Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 91




Lục Hách Dương đã không thông qua chuyến bay thử nghiệm.

Tống Vũ Kha đang đợi bên ngoài sững sờ nhìn dữ liệu trên màn hình, đây là bài kiểm tra định kỳ dành cho phi công alpha sau khi hết kỳ mẫn cảm, đối với một thượng tá không quân mà nói thì đơn giản đến mức có nhắm mắt thao tác cũng qua được, nhưng Lục Hách Dương đã thất bại với số điểm chỉ thiếu điểm đạt 0.5. Trong bất kỳ bài kiểm tra tương tự nào trước đây, chưa có lần nào là anh không đạt điểm tuyệt đối.

3

Tống Vũ Kha vốn dĩ đang ôm tâm thế ung dung như ăn sáng, tưởng rằng sẽ nhanh chóng và dễ dàng như giải quyết một cái bánh bao súp, không ngờ Lục Hách Dương lại mang đến cho cậu ta một quả lựu đạn.

Cửa khoang huấn luyện mở ra, Lục Hách Dương từ trong khoang đi ra, vẻ mặt vẫn như thường, tựa như người không đạt không phải là anh.

"Không thể nào." Hai mắt Tống Vũ Kha trống rỗng, "Thượng tá, có phải là anh thấy không thoải mái không? Hay là làm lại lần nữa đi?"

"Không đâu, kết quả vẫn như vậy thôi." Lục Hách Dương cởi mũ phi hành đưa cho binh lính đang sững sờ bên cạnh, nói với Tống Vũ Kha: "Chuẩn bị họp buổi sáng đi."

Tống Vũ Kha cảm thấy một trận chóng mặt, phải dựa vào tường mới đứng vững.

2

Cuộc họp vừa kết thúc, những người tham gia còn chưa tản đi thì Tống Vũ Kha đã cầm trong tay máy liên lạc của Lục Hách Dương vội vàng đi vào, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, hạ thấp giọng: "Tư lệnh La gọi đến."

"Ừm." Lục Hách Dương đưa tài liệu họp cho cậu ta, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, "Tư lệnh."

"Chuyện gì thế này, không định lên máy bay nữa sao?" La Tuyến hỏi, "Nói xem nguyên nhân là gì? Nếu không thì tin tức Thượng tá Lục không đạt kỳ thi cơ bản ngay lập tức sẽ truyền đến toàn bộ lực lượng không quân của liên minh đấy."

"Tâm lý không tốt." Lục Hách Dương cười nói.

"Nói cái gì mà người ta tin được ấy."

"Việc quản lý căn cứ không quân chủ yếu dựa vào chỉ huy mặt đất, hiện tại tôi không có nhiều thời gian để dẫn đội đi làm nhiệm vụ." Lục Hách Dương nói, "Trước đó ngài và các quan lớn khác cũng từng đề nghị, muốn tôi chuyển hướng sang lãnh đạo và quản lý."

"Đây là kết quả, không phải động cơ cho hành vi của cậu." La Tuyến không bị lừa, "Trước đây muốn cầu xin cậu làm lãnh đạo còn không chịu, ngày ngày còn ước mong sao được sống trên máy bay chiến đấu luôn. Bây giờ đột nhiên lại muốn chuyển xuống mặt đất, tóm lại là cậu phải cho tôi một lý do tử tế."

1

"Là lý do cá nhân, sau này tôi sẽ tiến hành đánh giá lại trên tàu bay sau."

"Vẫn đồng nghĩa với việc không chịu nói." La Tuyến thở dài, "Được rồi, hiếm khi cậu có chút lý do cá nhân nên tôi cũng không hỏi nữa, cậu vẫn luôn làm tôi yên tâm."

"Cảm ơn tư lệnh."

Sau khi cúp điện thoại thì gần như đã đi đến văn phòng, mở cửa ra, Lục Hách Dương nghe thấy điện thoại trên bàn đổ chuông. Đi qua nhìn, là Cố Quân Trì gọi tới, đối phương vừa mở miệng đã nói: "Hứa Tắc đã liên lạc với tôi."

