Mãi cho đến khi Lục Hách Dương vươn tay ra giúp Hứa Tắc lau khóe miệng, Hứa Tắc mới nhận ra mình đã chảy rất nhiều nước miếng.
Chưa lau được mấy lần, Lục Hách Dương đưa hai ngón tay ra nhét vào miệng Hứa Tắc, chơi đùa với cậu bé. Hứa Xuồng mắt lại rồi lại mở ra, đầu hồ mê man nhìn Lục Hách Dương.
“Không thể ngủ lại nhà em rồi, lát nữa anh phải đi.” Lục Hách Dương rút ngón tay ra, dùng mặt trong ngón tay xoa mí mắt của Hứa Tắc.
Hải mắt Hứa Tắc mất đi tiêu cự nhìn anh một lúc, nghĩ đến bây giờ trời chứng đã sáng rồi. Cậu ngủ lại, cày xuống, hỏi một câu hỏi nữa đã bị bỏ qua: “Anh huấn luyện xong mới về sao?” Cậu lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của Lục Hách Dương.
“Đúng vậy.” Lục Hách Dương đưa ra một câu trả lời không làm cho Hứa Tắc cảm thấy nặng nề, “Mấy ngày nữa trường dự bị có bài kiểm tra, vốn dĩ cũng phải trở về.”
Điều này có nghĩa là Lục Hách Dương phải ở lại cho đến khi kết thúc kỳ này, chỉ có như vậy thôi mà Hứa Tắc đã cảm thấy vui vẻ. Cậu mím môi, nhìn giống như một nụ cười nhàn nhạt, Hứa Tắc nói: “Trên đường về cẩn thận.”
Lục Hách Dương nhìn cậu vài giây, sau đó đột nhiên xuống bên cạnh cậu. Bọn họ rất ít khi cùng nhau đi xuống như vậy, Hứa Tắc quay đầu sang nhìn sườn mặt của Lục Hách Dương, trong lòng thầm đếm thời gian.
Đếm đến ba mươi sáu giây, Lục Hách Dương tay niết sống mũi, sau đó ngồi dậy: “Lại đi tắm đi.”
“Em tự tắm… đã được rồi.” Hứa Tắc cũng ngồi dậy theo, có thể cảm nhận được rõ ràng điều gì đó đang diễn ra. Cậu kéo bồi bồi lên dưới người, “Muộn lắm rồi, anh về nhà trước đi.”
“Được.” Lục Hách Dương đứng dậy xuống dưới. Anh vẫn mặc quần, nhỏ xíu phông chữ áo ở cuối giường lên mặc vào sau đó đi lấy quần áo của Hứa Tắc ở trên bàn. Lục Hách Dương quay lại với Hứa Tắc, tiến xấp bài kiểm tra sang một bên, khi nhìn thấy tờ giấy phác thảo ở bên dưới, anh đã cười.
Anh trở lại bên giường, Hứa Tắc vẫn còn đang nhìn anh. Lục Hách Dương chồng chiếc áo phông lên đầu Hứa Tắc, bảo cậu nhóc tay lên, Hứa Xuếch tay lên mặc chiếc áo phông vào.
Sau đó, Lục Hách Dương mặt giữ Hứa Tắc để cậu nghiêng đầu sang, cúi người nhìn cổ cậu, nói: “Dấu vết rất nông, ngày mai sẽ biến mất.”
“Không sao.” Hứa Tắc nói, cậu cũng không phải là chưa từng mang theo dấu vết thương hay dấu vết đến trường học.
Lục Hách Dương xoa đầu Hứa Tắc, nhẹ nhàng chậm lỗ tai của cậu, hỏi: “Đối đầu với người khác cũng như vậy sao?”
Một câu hỏi không chuẩn bị trước, Hứa Tắc mở đầu lên lộ ra biểu cảm hơi nghi hoặc, Lục Hách Dương đang nhìn xuống cậu, lông mi tạo ra bóng tối dưới mắt. Hứa Tắc cảm thấy cả người mình bị thu lại thành rất nhỏ, hoàn toàn đứng trong bóng tối, ánh mắt của Lục Hách Dương luôn mang đến cho cậu một cảm giác vì được kiểm soát mà an toàn đến kỳ lạ.
Thế là Hứa Tắc hơi mất tập trung một lúc, phải vài giây sau mới bình thường trở lại: “Cái gì?”
“Lúc đó anh đã đánh quyền, bị người khác làm đau.” Tây Lục Hách Dương dòng qua gáy Hứa Tắc, phủ lên vị trí tuyến có thể, tiếp tục hỏi: “Dòng sẽ hưng phấn sao?”
