Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 6 - Chương 25: Cục hung biến




Càng đi lên trên, Lỗ Nhất Khí càng cảm thấy bất ổn. Sau khi leo lên vài trăm bậc đá, thì không còn bậc thang để leo nữa, chỉ còn một lối dốc quanh co. Chẳng phải núi này là núi Thiên Thê ư? Một bậc thang dẫn lên trời không thể chỉ vỏn vẹn vài trăm bậc như vậy!

Tuy trong lòng băn khoăn nghi hoặc, song bàn chân vẫn không dừng bước. Có lẽ tiếp tục đi lên trên sẽ tìm thấy câu trả lời mà mình muốn biết. Hơn nữa, lúc này Lỗ Nhất Khí cũng chỉ có thể tiếp tục đi lên mà thôi. Luồng khí thế đang đuổi sát sau lưng vô cùng dữ dội và hết sức quen thuộc. Đó là Chu Chân Mệnh. Chu Chân Mệnh đã đích thân dẫn người đuổi sát theo sau, khiến Lỗ Nhất Khí không còn sự lựa chọn nào khác ngoài cách tiến lên phía trước.

Trong lúc này, Phật sống lại tỏ ra rất phấn khích. Không hiểu tại sao, ông cảm thấy việc leo lên núi Thiên Thê cùng chàng thanh niên hệt như thần thánh kia đã mang lại cho ông một cảm giác tự tại chưa từng có, khiến ông thư thái mãn nguyện đến từng kẽ tóc chân tơ. Hẳn là bản thân ông đang được dẫn tới cảnh giới tự tại chí cao của nhà Phật.

Khác hẳn với Phật sống, Lỗ Nhất Khí tỏ ra vô cùng thận trọng, đi được vài bước lại quan sát kỹ lưỡng mọi biến đổi xung quanh. Song nhờ sự nâng đỡ của Phật sống, tốc độ di chuyển của cậu không hề chậm chạp. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến lưng chừng núi.

Nhìn từ phía xa, vị trí lưng chừng núi Thiên Thê có lẽ được coi là vị trí thần bí nhất của toàn bộ trái núi. Nơi này quanh năm mây phủ tầng tầng lớp lớp, không biết bên dưới có ẩn giấu điều gì bí hiểm.

Theo như quan sát của Lỗ Nhất Khí, và suy đoán theo cục tướng phong thuỷ của trái núi, lưng chừng núi còn là một vị trí đặc biệt quan trọng, đây chính là nơi hội tụ của âm dương cát hung, là vị trí dùng bảo bối để trấn hung. Suy đoán theo nguyên lý này, vị trí hung huyệt có lẽ cách đây không xa.

Song mối nghi ngờ lớn hơn lại ập đến ngay sau đó. Lỗ Nhất Khí liên tục tụ khí ngưng thần vài lần, đưa thân tâm thuận theo tự nhiên để cảm giác, song lại không thể tìm ra vết tích của hung huyệt hay bảo cấu. Điều này rất quái lạ, cho dù bảo cấu do Mặc gia xây dựng đã bị thay đổi, thì hung huyệt cũng không thể biến mất mà không để lại một mảy may dấu tích.

- Không đi nữa! - Lỗ Nhất Khí nói khẽ một câu, rồi ngồi luôn xuống sườn dốc.

- Phật đi vạn dặm mới là khởi đầu, nơi này còn xa! - Phật sống tuy nói vậy, song cũng dừng bước.

Lỗ Nhất Khí cười gượng:

- Khổ cực mà tới, song nơi đây dường như lại không có thứ tôi cần tìm!

- Tìm kiếm vật ngoài thân, nam bắc do nắng chiếu. Cho dù là cõi phàm hay cõi Phật, trước tiên cần phải đến đúng nơi, sau đó mới có thể tìm được thứ mình cần.