Cái tay đang lướt xem tin tức trên máy liên lạc của Lục Hách Dương dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Hỏi tôi số thẻ. Tôi không hiểu cậu có ý gì nên gọi điện thoại đến hỏi." Cố Quân Trì nói, "Có vẻ như Thượng tá Lục không được lắm nhỉ, đến mức ngay cả việc trả lại tiền mà bác sĩ Hứa cũng phải thông qua người trung gian."

4

Lục Hách Dương hỏi: "Trung tá Cố đã viết xong bản kiểm điểm về việc vắng mặt trong cuộc họp sau chiến tranh lần trước chưa? Nghe nói không được dưới năm nghìn từ."

"Sao vậy, định giúp tôi viết à?"

1

"Không có kinh nghiệm viết kiểm điểm." Lục Hách Dương ngồi xuống ghế, "Không giúp được cậu, thật ngại quá."

2

Cố Quân Trì nói: "Vậy thì không cần nhắc đến làm gì."

"Để bác sĩ Hứa chuyển tiền cho cậu đi." Lục Hách Dương quay lại chủ đề ban đầu.

"Ý cậu là cứ vậy mà kết thúc sao?"

"Chỉ là cậu ấy dùng cách mà cậu ấy cảm thấy thoải mái nhất để giải quyết vấn đề thôi."

Cố Quân Trì "ừm" một tiếng, Lục Hách Dương nghe thấy tiếng lách cách khi hắn bấm bật lửa, sau đó đầu bên kia truyền đến một giọng nói rất trong trẻo, mang theo chút giọng điệu như coi thường cái chết: "Có thể đừng hút thuốc không?"

8

Lần lượt im lặng, vài giây sau, Cố Quân Trì lạnh lùng nói một tiếng "cúp đây" rồi kết thúc cuộc điện thoại.

Vừa đặt điện thoại xuống thì văn phòng có tiếng gõ cửa, xuất phát từ đề nghị hoang đường của thượng tá mà cực kỳ bất an, Tô Lợi An, người vốn dĩ định qua vài ngày nữa mới trở về thủ đô lại đang đứng ở cửa nói: "Thượng tá Lục."

Lục Hách Dương ngẩng đầu: "Mời vào."

Đã hai ngày không đến bệnh viện rồi, trên tàu điện ngầm, Hứa Tắc gửi tin nhắn cho Trì Gia Hàn hỏi có muốn ăn sáng cùng nhau không.

Trì Gia Hàn: Tôi không đi đâu, cậu ăn đi.

Hứa Tắc: Có muốn mang đến văn phòng cho cậu một phần không?

Trì Gia Hàn: Không cần đâu, tôi không muốn ăn lắm.

Cảm thấy có gì đó không ổn nên Hứa Tắc vẫn mang bữa sáng đến Khoa Răng Hàm Mặt. Thời gian vẫn còn sớm, Khoa Răng Hàm Mặt vắng vẻ và yên tĩnh, Hứa Tắc đi đến cửa văn phòng rồi gõ cửa.

Trước khi Trì Gia Hàn ngẩng đầu lên thì đã kéo khẩu trang từ dưới cằm lên để che mặt, sau đó mới nhìn ra ngoài cửa.

"Mặt làm sao vậy?" Hứa Tắc đặt bữa sáng lên bàn, hỏi.

"Không sao hết." Trì Gia Hàn đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ bên cạnh, giả vờ như đi lấy đồ.

Hứa Tắc giơ tay ngăn cậu lại, hỏi lại lần nữa: "Sao vậy?"

Không nhận được câu trả lời, Hứa Tắc nắm lấy vai Trì Gia Hàn xoay người cậu lại, tay còn lại tháo khẩu trang của cậu xuống. Trên mặt trái của omega, ở vị trí gần khóe miệng hơi sưng lên, có một vết bầm tím, may mắn là không được xem là quá nghiêm trọng.