“Sẽ không.” Hứa Tắc gần như hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, trả lời rất thành thật mà không mang theo bất kỳ nịnh nọt nào.
Lục Hách Dương không nói gì, che mắt Hứa Tắc rồi hôn lên miệng bạn: “Anh về đây.”
“Ừm.” Hứa Tắc đầu. Nụ hôn này giống như phần thưởng, Hứa Tắc đột nhiên quay trở lại thời điểm mà Lục Hách Dương luôn cho cậu phần thưởng, sau khi đã nhận được nhiều phần thưởng như vậy. Hứa Tắc phát hiện ra rằng mình vẫn rất thích được Lục Hách Dương khen thưởng.
Sau khi Lục Hách Dương trở về nước, cuối cùng Hạ Uý cũng đã biết mình làm gì bên ngoài trong suốt hai mươi bảy ngày qua.
“Tôi không hiểu.” ``Rõ ràng có thể thuận lợi trở thành quan lớn, tại sao phải đi trường quân đội mà hành xác mình như thế, mệt biết bao nhiêu. Cậu có hiểu không, Tiểu Tắc, cậu hiểu hay không hiểu?”
Hứa Tắc chỉ có thể trả lời: “Không hiểu.”
“Chắc chắn là Hách Dương sẽ học ở Học viện Lục quân(*) nhỉ? Lục quân sử dụng tỷ lệ quyền lực lớn nhất trong liên minh, nếu chú Lục muốn Hách Dương học trường quân đội thì nhất định sẽ sắp xếp cho cậu ấy học Học viện Lục quân.”
(*) lục quân: bộ binh/lính đường bộ
“Không biết.” Hứa Tắc nói, cậu thật sự không biết Lục Hách Dương định học ngành quân sự nào.
“Còn cậu thì sao, chất cơ khí cậu tốt như vậy, học ở Học viện Lục quân chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Nói không cần phải tiếp tục làm bạn cùng trường với Hách Dương.”
Hứa Tắc bình tĩnh nói: “Tôi không thể vượt qua bài kiểm tra thể chất.”
Trên người có quá nhiều dấu vết săn lùng, ngay cả bài kiểm tra chất liệu của cảnh sát nhưng không qua câu chuyện được xem là trường quân đội với yêu cầu cao hơn, hơn nữa, huấn luyện quân sự nghiêm túc khắc sâu, không thể thường xuyên đến thăm bà ngoại. Còn về việc tiếp tục học cùng trường với Lục Hách Dương, Hứa Tắc chưa bao giờ có một mong muốn viển vông như vậy.
Trong lòng bạn không có dù chỉ một chút dao động, thế nhưng Hạ Uý lại cảm thấy mặt kính không biểu cảm đó của Hứa Tắc có hơi cô đơn, cân nhắc rằng mình quan tâm và khéo léo rồi chuyển chủ đề: “Ái chà, cậu xem giúp tôi cái nào, khóa kéo trên cặp tôi bị mất tiêu rồi.”
“Sao lại bung được?” Hứa Tắc cầm lấy cặp sách, gửi kéo dây kéo ra.
“Buổi sáng đóng cửa xe không cẩn thận mắc dây câu vào trong, tôi kéo nhẹ một cái thì khóa sắt bung ra.”
Thợ thủ công Hứa không bình luận gì thêm về câu “kéo nhẹ một cái” của cậu chủ Hạ, con người Hạ Uý này luôn có hàng ngàn cách để làm hỏng đồ đồ, sau hơn một tháng đi học, đây đã là Chiếc cặp sách Thứ tám mà đánh đổi, dù ít hay nhiều cũng có phần mới chữa cháy. Hứa Tắc dùng kéo nhỏ kẹp khóa sắt, khôi phục lại vòng tròn bên trong đã được biến đổi từng chút một, cắt bỏ sợi đầu chỉ được chăm sóc lúc khóa bung, chải lại vào trong dây kéo, cuối cùng đè lên đầu khóa bên kia rồi ấn lại như cũ.
“Được rồi, bạn xem đi.”
“Ồ, nhanh thế.” Hạ Uý kéo cặp sách, “Tiểu Tắc của chúng ta đúng là người đẹp, trái tim cũng đẹp, hiền từ giỏi giang, nếu là omega thì nhất định sẽ có một tràn alpha tranh nhau cưới cậu về làm vợ đó.”
Hứa Tắc im lặng vì cho rằng giá của Hạ Uý không liên quan gì đến mình.
“Yêu bạn, bài viết.” Hạ Uý ôm cánh tay Hứa Tắc, nghiêng người dựa vào vai cậu.
