Hoa tươi chỉ để được nhiều nhất là mười ngày, trước khi cánh hoa đầu tiên bắt đầu rôm, Hứa Tắc mang 17 bông hoa cát tường đến phòng thí nghiệm của Đại học Quân Y. Đối với sinh viên y khoa mà nói, làm hoa khô là một công việc từ lý thuyết đến thực hành đều cực kỳ đơn giản.
Hứa Tắc đặc biệt mua một hộp acrylic trong suốt hình chữ nhật, trọng lượng khá nặng, sau khi đặt cả bó hoa khô vào đó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, có lẽ nếu thêm một dải ruy băng hay đồ trang trí sẽ càng đẹp hơn. Đáng tiếc là Hứa Tắc không biết làm những thứ này lắm, cậu chỉ đơn thuần hy vọng sẽ bảo quản hoa thật tốt.
Điện thoại rung lên, là thành viên trong nhóm gọi đến: “Hứa Tắc, Chiêm rồi, nói muốn mở một cuộc họp tới nhỏ, cậu ở phòng nào vậy? Mau tới 602.”
“Được.”
Hứa Tắc ôm chiếc hộp trở lại 604, đặt nó bên cạnh cặp sách, sau đó đi đến 602. Các thành viên trong nhóm đã đến đủ, Hoàng Lệ Linh đang xem báo cáo và dữ liệu mới nhất của dự án, nhìn thấy Hứa Tắc đến, liền nói: “Người đều đến cả rồi, vậy bắt đầu xem thôi.”
Mọi người báo cáo tiến trình công việc trong tay, Hoàng Lệ Linh nghe đơn giản một vài câu thì cuộc họp này đã xem như kết thúc, từng người trở về bận rộn tiếp công việc của mình.
“Hứa Tắc, em ở lại đi.”
Sau khi những người khác rời đi, Hoàng Lệ Linh ra hiệu cho Hứa Tắc ngồi xuống, sau đó hỏi cậu: “Gần đây có phải là Bệnh viện 195 không bận lắm nữa không?”
Bệnh viện Quân y của liên minh có tính chất đặc biệt, ngoại trừ thời chiến tranh thì bình thường sẽ không quá bận rộn. Hứa Tắc đầu: “đúng.”
“Thế thì tốt, tranh thủ thời gian này có thời gian thì đi tìm một người, trước đây từng nhắc đến với em rồi, Nguyễn Diểu, con gái của phó chủ tịch Ngân hàng Đầu tư Liên minh.” Hoàng Lệ Linh nói: “Tuần trước con bé đã được chuyển về Tòa nhà chính của thủ đô rồi.”
Không được hỗ trợ Hứa Tắc mở miệng, Hoàng Lệ Linh đã nói thẳng: “Một năm trước cô gái nhỏ đã có ý với em rồi, lúc đó em đang bận hỗ trợ tiền tuyến nên tôi đã khéo léo từ chối người ta. Bây giờ con bé vẫn muốn gặp em, em đừng nói với tôi lại không đi, cho dù là người trẻ nhỏ cũng được. Cha con bé và tôi là bạn cũ với nhau, không có yêu cầu gì đối với chồng, chỉ cần con gái thích là được, cũng là người tư tưởng thoáng thoáng thấy đấy.”
Hứa Tắc: “Thầy…”
Hoàng Lệ Linh ngắt lời cậu bé: “Lần này phải đi, cứ quen mặt trước đó. Người khác tôi mới lười quản lý nhiều như vậy, nếu tôi lại từ chối, tôi sẽ yêu cầu bệnh viện thay đổi cố vấn tiến sĩ của em ngay lập tức, sau này hai người chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
Hệ thống đào tạo của Đại học Quân y có những phần khác so với các trường thông thường, mỗi khối y học lâm sàng sẽ có một khối 5+2+2 chỉ tiêu đào tạo nhân tài, khoảng 20 người. Hệ chín năm có nghĩa là lúc nhập học sẽ được nhận vào biên chế quân y của liên minh, có thể học liên thông đại học, ứng sĩ, tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp có thể lựa chọn ở lại bệnh viện, ở lại trường học hoặc vào quân khu. Hứa Tắc là một trong những sinh viên hệ chín năm khóa đó, Hoàng Lệ Linh đã là giáo viên chuyên ngành lớn của cậu bé trong năm năm, cố gắng nghiên cứu sinh y học hai năm, nếu không có điều gì bất ngờ thì hai năm tiếp theo đây ông vẫn sẽ là cố vấn tiến sĩ của Hứa Tắc.