"Làm thế nào mà bị vậy?" Hứa Tắc tương đối bình tĩnh hỏi.

Trì Gia Hàn lại ngồi xuống ghế, mở bữa sáng ra: "Hôm qua ba tôi và mẹ kế về nước, bảo tôi trở về cùng ăn tối. Tôi đến nơi mới biết còn sắp xếp một alpha để xem mắt với tôi. Là một tên nhị thế tổ nổi danh, nhân phẩm thối rữa, dáng vẻ giống như rất thân thiết với hai người bọn họ, cũng không thèm quan tâm đến ý kiến của tôi, mấy người đó thế mà còn bắt đầu thảo luận đính hôn nên mời ai, đúng là có bệnh."

"Vốn dĩ đã nghe không nổi nữa, alpha đó còn cọ chân tôi dưới gầm bàn, tôi không nhịn được nên hất thức ăn lên." Mặt Trì Gia Hàn không có biểu cảm gì ăn sáng với nửa khuôn mặt sưng tấy, "Suýt chút nữa là đánh nhau với ba rồi, sau đó vấp một cái đập vào ghế, là thế đấy."

Hứa Tắc không nói gì mà yên lặng nhìn Trì Gia Hàn ăn xong. Gần đến giờ đi làm, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân rải rác, đợi Trì Gia Hàn dọn dẹp xong mặt bàn, Hứa Tắc hỏi: "Có muốn đăng ký kết hôn với tôi không?"

Việc đăng ký kết hôn giống như một lời nói đùa mà Trì Gia Hàn thuận miệng nhắc đến, cũng chỉ là trông giống như thôi. Hứa Tắc cho rằng nếu Trì Gia Hàn đã nói như vậy thì có nghĩa là nó có thể là một trong những giải pháp, nhất định không phải là tốt nhất nhưng hữu ích là được rồi.

"... Cậu muốn chết à?" Trì Gia Hàn không nhìn Hứa Tắc, "Chúng ta chân trước đi đăng ký kết hôn, chân sau ba tôi sẽ quấy rầy cậu."

Hứa Tắc lại nói: "Cậu cân nhắc đi."

3

Sau đó cậu ra khỏi văn phòng, định đi đến Khoa Ngoại lấy một lọ thuốc lại phát hiện Hạ Uý đang khoanh tay dựa vào hành lang ngoài cửa, đang nghiêng đầu nhìn sang.

3

Đây dường như là lần đầu tiên Hứa Tắc nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt này của Hạ Uý, không có bất kỳ ý cười nào, khiến cho người ta cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng rằng alpha này là một cảnh sát.

1

Có lẽ là đã nghe thấy, Hứa Tắc không tiện giải thích gì nên chỉ gật đầu với Hạ Uý rồi đi về phía thang máy.

Sau khi Hứa Tắc rời đi, Hạ Uý đứng thẳng dậy bước vào văn phòng. Khoé mắt Trì Gia Hàn nhìn thấy có người đi vào nên lại đeo khẩu trang lên, sau khi ngẩng đầu thì phát hiện là Hạ Uý, cả người cậu đơ ra một chút mới hỏi: "Sớm như vậy đến bệnh viện làm gì?"

"Không đến sớm chút thì lại bỏ qua chuyện bác sĩ Hứa cầu hôn cậu rồi." Hạ Uý nói.

4

Trì Gia Hàn không muốn tranh luận vì không có tâm trạng, và cũng không cần thiết. Cậu cúi đầu bỏ bản báo cáo đã được sắp xếp cẩn thận vào một tập tài liệu rồi đi ra ngoài: "Tránh ra một chút."

Hạ Uý vẫn chặn ở đó, hơn nữa động tác còn rất nhanh tháo khẩu trang của Trì Gia Hàn xuống, nhanh đến mức Trì Gia Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, phải mất vài giây mới bắt đầu nổi giận — trong vòng mười phút cậu đã bị hai alpha thay phiên nhau tháo khẩu trang, thật sự rất phiền.