Lời nói của Phật sống khiến Lỗ Nhất Khí đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy! Trước hết cần phải đến đúng nơi. Đỉnh núi Thiên Thê băng tuyết phủ kín, có lẽ là chỗ cực âm. Mà trên tấm thẻ ngọc cũng có ba chữ "điên chi uyên", phải chăng hung huyệt nằm tận trên đỉnh? Nhưng còn hai chữ "thê khởi" có ý nghĩa gì?

Lỗ Nhất Khí trầm ngâm suy nghĩ, không chú ý tới Phật sống vẫn đang tiếp tục vững chãi tiến bước lên trên.

Chu Chân Mệnh cách Lỗ Nhất Khí không xa. Hắn chỉ dẫn theo Đao đầu Đao Thập Lục. Gã Đao đầu từ chỗ tháp trắng lọng vàng giải khảm mà tới, vừa hay gặp Chu Chân Mệnh đang đi ra từ con đường hẹp bên tường Phật Thị.

Lỗ Nhất Khí đột nhiên dừng lại, ngồi thụp xuống sườn dốc, trong khi Phật sống vẫn tiếp tục leo lên, điều này đã khiến Chu Chân Mệnh cảm thấy khó hiểu.

Chính vào lúc này, Chu Chân Mệnh đột nhiên phát hiện thấy cảnh tượng phía trên có sự biến đổi. Khí mây đang dần dần mờ nhạt, tựa như có một vầng hào quang đang bừng bừng lan toả, xô đẩy vào tầng mây dày đặc, mà trung tâm của vầng hào quang chính là Lỗ Nhất Khí.

- Bảo khí vận hành! - Thức Bảo linh đồng đã nhìn thấy cảnh tượng này. Tuy cách đó rất xa, song chỉ cần nhìn vào sự biến đổi của tầng mây, gã đã có thể nhận ra "bảo khí vận hành". Khi được lệnh lùng sục tìm kiếm ở hồ Tiên Tề, núi Quy Giới, Thức Bảo linh đồng và thầy cúng chỉ tìm qua loa một lượt gọi là. Sau khi nhìn thấy pháo hiệu liên châu, hai người vội vã đi suốt đêm chạy về chùa Kim Đỉnh. Lúc này, bọn họ mới chạy tới ngọn núi đầu tiên ở tận mé đông của dãy Nam Lĩnh, đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Lỗ Nhất Khí vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên từ phía trên vọng xuống một tiếng kêu rú thảm thiết mang theo nội lực vô cùng thâm hậu khiến cậu giật bắn mình choàng tỉnh. Tiếp đến là tiếng vật thể lăn lông lốc mà xuống, ngoảnh đầu lại nhìn, thứ lăn xuống chính là cơ thể tàn khuyết đến thảm thương của Phật sống.

Thương thế của Phật sống vô cùng khủng khiếp. Ngực phải thủng một lỗ lớn, xuyên thấu từ trước ra sau. Cánh tay phải, vai phải đều bị phạt mất một nửa, chỉ còn một ít da thịt lủng lẳng rũ xuống. Vết thương tuy lớn, nhưng không hề chảy ra một giọt máu.

Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp chạy đến gần, đã ngửi thấy mùi da thịt cháy khét lẹt. Là vết thương do lửa!

- Ngài trúng bẫy phải không? - Lỗ Nhất Khí tâm tư rối loạn. Phật sống bị thương, cậu đã không còn chỗ dựa nào nữa.

- Không được... đi lên, có... Phật quang phổ chiếu... - Phật sống đã mất một nửa lá phổi, hơi thở yếu ớt, chỉ có thể nói vội vài từ trong tiếng thở gấp gáp.

Lỗ Nhất Khí mắt mở trân trân, nhìn trái tim hướng Phật của Phật sống đang từ từ ngừng đập.

Phía trên rốt cục có gì? Phật quang phổ chiếu tại sao lại có thể giết người? Lỗ Nhất Khí quyết định mạo hiểm thám thính một phen.

Phía trên có một chỗ ngoặt. Lỗ Nhất Khí dán người vào vách đá, rồi thò đầu ra quan sát, vừa thò ra đã lập tức rụt ngay lại. Cậu chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy trước mắt chói loà.

