Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 46




Mưa đập vào ô tạo nên một âm thanh vừa lách tách vừa trầm lắng. Một tay Lục Hách Dương cầm ô, tay kia cầm quà, chỉ dùng môi chạm vào Hứa Tắc. Môi của Hứa Tắc đã dầm mưa quá lâu nên có hơi lạnh, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự mềm mại của chúng, quả thật là loại rất thích hợp để hôn.

+

Môi của Hứa Tắc đã dầm mưa quá lâu nên có hơi lạnh, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự mềm mại của chúng, quả thật là loại rất thích hợp để hôn15

(Cre: Artist @幺三个零)

(Cre: Artist @小狗饲养说明书)

(Cre: Artist @小狗饲养说明书)

Vào thời điểm Hứa Tắc bị cắn mới khôi phục trở lại từ cơn hốt hoảng, nhưng có khôi phục trở lại cũng vô dụng, trong đầu cậu vẫn không thể dựng nên một căn nguyên hoàn chỉnh, nhưng bây giờ dường như đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.

Lý do là gì không quan trọng, sẽ có kết quả như thế nào cũng không quan trọng, đây vốn dĩ là quan niệm của Hứa Tắc về việc yêu thích Lục Hách Dương, ngay cả khi ngay giây sau Lục Hách Dương lùi lại ba bước, nói với cậu rằng "Chỉ là tôi uống nhiều quá thôi", Hứa Tắc cũng sẽ không để ý mà chỉ gật đầu nói rằng không sao cả.

Hứa Tắc vụng về và thất thố đáp lại nụ hôn, cậu tưởng chỉ là đáp lại mà thôi nhưng trên thực tế toàn thân lại cứng ngắc không nhúc nhích, hai tay buông thõng hai bên, không biết nên đặt như thế nào, ngón tay có hơi cuộn lại.

Cậu căng thẳng đến mức hít thở bằng mũi không đủ nên mới mở miệng, nhưng Lục Hách Dương không cho cậu lấy hơi mà còn hôn sâu hơn, đầu lưỡi liếm qua môi dưới, luồn vào trong kẽ răng. Lúc Hứa Tắc chạm vào đầu lưỡi của Lục Hách Dương thì sau lưng đã vô cùng tê dại, như thể có người đã dùng đầu ngón tay nạo khoét toàn bộ xương sống của cậu. Cậu không nhịn được đưa tay ra bấu lấy áo phông của Lục Hách Dương, lưng dựa chặt vào thân cây, thậm chí còn muốn cọ vài cái để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trong người.

Khoang miệng thuộc về bên trong cơ thể, hôn môi cũng là một hình thức để tiến vào. Hứa Tắc cảm thấy tiếng thở dốc của mình đã lấn át cả tiếng mưa, cậu nhắm chặt mắt, vừa cẩn thận vừa trúc trắc quấn lấy lưỡi Lục Hách Dương, cùng anh trao đổi nước bọt hòa lẫn với nước mưa và pheromone.

2

Lục Hách Dương vẫn mở mắt, nhìn những hạt mưa trượt qua mắt Hứa Tắc từ khoảng cách gần, giống như là nước mắt.

Anh ngẩng đầu lên, Hứa Tắc cũng theo đó mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ như đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, biểu cảm như muốn cố gắng bắt lấy giấc mơ đó.

Loại biểu cảm này trong đêm mưa đen kịt đem đến cho người ta một cảm giác cô độc, như thể có thể tưởng tượng được Hứa Tắc thức dậy trong ngôi nhà trống trải đó ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chỉ là không biết Hứa Tắc đã bao giờ mơ một giấc mơ đẹp hay chưa. Lục Hách Dương lau nước mưa trên cằm của Hứa Tắc — cũng có thể là nước bọt, sau đó nói: "Đi thôi."

Hai mắt Hứa Tắc trống rỗng, vô thức liếm khóe miệng, đi theo Lục Hách Dương trở lại vỉa hè. Đi sánh vai nhau đến bên cạnh xe, bước chân của Hứa Tắc dừng lại, định đợi Lục Hách Dương lên xe rồi rời đi, nhưng Lục Hách Dương lại mở cửa ghế phó lái nói: "Lên xe."

