Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 209




"Lúc sáng, Trần Gia Hòa đã ở đây."

Suy luận ấy à, bỏ qua quá trình, nói thẳng ra chân tướng, sẽ luôn tạo ra tác dụng đe dọa khiến người bất ngờ.

Loại đe dọa này đối có hiệu quả với bất kỳ kẻ tình nghi nào, điểm khác nhau duy nhất là họ có thể hiện sợ hãi ra ngoài hay không mà thôi.

Bà Tôn làm rất tốt, bà chỉ hơi sừng sờ.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Bà cứng rắn phản bác lại, sau đó ngậm kín miệng giống như vỏ trai.

Kỷ Tuân nhìn chằm chằm theo tầm mắt vô thức nhìn xuống mặt đất của bà, theo trực giác của Kỷ Tuân mà nói, hiện tại, 99% toàn bộ suy luận liên quan đến cái chết của Trần Gia Thụ đều chỉ là chạc cây trên thân cây, nhưng đáng tiếc trong màn sương mù, nó quá rõ ràng, quá cứng cáp, che mắt tất cả mọi người bao gồm cả suy nghĩ của chính anh, nếu không phải là một loại bài trừ chắc chắn, thân làm cảnh sát, dù thế nào cũng phải điều tra.

"Sắp đến đại thọ bảy mươi của bà rồi. Người lớn tuổi luôn thích quây quần với con cháu, cho nên bất chấp nguy hiểm sẽ bị dị ứng phấn hoa, bà vẫn quyết định tới biệt thự này, bởi vì nơi này thanh tịnh lại ít người ở, đủ để con trai út mới vừa phạm tội phải chạy ra nước ngoài của bà ẩn núp —— Anh ta không vào bằng cửa chính, camera giám sát mà bà đưa cho cảnh sát không có anh ta, nhưng camera trong phòng thuốc cùng camera ở cửa nhỏ trong vườn hoa đã quay lại được."

"Nhưng ngay lúc này, tai họa giống như sấm sét giữa trời quang... Trần Gia Thụ tử vong. Y tá báo cảnh sát về cái chết của Trần Gia Thụ lại càng dọa bà. Bởi vì bà nhận ra, trong lúc bà đã mất đi một đứa con trai, còn chưa kịp cảm thấy thương tâm từ trong kinh ngạc, rất có thể bà sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất đi cả người con trai thứ hai. Môi hở răng lạnh, người chết dù sao cũng đã chết rồi. Bà chỉ có thể ưu tiên cho đứa con còn sống.

"Bà bảo Trần Gia Hòa nhân lúc cảnh sát tới hiện trường hãy dỡ camera xuống rồi mau chóng trốn đi, còn bà ở lại yểm trợ —— mượn cái cớ phản ứng đào thải thận cấp tính để ngăn cản lực lượng cảnh sát, tạo đủ thời gian cho anh ta..."

"Chứng cứ đâu?" Bà Tôn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kỷ Tuân, bà híp mắt lại, giống loài rắn như đang tập trung nhìn con mồi, "Tất cả chỉ là suy đoán thôi đúng không. Cậu có chứng cứ gì có thể chứng minh con trai út của tôi từng tới đây? Dựa vào vân tay? Đây là sản nghiệp nhà tôi, trước đây con trai út của tôi cũng từng tới, vân tay lẫn biểu bì đều có thể lưu lại."

Thợ săn dễ dàng thoát khỏi sự vướng víu của con mồi.

Kỷ Tuân nhẹ nhàng nói: "Để cháu đoán con đường mà bà đã sắp xếp cho con trai của bà nhé —— Đầu tiên là đi bộ xuống núi, sau đó bố trí xe trên cung đường không có CCTV, chỉ cần ở trong xe, CCTV cũng không quay được con trai của bà, bà nghĩ như vậy đúng không? Có khi ngay cả phương thức liên lạc cũng đã đổi vài lần. Đừng lo lắng, núi này không lớn, con trai bà là người được nuông chiều từ nhỏ, dù có đi đường núi như thế nào cũng đã quen đi đường mà anh ta có thể đi được, rất dễ phân biệt dấu chân do anh ta để lại, ra đến đường lớn, sợ là đi thêm một chút anh ta cũng không muốn đi, đồng nghiệp của cháu đã xuống núi tìm kiếm rồi, chỉ cần tính được thời gian đại khái lúc xuống núi là có thể tìm thấy những chiếc xe trong khoảng thời gian tương ứng từ camera giám sát của các con đường lân cận, sau đó lần lượt kiểm tra từng chiếc, tuy có hơi phiền phức, nhưng chắc chắn sẽ thu được kết quả."

"Cậu ——" Bà Tôn biến sắc.

Nhưng sắc mặt khác thường này cuối cùng cũng từng bước khôi phục dưới ý chí của bà.

Bà cười khẩy: "...Có ý nghĩa gì sao?"

"Bà muốn nói gì cơ?" Kỷ Tuân bình tĩnh hỏi lại.

Bà Tôn ngồi trên ghế thư giãn màu hồng phấn dưới cửa sổ sát đất. Khi bà ngả lưng vào ghế, bà gần như thu mình vào trong cái bóng của ánh đèn.