Ánh sáng chói gắt đến nhức mắt. Sau khi rụt đầu về, Lỗ Nhất Khí phải nhắm mắt một lúc mới từ từ mở ra được. Vừa mở mắt, cậu phát hiện thấy ánh nắng đã chiếu tràn lên cơ thể.

"Không thể nào! Chẳng phải mình đang ở bên dưới tầng tầng mây phủ nơi lưng chừng núi ư? Làm sao ánh nắngcó thể chiếu tới tận đây được?" - Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp đưa ra phán đoán, dưới chân núi đã dậy lên tiếng la hét vang trời, cùng với đó là ánh lửa táp lên rừng rực.

Tại núi Thiên Thê, hàng ngày cứ vào thời điểm này lại nổi lên một cơn gió thổi vòng quanh núi, bởi vậy Lỗ Nhất Khí mới bảo Viêm Hoá Lôi phóng hoả, dẫn lửa lần lượt theo trình tự. Một trình tự trong đó chính là lợi dụng thế gió này để đưa ngọn lửa từ từ bén tới kho chứa cỏ và chợ gia súc, sau đó tiếp tục mở rộng về hướng đông nam theo hình rẻ quạt. Như vậy có thể ép dân chúng trong thị trấn chạy ra khỏi thị trấn nằm giữa hai dãy núi, đề phòng trong lúc trấn hung huyệt xảy ra biến cố khó lường, làm tổn thương tới người vô tội.

Nhưng tình hình lúc này đã trở nên bất ổn. Chợ gia súc và kho chứa cỏ đều bị đốt cháy, song gió vòng quanh núi vốn thường ngày cố định, hôm nay thổi được nửa chừng bỗng đổi hướng thổi thẳng về phía bắc, trở thành gió trùm núi. Có lẽ là do sức nóng của lửa và cái lạnh của băng tuyết trên núi dẫn đến hiện tượng nóng lạnh đối lưu, khiến gió đổi chiều. Bởi vậy, thế lửa trong thị trấn không những mạnh lên gấp nhiều lần, mà dân chúng và gia súc chưa kịp chạy khỏi thị trấn còn bị ngọn lửa vây kín, chỉ có thể tìm nơi đất trống mà tránh nạn. Hơn nữa, dưới tác dụng của sức gió, một khối lửa lớn đã ập tới ngôi chùa Kim Đỉnh vốn vẫn nằm ngoài phạm vi của đám cháy. Ngôi chùa xưa này chưa nếm mùi hoả hoạn cũng đã có hơn chục nơi lửa bốc ngùn ngụt.

- Không đúng! Không đúng! - Lỗ Nhất Khí bắt đầu hoảng loạn. Cảm giác ban đầu của cậu đã không khớp với kế hoạch, cục tướng của toàn bộ núi Thiên Thê đã xảy ra biến hoá!

Lỗ Nhất Khí nằm nghiêng ngay trên sườn dốc, tụ khí ngưng thần. Bên dưới cơ thể cậu là đá, cảm giác của cậu lập tức theo đá mà đi, tự nhiên hệt như cơ thể.

Mối nghi ngờ như tầng mây che phủ, đã dần dần tản ra. Trong đó, chân tướng đầu tiên mà cậu cảm giác thấy chính là thứ đã sát hại Phật sống. Rất đơn giản, chính là ánh sáng!

Tiến về phía trước, rẽ qua chỗ ngoặt là mặt sau của núi Thiên Thê, đáng lẽ chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt, không thể có ánh nắng chiếu thẳng tới. Song lúc này, vị trí đó không những ngập tràn ánh nắng, mà còn hừng hực bỏng cháy tới mức có thể thiêu trụi mọi thứ.

