Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 212




Khi manh mối cực kỳ quan trọng này được Vương Quế Ngọc chứng thực, cũng như được truyền đến văn phòng đội hai thông qua đường truyền, tất cả mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, Đàm Minh Cửu vừa cúp điện thoại lại càng không có cách nào kiềm chế được hưng phấn trong lòng, trực tiếp nhảy dựng lên:

"Thằng cha Trịnh Học Vọng này, che giấu ghê thật đấy! Cuối cùng cũng coi như ma cao một thước đạo cao một trượng, mốc thời gian quan trọng vẫn bị chúng ta đào ra được! Không làm nữa, hung thủ nhất định là gã này!"

"... Đợi đã." Lúc này Kỷ Tuân nhíu lông mày, "Anh vừa mới nói mốc thời gian quan trọng."

"Đúng vậy, ngày mùng 1 tháng 4." Đàm Minh Cửu, "Thời gian Trịnh Học Quân ngã lầu. Đối với bác sĩ mà nói, có lẽ sống sót thật sự không phải là thể xác còn có thể hít thở, mà là ý thức vẫn còn tồn tại. Ngày Trịnh Học Quân ngã lầu cũng đã mất đi ý thức, cho nên đối với Trịnh Học Vọng mà nói, thời gian em trai hắn tử vong thật sự không phải ngày mùng 1 tháng 6, mà là ngày mùng 1 tháng 4. Sở dĩ hắn chọn ngày mùng 1 tháng 6 để làm giỗ cho em trai suốt bao năm qua, một là làm theo ý mọi người, hai là bày thủ thuật che mắt người khác, nếu như không tìm thấy những bức thư mà hắn đã giấu, vậy thì chúng ta đều bị hắn lừa rồi. Vì để giết Trần Gia Thụ, hắn cũng dày công cực khổ rất nhiều năm."

Đàm Minh Cửu phân tích đến đây, không hề ngừng lại, tiếp tục bổ sung:

"Tuy trước mắt vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh kẻ đầu sỏ của vụ đánh nhau tập thể năm đó chính là Trần Gia Thụ —— Chuyện này cần tiếp tục điều tra —— Nhưng chúng ta cũng không ngại đưa ra một giả thiết táo bạo, cho tới bây giờ, Trần Gia Thụ vốn không phải một người làm ăn hoàn toàn sạch sẽ, đàng hoàng minh bạch, lại càng không cần phải nói đến trước trị an còn lỏng lẻo 20 năm về trước, đánh nhau cướp địa bàn, đánh nhau giành mối làm ăn, đều là chuyện thường như cơm bữa, tôi nghĩ Trịnh Học Quân đã dây vào vụ việc tương tự như thế này, bị người của Trần Gia Thụ ngộ sát, cho nên đã nhiều năm như thế rồi mà Trịnh Học Vọng vẫn nhất quyết từ bỏ công việc có tiền đồ rộng lớn, ẩn nấp bên cạnh Trần Gia Thụ, chờ cơ hội giết chết Trần Gia Thụ!"

Sau khi phân tích xong chuỗi sự kiện vô cùng hợp lý, Đàm Minh Cửu dùng một lời tuyên bố vang dội để đưa ra kết luận:

"Bác sĩ có kiến thức chuyên môn sẽ khác với người bình thường, sau khi thực hiện mánh khóe, hắn đã thật sự mưu sát thành công!"

Những gì Đàm Minh Cửu nói rất có lý, có thể phù hợp với hầu hết ân oán giữa Trịnh Học Vọng cùng Trần Gia Thụ trong vụ án này.

Chỉ có một vấn đề.

Kỷ Tuân vì câu trả lời của Vương Quế Ngọc mà thẳng tắp sống lưng, lại bởi vì phân tích của Đàm Minh Cửu mà dần dần thả lỏng, điều này tựa như đang chứng minh nội tâm đang do dự của anh. Anh nói: "Nhưng hôm mà Trần Gia Thụ tử vong không phải ngày mùng 1 tháng 4, hắn chết vào ngày 26 tháng 3."

Sự chênh lệch này làm cho suy luận vốn đang kiên cố giống như kim tự tháp bỗng thiếu mất một góc đỡ.

"Lão Kỷ, cậu đang bới lông tìm vết đúng không?" Đàm Minh Cửu ngây ra.

