Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 4 - Chương 13: Đáy cát hiện




Sau đó, Lỗ Nhất Khí kéo Bộ Bán Thốn ra khỏi bệ lái, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế phăm phăm lôi hắn tới chỗ mình vừa ngồi khi nãy, rồi chỉ vào một vật.

Đó là một cái bát tô đựng đầy nước. Bộ Bán Thốn vừa nhìn đã hiểu ngay ý cậu, lập tức ngồi thụp xuống trước cọc buộc chão, chăm chú quan sát mặt nước trong bát. Một lát sau, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đang đứng cách đó không xa, xua xua tay. Lỗ Nhất Khí cũng hiểu ý, vì Bộ Bán Thốn khó lòng phát hiện sự sai lệch nhỏ bé đến vậy, nên muốn chứng thực thêm. Cậu bèn kéo Thuỷ Băng Hoa bước sang phía boong thuyền đối diện.

Lúc này, tiếng u u trong gió dường như đã nhỏ bớt lại. Lão mù đang ngồi bệt trước cửa khoang thuyền cũng thôi ư ử, tò mò nghe ngóng theo Bộ Bán Thốn.

Thấy Thuỷ Băng Hoa và Lỗ Nhất Khí đã tránh ra xa, Bộ Bán Thốn cẩn thận xoay bát nước trên cọc chão nửa vòng tròn, sau đó cúi rạp người xuống quan sát mặt nước thật kỹ lưỡng.

Cuối cùng, hắn đã đứng dậy, ngoái nhìn Lỗ Nhất Khí, gật gật đầu.

Lỗ Nhất Khí mỉm cười, hất hàm về phía đống lưới chão, xiên mâu. Bộ Bán Thốn cũng không nói gì, sắc mặt nặng nề trông rất khó coi, đi lại gần đống ngư cụ, lục lọi một hồi. Sau khi xới tung toàn bộ, sắc mặt hắn càng thêm sa sầm.

Song tới lúc này, Bộ Bán Thốn vẫn chưa chịu chấp nhận. Hắn nhặt lấy một chiếc phao tròn chưa xỏ thừng, bước tới giữa boong thuyền. Đối với hắn, con thuyền này đã quá đỗi quen thuộc, nên hắn dễ dàng tìm ra chính xác đường trung tuyến của boong thuyền. Chiếc phao tròn trong tay, hắn cũng rất quen thuộc, nó được làm từ gỗ cao su nhẹ, đã được bào nhẵn đánh bóng, nên tròn xoay và rất trơn tru. Hắn đặt chiếc phao trên đường trung tuyến, rồi từ từ thả tay ra. Chiếc phao lắc lư một lát rồi lăn sang bên phải. Rất rõ ràng, giờ đây chiếc phao đang đóng vai trò của một quả cầu tìm dốc.

Nguyên lý rất đơn giản, song hiện tượng lại rất khó phát hiện. Thuyền của Lỗ gia trong quá trình chế tạo rất chú trọng tới thuyết âm dương, đạo văn võ, tất cả những điều đó được gói gọn trong một từ đơn giản, đó là “cân bằng”. Bộ Bán Thốn đã học được kỹ nghệ của Lỗ gia, tuy không phải là một người thợ đúng nghĩa, song cũng đưa kỹ nghệ của Lỗ gia dung hoà vào trong kỹ năng của mình. Khi sắp xếp vật dụng và bố trí thiết bị trên thuyền, hắn đã cố gắng tuân thủ nguyên tắc cân bằng một cách tối đa.

Con thuyền mũi sắt có kết cấu đuôi rộng đáy hẹp, tuy rẽ sóng dễ dàng, song độ thăng bằng rất khó khống chế.