Trước khi Trì Gia Hàn mở miệng, Hạ Uý đã cau mày giữ lấy cổ cậu, nhìn vết bầm tím trên mặt cậu một lúc rồi hỏi: "Ai làm?"

"Tự vấp."

Đây là sự thật nhưng rõ ràng là Hạ Uý không tin, hắn không nói một lời rút khẩu súng lục từ bao đựng súng bên hông dưới áo khoác ra, đặt lên mép bàn, bên cạnh tay Trì Gia Hàn.

Không thể tưởng tượng được đây là việc mà một cảnh sát có thể làm ra, Trì Gia Hàn nói: "Cậu đây là đang cổ vũ tôi giết ba tôi à?"

"Thì ra là chú đánh." Hạ Uý nhận được câu trả lời, "Bởi vì không đồng ý cậu kết hôn với Hứa Tắc sao?"

"Không liên quan đến cậu."

"Sao lại không liên quan đến tôi, tôi còn phải chuẩn bị tiền mừng."

"Không cần đâu, sẽ không mời cậu."

"Sao lại không mời? Tôi còn gửi thiệp mời cho cậu rồi, bác sĩ Trì không lịch sự thế sao?"

Trì Gia Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau ném tập hồ sơ lên ​​bàn, xoay người mở ngăn kéo thứ nhất, lấy chiếc phong bì màu hồng mà Hạ Uý đưa cho cậu vài tháng trước ra, bên trong không có thiệp cưới. Trì Gia Hàn rút thẻ IC màu xanh lam ra ném vào ngực Hạ Uý, giọng điệu không còn bình tĩnh nữa mà lại có chút run rẩy, hỏi hắn: "Cậu rốt cuộc là có ý gì?"

Tấm thẻ rơi trên mặt đất để lộ ra mặt trước, là thẻ học sinh trường dự bị liên minh, lớp 12 - 9, Trì Gia Hàn, mã số học sinh: 5, trên bức ảnh màu một inch, khuôn mặt của omega nhỏ nhắn xinh đẹp, chỉ là sắc mặt rất tệ.

Hạ Uý cúi xuống nhặt thẻ học sinh lên, nhìn ảnh chụp trên đó rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng muốn hỏi."

Từ lâu đã muốn rồi, bảy năm trước đã muốn hỏi rồi. Sau khi biết Lục Hách Dương vì bị bắt cóc mà bị thương, biết Hạ Dư có khả năng rơi xuống vách đá đến xương cốt cũng không còn, Hạ Uý đã tự nhốt mình trong phòng ở khách sạn Vân Loan, đờ đẫn uống rất nhiều rượu, mãi cho đến khi có người bước vào, ngổi xổm bên ghế sofa, giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt, gọi tên hắn.

"Gia Hàn..." Hạ Uý nhận ra người tới, nghẹn ngào nói: "Anh tôi không còn nữa rồi."

"Tôi biết." Trì Gia Hàn nói.

Như thể cuối cùng cũng có van tháo nước, Hạ Uý ôm lấy cậu oà khóc: "Tôi đã nói với anh ấy từ lâu là đừng qua lại với Đường Phi Dịch... Nếu anh ấy nghe lời tôi... thì có lẽ đã không chết rồi."

Trì Gia Hàn không giỏi an ủi người khác, cậu chỉ ôm cổ Hạ Uý, vuốt tóc hắn. Cảm thấy trên vai mình sắp bị nước mắt của Hạ Uý thấm ướt, Trì Gia Hàn tách hắn ra một chút, nói: "Nghỉ ngơi một chút rồi lại khóc."

Sau đó cậu lại gần, hơi ghé lên môi Hạ Uý, chạm một chút rồi định tách ra nhưng Hạ Uý đã giữ đầu cậu lại, đuổi tới rồi hôn thêm vài cái, dùng hai mắt mờ mịt đỏ hoe nhìn Trì Gia Hàn.

