Sau khi cục cảnh sát nhận được tin tức, cục trưởng Chu chỉ thị Đàm Minh Cửu dẫn đầu, mang theo thành viên đội 2 đến địa điểm tử vong của Trần Gia Thụ, cũng chính là trong biệt thự của một ngọn núi.
Qua một đêm mưa rào xối xả, đường cho xe chạy trên núi vẫn còn ổn, nhưng đường dành cho người đi bộ quả thực không thể nhìn. Khi cảnh sát một chân nước một chân bùn đến được hiện trường, họ phát hiện tình huống có chút phức tạp.
Người đúng là đã chết, đang nằm trên giường lớn của biệt thự, trên người che kín một tấm vải trắng, thiết bị y tế cùng dụng cụ truyền nước đặt bên cạnh giường, ngoài phòng âm u, trong phòng cũng âm u, giống như có một đám mây đen, người đi tới chỗ nào, mây đen sẽ âm thầm đi theo chỗ đó.
Sau đó, lực lượng cảnh sát kiểm kê những người có mặt ở hiện trường.
Bởi vì là biệt thự cách xa thành phố, diện tích biệt thự không nhỏ, số người bên trong cũng nhiều, đầu bếp, công nhân vệ sinh, thợ trồng hoa, tổng cộng có đến mười mấy người.
Ngoại trừ những công nhân này, còn có vài người đáng chú ý hơn:
"Hiểu lầm?" Đàm Minh Cửu hỏi lại vị bác sĩ trước mặt.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy tay bác sĩ này, Đàm Minh Cửu đã không nhịn được mà thầm cảm khái:
Được lắm, gã trai bao này!
Chỉ thấy bác sĩ đứng ở trước mặt khoảng bốn mươi tuổi, so với đa số những người đàn ông đến tuổi trung niên đã xuống cấp về mặt ngoại hình, hắn cũng xem như là có gương mặt ưa nhìn, mái tóc đen bóng rẽ ngôi lệch, vóc người cân xứng, tuy đã bị áo blouse to rộng che đi không ít, nhung nhìn vào cổ tay cùng cẳng tay lộ ra trong lúc vung tay nhấc chân, có thể thấy được, tay bác sĩ này là khách quen của phòng tập thể hình.
Quan trọng nhất là, hắn có một khuôn mặt trắng nõn nà, rất được phụ nữ yêu thích. Nếu nhìn vào mỗi cái mặt, trông hắn giống học giả trong phòng đọc sách hơn là bác sĩ.
"Đúng, hiểu lầm." Bác sĩ nói. Vừa nãy hắn đã đưa chứng chỉ hành nghề khám bệnh, chữa bệnh cho lực lượng cảnh sát xem qua. Trên chứng chỉ hành nghề khám bệnh, chữa bệnh, hắn họ Trịnh, tên là Trịnh Học Vọng, hắn chỉ vào bệnh án dày cộp đã được giao cho Hồ Nguyên, cũng chính là bệnh án của Trần Gia Thụ, mà nói, "Từ sau khi thay thận, tình trạng của người bệnh vẫn luôn không tốt, liên tục xuất hiện phản ứng đào thải cấp tính. Phản ứng đào thải cấp tính rất nguy hiểm, tình huống như hiện tại, mặc dù mọi người đều không muốn, nhưng cũng không phải quá bất ngờ."
Đàm Minh Cửu nghe ra: "Ý của anh là, anh ta chết tự nhiên."
"Nói chính xác hơn thì chết vì bệnh."
"Tình huống nghiêm trọng như thế, tại sao không nằm viện?"
"Nằm viện không thể giải quyết tất cả vấn đề..."
Đàm Minh Cửu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Trịnh Học Vọng.
Bác sĩ trung niên kìm lòng không đặng mà lảng tránh ánh mắt sắc bén của Đàm Minh Cửu, nhìn chằm chằm máy móc cạnh đầu giường mà nói: "Định nghĩa của sự sống là có thể cử động, có thể hít thở, xét từ phương diện này, cho dù não bộ tử vong, cơ thể vẫn cứ còn sống; nhưng định nghĩa của cuộc sống lại không chỉ có vậy. Tôi cảm thấy mạch suy nghĩ của người bệnh rất rõ ràng, anh ta hy vọng sống tiếp, nhưng lại càng hy vọng có thể sống tiếp một cách tốt đẹp. Cho nên anh ta mới mua những thiết bị này, cải tạo biệt thự thành biệt thự an dưỡng... Dùng những thứ này để thu được một cuộc sống thoải mái hơn, cũng trang trọng hơn."
Mẹ nó chứ, toàn mấy lời vô nghĩa.
Điều kiện tiên quyết của cuộc sống là sự sống. Thanh niên trai tráng có tiền có thế chỉ vì cái gọi là chất lượng cuộc sống mà có bệnh không chữa lại đi an dưỡng chờ chết?