“…” Hứa Tắc không quen gần gũi với người khác như vậy, cậu muốn giãy tay ra nhưng Hạ Uý ôm rất kín, Hứa Tắc đã không thành công.
Cảm thấy mình đã tìm thấy thứ gì đó đang hấp thụ một cái, Hạ Uý say đầu lên: “Hách Dương? Cậu đến từ lúc nào vậy?”
“Lúc cậu gọi Hứa Tắc là bà xã.” Lục Hách Dương nói.
“Xin hãy hiểu cho tôi.” Hạ Uý nằm ỳ lên vai Hứa Tắc, “Không thể gọi Trì Gia Hàn là bà xã còn không cho tôi gọi bạn của Trì Gia Hàn là bà xã nữa à?”
Xem Hứa Tắc vẫn luôn quay đầu sang nhìn mình, Lục Hách Dương đưa tay chạm vào tai cậu, cười với cậu sau đó nói với Hạ Uý: “Có chuyện muốn nói với cậu.”
Hạ Uý lập tức dậy dậy, quà tặng lấy vai Lục Hách Dương dẫn anh ra ngoài, giọng chậm hỏi: “Có phải là anh tôi về rồi không?”
“Trải nghiệm tối nay.”
“Tôi đến nhà bác chặn anh ấy.” Hạ Uý cau mày, “Kể từ lần trước tôi gửi tin nhắn, hỏi có phải là anh ấy có quan hệ rất tốt với Đường Phi Dịch không mà vẫn không trả lời tôi, ra nước ngoài khảo sát hơn một tháng cuối cùng cũng chịu về rồi.”
“Có phải là cậu cao lên rồi không?” Ý kiến của Hạ Uý giống như ếch nhảy trong ao, Đánh giá Lục Hách Dương từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi.
“Không có.”
Hạ Uý “Xì” một tiếng: “Bàn chắc là do luyện tư thế nên cảm thấy cao hơn một chút.”
Trung vừa nói xong đã nhìn thấy Hứa Tắc từ trong lớp đi ra, chạy đến văn phòng, Hạ Uý gọi cậu một tiếng nhưng Hứa Tắc không trả lời cũng không dừng chân lại.
Chuông vào học đồng thời vang lên, Hạ Uý quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Hách Dương cũng đang nhìn bóng sau Hứa Tắc.
“Hứa Tắc bị sao vậy? Có việc gì gấp sao?”
“Không biết, vào học đi.” Lục Hách Dương nói.
Lúc Hứa Tắc chạy đến viện điều dưỡng thì Diệp Vân Hoa đã bị cưỡng chế vào giường bệnh, bà giống như một con cá vùng mãng trong bùn, mặt đỏ bướm, hai mắt mở to, nhìn chớp lên trần nhà thở hổn cú, không ngừng lẩm bẩm: “Máu… toàn là máu… toàn là máu…”
“Đã tiêm thần nhưng không quá nhiều.” Áo blouse trắng và mái tóc của Châu Trinh có hơi gió thoáng, rõ ràng là rất tốn kém công sức để xoa dịu Diệp Vân Hoa.
Hứa Tắc mở bàn tay phải đang rút gọn của Diệp Vân Hoa ra từng chút một, nắm lấy tay bà và hỏi Châu Trinh: “Đây là xung đột bệnh sao?”
“Lấy máu xong ấn không chặt, một ít máu chảy ra lỗi kim nên được kích thích.”
Đây không phải là lỗi của ai, nhưng Hứa Tắc nói: “Gây ra thêm phiền phức cho mọi người rồi.”
Trên khay của xe đẩy bên cạnh là mẫu máu được lấy theo cách này không lâu, ống máu được thắt chặt bằng băng y tế màu trắng, một thao tác cần thiết trước mỗi lần lấy máu cho Diệp Vân Hoa, tránh cho bà nhìn thấy máu.
“Trước tiên ở lại với bà ngoại cậu đi, tôi sẽ xem báo cáo kiểm tra rồi nói chuyện với cậu về việc điều trị.” Châu Trinh làm vai Hứa Tắc, thu lên đồ và rời đi cùng với y tá.
Diệp Vân Hoa tăng dần bình tĩnh lại, hai mắt thời gian lười biếng lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, bà mấp máy môi một tiếng, Hứa Tắc người xuống trầm lắng nghe, nghe thấy Diệp Vân Hoa nói: “Máu … chạy hết rồi… Viện Viện à…”
Một âm thanh vừa mơ hồ vừa mang theo đau Giảm truyền vào tai, cổ xum xuông động vòng, ôm chặt tay Diệp Vân Hoa, duy trì tư thế khom người như thể nhất thời điểm không dậy dậy được.