Đã ở cùng quá lâu, Hứa Tắc hiểu Hoàng Lệ Linh, Hoàng Lệ Linh cũng hiểu Hứa Tắc như vậy, ông biết dùng nói gì để có thể hiệp hiệp tốt nhất với cậu học sinh nhìn có vẻ không yên nhưng thật ra lại khó đối phó hơn bất kỳ ai khác.
“Cho dù em có người mình thích thì từ đại học đến liễu sĩ cũng chưa tìm thấy em và đối phương ở bên nhau. Nếu đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa ở bên nhau thì cả đời này hoàn toàn không có khả năng rồi, tôi không muốn thấy em chậm bổ sung nữa.” Hoàng Lệ Linh đột nhiên có chút xúc động, “Hứa Tắc, em là làm một tay dẫn dắt đến hiện tại, làm nghiên cứu, làm dự án, đến bệnh viện thực tập. Nhìn em có thành tích tôi rất tự hào, nhưng người như tôi ở đây cứ thích quản việc không đâu thế đấy, đối với một học sinh mà tôi thấy tốt, tôi hy vọng tôi có thể làm điều gì đó cho em ấy ở những một phương diện khác nữa.”
Nói đến đây rồi, Hứa Tắc hiểu có lẽ đã không còn đường từ chối nữa, ít nhất không thể dùng cách trực tiếp để từ chối Hoàng Lệ Linh. Có lẽ sau khi gặp Nguyễn Diểu và giải thích rõ ràng với nhau, chuyện này có thể được giải quyết tốt hơn.
“ Được, cảm ơn thầy.” Hứa Nói Tắc.
Trở lại phòng thí nghiệm, Hứa Tắc thu phóng cặp sách, trong lúc này ánh mắt cậu vẫn luôn rơi vào những bông hoa khô trong hộp acrylic, những cánh hoa màu trắng đã chuyển sang màu nâu nhạt. Hứa Tắc vẫn còn có thể nhớ lại được rõ ràng bên ngoài tươi dâu và đẹp đẽ nhất của bó hoa này.
“Rất tốt, cái con người nước đầu vịt cố chấp không thay đổi như bạn thì phải bắt ép một chút mới đúng, tôi ủng hộ cách làm của giáo sư Hoàng.” Lúc hẹn Hứa Tắc ăn tối sau giờ làm vào thứ bảy và được biết cậu có thể phải đi gặp Nguyễn Diểu, Trì Gia Hàn đã nhận xét như vậy.
Hứa Tắc Im lặng ăn sáng, không nói gì. Trì Gia Hàn đá nhẹ cậu một cái dưới bàn bàn: “Đã quyết định chưa, tiếp tục ở Đại học Quân y học tiến sĩ hay là ra nước ngoài? Cậu ở Đại học Quân y lâu như vậy rồi, giáo sư Hoàng nhất định hy vọng sau cậu sẽ vào nghiên cứu.”
“Vẫn đang cân nhắc.” Hứa Nói Tắc.
“Tiến sĩ Hứa cứ từ cân nhắc.” Trì Gia Hàn xé bánh mì nướng thành từng miếng, “Chỉ cần cậu có ít có thể đi mấy chuyến đến tiền tuyến lại là tôi đã cảm trời đất rồi.”
Ăn xong, Hứa Tắc và Trì Gia Hàn lần như trở lại khoa. Trì Gia Hàn vào phòng thay đồ nhưng không tìm thấy áo trắng của mình, mới nhớ ra hôm nay qua lúc tan ca đã để quên trong văn phòng.
Cởi sơ mi ra treo vào tủ, Trì Gia Hàn mặc áo phông đến tinh thần mới để chấm công. Một y tá đầu nhìn cậu, cười nói: “Bác sĩ Trì của chúng ta hoàn toàn là học sinh trung học đấy.”
Trì Gia Hàn cũng cười: “Đúng vậy, chấm công xong thì quay lại lên lớp văn đây.”
Lúc đó cô ấy quay lại, nụ cười trên mặt vẫn chưa dứt khoát, alpha cách đó hai phương pháp đột nhiên dừng lại nhìn cậu.
“Độ trưởng Hạ.” Y tá đứng lên báo giá.