"Bới cái gì, tôi đang nghiêm túc đặt vấn đề đấy."

"Tôi cảm thấy, nếu như có thể, chắc chắn Trịnh Học Vọng cũng muốn giết chết Trần Gia Thụ vào đúng ngày mùng 1 tháng 4." Đàm Minh Cửu ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời, "Thế nhưng giết người không giống như đi chợ mua cải thảo, nói mua lúc nào là mua được lúc đó, trong các vụ án giết người, kết quả và giả thiết của đa số hung thủ đều có sự khác biệt... Trong thời gian phá án, không phải chúng ta đã nhìn thấy nhiều rồi sao?"

"Kế hoạch ban đầu là giết người vào ngày mùng 1 tháng 4, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chuyển sang giết người vào ngày 31 tháng 3 hoặc ngày mùng 2 tháng 4, cái này gọi là chênh lệch giữa kế hoạch cùng kết quả."

Cuối cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng lên tiếng, nói đúng trọng điểm:

"Dùng một lọ thuốc chữa bệnh có trộn lẫn chất độc nhằm giết người một cách ngẫu nhiên, khiến Trần Gia Thụ có thể chết vào bất cứ ngày nào trong khoảng thời gian từ ngày 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, đến ngày mùng 1, cái này không phải chêch lệch giữa kế hoạch cùng thực tiễn."

"Cái này phải là chênh lệch cơ bản khi lập kế hoạch." Kỷ Tuân cau mày tiếp lời, "Nếu như Trịnh Học Vọng thật sự muốn Trần Gia Thụ chết vào ngày mùng 1 tháng 4, hắn sẽ không chọn phương thức giết người này, trèo cây tìm cá, sao có khả năng thành công được?"

"Hai người nói cũng rất có lý..." Đàm Minh Cửu thừa nhận, "Thế nhưng lão Kỷ, Hoắc đội, nếu như Trịnh Học Vọng không nghĩ tới phương thức giết người tốt hơn thì sao? Suy cho cùng, Trịnh Học Vọng chỉ là một bác sĩ, tuy muốn báo thù cho em trai, nhưng lại chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, càng không phải loại biến thái giết người như ngóe, trước mắt, loại kế hoạch thoạt nhìn có chênh lệch nhất định với mục tiêu mà hắn muốn đạt được này, có thể là thứ mà chính hắn nghĩ đến, kế hoạch trả thù tốt nhất lại có khả năng bảo vệ bản thân nhất?"

Không thể nói không có khả năng này.

Tuy Trịnh Học Vọng che giấu rất kỹ, nhưng xét cho cùng, thứ mà hắn để lộ ra bên ngoài cũng bao hàm một phần con người thật của hắn.

Nhìn từ bên ngoài, hắn quả thật không giống như loại người được ăn cả ngã về không...

Kỷ Tuân nhất thời do dự.

"Tiếp tục tập trung điều tra Trịnh Học Vọng đi." Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng.

Ai cũng không có ý kiến về quyết định này.

Trước mắt, Trịnh Học Vọng chính là điểm đột phá rõ rành rành trong vụ án, nhất định phải tiếp tục điều tra đến khi hắn lòi mặt chuột mới thôi.

*

Nếu đã xác định được phương hướng điều tra chủ đạo, nhiệm vụ thiết yếu đương nhiên là "mời" Trịnh Học Vọng đến đồn cảnh sát trước đã.

Hơn nữa, lực lượng cảnh sát cũng không nhàn rỗi, bắt đầu điều tra hành tung cũng như ghi chép tiêu dùng dạo gần đây của Trịnh Học Vọng, từ lúc nghỉ việc ở bệnh viện cho đến bây giờ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hai tháng mà thôi, tiêu hết 32 vạn nhanh như vậy cũng là một chuyện đáng để suy ngẫm.

Hoạt động điều tra này vốn không phức tạp.

Chẳng bao lâu, phía cảnh sát đã điều tra được một vài thứ.

"Tìm được một chiếc điện thoại di động khác từ trong nhà của Trịnh Học Vọng, di động có gắn thẻ điện thoại nặc danh. Thường xuyên liên lạc với một số điện thoại trên thẻ. Hai tháng trước, đêm nào số điện thoại này cũng gọi đến, mỗi tuần ít nhất ba lần, mỗi lần ít nhất nửa tiếng."

