Lời Nguyền Chung Tình

Chương 44: Á Tử là...




Bên trong nội đường của Quang Mục trại, Lâm Dĩ Thông tự mình xem thương thế và trị liệu cho Kiều Vũ Phi. Lúc vừa điểm huyệt cầm máu, rút được mũi tên ra, lão bắt mạch của nàng xong cũng liền trợn mắt:

- Ôi trời ơi! Lại là...thế?

Lão sửng sốt giây lát, quay sang thấy ba người Đinh Ngọc Phụng, Lương Mẫn Doanh và Lương Tùng Anh đều có vẻ hết sức lo lắng nhìn chằm chằm vào thân thể của Kiều Vũ Phi. Lâm Dĩ Thông khẽ thở dài một hơi rồi bất chợt đứng dậy, lấy lọ thuốc đặt vào tay Đinh Ngọc Phụng, lại nhìn sang Lương Mẫn Doanh nói:

- Cũng may, chỉ còn một li nữa thôi hắn toi đời rồi! Hai người giúp hắn băng bó và thay y phục đi. Ta với Tùng Anh sẽ đi nấu thuốc cho hắn.

- A! Sư phụ tại sao...

Lương Tùng Anh cảm thấy khó hiểu trước hành động của sư phụ mình. Lí nào sư phụ không đích tay băng bó cho Kiều đại ca được mà lại sai tam tỉ và Ngọc Phụng tỉ làm đây? Hai người kia dù sao cũng là nữ nhân mà bảo các nàng như thế cởi y phục còn nhìn thân thể của Kiều đại ca? Thế nhưng Lâm Dĩ Thông chưa để hắn nói xong đã lôi hắn kéo ra khỏi phòng. Trong phòng còn lại Đinh Ngọc Phụng và Lương Mẫn Doanh bên Kiều Vũ Phi đang hôn mê trầm trọng. Lương Mẫn Doanh bất ngờ đoạt lấy lọ thuốc trong tay Đinh Ngọc Phụng, vẻ mặt vênh vênh nói:

- Ngươi cũng ra ngoài đi! Ta biết cách liệu thương, tự ta có thể băng bó được cho chàng.

Đinh Ngọc Phụng lập tức đoạt lại thuốc:

- Để ta tự mình làm. Không cần ngươi nhúng tay!

- Đinh Ngọc Phụng! Ta khuyên ngươi nên ra ngoài ngay, nếu không ngươi sẽ hối tiếc.

Lương Mẫn Doanh lúc nói câu này, vẻ mặt hết sức đắc ý, càng khiến cho Đinh Ngọc Phụng cảm thấy sinh nghi, đương nhiên sẽ không dễ đi.

- Ngươi mới là người phải hối tiếc. Lương tiểu thư, Á Tử sẽ không bao giờ là nam nhân của ngươi. Ngươi nên biết tự trọng một chút.

- Là ta muốn tốt cho ngươi mà thôi. Đinh Ngọc Phụng, ta nói là sự thật. Ngươi ra ngoài đi, nếu không ngươi sẽ hối hận.

- Lương Mẫn Doanh! Ngươi thật sự quá mức không biết điều!

Hai người ở bên trong vừa động khẩu lại động thủ giằng co, giành gật qua lại chiếc lọ thuốc. Lâm Dĩ Thông ở bên ngoài, nhịn không được phải gõ cửa phòng nói vọng vào:

- Rốt cuộc thì hai ngươi có làm được hay không? Nếu không thì để ta gọi người khác vào? Còn chần chừ ở đó, hắn vì các ngươi mà mất máu đến chết đấy!

Đến đây thì hai người mới chịu ngưng náo loạn. Nhưng vẫn là Đinh Ngọc Phụng thắng thế hơn đoạt được lọ thuốc, cũng điểm huyệt Lương Mẫn Doanh rồi đẩy nàng lùi ra phía sau, tự mình giành trước ngồi đến bên giường Kiều Vũ Phi chính tay giúp người ta bó thuốc. Lương Mẫn Doanh bị định thân ở phía sau, cũng cố nghiêng đầu trộm nhìn Đinh Ngọc Phụng với ý cười gian trá. "Đinh Ngọc Phụng, để ta xem ngươi nhìn ra được bộ dạng chân thực của Á Tử đại ca của ngươi rồi, ta xem ngươi sẽ phản ứng làm sao?"