Hạ Uý gõ đầu với y tá, sau đó ánh mắt lại đặt trên người Trì Gia Hàn.
Là một trạng thái có chút thở đến bất kỳ điều gì chưa biết, mặc dù chỉ vỏn vẹn có vài giây. Hạ Uý cho rằng Trì Gia Hàn sẽ quay người rời đi như lần trước ở văn phòng của Hứa Tắc nhưng không ngờ Trì Gia Hàn lại hỏi: “Tay làm sao vậy?”
Cậu biết Hạ Uý nhận lệnh của cha mẹ trở về thủ đô để dưỡng thương nhưng nhìn bộ dạng có vẻ càng nuôi dưỡng càng thương.
Nâng cổ tay trái được hưởng bằng một dải băng lên, Hạ Uý trả lời: “Bong gân rồi.”
“Khoa Chỉnh hình ở tầng 4.”
“Ừm, vừa mới từ tầng 4 trở lên. Gần đây đã có hiện tượng răng cưa nên thuận tiện cho việc kiểm tra.” Hạ Uý cười, “ Bây giờ bác sĩ Trì có miễn phí không?”
“Muốn kiểm tra thì đi tìm đồng nghiệp của tôi, lát nữa tôi có một cuộc tu thuật.”
“Không phải tìm cậu để kiểm tra, là có chuyện khác.”
Trì Gia Hàn không nói gì mà đi về phía phòng, Hạ Uý chậm rãi đi theo sau cậu. Sau đầu của Trì Gia Hàn có xu hướng nước hoa, Hạ Uý vẫn luôn nhìn vào đó.
Đến văn phòng, Hạ Uý dựa vào cửa. Trì Gia Hàn mặc áo trắng lên, ghim máy liên lạc vào Sưng, sau đó đứng trước mặt Hạ Uý, phóng đầu lên hỏi: “Chuyện Có gì?”
Hạ Uýp mắt nhìn cậu một lúc, sau đó lấy một phong bì màu hồng xinh xắn từ trong túi quần cảnh sát ra: “Hai lần trước đến cậu đều không có ở đây, vì vậy hôm nay lại mang nó đến.”
Trì Gia Hàn không có ý định đưa tay nhận, có chút lạnh lùng hỏi: “Là gì vậy?”
Hạ Uý nhìn cậu hét như thể đang nằm im quan sát. Cuối cùng, bước đi thưa thớt, lộ ra nụ cười cũng xem như thoải mái thoải mái, dùng một loại giọng điệu không mấy nguy hiểm nói: “Thiệp mời cưới.”
Rất rõ ràng, Trì Gia Hàn có hơi sử dụng sốt.
“Trước đây chưa bao giờ nghe nói Đội trưởng Hạ sắp kết hôn đấy.” Trì Gia Hàn phục hồi trở lại, không còn nhìn Hạ Uý nữa mà ánh mắt rơi vào bàn tay cầm thiệp mời của alpha, ngón tay áp út đã biến dạng, móng tay ngón tay chỉ còn lại một nửa. Cậu không mặn không nhạt nói: “Chúc mừng.”
“Đúng vậy, vậy nên xin bác sĩ Trì giữ bí mật giúp tôi.” Hạ Uý lắc nhẹ phong bì, “Anh sẽ đến chứ?”
Sau một hồi phục im lặng, Trì Gia Hàn tay nhận thiệp mời, phong bì cứng, có thể cảm nhận được bên trong có một tấm cứng hơn.
“Sẽ không.” Cậu trả lời.
Sau khi xuống máy bay trực thăng và lái xe hơn nửa tiếng, Lục Hách Dương và Tống Vũ Kha đến một khu dân cư ở thành phố lân cận. Những ngôi nhà trong khu dân cư tuy hơi cũ nhưng cơ sở vật chất và điều kiện an ninh mọi mặt không thua gì những khu dân cư cao cấp, phần lớn là gia đình của nhân viên chính phủ hoặc quân nhân bộ đội sinh sống ở đây.
Vẫn chưa lái tới nhưng ở một khoảng cách xa đã có một đứa trẻ đứng bên đường. Tống Vũ Kha dừng xe, xách mấy hộp quà lớn từ ghế sau xuống, đi theo cạnh Lục Hách Dương về phía trước.
“Dì, đã lâu không gặp.” Lục Hách Dương hơi nghiêng người, nắm tay Du Phương.