Ánh sáng tới từ một đỉnh hình vòm, là một đỉnh vòm hình thành từ băng tuyết, trắng loá như gương. Giống hệt như một chiếc chum bằng ngọc úp ngược xuống, cũng giống như một cạm bẫy lơ lửng trên trời. Lẽ nào đây chính là "điên chi uyên"?

Hoá ra núi Thiên Thê không hề cao như ấn tượng ban đầu, phần đỉnh núi nhọn hoắt nhập nhô thực chất đều là do băng tuyết kết thành. Hơn nữa dưới tác dụng của gió quanh núi và tuyết gió tây hàng năm, đã tạo thành một hình vòm nghiêng lệch trên đỉnh núi. Hình vòm này phía nam mỏng, phía bắc dày, bởi lẽ phía nam ấm áp, băng tuyết đã tan chảy phần lớn. Cũng chính vì phía nam mỏng mà ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua tầng băng rất mỏng và gần như trong suốt này, rọi lên mặt băng hình vòm rất dày ở phía bắc, ánh nắng không thể lọt qua, nên nó chẳng khác nào một mặt gương lõm tập trung toàn bộ ánh sáng rồi phản xạ lại thành một chùm sáng hội tụ. Điểm sáng, chùm sáng được phản xạ ra từ khối băng hình vòm với kích cỡ khổng lồ, không nói cũng biết sức thiêu đốt của nó khủng khiếp tới đâu. Hơn nữa, trong các khoảng thời gian khác nhau trong ngày, chùm sáng phản xạ cũng sẽ dịch chuyển theo quy luật nhất định. Năm tháng lâu dần, sẽ hình thành một đường quỹ tích, một đường quỹ tích rất giống đường đi. Song nếu ai bước lên con đường này, chỉ cần tiếp xúc với chùm sáng phản xạ, sẽ bị đốt cháy thành tro trong chốc lát. Sau đó bị gió tuyết thổi bay, đến một vết tích cũng không còn lưu lại. Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người đã leo lên Thiên Thê song không thấy trở về.

Tuy nhiên tình trạng hôm nay lại khác. Tầng mây ở lưng chừng núi không hiểu tại sao lại tản mát, khiến vị trí của chùm sáng phản xạ dịch chuyển xuống dưới, bởi vậy Phật sống vừa ngoặt sang mặt sau trái núi đã bị thiêu đốt trọng thương.

- Đỉnh vòm kia chính là hung huyệt - Lỗ Nhất Khí tự nhủ với mình, song lại phủ định ngay lập tức – Không phải! Chắc chắn không phải! Đây chỉ là một hiện tượng do hung huyệt gây ra, vị trí cụ thể của hung mạch có lẽ vẫn phải tìm tòi từ hai chữ "thê khởi".

Phủ định một số sự việc, thường sẽ xác định được nhiều sự việc hơn. Lỗ Nhất Khí chợt nhớ tới vài câu nói tuỳ hứng mà cậu từng nói ra bên hồ Tiên Tề: "Trời là trời điên đảo, lên trời không cần thang...". Lời nói ngẫu nhiên dường như lại ngầm hợp với chí lý. Trời không ở phía trên, hai chữ "thê khởi" cũng không liên quan gì tới thang.

Nghĩ vậy, Lỗ Nhất Khí liền thu lại cảm giác đang ở phía trên, rồi di chuyển xuống phía dưới, vòng sang phía tây. Song hai luồng khí thế dữ dội đã ngăn cản cảm giác của cậu. Chu Chân Mệnh và Đao Thập Lục đã lên tới.

Lỗ Nhất Khí bèn khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu biết, đã không thể dùng cảm giác để xem xét tình hình phía dưới, cậu phải đích thân đi xuống.

- Thập địa mười ba la mật, tu luyện đến độ cõi người, cõi trời đều là hư vô, mà quả vị Phật ở ngay bên dưới không xa, ngài có tới được không? - Lỗ Nhất Khí cảm thấy cậu phải làm tròn trách nhiệm với Phật sống.