"Vậy hai tháng này thì sao?" Kỷ Tuân hỏi.

"Trong hai tháng này, tần suất liên lạc vẫn giữ nguyên, nhưng thời gian và thời lượng các cuộc gọi đều thay đổi." Người điều tra số điện thoại chính là cảnh sát đeo kính, hắn đẩy gọng kính rồi nói, "Thời gian liên lạc trong hai tháng gần đây đã đổi sang ban ngày, thường vào trước hoặc sau khi ăn cơm, thời gian liên lạc cũng rất ngắn, chỉ khoảng năm phút đã kết thúc cuộc trò chuyện. Kết hợp đối chiếu với camera hành trình, không bao lâu sau khi ngắt điện thoại, hắn đều lái xe ra ngoài."

"Woooo." Đàm Minh Cửu huýt sáo, "Tôi đoán là đi gặp người tình đấy."

Ngày hôm nay hắn đã đoán như thế không ít lần. Chẳng qua là đời người có hai chuyện lớn, gia đình và công việc, một người đàn ông 37 tuổi, có tiền lại có địa vị xã hội nhất định, trừ phi có bệnh tiềm ẩn về thể chất và tinh thần, nếu không dù thế nào cũng nên có một hai bóng hồng bên cạnh.

"Có lẽ thân phận của người tình này không được tốt lắm." Đàm Minh Cửu nói có sách mách có chứng, "Hoặc là người đã có chồng, hoặc là người có công việc đặc thù, nếu không, Trịnh Học Vọng cũng không cần phải che che giấu giấu không dám công khai."

Cảnh sát trong phòng làm việc phân tích rõ ràng đâu ra đấy, chuyên gia trong phòng thẩm vấn cũng không phải người bất tài.

Vừa bày ra chứng cứ trước mặt Trịnh Học Vọng, không cần nhiều lời, tự Trịnh Học Vọng đã giải thích, sắc mặt còn rất bình tĩnh: "Là quan hệ trả tiền làm việc thôi. Tôi cho cô ấy một khoản sinh hoạt phí nhất định, cô ấy duy trì quan hệ với tôi."

"Bao dưỡng." Cách cửa kính một chiều, Văn Dạng Dạng phỉ nhổ một tiếng.

"Cô ấy tên gì? Ngoại trừ duy trì quan hệ với anh, có còn duy trì quan hệ với người nào khác không?" Chuyên gia thẩm vấn lại hỏi.

"Trước có, hiện tại... Có lẽ cũng có." Trịnh Học Vọng nói.

"Chơi gái!" Văn Dạng Dạng đã từ khinh thường chuyển sang tức giận, "Nhìn cái vẻ mặt đương nhiên của hắn kìa!"

"Chơi gái không tiêu hết được 32 vạn." Kỷ Tuân khoanh tay ôm ngực, gõ ngón tay lên cánh tay, thi thoảng lại nhìn sang Trịnh Học Vọng, hiện tại người của đội hai đều đang tập trung ngoài phòng thẩm vấn, chờ đối chiếu lời khai của Trịnh Học Vọng với quỹ tích hành động của hắn, "Xem lại camera hành trình, hai tháng này hắn còn đi đến những nơi nào?"

"Tháng đầu tiên đi du ngoạn đường phố quanh đây; tháng thứ hai ghé thăm một vài hộp đêm cùng phòng đánh bài trong thành phố, cũng có lịch sử đến trung tâm mua sắm và rạp chiếu phim, đúng rồi, còn đến ngư trường Quyên Sơn câu cá hai lần."

Hoắc Nhiễm Nhân trao đổi tình huống với người thẩm vấn trong phòng, người thẩm vấn trực tiếp yêu cầu Trịnh Học Vọng viết ra ghi chép tiêu dùng của hắn.

Đàm Minh Cửu bất giác ngẩng đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Làm sao nghe quen quen thế nhỉ..."

Câu nói thầm này quá nhỏ, những người khác đang tập trung vào Trịnh Học Vọng trong phòng thẩm vấn đều không nghe thấy.

Trịnh Học Vọng đã viết ra từng khoản chi tiêu của mình trong hai tháng qua.