Trì Gia Hàn hỏi hắn: "Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Đại não bị rượu làm cho tê liệt không thể suy nghĩ, Hạ Uý lại hôn Trì Gia Hàn lần nữa. Trì Gia Hàn không từ chối đầu lưỡi đưa vào miệng mình tách răng ra của Hạ Uý, cũng không từ chối bàn tay đang sờ vào eo mình, thậm chí khi bị ôm lên ghế sofa, Trì Gia Hàn chỉ nói một câu: "Tôi vẫn còn đeo cặp."

(Cre: Artist @山山玖老师你的同人文在哪)

(Cre: Artist @山山玖老师你的同人文在哪)

Vì vậy cặp sách và đồng phục học sinh trên người được cởi ra cùng nhau, phần trên cơ thể trần trụi dán vào nhau, cảm nhận được sự căng cứng và căng thẳng của omega, Hạ Uý dừng lại, ngồi thẳng người dậy nhưng Trì Gia Hàn lại nghiêng đầu đi không nhìn hắn, lại nói: "Chỉ lần này thôi."

Lúc đó Hạ Uý vẫn không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, tâm trí chỉ đủ để nắm bắt được những gì đang diễn ra trước mắt. Hắn nhìn thấy Trì Gia Hàn rơi nước mắt, nghe được Trì Gia Hàn nói "chậm một chút", vì vậy động tác của Hạ Uý nhẹ lại, cúi đầu hôn lên mặt Trì Gia Hàn, gọi cậu là "bé cưng".

3

Từ phòng khách đến phòng ngủ, lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, bên gối không có ai, không có cặp sách, không có đồng phục học sinh, không có Trì Gia Hàn. Hạ Uý xuống giường bước ra khỏi phòng, nhặt được thẻ học sinh trường dự bị bên cạnh ghế sofa.

Lúc gọi điện qua thì đã tắt máy, Hạ Uý biết được từ những người khác rằng Trì Gia Hàn không đi học nữa mà đang học gia sư dạy kèm riêng. Sau đó liên tục mấy ngày, Hạ Uý đến gần nhà Trì Gia Hàn cũng không đợi được cậu xuất hiện, hẳn là ở một mình trong căn nhà khác.

Không lâu sau, Học viện Cảnh sát khai giảng, Hạ Uý phải thu dọn hành lý ra nước ngoài. Ở sân bay hắn đã gọi cho Trì Gia Hàn lần cuối, bất ngờ thế nhưng lại gọi được, nhưng ngay giây phút đó Hạ Uý không biết phải nói gì.

Hắn đột nhiên nghĩ đến câu "chỉ lần này thôi" mà Trì Gia Hàn đã nói, cuối cùng cũng hiểu ra một chút.

Cho dù bọn họ còn rất trẻ nhưng vẫn không cách nào có đủ thời gian.

2

"Xin lỗi." Hạ Uý nói.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, cuối cùng Trì Gia Hàn cúp máy.

Sau nhiều năm, Hạ Uý vẫn không hiểu, khi đó Trì Gia Hàn rõ ràng có thể thờ ơ lạnh lùng, có thể ngay cả "một lần" cơ hội cũng không cần cho đi, thế nhưng vẫn hỏi Cố Quân Trì số phòng và xin thẻ phòng của mình, sử dụng cách không ngờ tới để an ủi mình.

Nhưng thật ra hỏi sớm hay muộn cũng vô ích, Trì Gia Hàn chưa bao giờ là người sẽ cho hắn đáp án.

"Tôi sẽ xem như cậu đã báo cảnh sát." Hạ Uý cất súng và bỏ thẻ học sinh vào túi, tấm thẻ này hắn đã giữ được bảy năm rồi, Trì Gia Hàn dường như không cần nó chút nào, vì vậy chỉ có thể để hắn tiếp tục giữ. Hạ Uý nói, "Muộn một chút tôi sẽ dẫn người đến nhà chú, điều tra hành vi bạo lực mà ông ấy đã gây ra cho cậu."