“Lớn rồi, lớn rồi.” Trong mắt Du Phương tràn ý cười, “Có gì muốn nói cứ nói trong điện thoại là được rồi, còn chạy đường dài đến đây một chuyến, vất vả biết bao nhiêu.”
“Vốn dĩ cũng định đến thăm người.” Lục Hách Dương nhìn cô bé đang túm áo vạt áo của Du Phương, hỏi: “Là cháu gái của người sao?”
“Đúng vậy, sáu tuổi rồi, đang đi học ở thủ đô, hôm nay là thứ bảy nên đến chỗ tôi chơi.” Du phương nuôi vai bé gái, “An An.”
An An không sợ người lạ, nói với Lục Hách Dương, “Chào chú.”
Lục Hách Dương xoa đầu cô bé, Tống Vũ Kha ngồi xổm xuống đưa cho nó một hộp quà: “Chú ý chơi với con chịu không?”
An An ngước lên nhìn Du Phương, sau khi được bà nội đồng ý, nó mới nhận được món quà, nói "Cảm ơn" rồi lại nói "đúng ạ".
“Lại còn mang nhiều đồ như vậy đến nữa chứ.” Sau khi vào phòng khách, Du Phương bưng hai ly nước đặt lên bàn trà, “Thượng tá, ngài ngồi đi.”
“Gọi con là Hách Dương là được rồi.”
Đợi Tống Vũ Kha đặt quà xuống và dẫn An ra vườn hoa chơi, Du Phương mới nói: “Năm đó sau khi con xảy ra chuyện thì không về nhà nữa, không lâu sau, dì và mấy việc giúp việc khác cũng sắp xếp cho thôi việc, vẫn luôn biết phải làm sao để liên lạc với con. Sau này nghe nói con vào trường quân đội thì dì mới cảm thấy Yên tâm một chút, nghĩ rằng sức khỏe con chắc là không có vấn đề gì lớn.”
Bà có hơi không chắc chắn, hỏi: “Hách Dương, thật ra con cũng không nhớ ra dì đúng không?”
“Có một chút huyền tượng mơ hồ, nhưng cụ thể thì không rõ.” Lục Hách Dương nói.
Du Phương gật đầu: “Dì cũng nghĩ vậy, không phải ai cũng có thể gặp con ngay sau khi tỉnh lại, một khi đã qua thời điểm đó sẽ rất khó mà nhớ lại.”
Bà đứng dậy, đi lên lầu lấy một chiếc hộp nhỏ xuống, lại ngồi xuống sofa.
“Lúc đó trong viện, có một nhóm người đến nhà lục Kiểm soát phòng con, két sắt cũng mở ra, lấy một số tài liệu và giấy tờ bên trong. Còn lại những thứ thứ này, có lẽ bọn chúng cảm thấy vô dụng nên vứt vào thùng rác.” Du Phương mở chiếc hộp ra, “Dì nghĩ, nếu vô dụng thì sao lại con cửa hàng trong két được nên dìm mới hấp thu chúng lên.”
Bên trong chiếc hộp có một vài cái thẻ điện thoại, một chiếc vòng tay cũ kỹ chất lượng và một chiếc hộp trang sức nhỏ màu xanh nhìn rất bình thường.
Lục Hách Dương nhìn chiếc hộp vài giây không nhúc nhích. Anh hỏi Du Phương: “Dì, người còn nhớ sinh nhật con năm lớp 12, ngoài Hạ Uý và Quân Trì ra còn ai khác đến nhà không?”
“Có, là một alpha trac tuổi con.” Một lúc sau Du Phương mới nhớ lại, “Dì có ấn tượng rất sâu bởi vì bình thường chỉ có hai đứa trẻ nhà họ Hạ và nhà họ Cố tới, con chưa bao giờ dẫn dắt những người khác về nhà. Hơn nữa, đêm đó trời mưa rất to, trên mặt trẻ con đó còn có vết thương nên dì nhớ rõ.”
“Thằng bé dầm mưa tắm nhẹ nhàng, con bảo dì nấu canh súng, sau đó thằng bé ngủ lại một đêm trong phòng ngủ của khách. vốn dĩ dì còn lo lắng sau khi kiểm tra giám sát sẽ có người tìm dì hỏi thăm tình hình nhưng lại không có, thật bất kỳ kỳ lạ.”
“Thượng tá.” Tống Vũ Kha gõ cửa, “Bên đó nói cuộc họp sẽ tiến hành sớm.”