Không thể làm giả chi phí của các địa điểm phổ thông như khách sạn du lịch, hộp đêm, trung tâm thương mại và rạp chiếu phim, phía cảnh sát đều có thể điều tra được những chuyện này, chẳng qua là phải cần thời gian cùng nhân lực nhất định mà thôi.

Tính tổng những khoản tiền mà Trịnh Học Vọng viết ra, xấp xỉ mười lăm vạn tiền mặt.

Vẫn còn thiếu mười lăm vạn, người thẩm vấn hỏi Trịnh Học Vọng, Trịnh Học Vọng trả lời: "Một phần là chi tiêu hằng ngày, một phần mua túi xách cho Tiểu Cẩn."

"Ngày nào anh cũng ăn tôm hùm Úc hay gì, mỗi ngay tiêu tốn nhiều như vậy!" Người thẩm vấn cũng không ngẩng đầu lên, yêu cầu Trịnh Học Vọng viết ra phương thức liên lạc của Tiểu Cẩn.

"Chủ yếu là mua túi xách..." Trịnh Học Vọng lúng túng nói, lề mề một lúc cũng viết ra được một dãy số, chính là dãy số nhiều lần liên lạc với thẻ điện thoại nặc danh mà phía cảnh sát điều tra được.

Nhưng sau khi liên lạc với chủ nhân của số điện thoại, lời nói dối của Trịnh Học Vọng lại dễ dàng bị bóc trần.

"Túi xách?" Sau khi Tiểu Cẩn biết được người gọi tới là cảnh sát, trả lời có chút không được tự nhiên, nhưng lời trong lời ngoài đều có vẻ xem thường Trịnh Học Vọng, "Tất cả đều là hàng giả, hàng vỉa hè, làm nhái theo mà không giống tí nào, mua cho tôi được 6 cái túi, cùng lắm là hết hai, ba ngàn tệ, đặt trong nhà tôi còn chê tốn diện tích."

"Trịnh Học Vọng có biết những thứ này là hàng giả không?" Ngườit trao đổi với Tiểu Cẩn là Văn Dạng Dạng, Văn Dạng Dạng không nhịn được hỏi.

"Biết rõ là đằng khác." Tiểu Cẩn trả lời, "Làm gì có ai lại thật sự cảm thấy có thể mua được túi hàng hiệu chính hãng dưới ánh đèn lờ mờ của chợ đêm, hoặc là đặt mua trên mạng chỉ với 3 - 400 tệ, đúng không? Nhưng tôi cũng không nói với anh ta, tôi chỉ biết những túi xách mà tôi nhận được đều là hàng giả."

"Tại sao?" Văn Dạng Dạng kỳ quái nói.

"Đồng chí cảnh sát, đàn ông cần có tôn nghiêm." Tiểu Cẩn bật cười, "Nếu cô muốn giữ được anh ta, thì phải cho anh ta một chút tôn nghiêm, cho dù loại tôn nghiêm này mỏng như giấy dán cửa sổ... Chuyện như vậy, người quá đứng đắn sẽ không hiểu được đâu."

"..."

Văn Dạng Dạng tắt mic, nhìn những người khác.

Sau khi biết được số tiền mà Trịnh Học Vọng đã tiêu không giống với khoản mục mà Trịnh Học Vọng đã khai, Kỷ Tuân cũng không quá để ý đến cuộc trò chuyện giữa Văn Dạng Dạng cùng Tiểu Cẩn.

Hoắc Nhiễm Nhân cũng không thèm để ý.

Tuy Tiểu Cẩn cũng phạm pháp —— Nhưng quét mại dâm, chống văn hóa phẩm đồi trụy sẽ có đội ngũ cảnh sát riêng, không cần bọn họ xử lý qua nhiều.

Tiêu điểm thảo luận của bọn họ vẫn xoay quanh Trịnh Học Vọng.

"Tại sao phải nói dối?" Kỷ Tuân nghiêng đầu, nói với Hoắc Nhiễm Nhân.

"Che giấu một vài chuyện khó nói." Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại.

"Trong khoảng thời gian ngắn, số tiền lớn như vậy sẽ chạy đi đâu được?"