"Nhưng dù thế nào đi nữa, điều kiện y tế của bệnh viện chắc chắn phải nhiều hơn nơi này chứ."
"Đương nhiên rồi."
"Người chết đã xuất hiện tình huống nguy hiểm như phản ứng đào thải cấp tính, anh vẫn không khuyên người chết nằm viện quan sát sao?"
"Anh Trần là một người rất có chủ kiến." Trịnh Học Vọng uyển chuyển trả lời, "Bác sĩ chỉ có thể phát huy một chút năng lực về mặt kiến thức chuyên nghiệp, căn bản không thể can thiệp nguyện vọng cá nhân của người bệnh."
Tiếng tháo găng tay cao su vang lên từ phía sau.
Đàm Minh Cửu quay đầu nhìn lại, Hồ Nguyên đã hoàn tất quá trình kiểm tra sơ bộ thi thể, đang tháo găng tay.
"Thế nào?" Hắn hỏi.
"Không xuất hiện vết thương trên cơ thể, nhìn từ bên ngoài, không có dấu vết bị giết bằng chất độc. Dữ liệu trong hồ sơ bệnh án rất chi tiết, từ nội dung ghi chép trong thiết bị máy móc cùng lời khai của y tá trước khi người bệnh qua đời, hoàn toàn ăn khớp với phản ứng đào thải cấp tính."
Hồ Nguyên chỉ vào nội dung ghi chép trong sổ bệnh án như "Lượng nước tiểu giảm, protein trong nước tiểu cao, creatinin tăng vọt" mà nói.
"Thật sự không có vấn đề gì?" Đàm Minh Cửu tựa như lẩm bẩm mà hỏi một câu.
"Nhìn từ bề ngoài thì không có vấn đề gì thật." Hồ Nguyên trả lời câu hỏi của hắn, "Muốn biết chi tiết hơn, tôi đề nghị khám nghiệm thi thể."
"Không thể khám nghiệm thi thể!"
Không chờ Đàm Minh Cửu đáp lại, lời từ chối của một người phụ nữ đã vang lên trong phòng.
Nhìn theo vị trí cất lên giọng nói, Đàm Minh Cửu nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi cạnh thi thể của Trần Gia Thụ.
Bà là mẹ của Trần Gia Thụ, họ Tôn. Người trong biệt thự đều gọi bà là bà Tôn.
Bà Tôn khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi, năm nay Trần Gia Thụ 48 tuổi, mẹ của hắn dù thế nào cũng không thể quá trẻ được.
Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của người phụ nữ cũng khó tránh khỏi héo tàn theo thời gian, mà tương ứng, khí chất lại dần dần tỏa sáng trong năm tháng, giống như ngọc quý được mài nhẵn vậy.
"Lúc trước con trai tôi mắc bệnh, bị đau đớn dày vò, giờ mất sớm đã bất hạnh lắm rồi..." Bà Tôn hơi ngừng lại, trong giọng nói hàm chứa kiên quyết không tương xứng với vẻ bề ngoài, "Tôi sẽ không để nó chết rồi còn bị người khác mổ xẻ, bị người xa lạ lật tới lật lui!"
Trước khi bà Tôn lên tiếng, tay bác sĩ là người mà Đàm Minh Cửu nghi ngờ nhất.
Sau khi bà Tôn lên tiếng, bà Tôn cũng trở thành một dấu chấm hỏi trong lòng Đàm Minh Cửu.
Trong tình huống bình thường, phía cảnh sát cảm thấy cái chết có hiềm nghi muốn tiến hành giải phẫu thi thể, ít khi nào người nhà lại từ chối, một khi người nhà từ chối, phía cảnh sát không thể không nghi ngờ trong chuyện này có bí mật nào không thể cho ai biết hay không.
Nhưng... Không thể nào, mẹ giết con trai, giết trụ cột trong nhà, để làm gì?
Đàm Minh Cửu thầm nghĩ, hẳn nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt của Trần Gia Thụ.
Khuôn mặt hãy còn âm u, ảm đạm, đến ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không thể khiến nó sáng lên kia...
Hắn lại liếc nhìn Hồ Nguyên, Hồ Nguyên khẽ lắc đầu với hắn, nói cách khác, bệnh tình là thật, cũng rất khả năng là phản ứng đào thải cấp tính dẫn đến tử vong... Muốn xác định rõ nguyên nhân tử vong, cần phải khám nghiệm tử thi. Người nhà không cho khám nghiệm tử thi, phía cảnh sát cũng có thể cưỡng chế khám nghiệm tử thi.
Nhưng nếu như có kết quả khám nghiệm tử thi, Trần Gia Thụ thật sự là vì phản ứng đào thải mà tử vong...