“Được.” Lục Hách Dương đứng lên, “Con đi trước đây, lần sau lại tới thăm người.”
“Mau đi đi, đừng làm chậm cuộc thi.” Du Phương lại đóng hộp lại và đưa cho Lục Hách Dương.
Ra khỏi cổng, An An cầm một món đồ chơi chạy đến chỗ Du Phương, Lục Hách Dương giằng tay chào cô bé, An An nói: “Tam nghi chú.”
Du Phương Phải như có điều gì muốn nói nhưng lại làm dự kiến. Trước khi Lục Hách Dương lên xe, bà rốt cuộc không được hỏi: “Hách Dương, không biết có tiện hỏi con hay không, Thanh Mặc con bé…”
Bước chân Lục Hách Dương dừng lại, chống tay lên cửa xe, câu cười với Du Phương: “Chị gái con chị ấy rất khỏe, xin người cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Du phương vỗ tay thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đều không có chuyện gì là tốt rồi.”
Trên đường về, nhìn thấy Lục Hách Dương đang nhìn đồ vật trong hộp, Tống Vũ Kha vừa lái xe vừa hỏi: “Đây là đồ chơi hồi nhỏ của bạn sao?”
“Không phải.” Lục Hách Dương mở hộp sức mạnh ra, nhìn sốt một lúc rồi trả lời: “Là vật chứng.”
Chiều thứ bảy, Hoàng Lệ Linh gọi điện cho Hứa Tắc không dưới ba lần, suy nghĩ đến cuộc hẹn đúng giờ, tốt nhất là có thể đến cổng tòa thị chính đón Nguyễn Diểu, để thuận tiện cho họ có thể tìm hiểu thêm trên đường đi trước bữa tối.
“Lát nữa tôi sẽ bảo vệ người lái xe đến thư viện 195, sau đó em lấy xe đó đi đón người ta, đã biết chưa?”
“Không cần đâu, em hỏi mượn của bạn là được, cảm ơn thầy.”
“Cũng được, thời gian cũng gần đến rồi, có thể xuất phát được rồi, bên phía Nguyễn Diểu năm giờ tân làm em chưa biết?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hoàng Lệ Linh làm mai mối nên giọng điệu thế mà lại có một chút thỏ nhỏ.
“Đúng, biết rồi ạ.” Hứa Tắc trả lời.
Trên thực tế, buổi chiều Trì Gia Hàn đã xử lý chìa khóa xe lên bàn của Hứa Tắc, còn nói với bạn: “Hôm nay vừa mới rửa, lũ cũng sửa đầy rồi.”
Không đợi Hứa Tắc nói gì, bác sĩ Trì đã thờ ơ nói: “Tôi biết bạn đồng ý đi ăn là vì điều gì nhưng không còn cách nào khác, vừa nghĩ đến đây là buổi xem mắt đầu tiên của bạn trong một thời gian dài, tôi vẫn cảm thấy rất hân hoan.”
Hướng dẫn đến thậm chí còn muốn gọi một cuộc điện thoại nặc danh cho Lục Hách Dương — lại cân nhắc đến việc Thượng tá Lục suy cho cùng cũng là một kẻ mất trí nhớ, cuối cùng Trì Gia Hàn đã không làm vậy.
Bốn giờ xu, Hứa Tắc gửi tin nhắn cho Nguyễn Diểu, nói rằng mình sẽ đợi cô ở cổng xây dựng chính, Nguyễn Diểu không từ chối. Sau khi hẹn xong, Hứa Tắc thu tăng đồ, thay áo trắng ra rồi chấm công tan làm.
Con đường từ bệnh viện 195 đến tòa nhà thị chính tương đối vắng vẻ, Hứa Tắc đã lái xe đến đó rất nhanh. Vì là xe của Trì Gia Hàn nên thanh cảm biến nhận dạng biển số và tự động cho xe đi, Hứa Tắc đậu xe ở vị trí đậu xe trống trước cửa, bên cạnh là một ít chiếc xe quân dụng.
Gần năm giờ, Hứa Tắc xuống xe. Bước lên tầng thang, bạn nhìn thấy rất nhiều người đang đi qua lại trong sảnh lớn, không phải nhân viên chính phủ bình yên, chắc chắn là những người lãnh đạo vừa kết thúc cuộc thi. Hứa Tắc hát một bên đường nhẹ nhàng, chờ đợi khi người đi gần hết cậu mới đi về phía tiền sảnh lớn, nhưng không ngờ lại phải một omega.