"Có thể trực tiếp liên tưởng đến một nơi tiêu tiền thông qua quỹ tích hành động của Trịnh Học Vọng." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Không sai..." Kỷ Tuân suy tư, "Trịnh Học Vọng, bác sĩ, lại có sở thích như thế này, em có nghĩ tới một người mà chúng ta đã từng tiếp xúc, nhưng lại để hắn chuồn mất như cá lọt lưới không?"

"Đương nhiên."

"???" Văn Dạng Dạng hoa mắt, rốt cuộc hai vị đại thần đang chơi trò bí hiểm gì vậy?

"Đệt!" Đúng lúc này, Đàm Minh Cửu khổ sở suy nghĩ suốt từ nãy đến giờ bỗng nhiên vỗ đùi, "Tôi nhớ ra rồi, Quyên Sơn! Dạo gần đây Hứa Tín Nhiên thường xuyên đến Quyên Sơn câu cá! Lạ thật đấy, thành phố Ninh có nhiều địa điểm câu cá như vậy, sao hai người kia lại cùng tới một nơi để câu cá?"

"!!!" Rốt cuộc Văn Dạng Dạng cũng phản ứng lại, "Các anh muốn nói Trịnh Học Vọng đã dùng số tiền kia đánh bạc, hơn nữa còn thua sạch, đúng vậy, đúng chuyện này rồi, nhìn vào hành động gần đây của Trịnh Học Vọng, thường xuyên ra vào phòng đánh bài, ít nhiều cũng có phần nghiện cờ bạc!"

Mặc dù đã tìm ra điểm tương tự giữa Trịnh Học Vọng và Hứa Tín Nhiên, nhưng sau khi Đàm Minh Cửu gián tiếp khẳng định mối liên hệ giữa hai người này, trái tim của Kỷ Tuân vẫn cứ như mặt trăng trên thuyền, lắc lư lên xuống.

Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp yêu cầu Đàm Minh Cửu lấy tư liệu điều tra về Hứa Tín Nhiên tới đây.

Cậu đọc tư liệu một lát, cầm thiết bị truyền tin, trao đổi trọng điểm hiện tại với người thẩm vấn —— Trịnh Học Vọng có biết Hứa Tín Nhiên không, rốt cuộc Trịnh Học Vọng cùng Hứa Tín Nhiên đã làm những gì ở Quyên Sơn, có phải Quyên Sơn có một sòng bạc ngầm mà lực lượng cảnh sát không phát hiện được, cho nên hai tay bác sĩ nghiện cờ bạc mới nhiều lần tới đó không?

Những điểm này đều là manh mối vô cùng quan trọng.

Nhưng Kỷ Tuân vẫn ngồi nguyên chỗ cũ một lát, hơn nữa còn có chút không yên tâm.

Anh đút hai tay vào túi, lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi khu vực ngoài phòng thẩm vấn, đi thẳng đến khu vườn nhỏ phía sau đồn cảnh sát.

Rời xa căn phòng đèn đuốc sáng choang lại đông nghịt người, không khí dường như cũng trở nên trong trẻo hơn.

Dựa lưng vào hai chiếc cột đơn trong vườn, Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trời lại tối rồi.

Ngày nào cũng vậy, từ sáng đến tối, mặt trăng vàng óng treo ở góc trời, lơ lửng trôi nổi, kéo theo một loại bất đắc dĩ đầy vẻ mệt mỏi.

Tia sáng bất đắc dĩ này chiếu vào mắt Kỷ Tuân, chiếu vào não bộ đang nỗ lực phân tích kỹ càng của Kỷ Tuân.

Thời gian suy tư vừa chậm lại vừa nhanh.

Không biết đã nghĩ được bao lâu, giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân truyền đến từ bên cạnh: "Kỷ Tuân."

Kỷ Tuân run lên, quay đầu đi, nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân đi ra từ trong hành lang: "Có kết quả thẩm vấn rồi?"

"Sau khi phát hiện không thể giấu giếm được nữa, Trịnh Học Vọng trả lời rất thẳng thắn."

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Kỷ Tuân bình luận.

"Hắn nói hắn tới Quyên Sơn câu cá, đúng là vì đánh bạc."

"Sòng bạc ở đâu?"