Lúc này, Sa Khẩu đang đứng ở giữa đuôi thuyền, hơi lệch sang bên phải; lão mù ngồi ở cửa khoang thuyền là chính giữa, Thuỷ Băng Hoa và Lỗ Nhất Khí đứng ở mạn thuyền bên trái, chỉ có một mình Bộ Bán Thốn đứng ở bên phải thuyền. Dù tính từ mặt trọng lượng hay vị trí, bên trái vẫn phải thấp hơn mới đúng. Song thực tế lại không phải như vậy, nhìn vào mặt nước trong bát và hướng phao lăn đều cho thấy, lúc này con thuyền đang nghiêng sang bên phải. Điều này cho thấy ở bên phải còn có thêm một vật nặng, hơn nữa vật nặng này hoặc là rất nặng, hoặc là cách đường trung tuyến khá xa.

Bởi vậy, kết luận được đưa ra là: lão Xoa vẫn ở trên thuyền. Có lẽ vẫn sống, đang nấp ở phía dưới, trực tiếp kiểm soát bánh lái; có lẽ đã chết, thi thể bị kẹt vào bánh lái.

Bộ Bán Thốn đưa mắt nhìn Lỗ Nhất Khí, rồi ngay lập tức chộp lấy chiếc đinh ba móc ngược, túm lấy sợi chão cột buồm, định trượt xuống khỏi mạn thuyền.

Hành động như vậy rất không thoả đáng. Còn chưa nắm được tình hình và vị trí cụ thể của đối phương đã liều lĩnh lao xuống, chắc chắn sẽ trở thành con mồi trong tầm ngắm của đối phương. Đúng vào lúc Bộ Bán Thốn sắp trượt ra khỏi mạn thuyền, thì một bàn tay khô gầy xương xẩu đã chụp cứng lấy sợi chão.

Trạng thái của lão mù rõ ràng đã phấn chấn hơn nhiều. Dựa vào những động tĩnh đã nghe thấy, lão cũng phán đoán được tình hình đại khái, bèn lập tức ngăn chặn hành động đường đột của Bộ Bán Thốn trong im lặng.

Hành động của lão mù đã thức tỉnh Lỗ Nhất Khí. Đúng vậy, có lẽ trước hết cần phải xác minh cho phán đoán của mình, sau đó mới có thể hành động. Thế là cậu lại leo lên bệ lái ở đuôi thuyền.

Sức gió vẫn không hề suy giảm, song tiếng rít u u đeo đẳng suốt mấy ngày nay hầu như không còn nghe thấy nữa. Hiện tượng này đã khiến Lỗ Nhất Khí càng vững tin hơn với một loạt phán đoán của mình, cũng khiến giọng nói điềm tĩnh của cậu càng trở nên trong vang, rành mạch trên con thuyền tĩnh lặng:

-Ta biết ngươi đang ở phía dưới, ta cũng biết ở dưới đó rất khổ sở! - Giọng cậu bình thản như đã thấu hiểu người khác đến chân tơ kẽ tóc, khiến người nghe có cảm giác bản thân đã bị kiểm soát hoàn toàn - Dục vọng của ngươi với bảo bối quá mãnh liệt, ngươi cũng là kẻ tò mò nhất đối với từng hành động của chúng ta. Khi tới gần hung huyệt, trạng thái của ngươi bao giờ cũng tốt nhất, hơn nữa, ngươi còn biết làm sẵn một số vật dụng có thể dùng đến khi tiến vào hung huyệt. Tất mọi hành động của ngươi đều chứng tỏ ngươi rất am hiểu tình hình xung quanh hung huyệt. Hung huyệt không có báu vật và dịch chuyển vị trí, tình hình này chỉ có những người đã đích thân đến tận nơi dò la mới biết. Đối phương có bức hải đồ chỉ đường đến hung huyệt, lại có cả thuyền ma lấy lên từ hung huyệt, chứng tỏ bên đối phương đã từng cho người đi do thám, chỉ có điều không thể tìm ra vị trí chính xác, càng không ngờ được nơi đó vốn không hề có bảo cấu. Bởi vậy, ta đoán chắc rằng những điều ngươi biết được đều xuất phát từ chỗ đối phương. Còn nữa, ở hung huyệt ngươi đã dùng liền mấy ngọn “lãnh diệm xuy”. Năm xưa ngươi chỉ là một gã dẫn bè trên sông nước, làm sao lại có được món đáng giá đến thế? Rất nhiều tuyệt kỹ của các môn phái đột nhiên mất tích trong giang hồ cuối cùng đều xuất hiện trong môn phái của đối phương, điều này càng khiến ta nghi ngờ ngươi cùng một giuộc với bọn chúng.