1

"Đã nói rồi, là tôi tự vấp phải." Trì Gia Hàn quay đầu đi, "Nếu là ông ấy đánh thì tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi."

Chứ không phải như bảy năm trước, bị đánh hai bạt tai cũng phải nhịn xuống.

Bởi vì sáng sớm mới về nhà, cả người dính toàn mùi pheromone của alpha, trên tuyến thể còn có dấu vết đánh dấu tạm thời, trong cặp sách bị lục tung có thuốc tránh thai vừa mới mua.

Ba cậu la mắng chỉ trích cậu không sạch sẽ, mẹ kế mỉa mai nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của thị trưởng Trì phải trốn đi đâu, Trì Gia Hàn ngậm miệng không đáp lại câu hỏi "alpha đó là ai", cuối cùng bị ba tức giận tát cho hai bạt tai rồi bị cấm túc ở một căn nhà khác.

2

Trước khi Trì Gia Hàn làm việc này đã biết là không đúng, cậu bắt đầu hiểu Hứa Tắc hơn một chút, tại sao biết rõ sẽ không có kết quả nhưng vẫn muốn làm. Sự khác biệt là ở chỗ Trì Gia Hàn sẽ chỉ để cho mình sai một lần, còn Hứa Tắc sẽ ngoan cố tiếp tục phạm sai lầm.

Một đồng nghiệp đến văn phòng, Trì Gia Hàn đẩy cánh tay Hạ Uý, ra hiệu cho hắn ra ngoài. Hạ Uý không nói gì nữa mà chỉ liếc nhìn Trì Gia Hàn, sắc mặt lạnh lùng xoay người rời đi.

Ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Hạ Uý ngồi trong xe một lúc, cuối cùng gọi điện cho Lục Hách Dương.

"Có chuyện gì?"

"Ra ngoài uống rượu."

"Bây giờ là tám giờ sáng."

Hạ Uý hít một hơi thật sâu, luồn tay vào tóc vuốt ngược ra sau: "Hình như Trì Gia Hàn sắp kết hôn rồi."

"Phải vậy không?" So với sự lo lắng của Hạ Uý, giọng điệu làm người ngoài cuộc của Lục Hách Dương có vẻ rất bình tĩnh, "Đột ​​ngột như vậy là cùng với ai?"

"Hứa Tắc, cậu ấy cầu hôn rồi."

11

(Lục kiểu: trời ơi tui điếng người liền =))))

7

Rất yên tĩnh, ít nhất nửa phút sau, Hạ Uý nghi ngờ giơ điện thoại ra trước mặt, hắn còn tưởng rằng Lục Hách Dương đã cúp máy nếu không tại sao lại không có âm thanh, nhưng màn hình hiển thị vẫn đang ở trong cuộc gọi.

"Nghe thấy không?" Hạ Uý hỏi.

"Không sao." Lục Hách Dương mở miệng trở lại, "Sẽ ly hôn thôi."

2

Hạ Uý cười khinh một tiếng: "Không xảy ra trên người cậu, cậu đương nhiên nói được dễ dàng."

"Làm sao, để ý chuyện kết hôn lần hai à?"

Cảm giác không vui trở nên khó giải thích vì bị Lục Hách Dương đưa vào vòng luẩn quẩn ly hôn và kết hôn lần hai, Hạ Uý không biết tại sao mình lại trả lời câu hỏi này, nhưng đối tượng là Trì Gia Hàn nên hắn vẫn trả lời: "Không để ý. "

"Ừm, tôi cũng không để ý." Lục Hách Dương nói.

1

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Uý nhìn vô lăng ngẩn người một lúc, nhận ra cuộc nói chuyện với Lục Hách Dương thật sự rất vô ích.

1

Chỉ mất chưa đầy hai ngày, Lục Hách Dương đã ký một thỏa thuận điều trị bí mật dài 79 trang với một tổ chức tư vấn tâm lý.

... (còn tiếp)