"Tôi về một mình là được." Hứa Tắc nhìn cái tay đang cầm ô của Lục Hách Dương, cố gắng sắp xếp câu từ, "Muộn lắm rồi, cậu về đi."

"Lên xe." Lục Hách Dương lặp lại ngắn.

Sau đó Hứa Tắc vẫn lên xe, chiếc xe thay vì lái về phía trước thì lại quay đầu. Hứa Tắc ngồi cứng đờ trên ghế phó lái, quên thắt cả dây an toàn, trông có vẻ choáng váng.

Cả đoạn đường im lặng, chỉ có tiếng hạt mưa đập vào xe. Lái xe đến cửa nhà, Hứa Tắc tiếp tục ngây người mất một giây mới mở cửa xuống xe, cùng Lục Hách Dương đi vào cửa.

Phòng khách sáng trưng, ​​Hạ Uý và Cố Quân Trì đang ngồi trên ghế sofa ăn đồ ngọt, nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Hứa Tắc ướt sũng như chuột lột phía sau Lục Hách Dương, Hạ Uý ngạc nhiên: "Hứa Tắc?"

Bảo mẫu cũng ra khỏi phòng, Lục Hách Dương bảo bà nấu một bát canh gừng, sau đó dẫn Hứa Tắc lên lầu. Đôi mắt của Hạ Uý vẫn luôn dõi theo hai người bọn họ cho đến khi bọn họ bước vào phòng dành cho khách. Hạ Uý quay đầu qua hỏi Cố Quân Trì: "Có chuyện gì vậy, đây là chuyện gì thế này?"

Cố Quân Trì liếc hắn một cái, lười trả lời.

3

"Cậu đi tắm đi, trong phòng tắm có khăn tắm sạch." Lục Hách Dương nhấn công tắc mở nước nóng trong bồn tắm, "Tắm xong thì đợi trong phòng."

Không nghe thấy tiếng động, Lục Hách Dương quay đầu nhìn lại, Hứa Tắc vẫn đứng ở cửa thất thần, mái tóc đen ướt sũng rũ xuống trên trán, lúc cả hai nhìn nhau, đôi mắt kia lại rời đi nơi khác rất nhanh.

Lục Hách Dương đi tới, cong ngón trỏ tay phải, ấn mu bàn tay lên môi dưới có hơi sưng đỏ của Hứa Tắc, hỏi: "Nghe thấy chưa?"

Hứa Tắc gật đầu.

"Sao Hứa Tắc lại tới đây?" Lục Hách Dương vừa xuống lầu, Hạ Uý đã hỏi anh.

"Đến đưa đồ."

"Đưa cái gì? Quà sinh nhật hả?"

Lục Hách Dương không nói gì, Hạ Uý "wow" lên một tiếng: "Sao cậu ấy tốt thế, đánh đến mức đó rồi còn chạy đến đưa quà cho cậu."

2

Nhưng Hạ Uý đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói con người khi dầm mưa thì sắc mặt phải trắng bệch chứ, nhưng Hứa Tắc thì không, thậm chí còn đỏ hơn bình thường rất nhiều.

Chắc là do thi đấu. Hạ Uý nghĩ, đỏ lên là do vết thương gây ra.

4

Khoảng mười phút sau, canh gừng đã chuẩn bị xong, Lục Hách Dương bảo bảo mẫu về phòng nghỉ ngơi rồi tự mình bưng canh gừng đến phòng dành cho khách. Phòng tắm yên tĩnh, Lục Hách Dương gõ cửa: "Canh gừng ở trên bàn, nhớ uống."

Hứa Tắc "ừm" một tiếng.

Đến khi Lục Hách Dương xuống lầu lần nữa, Hạ Uý nói với thái độ kỳ vọng: "Hứa Tắc tắm xong chưa, khi nào thì xuống?"

"Cậu ấy sẽ không xuống đâu." Lục Hách Dương nói.