Gần giữa thời gian, Hứa Tắc mang theo các loại giấy tờ báo nghiệm xuống lầu, mặt trời bên ngoài rất sáng, Hứa Tắc nhìn lên cửa kính thì bị ánh sáng làm bóng mắt, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người viền cái cột ở bên ngoài.
Cậu đi ra khỏi cửa xoay rồi đi tới trước mặt Lục Hách Dương, cũng không hỏi tại sao anh lại tới đây, mãi đến khi Lục Hách Dương đưa cho cậu một chai nước miễn phí, nói: “Đi dạo chút đi.”
Dưới bức tường phía Nam tòa nhà điều trị nội thất có một cây lộc vừng màu vàng, cách đó nuôi mét có một hồ nước nhân tạo trong veo. Hứa Tắc và Lục Hách Dương đứng dưới gốc cây, lúc uống nước, Hứa Tắc mở sản ra không tốn tiền sức, cậu phát hiện Lục Hách Dương đã mở sẵn từ trước rồi đóng lại.
Nước phải như không có mùi —— Hứa tắc chậm nhận ra, nước vốn trâu là không có mùi mà.
Hóa ra có thể giảm cường độ nặng nề, như có thể bị đè lên bởi thứ gì đó, nặng đến mức đầu và vai trò không tăng cường được nhưng bây giờ hình như đã nhẹ đi một chút. Hứa víi mắt trái rồi nói: “Bà ngoại em rất sợ máu.”
Diệp Vân Hoa rất sợ huyết, kể từ năm Hứa Thập Tắc một tuổi.
Sáu khi Hứa Minh hy sinh khi làm nhiệm vụ, Kiều Viện ngày đêm đều ở trong phòng, không nói chuyện cũng không ra ngoài. Rất nhiều lần Hứa Tắc đến phòng bà đều nhìn thấy Kiều Viện ngồi trên nhìn vào hai tấm mộc phiu, như thể đang nhìn thứ thứ đó bên ngoài cửa sổ qua cửa sổ.
Khi Hứa Tắc đến bên cạnh bà, Kiều Viện sẽ dùng giọng điệu bình tĩnh không chút trầm sóng, ánh mắt cũng không rời đi mà nói với cậu: “Con tự đi chơi đi.”
Hứa Tắc tiến, bước ra ngoài và Tĩnh lặng đóng cửa lại. Thật ra không phải là cậu muốn mẹ đưa mình đi chơi mà chỉ là muốn ở bên cạnh mẹ.
Diệp Vân Hoa cũng vì điều này mà chiến tranh lạnh với Kiều Viện, buồn cho nỗi bất hạnh, tức cho sự không phấn đấu, bà cho rằng cuộc sống vẫn luôn phải tiếp tục nhưng Kiều Viện thậm chí còn không có ý định bò dậy trở lại. Mặc dù vậy, bà vẫn chuẩn bị cho Kiều Viện một ngày ba bữa đúng giờ rồi bảo Hứa Tắc mang vào. Hứa Tắc giống như một người hầu nhỏ, mỗi ngày mang thức ăn đến phòng, sau đó ngồi trên Chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh chờ Kiều Viện ăn. Đây là khoảnh khắc cậu cảm thấy vui vẻ vì được ở bên mẹ một thời.
Quá trình một ngày nọ, trong phòng khách vang lên tiếng ồn ào của Diệp Vân Hoa, Hứa Tắc hé cửa ra, nghe được vài câu rời rạc.
“Con còn muốn như vậy bao lâu nữa? Hứa Tắc mới có bao nhiêu tuổi đã không còn ba, con là mẹ mà cũng không để ý đến nó!”
“Bây giờ tiền tiết kiệm và bồi thường đều đã bị lừa hết rồi, con hài lòng chưa?!”
“Tại sao lại tin tưởng những người đó, chỉ dựa vào bọn họ nói là có thể giúp điều trị ra Hứa Minh chết như thế nào à? Bọn họ đều lừa gạt! Bây giờ một chút tiền cũng không còn con còn tin nữa không!”
…
Kiều Viện Bạch giờ im lặng theo cuộc cũng lên tiếng, vẫn là giọng điệu đều đều không sóng như vậy: “Ngay cả thi thể của Hứa Minh cũng chưa nhìn thấy làm sao biết được cuối cuộc đời anh ấy chết như thế nào.”
Yên tĩnh, sau đó là tiếng “chát” đột nhiên vang lên, Hứa Tắc đứng sau cửa sổ thầm lặng, như thể đeo nhẫn tai đó rơi trên mặt mình.