- Ta... không xuống được nữa. Chỉ e rằng... chưa đạt tới cảnh giới chân thực, đã phải... rơi vào... cõi Tu La... – Hơi thở của Phật sống đã vô cùng yếu ớt.

- Không! Đại sư, ngài có Phật tâm hướng tới chúng sinh, Phật Tổ sẽ phù hộ cho ngài.

- Nhưng... ngươi nhìn... xuống dưới mà xem, chúng sinh... đang thiêu đốt... trong lửa, đều là do ta, là tội của ta. Không phải do ta... nhưng không cứu, cũng là... tội của ta... – Cái tâm từ bi thương xót, cái tâm tự hối cải, trước lúc lâm chung, Phật sống đã thực sự giác ngộ rồi.

Lỗ Nhất Khí biết mình không thể nói thêm gì với Phật sống nữa. Cậu phải mau chóng đi xuống phía dưới, để cứu vớt sinh linh.

- Ngài hãy nhắm một mắt lại! - Lỗ Nhất Khí nói với Phật sống.

- Để làm gì?

- Để nhập Phật cảnh!

Phật sống nghe thấy câu này, nét mặt thoáng chút hân hoan. Phật Tổ quả thực từ bi, đã cử một vị thần là Lỗ Nhất Khí tới đây để dẫn dắt cho ông.

Phật sống nghe lời Lỗ Nhất Khí, nhắm một con mắt lại. Còn một con mắt tuy cũng muốn khép, song vẫn gắng gượng mở ra. Lỗ Nhất Khí bò tới bên cạnh Phật sống, lấy ra một viên đá hướng vào Phật sống, nhằm thẳng vào con mắt còn gắng gượng mở ra, lầm rầm tụng đọc:

- Nhãn đối nhãn, thạch nhãn cũng là tâm nhãn; tâm tới Phật cảnh, nơi tâm tới, xuyên qua trời đất; không có đá, không có băng, không có khí, càng không có vạn vật. Phật cảnh nhập tâm, tâm nhập tự tại... – Sau khi niệm đủ ba lần, Lỗ Nhất Khí mới từ từ di chuyển hòn đá sang bên cạnh.

Phật sống mỉm cười mãn nguyện, một con mắt vẫn mở hờ, song lúc này, hơi thở của ông đã đứt, hồn phách đã theo Phật Tổ về cõi Tây Phương. Lỗ Nhất Khí bất giác trong lòng xúc động, than khẽ một câu:

- Một mắt mở quan sát chúng sinh phù thế, một mắt nhắm lĩnh ngộ thiền ý trong tâm. Đại sư, ông quả thực là Phật sống chốn nhân gian!

Tuy nói như vậy, song niềm than thở đa phần là dành cho chính cậu. Vốn dĩ định đánh cược ba ván để hoàn thành đại sự, song ván thứ ba đã đặt cược xong, thì cục thế lại nảy sinh đột biến. Xem ra bản thân chỉ có thể đặt cược thêm vào ván thứ ba này, thứ đặt cược không chỉ là tính mạng của bản thân, mà còn phải cược toàn bộ những gì cậu có trong tay.

Nghĩ tới đây, Lỗ Nhất Khí từ từ đứng dậy. Cậu liếc nhìn vết thương trên vai, tuy rất đau đớn, song hầu như không chảy máu. Cậu nhặt chiếc túi lưới đựng đá lên, dứt khoát bước xuống dưới núi.

Túi lưới lúc này đã có tác dụng rất quan trọng. Đi xuống con dốc đứng không có bậc thang, rất dễ trượt thẳng xuống không dừng lại được. Đặc biệt Lỗ Nhất Khí chỉ có một tay, vai lại bị thương, lực của bàn chân không đủ vững chãi. Có túi lưới trong tay, nhỡ có chuyện bất trắc, có thể dùng để ghìm cơ thể lại.

Có điều từ đầu tới cuối Lỗ Nhất Khí luôn giữ khư khư chiếc túi lưới đựng viên đá đen trong tay, song lại không dùng tới nó. Đoạn đường này cậu bước đi một cách vững chãi chưa từng có, dường như linh hồn của Phật sống vẫn đang nâng đỡ cậu, khiến cậu vững bước khoan thai, khí thế ngút trời.