"?" Hạ Uý khó hiểu, "Tôi đặc biệt để lại đồ ngọt đây này, không xuống nữa là sao? Tôi còn muốn nói chuyện phiếm với cậu ấy."

Lục Hách Dương nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mưa sắp tạnh rồi."

Cố Quân Trì tắt game đi: "Hạ Uý, đi thôi."

6

"Hả?"

Đúng là có hơi muộn, Hạ Uý giằng co vài giây mới cùng Cố Quân Trì rời đi. Lục Hách Dương lên lầu về lại phòng mình, anh cũng dầm mưa, phải gội đầu tắm rửa.

Tóc khô được một nửa, Lục Hách Dương tắt máy sấy, đi đến ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó, sau đó mở cửa bước ra, đi đến cửa phòng dành cho khách.

Anh đưa tay lên gõ cửa, rất nhanh cánh cửa đã mở ra nhưng lại chỉ hé ra một khe hở khoảng chừng mười centimét. Hứa Tắc chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, có hơi thận trọng đứng sau cửa. Lục Hách Dương bảo cậu tắm xong thì ở trong phòng, thật ra câu này rất thừa, bởi vì về cơ bản Hứa Tắc cũng không có quần áo để mặc nên chỉ có thể ở trong phòng.

Hứa Tắc cúi đầu nhìn tay Lục Hách Dương xem có phải Lục Hách Dương giúp cậu lấy quần áo hay không. Cậu giống như một con thú bị ngược đãi sau khi bị bắt về, mang theo những vết thương, nhìn người từ khe hở trong lồng, ánh mắt tìm kiếm vừa im lặng vừa thận trọng.

Không có quần áo, tay Lục Hách Dương trống không. Hứa Tắc nhìn thấy tay Lục Hách Dương đặt lên nắm đấm cửa đẩy vào trong, Hứa Tắc lùi về phía sau một bước nhường chỗ. Lục Hách Dương không nói gì, Hứa Tắc cũng không hỏi.

2

Đây là nhà của Lục Hách Dương, Hứa Tắc luôn chuẩn bị sẵn sàng để nhận thông báo rời đi, chỉ cần Lục Hách Dương cho cậu mượn quần áo mặc — không cho mượn cũng không sao, cậu có thể mặc quần áo ướt trở về.

Cửa mở ra, Lục Hách Dương đi vào rồi vòng tay ra sau đóng cửa lại.

Hứa Tắc đứng đó, tóc vẫn chưa sấy, hai tay buông thõng. Ở giữa môi dưới của cậu có một vết cắn rất rõ ràng, hằn lên một vết máu đỏ tươi.

Cậu cảm thấy Lục Hách Dương đang dùng ánh mắt bình tĩnh như thường ngày nhìn mình, hơn nữa mình cũng giống như một tù nhân, dường như phải giải thích gì đó dưới ánh mắt này, ví dụ như tôi đã uống canh gừng rồi, bát cũng rửa rồi, nên trở về rồi, v.v... Chỉ là nghĩ sơ sơ trong lòng thôi, vẫn chưa nói ra.

Lúc đang định mở miệng nói chuyện thì Lục Hách Dương hơi cúi đầu đi tới gần cậu, Hứa Tắc tưởng rằng anh muốn nói gì đó nên định ngẩng đầu lên nghe theo bản năng. Cậu ngẩng đầu lên ở góc độ vừa phải, như thể dâng môi lên cho Lục Hách Dương, nếu như Hứa Tắc biết Lục Hách Dương tới để hôn mình có lẽ cậu đã không có dũng khí làm ra động tác này.

Cậu bị Lục Hách Dương đẩy vào tường, tấm lưng trần của cậu dán lên tường, lạnh đến mức Hứa Tắc rùng mình một cái. Cậu nghe thấy hơi thở của mình đột nhiên trở nên nặng nề, tay Lục Hách Dương từ sau eo di chuyển lên đến tận gáy cậu, không nặng không nhẹ nắm lấy.

... (còn tiếp)