Ở phía dưới chỉ thấy vọng lên tiếng rẽ nước ào ào.

-Từ sau lần bị cản đường ở bãi đá ngầm Bách Biến, ta đã bắt đầu nghi ngờ người ở trên thuyền. Bởi lẽ hải trình này chỉ mới được quyết định trước khi xuất phát, tại sao đối thủ lại biết được mà mai phục sẵn ở đó? Lại còn chiếc bình hồn, trước khi con sóng lừng ập tới, nó vẫn ở trên boong thuyền. Khi mọi người cuống cuồng chạy vào trong khoang, ngươi lại chần chừ lưu lại sau cùng, chắc chắn chính ngươi đã mang nó vào trong. Vì ngươi biết rõ đó là chiếc bình chứa linh hồn, nếu mang nó theo sẽ giúp cho cao thủ chuyên trò kiếm xác tìm hồn của đối phương dễ dàng lần ra tông tích của chúng ta mà bám sát.

Tiếng rẽ nước phía dưới đuôi thuyền dần dần nhỏ bớt, mặt nước cũng tĩnh lặng hơn, chứng tỏ nơi đây đã rất gần với đất liền. Tiếng u u trong gió hầu như đã mất hẳn.

-Nhưng chúng ta đã quá nhân từ, đôn hậu với ngươi, cứ cho rằng lòng tham của ngươi chỉ là niềm mơ ước được sở hữu bảo bối của người thường. Song vì ta đã hoài nghi, nên chắc chắn sẽ có hành động. Thế nên ta đã ngấm ngầm đưa ra mồi nhử. Sau khi thoát khỏi trận sóng lừng, ta đã cố ý nói rằng đi về phía trước sẽ tìm ra bảo bối, kỳ thực là nói cho những kẻ đang có dã tâm riêng, bao gồm cả ngươi lúc đó đang ở bên ngoài nghe lén.

Nhắc tới nghe lén, mặt Sa Khẩu thoáng đỏ lên. Hôm đó, hắn cũng dựa vào mạn thuyền ở phía mũi tàu giả vờ ngủ, nhưng lại áp tai vào ván sán thuyền để nghe trộm. Khi đó, lão Xoa nằm tên gác thuyền, nếu không phải là ngủ thực, lão cũng áp tai lên nóc khoang, như vậy sẽ càng nghe rõ hơn những lời trao đổi bên trong.

-Ta cũng vì bất đắc dĩ mới tìm cách vạch trần bộ mặt thật của ngươi, chỉ đáng tiếc đã phải hy sinh Âu Tử. Âu Tử âm thầm thay đổi hướng đi, nên ngươi buộc phải ra tay giết chết anh ta để đưa thuyền trở lại hướng cũ. Đêm đó khi ta dặn ngươi đổi hướng thuyền, ngươi ý thức được mình đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu muốn tìm được bảo bối, nhất thiết phải duy trì hướng đi hiện tại, do vậy ngươi sẽ tuyệt đối không chịu thay đổi hướng thuyền. Mặt khác, nếu ngươi chịu thay đổi hướng đi theo lời ta dặn, song trong đêm đó lại không gặp phải điều bất trắc gì, cũng đồng nghĩa với việc chứng minh ngươi là kẻ khả nghi. Trong tình thế đó, ngươi đã trở nên lo lắng bất an, vì ta đã nhìn thấy ngươi lặp lại hành động vô thức của ngươi mỗi khi căng thẳng, đó là vần vò dây chão. Sau khi cân nhắc, ngươi quyết định lựa chọn cách tốt nhất là mất tích. Để đảm bảo quá trình xuống nấp dưới đuôi thuyền không bị chú Hạ và Sa Khẩu nghe thấy, cũng không để ta vẫn còn thức phát hiện ra, trước khi hành động, ngươi đã rải thuốc mê trong khoang thuyền.