Đến khi bà hơi nghiêng mặt sang —— hoặc là đến khi ánh mặt trời bên ngoài khẽ chiếu vào, Kỷ Tuân mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của bà Tôn một lần nữa.

Vẫn là khuôn mặt kia.

Khuôn mặt tuy vẫn còn đường nét xinh đẹp của tuổi trẻ, nhưng đã già đến mức nếp nhăn bên trên lộ rõ vẻ trào phúng.

Bụi bặm nhỏ mịn đang nhảy múa trong tia sáng, mái tóc hoa râm của bà Tôn cũng đang dao động trong tia sáng.

Bà Tôn hỏi ngược lại Kỷ Tuân:

"Con trai của tôi từng tới đây thì sao, không tới đây thì lại thế nào? Nó có liên quan đến vụ án này không? Không sợ phiền phức, không sợ bỏ lỡ thủ phạm thật sự thì các người cứ dốc sức mà tìm, dù sao cũng chỉ là kiểm tra hàng triệu người trong một thành phố, xem lại hàng ngàn, hàng vạn camera giám sát dọc theo đường đi mà thôi. Loại chuyện nhỏ như thế này, lực lượng cảnh sát chắc chắn có thể giải quyết được, đúng không?"

Những lời này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể lộ ra một loại chế nhạo gần như là ác ý.

"So với con trai út còn đang không biết ở nơi nào của tôi, hiện trường chẳng phải còn có một kẻ càng khả nghi hơn à? Bác sĩ Trịnh, không sai chứ?"

Trịnh Học Vọng vốn đang thờ ơ đứng nhìn bỗng nhảy dựng lên: "Liên quan gì đến tôi!"

"Hoàn toàn ngược lại, cậu mới là người có liên quan nhiều nhất trong chuyện này ấy chứ." Bà Tôn nói, "Khi cảnh sát đến đây, chính cậu đã chém đinh chặt sắt mà nói cái chết của con trai tôi không có bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn là do phản ứng đào thải thận cấp tính, vì thế còn lấy ra bệnh án từ trước tới giờ của con trai tôi để chứng minh lời mình nói. Sao, mới qua một ngày đã quên sạch rồi à?"

"Chuyện này, chuyện này là vì —— "

"Bởi vì cậu chính là hung thủ giết người." Bà Tôn nói nhẹ như không.

"Xấp bệnh án kia đúng là giả." Chuyện đã đến nước này, Trịnh Học Vọng cũng bất chấp, "Nhưng đó là do con trai bà bảo tôi làm giả, vì muốn tôi làm giả giúp anh ta, anh ta đã trả cho tôi một số tiền lớn. Lúc trước tôi che giấu cũng là vì không muốn bị tịch thu giấy phép hành nghề, nhưng bây giờ, đằng nào cũng không giấu được nữa, thích thế nào thì thế, dù sao cũng không phải tôi giết."

"Nếu xấp bệnh án này là giả, chắc phải có bệnh án thật chứ?" Kỷ Tuân bất thình lình nói xen vào, "Bệnh án thật đâu?"

Nhưng khi anh hỏi ra câu này, Trịnh Học Vọng mới vừa muốn nói toạc móng heo lại quay sang úp úp mở mở: "Bệnh án thật, tôi để trong ngăn kéo trong phòng, thế nhưng mất rồi..."

"Trùng hợp ghê." Kỷ Tuân bình luận.

"Nếu không phải như thế, tôi cũng sẽ không giấu giếm chân tướng cái chết của Trần Gia Thụ." Trịnh Học Vọng gần như đã đi tới tuyệt lộ, ôm đầu ngồi xổm xuống giống như con thú bị nhốt, "Tôi trực tiếp tiêu hủy bệnh án giả, giao bệnh án thật cho các cậu không phải tốt hơn sao? Còn về rốt cuộc Trần Gia Thụ đã chết như thế nào, cảnh sát điều tra là được. Tôi chỉ làm bệnh án giả, gõ vài tờ giấy A4, những chuyện còn lại liên quan gì đến tôi!"

Cái tên này, tuy diễn có vẻ chỉ mỗi chuyện như vậy, nhưng hẳn là vẫn còn giấu giếm gì đó...

Kỷ Tuân lạnh nhạt đứng nhìn thầm nghĩ.

Thật ra bà Tôn nói không sai, Trần Gia Hòa lén lén lút lút xuất hiện cũng không có nghĩa người ra tay giết hại Trần Gia Thụ chính là Trần Gia Hòa.

Đầu tiên Trần Gia Thụ cùng Trần Gia Hòa là anh em ruột, trước mắt chưa tìm được động cơ Trần Gia Hòa ra tay giết Trần Gia Thụ, rốt cuộc Trần Gia Hòa có phải là hung thủ hay không, có liên quan đến vụ án này hay không, đều phải đặt một dấu chấm hỏi.

Bí mật của bà Tôn đã bị đào ra... Vậy thì tiếp theo vẫn là Trịnh Học Vọng... Trịnh Học Vọng là người có khả năng nhất, nói không chừng chính mình đã bị sai lầm che mắt, kẻ sát hại Trần Gia Thụ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt...