Omega "Ui da" một tiếng vang, tài liệu trong tay bị rơi xuống đất, Hứa Tắc lập tức nói "Xin lỗi", sau đó ngồi xổm xuống nhỏ lên.
“Hứa Tắc?”
Ngẩng đầu lên, Hứa Tắc nhận ra người mình ghé phải chính là Nguyễn Diểu. Hồi cấp ba, Nguyễn Diểu cũng học ở trường dự bị, trước năm lớp 12 khi chưa phân ban cô và Lục Hách Dương từng là bạn cùng lớp.
“Có thiết bị thương ở đâu không?” Hứa Tắc chút hết tài liệu lên, “Xin lỗi, tôi không nhìn đường.”
“Không có, không sao, là tôi tự đi thở quá.” Nguyễn Diểu vén tóc ra sau tai, nhận lấy tài liệu: “Bạn chờ tôi một chút, tôi sắp xếp lại tài liệu đã.”
Túi xách của cô treo trên cánh tay nhìn có hơi bất tiện, Hứa Tắc đưa tay ra: “Nếu không thì tôi giúp cậu túi xách.”
“ Được, cảm ơn.” Nguyễn Diểu đưa túi cho Hứa Tắc.
Lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trong sảnh lớn, Hứa Tắc dùng đầu ngón tay mềm vào tay Nguyễn Diểu, ra hiệu cô tránh sang một bên một chút, đồng thời nói: “Nếu không ngâm thì lên xe rồi sắp xếp cũng được.”
Nguyễn Diểu đi theo cậu, Giảm sát vào một khoảnh khắc, cô cười với Hứa Tắc, cử động tập tài liệu trong tay: “Không sao, xong cả rồi.”
Hải người cùng đi xuống tầng thang, Hứa Tắc giúp Nguyễn Diểu mở cửa pháp lái, Nguyễn Diểu đang định lên xe, ngước mắt lên thì muồi liễu: “Đó là Thượng tá Lục sao?”
Hứa khế tắc người lại một lát, quay lại, nhìn thấy Lục Hách Dương đang đội mũ huấn luyện cùng với một số sĩ quan trước xe quân dụng. Cậu mới nhận ra rằng nhóm người vừa rồi ở sảnh lớn là Lục Hách Dương bọn họ, từ lúc xuống tầng thang bọn họ vẫn luôn đi về phía sau.
Những người khác chào tạm biệt Lục Hách Dương rồi lên xe rời đi, Tống Vũ Kha chào Hứa Tắc, sau đó ngồi vào ghế lái Lục Hách Dương.
Không biết tại sao Lục Hách Dương vẫn luôn nhìn mình, còn không nói gì, vành mũ che khuất nửa mặt trên mặt anh, không nhìn thấy biểu cảm, cứ như vậy mất vài giây, Hứa Tắc lên tiếng trước: “Thượng tá. ”
“Bác sĩ Hứa đến đây có việc làm sao?” Lục Hách Dương hỏi.
“Không phải.” Hứa Tắc lắc đầu, “Đến đón bạn.”
Dù ít dù nhiều cũng có biết một chút chuyện Lục Hách Dương mất trí nhớ, biết anh mạnh là không nhớ mình, Nguyễn Diểu nằn nói với Hứa Tắc: “Hứa Tắc, đưa túi cho tôi đi, tôi ở trong xe chờ cậu.”
“Được.” Hứa Tắc trả lại túi cho Nguyễn Diểu rồi đóng cửa xe cho cô.
Giọng nói của Lục Hách Dương vẫn như bình thường: “Sắp đi ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Tắc trả lời. Để ý đến việc có hai người đang chờ đợi, bạn cảm thấy không thoải mái chút nào. Hứa Tắc nhận ra rằng mình và Lục Hách Dương khi ở chung cũng có một vùng an toàn riêng, bất kể kể là trước đây hay bây giờ, ở trong môi trường tương đối nhỏ hơn một chút, yên tĩnh hơn một chút, không có người khác ở đó sẽ khiến cho bạn cảm thấy thoải mái hơn.
Thì nên Hứa Tắc nói: “Nếu không có việc gì thì bọn tôi đi trước đây.”
Lục Hách Dương cười nhạt: “Đi đường cẩn thận.”
Trên đường đến nhà hàng có quy tắc đường, Nguyễn Diệc nhẹ nhàng hòa nhịp với Hứa Tắc.