“Báo cáo giám sát pháp y và tài liệu thông báo từ cảnh sát màn hình vẫn chưa đủ sao? Kể lại là Hứa Minh đã chết như thế nào, nó cũng đã chết rồi, không thể quay lại được nữa!”
Câu nói này phải như cũng nói với Hứa Tắc, ba đã chết rồi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Từ năm bảy tuổi đến mười tuổi, Hứa Tắc vẫn chỉ còn một quan niệm mơ hồ về cái chết của ba mình, trong lòng cậu, Hứa Minh chỉ là đi công tác dài ngày chưa về. Nhưng lúc này, Hứa Tắc nhìn lại đôi căng quyền anh nho nhỏ treo trên Tường, cuối cùng bắt đầu hiểu ra, cái chết nghĩa là, ba sẽ không bao giờ giúp cậu đeo căng tay, đưa cậu đến phòng tập quyền anh đánh bao cát được nữa.
Sáng hôm sau, Hứa Tắc đi bưng bữa sáng, Diệp Vân Hoa đang quay lưng về phía sau nâng phẳng phòng bếp thì thấp giọng nói: “Bảo mẹ con thu nhỏ một chút, bà dẫn nó đi gặp bác sĩ.”
“Mẹ bị bệnh ạ?” Hứa Tắc hỏi.
Động tác của Diệp Vân Hoa dừng lại một lúc, sau đó trả lời: “Đúng vậy, là bà ngoại không tốt, không chăm sóc cho mẹ của con để trong lòng mẹ con sinh bệnh, bây giờ phải đưa đi bệnh viện xem xem.”
“Đúng.” Hứa Tắc đầu.
Cậu đi vào phòng, Kiều Viện vẫn nằm trên giường, Hứa Tắc đặt bữa sáng lên tủ đầu giường như thường lệ rồi nói: “Mẹ ơi, ăn sáng đi.”
Kiều Viện không trả lời, như vậy Hứa Tắc ngồi lên ghế sofa.
Chờ rồi lại đợi, đợi vài phút, Kiều Viện vẫn chưa dậy. Hứa lại Tắc đi đến bên giường nói: “Mẹ ơi, đến giờ ăn sáng rồi.”
Không có phản ứng, Kiều Viện vẫn giữ tư thế nằm nghiêng quay mặt vào tường, Hứa Tắc kiễng chân lên, cố gắng nhìn khuôn mặt của bà nhưng đột nhiên nhìn thấy một vệt đỏ đậm, không giống như những đường biên giới trên bản đồ, từ dưới chăn lan lên trên, kéo dài đến tận tay gối rồi che đi mặt nạ tái của Kiều Viện.
Đại não vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra điều này có nghĩa là gì thì cơ chế đã đi trước một bước, run run không kiểm soát. Hứa Tắc run run đưa ra tay, đưa vai Kiều Viện, cứng đờ và lạnh như đá.
Rất nhiều cảnh tượng sau đó trở nên thoái lui, xuất hiện mặt thất thần của Diệp Vân Hoa, ga trải nghiệm và cổ xương tủy. Hứa Tắc đứng ở góc như một người ngoài cuộc, cho đến khi Diệp Vân Hoa phê được đưa vào xe tình thương, và người thím hàng xóm đến ôm cậu lên.
Quảng cáo
Hứa Xua hiện vào vai cô, thực sự thương mại và ấm áp, vai của mẹ ngân sách cũng tương tự như vậy.
“Bàn nên bà ngoại rất sợ máu.” Hứa Tắc chậm rãi nói: “Sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, làm sao có thể không sợ được chứ.”
Lá cây được phát ra hạt lựu xạ xạ, Lục Hách Dương giống như một Thu giả đủ tiêu chuẩn nhất, không phát biểu hiện bất kỳ ý kiến kiến trúc nào. Thật lâu sau, anh xoay người qua xoa gáy Hứa Tắc, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu.
Hứa Tắc dựa vào vai Lục Hách Dương, nhìn thấy dây thường xanh xanh trên Tường. Cậu nghĩ, bức tường này nhất định đã nghe rất nhiều lời cầu nguyện, khóc lóc và chuyện cũ, còn mình chỉ là một người bình thường trong đó, không có gì đặc biệt.
Điều đặc biệt duy nhất chắc chắn là, bạn đồng thời có thể kể cho Lục Hách Dương về chuyện quá khứ, có nghĩa là ít nhất ngay lúc này đây, bạn không phải là người duy nhất đang chịu đựng nữa rồi.