"Hắn không biết." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Mỗi lần đều sẽ mang cá câu được vào trong một quán ăn trước, sau đó ngồi lên xe trong sân sau của quán ăn, thùng xe đóng kín, hoàn toàn không nhìn thấy con đường bên ngoài, khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại, trước khi xuống xe, bọn họ đều sẽ bị bịt mắt —— Sau đó cảm giác đi thêm một đoạn đường, cuối cùng mới đến sòng bạc. Đánh bạc xong lại trở về quán ăn theo cách cũ, sau đó ai đi đường nấy."

Kiểu sòng bạc ngầm như thế này, nếu muốn thoát khỏi sự theo dõi của cảnh sát, có cẩn thận như thế nào cũng không thừa. Nhưng phân tích từ hành trình của Trịnh Học Vọng, hắn chỉ mới tới hai lần, những gì có thể biết được, hẳn cũng chỉ là bề nổi mà thôi.

Có lẽ còn bỏ sót một vài chi tiết, nhưng những chi tiết này chưa chắc là Trịnh Học Vọng cố ý bỏ sót —— Bộ não của con người rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ, vô số điểm ký ức giống như đom đóm chợt sáng chợt tối đậu trên hồi hải mã*, không ngừng lấy mới trùm lên cũ —— Muốn gợi lại ký ức của Trịnh Học Vọng về những chi tiết kia, còn cần chút thời gian cùng kỹ xảo.

*Hồi hải mã (Hippocampus) là một từ trong tiếng Latin, được dùng làm tên khoa học của một bộ phận của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương, có tác dụng cải thiện khả năng ghi nhớ. Hồi hải mã chứa các tế bào thần kinh đặc biệt được gọi là tế bào lưới, có vai trò như một tấm bản đồ di động, giúp ghi nhớ những nơi bạn đã đến và con đường bạn đã đi. (Theo baike.baidu, wikipedia và vinmec.com)

"Trịnh Học Vọng biết Hứa Tín Nhiên không?" Kỷ Tuân hỏi.

"Hắn nói không quen biết." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.

"Em cảm thấy hắn nói thật hay nói dối?"

"Hẳn là thật." Hoắc Nhiễm Nhân trầm ngâm, "Cầm một đống ảnh đưa cho hắn, khi hắn đảo mắt nhìn qua ảnh của Hứa Tín Nhiên, không có bất cứ dao động nào; hơn nữa, vô luận điều tra từ phía Hứa Tín Nhiên hay Trịnh Học Vọng, đều không điều tra được dấu vết hai người này từng liên lạc với nhau."

"Qua hành tung đã điều tra được của Trịnh Học Vọng, bắt đầu từ tháng này, Trịnh Học Vọng mới đột nhiên có xu hướng đánh bạc với số tiền lớn..." Kỷ Tuân chậm rãi nói, "Trong một tháng này đã xảy ra chuyện gì? Khiến Trịnh Học Vọng thay đổi lớn như thế."

"Có lẽ là áp lực." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói, "Nếu Trần Gia Thụ đúng là do Trịnh Học Vọng giết, vậy chắc chắn Trịnh Học Vọng đã phải che giấu áp lực vô cùng nặng nề."

Đây là một khả năng. Kỷ Tuân nghĩ. Thế nhưng còn có một khả năng khác.

"Còn có một khả năng khác." Hoắc Nhiễm Nhân tựa như có thể nhìn thấu nội tâm của Kỷ Tuân, lời nói của cậu gần như trùng khớp với suy nghĩ của Kỷ Tuân, "Nếu như không phải nhân tố bên trong, vậy thì là tác động bên ngoài. Có người đang dụ dỗ Trịnh Học Vọng, dụ dỗ Trịnh Học Vọng đi đánh bạc, dụ dỗ Trịnh Học Vọng tới gần Hứa Tín Nhiên."

—— Đúng.

—— Thành phố Ninh lớn như vậy, sòng bạc cùng phòng đánh bài cũng nhiều đến thế, xa gần to nhỏ, hai, ba chục chỗ, tại sao Trịnh Học Vọng cùng Hứa Tín Nhiên lại chọn cùng một sòng bạc được?

Có rất nhiều điểm tương tự giữa hai người này.

Đều là bác sĩ, đều tiến hành phẫu thuật trái phép, hơn nữa đều đánh bạc.