Đinh Ngọc Phụng nào có nghĩ tới những gì mà Lương Mẫn Doanh ẩn ý ám chỉ. Nàng chỉ biết Á Tử là người tình thâm nghĩa trọng với nàng, cũng là người mà nàng đặt nặng mong nhớ, sâu đậm tâm tư. Trước đây, thân phận nào hẩm hiu, khốn cùng đến như thế! Sinh tử hoạn nạn nàng dựa vào Á Tử, lại không dám chắc mình có thể đền đáp lại Á Tử điều gì. Nhưng từ khoảnh khắc Mộc Liên Hoa phục dung cho nàng trở lại, lại còn truyền thụ cho nàng công phu, hướng cho nàng lòng tin và sức mình để cố gắng phấn đấu cường đại, nàng liền suy nghĩ khác đi, muốn cùng với Á Tử, trọn đời trọn kiếp chỉ cần có Á Tử. Mộc Liên Hoa đã nói rất đúng. "Tình cảm trong nhân thế lắm khi chỉ lướt qua như gió, mờ nhạt như sương. Có những người mong cầu cả đời cũng chưa từng được một lần hồi đáp. Bởi vậy, lưỡng tình tương duyệt là điều hiếm hoi, tu vạn kiếp mới được một lần. Cho nên nếu đã gặp được thì không nên bỏ lỡ." Đinh Ngọc Phụng cũng nghĩ như vậy, cho nên nàng càng thêm tin tưởng và quyết tâm trân quí tình cảm của mình.

Lúc này, nàng đã cởi xong thắt lưng và bắt đầu cởi đến lớp áo của Kiều Vũ Phi. Lương Mẫn Doanh ở phía sau ngoái đầu theo dõi đã không giấu được ý cười càng lúc càng sâu. Lớp võ giáp thô cứng bên ngoài đã được tháo bỏ. Đến cả lớp ngoại y của Kiều Vũ Phi cũng bị thấm máu đỏ thấu một mảng rộng. Đinh Ngọc Phụng nén lệ, cắn răng dìm xuống cổ áy náy, đau lòng và tự trách. Thật đáng chết! Chưa bao giờ nàng nghĩ lại có lúc nàng oán ghét tài bắn cung chuẩn xác của mình đến như vậy! Cũng may do nhát tên kia trên đường phóng tới đã va chạm với mũi tên của Lương Mẫn Doanh mới kịp thời giảm đi sát lực nếu không lực phóng còn có thể đã xuyên thấu từ ngực đến tận lưng Kiều Vũ Phi rồi!

Cởi xong ngoại y thì cũng đến trung y. Nghĩ đến trung y chắc là lớp cuối cùng. Đinh Ngọc Phụng nuốt vào một ngụm, cố định tâm lấy bình tĩnh. Hi vọng nhìn thấy vết thương kia sẽ không quá trầm trọng!

Nàng nhắm mắt, cắn môi, bàn tay cũng run run nhè nhẹ trên vết thương kia kiểm tra trước. Ôi! Đã cởi rồi trung y mà vẫn còn một lớp áo ư? Đinh Ngọc Phụng hơi bất ngờ, hé mắt ra nhìn thử. "Kia là gì? Không giống áo, cũng chẳng giống băng vải trị thương? Mà giống là giống với một thứ mà chính nàng cũng đang dùng! "

Tiếng cười khoái ý của Lương Mẫn Doanh ở phía sau bật lên càng khiến cho tâm tư Đinh Ngọc Phụng rối loạn.

- Lương Mẫn Doanh! Ngươi cười cái gì?

Lương Mẫn Doanh còn cố ý cười to hơn. Cũng không ngại chọc tức Đinh Ngọc Phụng, nàng còn cao giọng thách thức:

- Ta cười cái gì ngươi cũng muốn quản ta sao? Ha ha! Nếu ngươi thật sự tò mò đến vậy thì ngươi tiếp tục cởi đi!