Dưới đuôi thuyền vẫn không có động tĩnh gì. Lỗ Nhất Khí bắt đầu thất vọng với phán đoán của mình. Cậu bước lên một bước, thò đầu nhìn xuống phía dưới.

-Ta không giết! Ta cũng không muốn bị giết! – Phía dưới đuôi thuyền đột ngột vọng lên một giọng nói trầm nặng mà hung hãn, khiến Lỗ Nhất Khí sững lại.

Lão mù đứng vụt dậy, chụp lấy lưng Lỗ Nhất Khí, kéo giật cậu lại. Một sợi chão buộc quả tạ chì lao vụt lên, sượt qua đầu Lỗ Nhất Khí vọt lên khỏi mạn thuyền, đầu chão buộc tạ còn xoay tròn một vòng. Người học võ thoạt nhìn đã biết ngay, chiêu thức này là nhằm thắt lấy cổ Lỗ Nhất Khí.

Trong nháy mắt, quả tạ chì đã biến mất tăm, ngay cả Sa Khẩu đứng sát bên cạnh cũng không nhìn ra nó được thu lại ở hướng nào.

Bộ Bán Thốn bừng bừng giận dữ, cơn giận dữ bộc phát của người vừa mới nhận ra bản thân đã bị lừa dối suốt nhiều năm ròng rã. Hắn gầm lên một tiếng vang động, lăm lăm cây cương xoa trên tay, chạy dọc theo mạn thuyền về phía sau, vừa chạy vừa nhoài người ra ngoài muốn tìm ra kẻ đang ẩn nấp phía dưới, để phóng thẳng một đòn kết liễu cái mạng gian trá đê tiện kia. Khi hắn men theo mạn thuyền vội vã lao lên bệ lái, quả tạ chì lại bay vọt lên, lần này không xoay vòng tròn, mà lao thẳng đến trước mặt hắn. Bộ Bán Thốn đang lao đi trong cơn phẫn nộ, không ngờ tiếng bước chân đã biến hắn trở thành mục tiêu tấn công của đối thủ, lại càng không ngờ cú tấn công lại chuẩn xác và tốc độ đến thế...

Phản ứng của Sa Khẩu cực kỳ mau lẹ. Thật khó tưởng tượng một cơ thể cao to vạm vỡ như hắn lại có thể thi triển được một tốc độ chóng mặt đến vậy. Thứ còn nhanh hơn cả cơ thể của hắn chính là thanh đao hắn đang nằm trong tay, nó vụt ngang không trung như một tia chớp xẹt. Thế đi của lưỡi đao cũng vô cùng quái lạ, hội tụ một loạt các chiêu thức chém, đâm, rạch, hất, cắt. Điểm hạ xuống của lưỡi đao cũng rất chuẩn xác, là vị trí năm tấc rưỡi sau quả tạ chì, cũng tương đương với mối quan hệ giữa vị trí đầu rắn và điểm bảy tấc[22].

Lưỡi đao đã hạ xuống sợi chão, song khối tạ chì vẫn lao thẳng đến trước mặt Bộ Bán Thốn...

Sa Khẩu không thể ngờ được rằng, thanh đao Đấu sa được mài từ loại thép dung nham Nam Hải lại không thể làm mảy may sứt mẻ sợi chão màu nâu xám trông rất đỗi tầm thường kia, lại càng không ngờ được rằng lực đạo và độ bền dai của sợi chão đã khiến thanh đao của hắn bắn bật văng trở lại. Chiêu “chém” đầu tiên trong một loạt chiêu thức mới chỉ hoàn thành được phân nửa, lưỡi đao đã văng khỏi sợi chão, chiêu thức bị hoá giải hoàn toàn.

