phải chủ kiến của tôi, cũng không phải chủ kiến của bất cứ người nào đang có mặt ở đây, là chủ kiến của mỗi một người ở hiện trường, chủ kiến của mỗi người sẽ không bị bỏ qua."
Hắn cười rộ lên. Mà lời này quả thực cũng rất buồn cười.
"Xét thấy tình huống lần này đặc thù, chi bằng chúng ta bỏ phiếu nặc danh? Tất cả mọi người đều không cần chịu trách nhiệm, chỉ cần viết xuống "đồng ý" hay "không đồng ý" là được."
Lại một lần im lặng.
Nếu như lúc trước mọi người im lặng là vì thấy đầu mình bị túi vải trùm lên, cảm thấy ngạt thở, thì lần này im lặng chỉ sợ là do đã cảm nhận được một luồng không khí mới mẻ trong chiếc túi vải ngột ngạt.
Nếu biểu quyết bằng tên thật, sợ là hầu hết những người có mặt ở hiện trường đều không thể nói ra hai chữ "đồng ý", nhưng một khi biểu quyết nặc danh, khi thoát khỏi thân phận của chính mình để đưa ra quyết định, có lẽ quyết định sát hại đồng loại sẽ không còn khó khăn như vậy nữa ——
"Đương nhiên," Ông Liễu lại nói, "Nếu như mọi người còn lo lắng về đề nghị này, vậy không ngại lắng nghe biện pháp tiếp theo của tôi chứ: Chúng ta trở về phòng."
"Về phòng?" Ông chủ Ngô không chờ nổi mà lên tiếng. Những người khác có thể vẫn đang suy đoán xem cuối cùng ông Liễu có bắn chết sáu người này hay không, nhưng ông chủ Ngô biết —— Hắn biết rõ, có giết thêm sáu người nữa cũng không phải chuyện to tát gì đối với ông Liễu. Hắn, bọn họ đã sớm... Hắn gấp gáp muốn thoát khỏi mối đe dọa về tính mạng của chính mình.
"Cho dù hung thủ là hồn ma hay là người bên cạnh chúng ta. Chỉ cần chúng ta đều trở về trong phòng, ở một mình trong phòng, đóng kỹ các cửa, nguy hiểm đương nhiên sẽ bị chặn lại ngoài cửa sổ." Ông Liễu nói.
"Nhưng hồn ma có thể thông qua ống thông gió..."
"Trong phòng chỉ có cửa thông gió của điều hòa, mà cửa thông gió của điều hòa không thể chui vừa người được." Ông Liễu nói thẳng, sau đó lại nói, "Tất cả mọi người đều tập trung tại phòng dành cho khách ở tầng hai. Phòng này nằm sát phòng kia, như vậy thì phòng bên cạnh có động tĩnh gì cũng có thể nghe thấy. Tôi sẽ bố trí vệ sĩ canh giữ cầu thang trước lẫn cầu thang sau, ba người một nhóm, phía trước một nhóm, phía sau một nhóm, tuần tra tới lui, hai ca thay phiên phối hợp."
Mọi người dần dần bị thuyết phục, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ông Liễu.
"Vậy việc ăn uống của chúng ta..."
"Đồ ăn đóng hộp. Nếu ăn hết đồ đóng hộp thì để đầu bếp nấu cơm. Nấu cơm xong, đầu bếp ăn trước, nửa tiếng sau không có vấn đề gì mới để những người khác ăn."
Ông Liễu đưa mắt nhìn về phía đầu bếp trưởng Ben.
Hắn lạnh lùng nói: "Nếu như cơm nấu ra có độc, đầu bếp sẽ chết trước."
Mọi người câm như hến, không dám thở mạnh.
"Vậy sáu kẻ tình nghi này..." Lại có người nói.
"Sáu người này cũng bị nhốt vào phòng." Ông Liễu lời ít mà ý nhiều, "Căn phòng là nơi bảo vệ, cũng là phòng giam."
"Vậy..."
"Vậy vậy vậy!" Ông Liễu đột nhiên nổi giận, "Vậy cái đéo gì! Tôi đã nói sẽ bảo vệ tất cả mọi người an toàn! Hiện tại! Lập tức! Về phòng trên tầng hai cho tôi! Nếu như còn có người dám đứng chỉ trích soi mói thì khẩu súng này sẽ xuất hiện trong tay của sáu kẻ tình nghi, để bọn họ bắn chết kẻ đó!"
Tiếng rít gào rống như sấm sét nổ ầm ầm trong phòng ăn.