"Tào Chính Tân thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên lên tiếng, chỉ dùng một câu hỏi, cậu đã khiến bà Tôn cùng Trịnh Học Vọng đang tranh chấp bỗng dừng lại, "Hiện tại, Tào Chính Tân đang ở đâu?"

Hai người đều im lặng.

Bà Tôn không buồn làm bộ làm tịch nữa, trực tiếp tỏ vẻ "Tôi biết nhưng tôi không nói đấy". Bà là người lớn tuổi, dù thế nào thì cảnh sát cũng không thể ép hỏi một người lớn tuổi được.

Về phần Trịnh Học Vọng, hắn một mặt bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại xen lẫn chút tuyệt vọng, chỉ nhìn mỗi cái vẻ mặt này, có lẽ hắn thật sự không rõ hướng đi của Tào Chính Tân.

"Tiếp tục tìm kiếm." Hoắc Nhiễm Nhân không lãng phí thời gian vào hai người này, cậu căn dặn những cảnh sát còn lại, "Không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào."

Đây chỉ là một phương hướng bố trí điều tra tội phạm tiếp theo.

Ra khỏi phòng của bà Tôn, Hoắc Nhiễm Nhân gọi điện thoại về sở, sau đó dặn dò: "Thông báo cho bộ phận kỹ thuật trong cục, bắt đầu điều tra camera giám sát dưới chân núi, thời gian điều tra bắt đầu từ lúc cục nhận được cuộc gọi báo án về cái chết của Trần Gia Thụ vào ngày hôm qua. Chủ yếu điều tra ba người, Trần Gia Hòa, Tào Chính Tân, cùng với —— "

"Này này," Kỷ Tuân ngắt lời Hoắc Nhiễm Nhân, "Điều tra hai người là đủ rồi, em còn muốn điều tra mấy người nữa? Nhân lực trong cục không nhiều như vậy, phải biết dùng tiết kiệm chứ. So với Trần Gia Hòa cùng Tào Chính Tân, anh cảm thấy Trịnh Học Vọng vẫn còn chút kỳ lạ. Có khi trọng điểm của vấn đề nằm ở anh ta đấy."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân một cái, cúp điện thoại trước, quay mặt nhìn sang Kỷ Tuân.

"Mạnh Phụ Sơn có hiềm nghi."

"Nhìn từ bên ngoài thì đúng là cậu ta có thật."

"Trên thực tế có lẽ cũng có."

"..."

"Kỷ Tuân," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Vụ án điều tra tới đây, anh cũng nên nhìn thẳng vào điểm mù của anh rồi."

"Cậu ta sẽ không làm vậy đâu." Kỷ Tuân nói, "Anh hiểu cậu ta mà."

"Chuyện rất lâu về trước rồi."

"Anh cùng cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện."

"Sau đó anh ta lại lần nữa một mình trải qua rất nhiều chuyện."

"Mạnh Phụ Sơn chỉ là nằm vùng thôi, cậu ta vì em gái của anh mới làm chuyện này."

"Có phải vì em gái của anh hay không, hoàn toàn không liên quan đến việc anh ta có phạm pháp hay không."

Kỷ Tuân mím khóe miệng.

"Tào Chính Tân đi theo Trần Gia Thụ hơn mười năm. Hắn là phụ tá đắc lực mà Trần Gia Thụ tin tưởng nhất, có lẽ hắn có hiềm nghi, nhưng hiềm nghi không lớn, thay vì là kẻ tình nghi giết người, chỉ sợ hiện giờ hắn cũng đang âm thầm truy đuổi kẻ tình nghi. Hơn nữa, Kỷ Tuân. Tại sao Mạnh Phụ Sơn sẽ không làm như vậy?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại, "Chỉ bởi vì anh ta là Mạnh Phụ Sơn, cũng bởi vì anh tin tưởng anh ta?"

"Không sai, bởi vì cậu ta là Mạnh Phụ Sơn." Kỷ Tuân, "Bởi vì cậu ta muốn phơi bày bóng tối nên mới đi. Điều tra cậu ta chỉ là một phương hướng sai lầm, chỉ làm lãng phí thời gian."

"Điều tra anh ta có lẽ sẽ lãng phí thời gian," Hoắc Nhiễm Nhân, "Nhưng không điều tra anh ta, anh có thể sẽ mất đi cơ hội phá án."

"Hoắc Nhiễm Nhân!" Kỷ Tuân khẽ gọi.

"Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói, "Người đi lâu trong bóng tối rồi, hoặc là bị bóng tối đồng hóa, hoặc là bị bóng tối vùi lấp. Từng là một cảnh sát hình sự, anh tin tưởng quá nhiều người. Lúc trước anh tin tưởng em, hiện tại lại tin tưởng Mạnh Phụ Sơn. Nhưng em chưa chắc đã tin tưởng em, chỉ sợ Mạnh Phụ Sơn cũng chưa chắc đã tin tưởng chính anh ta. Thứ anh muốn tin tưởng..."

Cậu tàn nhẫn nói.

"Là hy vọng mà anh muốn tin."

- -----------------------