Quả tạ chì đã lao sát tới trước mặt Bộ Bán Thốn. Hắn đã không còn cơ hội né tránh, chỉ kịp nhắm chặt mắt lại theo phản xạ...

Một tiếng “keng” đinh tai nhức óc vang lên, quả tạ chì đã đập trúng cây cương xoa của Bộ Bán Thốn. Lực va đập quá mạnh khiến mặt cương xoa giáng thẳng cánh vào giữa mặt Bộ Bán Thốn, khiến hắn đau choáng váng đến suýt chết ngất, cảm tưởng xương mặt đều đã vỡ vụn.

Bộ mặt của Bộ Bán Thốn lập tức sưng vù, đỏ tấy, hằn rõ hình ba nhánh của chiếc cương xoa.

Tạ chì lại biến mất tăm trong chớp mắt giống y như lần trước, không một ai phát hiện ra nó được phóng từ đâu tới, và rút về đâu.

Cơn phẫn nộ của Bộ Bán Thốn lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi kinh hoàng tột độ. Vẻ cười phúc hậu vụt tắt trên khuôn mặt Sa Khẩu, nhìn vào các nếp nhăn trên khoé miệng, gò má và khoé mắt của hắn, có thể nhận ra hắn đang vô cùng thận trọng, thận trọng như đang đánh cược với cái mạng của chính mình. Hai người đều không dám hành động liều lĩnh, thậm chí không dám cử động. Lão Xoa là một cao thủ ngoài tầm dự đoán của họ. Một cao thủ tầm cỡ đó sống chung với bọn họ suốt bao nhiêu năm mà không hề để lộ mảy may dấu vết khả nghi, càng chứng tỏ lão quả là một cao thủ trong hàng cao thủ.

-Hừm! Rất tốt! Ngươi quả là nhiều lời, song về cơ bản đều nói đúng. Nhưng có một điểm có lẽ ngươi không ngờ tới, đó là ta đã bóc mẽ được bản lĩnh của ngươi rồi. Lần thứ nhất ta cố ý đánh vào vai ngươi, lần thứ hai là khi ta ngã bật ra sau đã ra vẻ vô tình thúc khuỷu tay trúng đầu khiến ngươi chết ngất. Những điều này đều cho thấy ngươi chẳng hiểu cóc khô gì về đánh đấm, né đỡ, đến tí võ nghệ mèo què cũng không biết nốt. Đến ngươi cũng chỉ là thứ hàng giả rỗng tuếch, thì trên thuyền này còn có ai làm gì nổi ta? Tay chủ thuyền Bộ kia, ngươi cũng không cần phải phí sức làm gì, nút lẫy “đuôi thuyền lá rụng”[23] phía dưới đã bị ta hoá giải rồi, “neo bay nghìn vòng” cũng không thể lao tới chỗ ta. Tốt nhất các ngươi nên ngoan ngoãn lái thuyền về phía trước, dù sao cách đất liền cũng chẳng còn bao xa. Hãy lên bờ và thực thi nhiệm vụ, cả ta và ngươi sẽ được an toàn! - Những lời này được nói ra rất trơn tru, không có vẻ uy hiếp đe doạ, mà điềm tĩnh một cách đáng sợ.

Bộ Bán Thốn cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc trong tim. Hắn thực sự không ngờ những khảm nút tuyệt diệu do cao thủ Lỗ gia thiết kế trên thuyền đã bị lão Xoa phá giải.

Lúc này, quyền chủ động đang ở trong tay lão Xoa. Trong tay lão có sợi chão thăm dò đáy biển buộc tạ chì, quả tạ được làm từ chì Lê Sơn pha lẫn bạch kim, dây chão được bện từ lông tóc không phân huỷ của tộc người rậm lông chuyên ăn đá từng sinh sống trên sa mạc Ca Thập Nhĩ, được đánh ra theo chiêu thức chuỳ lưu tinh phục ma của Nam phái chính tông. Tất cả những cao thủ trên thuyền đều hiểu rõ, dù giao chiến công khai trên đất bằng, bọn họ cũng không phải là đối thủ của lão, nói gì tới việc chui xuống phía dưới thuyền giao đấu trong khi lão núp ở đâu còn chưa biết rõ.