- Ngươi...

"Ngươi muốn nói gì đây?" Câu này Đinh Ngọc Phụng vốn muốn nói nhưng cuối cùng lại thu vào không nói ra. Tại sao nàng phải bận tâm những lời khiêu khích của Lương Mẫn Doanh cơ chứ? Vẫn là cứu Á Tử quan trọng hơn.

Bởi vì lớp vải kia quấn thành nhiều vòng mà Kiều Vũ Phi bị thương mất máu như thế, rất bất tiện nếu di chuyển nàng nên Đinh Ngọc Phụng nhanh tay cắt bỏ lớp vải kia cho thuận tiện. Lớp vải cuối cùng cũng được bóc ra rồi thì thân thể kia không còn gì che dấu nữa. Một vết thương sâu hoắm còn liên tục tươm tươm máu nằm giữa ngực, hai bên lại là hai quả đào to, so với nàng không chỉ là đồng dạng mà phải nói còn có phần nhỉnh hơn. Đinh Ngọc Phụng chấn động đến chết điếng. Lọ thuốc trên tay cũng cầm không nổi để rơi tụt xuống đất vỡ tan.

"Thiên địa ơi! Á Tử, chàng là nữ?" Đinh Ngọc Phụng bàng hoàng kinh khiếp. Không thể nào tiếp nhận được chuyện vừa thấy kia. Không đâu! Đừng đùa! Không thể là sự thật đâu! Đừng mà!

Nội tâm Đinh Ngọc Phụng chấn kinh, biến loạn liên tục. Trời ơi, làm sao đây? Làm sao tin được đây? Á Tử là nam nhân hoàn hảo nhất trong mắt nàng, trong tâm nàng. Á Tử tốt như thế, mạnh mẽ, kiêu dũng như thế, chân thành cao cả như thế, sâu sắc tha thiết với nàng đến như thế rốt cuộc cùng nàng đồng dạng đều là nữ nhân ư? Trời ơi! Xin người đừng đùa mà! Làm sao lại như vậy? Á Tử chân tình thành khẩn với nàng tuyệt không thể nghi ngờ, nàng cũng một dạ đáp lòng với Á Tử không hề sai biệt. Làm sao lại ra tình huống như thế, Á Tử cùng nàng đều là thân nữ nhân thật ư?

Đinh Ngọc Phụng choáng váng đến bạch sắc. Đúng là một màn đùa hiểm ác! Á Tử! Thật không ngờ huynh...ngươi...ngươi lừa người ta! Thật quá đáng! Thật quá là quá đáng!

Trái tim thiếu nữ của nàng sau bao nhiêu khổ đau đã trải qua, mới gặp được một người khiến nàng động lòng chuyển tâm chân ái. Hóa ra lại là một trò đùa kinh thiên. Kẻ này thật quá đáng! Thật xấu xa! Thật tàn ác!

Nàng cảm thấy đau đến nghẹn ngào. Lừa gạt! Đều là lừa gạt! Đều là kẻ xấu xa! Đáng chết!

Không thể kiềm chế nổi, nàng bật khóc thê lương. Ở phía sau nàng, Lương Mẫn Doanh vẫn đứng đó định thân miệng cứ âm thầm cười mà lại cố nín cười. Đinh Ngọc Phụng không chịu được nổi nữa liền tung người muốn chạy đi. Thế nhưng nàng đi được đến cửa, lại sực nhớ ra vết thương của Kiều Vũ Phi vẫn chưa được băng bó thuốc thang. Dù là nàng đang rất kinh hách cùng bi phẫn nhưng vẫn gượng quay trở lại giải huyệt cho Lương Mẫn Doanh rồi mới chạy đi.

Lương Mẫn Doanh được giải định thân, tự nhiên cũng biết hàm ý của nàng kia. Nàng không tỏ thái độ gì chỉ giấu lại ý cười, bước đến bên giường bệnh tiếp tục giúp người hôn mê kia băng bó.