Loại lựa chọn tương tự như thế, không thể trực tiếp nhận định là trùng hợp, mà giống như có một bàn tay, có một người ở trong bóng tối, lặng lẽ để hai người họ đến gần đối phương.

Bàn tay này, người này, là Trần Gia Thụ đã chết?

Hay là...

Trong suy nghĩ hỗn loạn, có một bóng người, một bóng người quen thuộc, dần dần hiện lên.

Sẽ là hắn sao?

Sẽ là...

"Anh nghĩ đến ai?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

Kỷ Tuân quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt hiểu rõ của Hoắc Nhiễm Nhân. Anh chỉ im lặng.

Hoắc Nhiễm Nhân cong miệng, không phải đang nở nụ cười, mà là neo điểm của lý trí: "Kỷ Tuân, Mạnh Phụ Sơn đã cứu chúng ta một lần, em không có ác ý với Mạnh Phụ Sơn. Nếu như anh cảm thấy Mạnh Phụ Sơn không có bất cứ vấn đề gì, Trần Gia Thụ không phải do Mạnh Phụ Sơn giết, vậy anh phải để cảnh sát điều tra anh ta —— điều tra anh ta, cũng bảo vệ anh ta."

"Em nói sai một câu rồi." Kỷ Tuân đột nhiên nói.

"Mạnh Phụ Sơn không cần cảnh sát bảo vệ? Cảnh sát sẽ làm hỏng chuyện của Mạnh Phụ Sơn?" Hoắc Nhiễm Nhân nghiêng đầu, lộ ra cảm xúc hơi mất kiên nhẫn.

"Không phải câu này. Khi ở trong biệt thự của Trần Gia Thụ, em có nói anh vừa tin tưởng em lại vừa tin tưởng cậu ta. Anh đã tin quá nhiều người."

"Ừm —— "

"Đúng là anh tin tưởng em." Kỷ Tuân nói, "Trong vụ án của em, anh chưa từng nghĩ tới sẽ phải nhận kết quả mà anh không muốn nhận... Thế nhưng Mạnh Phụ Sơn..."

Thật ra Hoắc Nhiễm Nhân nói không sai.

Anh và Mạnh Phụ Sơn từng ở chung rất lâu, cùng nhau trải qua không ít chuyện, nhưng cũng tách ra quá nhiều năm, đơn độc trải qua chuyện khác.

Anh tỏ ra rất tin tưởng Mạnh Phụ Sơn, biểu hiện của anh cũng giống như suy nghĩ của anh. Về mặt lý trí, anh đúng là kiên định tin tưởng Mạnh Phụ Sơn.

Thế nhưng nội tâm... Sâu trong nội tâm... Trong tiềm thức... Bây giờ anh mới kinh ngạc phát hiện... Anh cũng không tin tưởng Mạnh Phụ Sơn đến vậy.

Nhưng Mạnh Phụ Sơn sẽ không đến nỗi giết người.

Kỷ Tuân vẫn giữ quan điểm ban đầu, đặc biệt là sau khi tra được động cơ giết người của Trịnh Học Vọng.

Thế nhưng vượt qua giới hạn cũng không phải chỉ có thật sự giết người.

Nếu đã nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Phụ Sơn trong quá trình điều tra Trịnh Học Vọng, vậy có khi nào... Mạnh Phụ Sơn biết rõ tất cả, mắt thấy tất cả, lại vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với sát ý của Trịnh Học Vọng, với cái chết của Trần Gia Thụ?

Thậm chí, có khi nào là Mạnh Phụ Sơn đã thôi thúc, dụ dỗ Trịnh Học Vọng hay không?

Trong đại não hỗn loạn, sương mù trên bóng người mờ ảo bị xua tan.

Mạnh Phụ Sơn dùng đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân đang buồn bực, rối rắm không muốn nhìn đến Mạnh Phụ Sơn, anh quay sang nhìn Hoắc Nhiễm Nhân đang ở bên cạnh mình, Hoắc Nhiễm Nhân vừa nhìn chạm phải ánh mắt của Kỷ Tuân đã lập tức xem như không có chuyện gì mà nhìn sang chỗ khác.

"Em không cần loại đãi ngộ khác biệt này."

Gió làm dịu đi giọng nói của cậu.

Giọng nói của cậu lại khác một trời một vực với lời nói của cậu.