Rất nhanh, Lỗ Nhất Khí và Chu Chân Mệnh đã nhìn thấy nhau.

Chu Chân Mệnh thoát chút thất vọng. Khí tướng không hề biến đổi, xem ra vẫn chưa thu hoạch được gì.

Lỗ Nhất Khí nhìn thấy Chu Chân Mệnh lại tỏ ra mừng rỡ, cứ như gặp được bạn bè thân thích. Cũng chính vào thời khắc này, dường như cậu đã nhìn thấy một rãnh sâu trong tâm khảm Chu Chân Mệnh...

Bên dưới vách núi dựng đứng, Mạc Thiên Quy một lần nữa bị dồn vào tận cùng hốc lõm. Đối diện với cục thế này, lão thực sự đã bất lực hoàn toàn. Kinh qua bao trận chiến sinh tử, lão chưa từng gặp phải khảm thú nào lợi hại đến vậy. Mạc Thiên Quy âm thầm hạ quyết tâm, khi tam thú ngao ra đòn tấn công cuối cùng, lão sẽ tự kết liễu đời mình bằng một nhát kiếm.

Đúng vào lúc đó, một bóng đen thù lù hiện ra phía sau bầy thú, rất đột ngột, đến công phu thượng thừa như Mạc Thiên Quy cũng không nhận ra bóng đen chui ra từ hướng nào.

Động tác của bóng đen vô cùng mau lẹ, đề khí tung mình nhảy vọt liền mấy bước, đã xuyên qua bầy thú như một tia chớp xẹt. Bầy tam thú ngao có lẽ cũng bất ngờ trước sự xuất hiện đường đột của vị khách không mời, chỉ kịp lúc lắc đầu vài cái, gầm gừ mấy tiếng suông.

- Sự phụ, để con dẫn người xông ra! - Người mới tới chính là Lưu Chi Thủ.

Mạc Thiên Quy gượng cười mà nói:

- Không được! Ta đã bị thương rất nặng, không ra nổi nữa rồi. Có điều trước khi chết được gặp con, ta cũng thấy được an ủi!

- Không được đâu sư phụ! Nếu người không ra khỏi đây, biết lấy ai giúp Lỗ môn trưởng hoàn thành đại sự? – Lưu Chi Thủ tỏ ra lo lắng.

- Chẳng phải còn có con ư? Việc ta chưa làm xong, con hãy thay ta làm nốt!

- E rằng con không gánh vác nổi. Chân tướng sự việc còn chưa hiểu rõ, lại không có văn tự hướng dẫn, không có vũ khí đáng tin, làm sao có thể thay thế được sư phụ? – Lưu Chi Thủ biết trách nhiệm này quá nặng nề.

Lại có một con tam thú ngao dịch đến vị trí gần hơn, Mạc Thiên Quy đã có thể nhìn rõ bọt trắng sùi ra bên mép và làn hơi như sương mù phun ra từ mũi nó. Bề mặt hốc lõm không rộng, nếu có thêm hai ba con tam thú ngao nữa chiếm lĩnh các vị trí gần kề, thì chúng đã có thể tiến hành đòn tàn sát cuối cùng. Nhưng lúc này, bầy tam thú ngao lại dừng bước, ngó nghiêng tứ phía, hít ngửi liên hồi, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

- Ta bảo con làm, đương nhiên sẽ bàn giao lại. Những thứ con cần, ta cũng sẽ giao cả cho con! - Mạc Thiên Quy nói đoạn, cắm phập thanh kiếm xuống đất, thò tay lục tìm trong túi vải mang theo bên mình.

- Đừng tin lời hắn! Hắn là kẻ phản bội! - Từ phía sau đám tam thú ngao, lại có một bóng người nhảy vọt ra, tìm cách băng qua bầy muông thú.