Chủ thuyền nho nhã đã tháo xuống mặt nạ của mình, hắn không phải bạn bè của bất cứ ai, hắn chỉ là bạo quân của con thuyền này.
Sau đó, trong sự yên tĩnh hoàn toàn, ông Liễu phủi đi chút bụi bặm vốn không tồn tại trên ống tay áo của mình.
"Hiện tại, còn có người phản đối không?"
Ông Liễu vừa dứt lời, hiện trường đã không còn vắng lặng như trước mà đồng loạt vang lên tiếng đồng ý, vở kịch bắt đầu từ dân chủ này đã chuyển sang chế độ độc giả một cách vui vẻ.
Vì vậy, sau khi vệ sĩ chuyển thi thể của ông chủ Tưởng vào nhà xác bên dưới, ông Liễu đi đầu, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, mọi người rời khỏi phòng ăn, đi đến khu vực phòng dành cho khách ở tầng hai.
Ngoại trừ những ông chủ đã ở tầng hai ngay từ đầu thì Hoắc Nhiễm Nhân và các ông chủ chọn những phòng còn lại trước, sau đó đến thuyền viên rồi vệ sĩ, cuối cùng mới là sáu kẻ tình nghi.
Khi đến lượt sáu cái kẻ tình nghi, ông chủ lùn không khỏi nói: "Cứ để bọn họ vào thế thôi à? Không tìm xích sắt gì gì đó khóa bọn họ lại?"
Đối diện với khuôn mặt đáng sợ của ông Liễu, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, ông Liễu gằn từng chữ:
"Tất cả mọi người đừng có lắm chuyện, cút vào."
Hắn quát mắng mọi người như đang quát lợn nhà mình, chuyện này cũng lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của Hoắc Nhiễm Nhân lúc tước.
Ông Liễu vốn không bận tâm ai là hung thủ.
Hắn chỉ muốn duy trì địa vị của mình trên con thuyền này.
Trong mắt hắn, sáu kẻ tình nghi, kể cả những người khác đều giống như lợn nhà hắn, hắn cũng đuổi tất cả mọi người vào trong lồng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt mà hắn không thèm che giấu bộ mặt thật nữa, là bởi vì đã chán trò khôi hài trước mắt rồi sao?
Có lẽ.
Nhưng cũng có thể... ông Liễu đã có linh cảm quan trọng nhất...Linh cảm khôi phục lại liên lạc với thế giới bên ngoài.
Hoắc Nhiễm Nhân thầm nghĩ, cậu nhìn qua căn phòng cách không quá xa của Mạnh Phụ Sơn rồi cũng bước vào phòng riêng của mình giống như những người khác.
Nhưng khi cửa đóng lại, khi toàn bộ không gian chỉ còn lại một mình cậu, cậu kéo rèm cửa sổ cùng rèm cửa ban công lại, sau đó giơ tay tháo mặt nạ xuống, ném lên ghế sô pha, cuối cùng ngồi vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu im lặng ngồi đó.
Bên ngoài đang nổi giông tố, sóng biển vang trời.
Thời gian chạy về phía trước từng giây từng phút... Cho đến khi, "Bịch", có thứ gì đó đã xuyên qua mưa to gió lớn, rơi xuống boong thuyền.
Hoắc Nhiễm Nhân mở mắt ra, đeo lại mặt nạ.
Cậu đứng dậy.
Tai của cậu rất thính.
Cậu đi đến boong thuyền ngoài phòng, nhìn thoáng qua lan can phía dưới, sau đó vươn người nhảy xuống, đi men theo tiếng Mạnh Phụ Sơn nhảy xuống đất.
Năng lực của cậu cũng rất tốt.
Mọi người đều đang ở trên tầng.
Không gian tầng một rất yên tĩnh, chỉ có bóng đèn vẫn còn bật, soi sáng vẻ tiêu điều, hoang vắng dưới lớp phồn hoa.
Hoắc Nhiễm Nhân đi ngang qua khu đánh bạc, đi tới khu nghỉ ngơi của nhân viên, cậu liếc nhìn vào trong trước, không có ai ——
Mạnh Phụ Sơn không đi đến nơi này sao?
Cậu vẫn đi về phía trước, lặng lẽ đi qua một đoạn ngăn ngắn, bên tai thoáng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, dọc theo giọng nói.
Chẳng bao lâu, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Giọng nói vang lên từ trong cánh cửa này, một hai từ vụn vặt nghịch ngợm chui ra khỏi khe cửa, truyền vào tai cậu:
"Cậu...Súng..."
- -------------------------------