Nghiêm trọng hơn là lúc này bánh lái đã bị kẹt cứng, hướng đi của thuyền hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của lão Xoa.

-Hạ buồm... - Bộ Bán Thốn mới bật ra được hai từ, đã bị Lỗ Nhất Khí chặn ngang lập tức.

-Không được! Hạ buồm chẳng khác nào ngồi đợi đối phương tới tóm gọn chúng ta như hốt mớ cá mắc cạn! - Lỗ Nhất Khí cảm thấy thuyền của đối phương đã bị bỏ lại rất xa, chắc chắn là sau khi quăng chiếc bình hồn đi, không còn hồn ma dẫn đường, chúng đã mất phương hướng bám đuổi. Nhưng đối thủ còn có rất nhiều cao thủ bàng môn tà đạo, lại thêm lão Xoa giỏi trò chỉ điểm đang nấp dưới đuôi thuyền, thời gian để bọn chúng đuổi kịp hẳn sẽ chẳng bao lâu. Bọn họ đã không thể bẻ lái đổi hướng, nếu như lại hạ buồm xuống, bị đối phương đuổi tới nơi, chắc chắn sẽ dễ dàng hốt trọn cả mẻ.

-Phía trước đâu ra mà lắm chim thế nhỉ? – Thuỷ Băng Hoa nãy giờ vẫn đứng bất động trên boong thuyền chợt lên tiếng hỏi.

Lỗ Nhất Khí và Bộ Bán Thốn vội ngoái lại nhìn, phía xa xa quả thực là rợp trời chim biển, to có, nhỏ có, trắng có, xám có.

-Cò biển, chim thuỷ sa, cò thìa mặt đen, còn có chim oanh biển xám nữa. Chuyện quái quỷ gì thế nhỉ? - Bộ Bán Thốn nhận ra một vài loài chim biển, song hắn không biết tại sao đám chim lại tụ tập đông nghìn nghịt ở đó.

Tuy Sa Khẩu không quay đầu lại, từ đầu tới cuối chỉ nhìn không chớp mắt vào đuôi thuyền, song kinh nghiệm đã mách bảo hắn rằng, xuất hiện những giống chim biển kia, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là đất liền đã rất gần.

-Đã nhìn thấy bờ chưa? Có cảng hay bãi đỗ thuyền không? – Sa Khẩu hỏi, vẫn không quay đầu lại.

-Làm gì có! Đến bóng dáng bờ còn chẳng thấy đâu, nói gì tới bờ hay cảng? - Bộ Bán Thốn đáp lời.

-Vô lý! Mấy giống chim mà anh vừa nhắc tới đều không thể xuất hiện ở vùng biển xa bờ.

Chú thích

[22] Tục ngữ Trung Hoa có câu: đánh rắn đánh bảy tấc, vì người ta cho rằng khoảng cách bảy tấc tính từ đầu rắn chính là vị trí của trái tim, đây là chỗ yếu hại trên thân rắn, nếu đánh trúng rắn sẽ chết tức khắc.

[23] Là tấm ván nhô ra ở đuôi thuyền, tác dụng chủ yếu của nó là ưu hoá động lực không khí khi lái thuyền với tốc độ cao, hơi giống tác dụng của cánh gió sau xe ô tô. Nhưng “cánh đuôi” của con thuyền mũi sắt còn là một nút lẫy, do đuôi thuyền cũng là vị trí dễ bị người dưới nước bám lấy để trèo lên trên thuyền, vì kết cấu của nó phức tạp, có nhiều vật giẫm bám. Để ngăn chặn kẻ khác đột nhập lên từ đuôi thuyền, tấm ván trượt đã được lắp chốt lẫy, có thể mau chóng trượt xuống và đánh trúng mục tiêu trong toàn bộ phạm vi đuôi thuyền.