“Thượng tá lục, cậu ấy còn nhớ cậu không?”
“Không nhớ.” Hứa Nói Tắc.
“Vừa rồi nhìn hai người các cậu, tôi còn tưởng tượng cậu ấy còn nhớ cậu. Đã lâu như vậy không gặp, cảm giác các cậu có thay đổi nhưng cũng không thay đổi bao nhiêu.”
“Hồi cấp ba cậu có biết tôi sao?” Hứa Tắc không quá chắc chắn, nghe Nguyễn Diểu nói chuyện dày như có ấn tượng với mình, nhưng Hứa Tắc không nhớ mình và Nguyễn Diểu đã từng có giao tiếp.
“Biết chứ, cấp S cũng không nhiều, ở cùng một trường học nào đó cũng sẽ gặp. Lúc đó người bạn thường có vết thương, cũng không giao tiếp với người khác, hình như chỉ có quan hệ với Trì Gia Hàn mới tốt hơn một chút.”
“Còn về Thượng tá lục, mặc dù lúc đó không biết vấn đề trong nhà cậu ấy nhưng cậu ấy và Cố Quân Trì có quan hệ rất tốt nên có thể đoán được đại bối cảnh như thế nào, cảm giác là một đứa trẻ không có tật xấu, có vẻ như cũng không thích tiếp xúc với người khác.” Nguyễn Diểu suy nghĩ một chút, “Anh ấy có thể thay đổi hơn một chút so với cậu, có lẽ là vì trở thành thành quân nhân, lúc nhìn người khác giống như đang thẩm vấn.”
Thay đổi ở khía cạnh này Hứa Ngược lại không thấy quá rõ, có thể vì hồi cấp ba cậu đã từng bị Lục Hách Dương thẩm vấn rất nhiều lần rồi.
“Anh cũng đừng có áp lực, cứ xem như đi ăn cơm cùng bạn cùng trường trước đây đi.” Nguyễn Diểu mạ vai cười với Hứa Tắc, “Anh chàng có vẻ là người chỉ cảm thấy thú vị với việc học hành và công việc, sau khi học tiến sĩ nhất định sẽ càng bận rộn hơn.”
Lời đã chuẩn bị sẵn sàng đối phương hào nhoáng, Hứa Tắc không biết phải nói gì, cậu quay đầu cười với Nguyễn Diểu.
Sau bữa tối, Hứa Tắc đưa Nguyễn Diểu về nhà rồi lại lái xe đến khu dân cư của Trì Gia Hàn, mang chìa khóa lên lầu.
“ Nói nghe coi, bạn từ chối như thế nào?” Trì Gia Hàn tựa vào ghế sofa, ôm gối.
“Tôi không từ chối.”
“Tôi biết ngay mà.” Trì Gia Hàn ngáp một cái, “Dù sao thì bình thường người nào nói chuyện với cậu vài câu sẽ biết sự thật cậu là người máy, đâu cần cậu từ chối làm gì.”
“Bạn đi ngủ đi, tôi đi trước đây.” Hứa Nói Tắc.
“Không gửi.” Trì Gia Hàn cụp mắt xuống nhìn Hứa Tắc rời đi.
Ga tàu điện chuyển chỉ cách căn hộ vài phút đi bộ, thái dương có hơi thở nên Hứa Tắc rút kính ra. Gần tới cửa chung cư, Nguyễn Diểu mới gọi điện thoại tới, hỏi cậu đã về nhà chưa.
“Vừa mới về.”
“Bàn cậu yên nghỉ sớm đi, hôm nay ăn tối với cậu rất vui, chúc ngủ ngon.”
Hứa Tắc cho rằng chữ “vui” này chứng tỏ là một lời an ủi thiện chí của Nguyễn Diểu, cậu cũng nói: “Chúc ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Hứa Tắc bước lên bậc thang. Một số bóng trên viền cổng như bị hư hỏng, vị trí bên cạnh cổng tối om, cộng thêm Hứa Tắc còn không đeo kính, đến mức đã đi đến rất gần rồi cậu bé mới phát hiện bên cạnh banner tuyên truyền bên cạnh cổng vẫn có một bản alpha đang đứng.
Lẳng lặng nhìn đường nét của đối phương trong bóng tối hồi phục, Hứa Tắc vừa chắc chắn không chắc chắn.
“Thượng tá?”
—