Đàm Minh Cửu ra ngoài gọi điện thoại cho cục trưởng Chu, hắn kể lại tình huống hiện trường cho cục trưởng Chu, đồng thời đề nghị cưỡng chế khám nghiệm tử thi. Nhưng sau giây lát im lặng ngắn ngủi, cục trưởng Chu không đồng ý.
"Vụ án ở bến cảng mới vừa có manh mối, lúc này người đã chết. Người chết khiến chúng ta không tìm được manh mối nào khác, cậu tạm thời đừng hành động thiếu cân nhắc, nếu làm không tốt, toàn bộ nhân lực vật lực của chúng ta lúc trước cũng sẽ uổng phí. Nhưng phải giữ lại manh mối, có thể tạm thời không khám nghiệm tử thi, mà nhất định phải giữ nguyên hiện trường."
Chỉ thị của cục trưởng Chu rất rõ ràng. Sau khi Đàm Minh Cửu quay lại phòng cũng không nhắc lại chuyện khám nghiệm tử thi, chỉ nói: "Nếu đã không có vấn đề gì, tại sao hai người lại báo cảnh sát?"
"Cô gái trẻ mới đến, chưa hiểu chuyện nên bị giật mình." Trịnh Học Vọng trả lời chặt chẽ, không chút sơ hở.
Đàm Minh Cửu nhìn ra bên ngoài, người báo án chính là một nữ y tá tên Tiểu Phỉ, y tá đang ngồi khóc trên ghế ngoài cửa, tiếp tục nhìn sang bên cạnh, còn có một người đàn ông ở trên cầu thang nhìn xuống Tiểu Phỉ, có vẻ rất thân thiết...
Hắn thầm ghi nhớ cô y tá đã báo cảnh sát này, về sau sẽ dò hỏi riêng, xem có thể tìm được manh mối nào hay không. Đồng thời hướng mắt sang người đàn ông đang nhìn về phía cô y tá.
"Người kia là ai?" Đàm Minh Cửu lại hỏi Trịnh Học Vọng.
Trịnh Học Vọng quay đầu lại nhìn: "À, Lý Phong, người quản lý của biệt thự này."
"Trong biệt thứ có CCTV chứ?" Đàm Minh Cửu nghĩ tới vấn đề này.
"Đúng là có... Nhưng cũng chỉ có cửa ra vào cùng những nơi quan trọng trong phòng sách mới có CCTV thôi." Trịnh Học Vọng cũng không rõ chuyện này cho lắm.
"Mang chúng tôi đến phòng quản lí." Đàm Minh Cửu yêu cầu.
"Lượng người ra vào biệt thự rất phức tạp, hơn nữa biệt thự này lớn như vậy, góc chết lại nhiều..." Trịnh Học Vọng nói hai câu, thấy ánh mắt sắc bén của Đàm Minh Cửu cũng chỉ nhún vai nói, "Đây không phải phạm vi tiếp xúc của tôi, các cậu đi tìm Lý Phong đi."
Bác sĩ có vẻ càng lúc càng thản nhiên, giống như thật sự không có vấn đề gì, tất cả đều do phía cảnh sát quá đa nghi... Cũng có lẽ là càng nói dối càng quen mồm, tìm được bí quyết.
Đàm Minh Cửu sờ quả đầu trọc của mình, lại xoa vành mắt đen của mình.
Phần tử khả nghi quá giảo hoạt, hắn đột nhiên bắt đầu mong nhớ Kỷ Tuân cùng Hoắc đội, nếu như hai người kia đến đây, hiện tại đã nhìn ra không ít tình tiết rồi!
Người xưa nói rất hay, mong nhớ cũng có sức mạnh, tối hôm đó, sau khi Đàm Minh Cửu và thành viên đội 2 cùng nhau mở to hai mắt nỗ lực quan sát CCTV suốt sáu tiếng đồng hồ, lại xác định thân phận, số điện thoại liên lạc của mỗi một người xuất hiện trong CCTV, qua một loạt biện pháp vụng về, vất vả khổ sở khoảng mười tiếng, cuối cùng cũng coi như khoanh vùng được hai nhân vật vô cùng khả nghi thì...
Ảo ảnh về Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân trong mong nhớ đã biến thành người thật trong thực tế, cùng nhau xuất hiện trước mắt hắn —— xuất hiện trong phòng làm việc của đội cảnh sát số 2!
Xuất hiện cùng bọn họ, còn có bọc lớn đồ ăn vặt chất đầy bàn.
Hoắc Nhiễm Nhân đã lâu không xuất hiện vẫn chững chặc như trước, nhưng nhìn qua có vẻ tâm trạng không tồi, thần sắc tương đối nhẹ nhàng: "Mang vài món cho mọi người. Khoảng thời gian này vất cả cho mọi người rồi, ngày kia tôi sẽ quay lại làm việc."
Đây là tin tức tốt nhất mà Đàm Minh Cửu nghe được trong khoảng thời gian này.
Hắn gào lên một tiếng, bổ nhào đến đống đồ ăn vặt trên mặt bàn, mở một gói bánh mì nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Hoắc đội, trông sao trông trăng, trông đến mức sao nhắm mắt, trăng rỗ mặt, cuối cùng cũng trông đến ngày ngài trở về! Không có ngài, chúng tôi không có ngọn đèn sáng dẫn đường, không có ngài, chúng tôi không có động lực tiến lên!"
Hoắc Nhiễm Nhân nhướng mày.
Văn Dạng Dạng không nhịn được mà châm chọc: "Hơi quá rồi đó."
"Không quá chút nào hết." Đàm Minh Cửu chính khí lẫm liệt, "Chỉ dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Hoắc đội, chúng tôi mới có thể dùng đôi mắt sắc bén, nhìn thấu lời nói dối của tội phạm; mới có thể dùng cú đấm sắt thép, đánh vỡ sự vùng vẫy của tội phạm!"
"Gặp phải vấn đề khó khăn rồi?" Hoắc Nhiễm Nhân nhặt ra trọng điểm.
Đúng là khó khăn... Nhưng cũng có manh mối rồi mà.
Đàm Minh Cửu đắc ý không thôi: "Tuy có xảy ra một vài vấn đề nhỏ, nhưng đã kiểm tra ra nhân vật then chốt."
"Vấn đề nhỏ là chỉ?" Kỷ Tuân nói xen vào. Anh ngồi vào chỗ của Đàm Minh Cửu, ôm một chậu hoa hồng mà Đàm Minh Cửu trồng, đang nhàn nhã cắt tỉa cành lá.
Loại nhàn nhã này khiến Đàm Minh Cửu thầm ghen tị.
"Trần Gia Thụ chết rồi."
Kỷ Tuân cảm thấy cái tên này có chút quen quen.
Hoắc Nhiễm Nhân đã phản ứng lại trước một bước: "Anh trai của Trần Gia Hòa."
"Ồ." Kỷ Tuân nhớ ra, "Thủ phạm của vụ bắt cóc kia."
Trần Gia Thụ không chỉ là anh trai của Trần Gia Hòa, còn liên quan đến nhiều sự kiện khác, nhưng khi bọn họ điều tra những việc này, Hoắc Nhiễm Nhân đang cùng Kỷ Tuân xử lý vụ án ở thành phố Cầm, hoàn toàn không hay biết.
Đàm Minh Cửu cũng không nói nhiều, dù sao ngày kia cũng sẽ giao lại những việc này cho Hoắc đội, hắn chỉ nói ngắn gọn tình huống khi chết của Trần Gia Thụ, khi nói đến Trần Gia Thụ tử vong do phản ứng đào thải cấp tính sau khi thay thận, Kỷ Tuân cau mày lại.
Thận...
Ghép nội tạng, trùng hợp như thế?
Đúng rồi, Mạnh Phụ Sơn đã từng đột nhiên xuất hiện, giải cứu Trần Gia Hòa...
Vậy thì Mạnh Phụ Sơn có thể có liên quan đến Trần Gia Thụ hay không?
"Quá khả nghi..." Kỷ Tuân khẽ nói.
"Đúng vậy, quá khả nghi." Đàm Minh Cửu gật gật đầu, "Cũng may cửa trước cửa sau của biệt thư đều lắp đặt CCTV, ngày hôm nay chúng tôi đã kiểm tra CCTV cả một ngày, đối chiếu từng người xuất hiện trong CCTV, phát hiện hai nhân vật đáng ngờ. Một người là Tào Chính Tân, là vệ sĩ theo bên cạnh Trần Gia Thụ, mà sau khi Trần Gia Thụ tử vong, hắn chưa từng lộ mặt, vô cùng khả nghi; một người khác là Mạnh Trung Hải, người này cũng thường xuyên xuất hiện bên cạnh Trần Gia Thụ, nhưng bây giờ cũng không liên lạc được. Ngòai ra, còn có một bác sĩ tên Trịnh Học Vọng... Đúng rồi, không biết có phải do cảm giác của tôi có vấn đề hay không, mà tôi cảm thấy cái chết của Trần Gia Thụ khả nghi, thái độ bà Tôn không muốn khám nghiệm thi thể cũng khả nghi..."
Trong lúc cảnh sát trao đổi, trò chuyện cũng đã quen gửi tư liệu cho mọi người.
Kỷ Tuân nhìn thấy ảnh chụp màn hình CCTV do Đàm Minh Cửu gửi tới.
Trái tim anh lập tức chùng xuống.
Mạnh Trung Hải xuất hiện trong CCTV chính là Mạnh Phụ Sơn!
- --------------------------------------------