Kỳ thi cuối kỳ kết thúc vào thứ sáu. Hôm nay là sinh nhật của Lục Hách Dương nhưng cả Lục Thừa Dự và Lục Thanh Mặc đều không thể thoát khỏi công việc của Chính phủ Liên minh, vì vậy bữa tiệc sinh nhật đã bị hoãn lại.
4
Sinh nhật của Lục Hách Dương đều không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà là một dịp xã giao trong giới chính trị, về bản chất không liên quan gì đến việc chúc mừng sinh nhật, bao gồm cả sinh nhật của Lục Thanh Mặc cũng có mục đích tương tự.
Quà sinh nhật nhận được rất nhiều, chất đống trên bàn, Lục Hách Dương vẫn giống như những năm trước, nhận quà từ bạn bè quen biết, từ chối quà từ những bạn cùng trường xa lạ. Tài xế đến lớp giúp anh cầm đồ mang theo một đống quà trở về, Lục Hách Dương ngồi xe của Hạ Uý, hai người cùng Cố Quân Trì đi ăn tối.
Đi ngang qua nhà để xe, Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn, xe đạp của Hứa Tắc không có ở đó, hẳn là ngay khi thi xong đã lập tức rời đi.
Sau khi chia tay ở bệnh viện vào tuần trước, Hứa Tắc vẫn như lần trước, ngày hôm sau đã xuất viện. Thế nhưng lần này cậu gửi một tin nhắn cho Lục Hách Dương, nói rằng mình không sao nữa rồi, đã thế còn làm một cú chuyển ngoặt vô cùng gượng gạo, nửa câu đầu còn đang nói "Cảm ơn cậu", nửa câu sau đã hỏi "Có thể gửi cho tôi địa chỉ nhà cậu được không? Không tiện cũng không sao."
Rất rõ ràng, cậu muốn gửi quà cho Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương không ngăn cản cậu, anh biết Hứa Tắc muốn làm việc này cho nên anh cũng không có ý định từ chối Hứa Tắc lần thứ hai. Lục Hách Dương gửi địa chỉ của khu biệt thự cho Hứa Tắc, nói rằng đồ chuyển phát sẽ được quản lý nhận và ký tên, sau đó mới đưa đến cho chủ hộ.
Mặc dù trên thực tế không phải là quản lý, mà là cảnh vệ.
Hứa Tắc lại trả lời cảm ơn một lần nữa, còn nói thi cuối kỳ cố lên.
"Rốt cuộc cậu có đi trại hè không?" Hạ Uý hỏi Cố Quân Trì.
"Lười đi." Cố Quân Trì nhìn điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên.
2
Trại hè do Chính phủ Liên minh tổ chức, mỗi mùa hè đều sẽ tổ chức, giống như trường dự bị, đại đa số con nhà quan chức hoặc gia đình giàu có đều có đủ tư cách đăng ký. Lục Hách Dương và Hạ Uý không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia, Cố Quân Trì luôn có mức độ tự do cao hơn, hắn không muốn đi cũng không ai làm gì được hắn.
"Đi đi, trước kia không phải bọn mình đều đi cùng nhau sao?" Hạ Uý dùng giọng điệu bi thương nói: "Cậu chủ Cố, cậu cho rằng sau này ba người bọn mình sẽ còn bao nhiêu duyên phận tụ họp thế này đây?"
Cố Quân Trì cuối cùng cũng nhướn mày: "Đi mười ngày tôi phải về."
"Cũng được nữa!"
Trong lúc dùng bữa tối, Lục Hách Dương liên tục nhận được mọi lời chúc sinh nhật khác nhau trên điện thoại. Sau bữa ăn, ba người họ đến quán bar, cùng đến với họ còn có với một nhóm alpha và omega khá thân thiết ở trường dự bị.
Là nhân vật chính tối nay nhưng Lục Hách Dương lại là người uống ít nhất, hầu như chỉ nhấp một ngụm.
Bọn họ chơi đến không quá muộn, hơn chín giờ đã kết thúc, sau khi những người khác rời đi, Hạ Uý đề xuất đến nhà Lục Hách Dương uống canh giải rượu và chơi bài.
YOU"LL ALSO LIKE
Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam - Tương Tử Bối by DongThien
Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam - Tương Tử Bối
116K
9K
Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam Tên gốc: 网恋翻车指南 Tác giả: Tương Tử Bối (酱子贝) Thể loại: Đam Mỹ, võng du, yêu qua mạng, 1×1, hài, HE Xếp chữ: Hân gocluoi.com
[Đam mỹ] Nỗi thống khổ của một pháo hôi công trọng sinh by JunoWhite
[Đam mỹ] Nỗi thống khổ của một pháo hôi công...
4.9K
354
Tiêu đề tự giải thích. Disclaimer: Các sự kiện chính được xây dựng từ thế giới đầu tiên trong "Kịch bản không phải như vậy". Khi bạn trọng sinh thành pháo hôi...
Tuyển tập tác giả - Tam Điểm Thanh Thủy - Ngược tàn tạ by arronjamine
Tuyển tập tác giả - Tam Điểm Thanh Thủy - Ng...
5.7K
242
Tác giả lâu năm, không tương quan với đời, yêu thích nam chủ bị thương, cực ái thân tình ngược tàn tạ vô lối rẽ. Với tiền đề cỡ đó, tạo nên cách viết và đặt tình huống b...
(end). dấu chấm câu - chanh cáp nhi by quanratxoan
(end). dấu chấm câu - chanh cáp nhi
203K
12.1K
Tác phẩm: Dấu chấm câu. Tác giả: Chanh Cáp Nhi. Thể loại: Hiện đại, HE, Niên hạ. Độ dài: 65 chương và 1 phiên ngoại. Nguồn: Tấn Giang. Bìa: Cảm ơn Củ Cải Nhỏ Xíu ~ Edito...
[Full] Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc by Kayume_Aku
[Full] Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
41.9K
1K
Tác giả: Hắc Sắc Cấm Dược Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Xuyên Không, Ngược Nguồn: pyvia.wordpress.com, alicesland.wordpress.com Trạng thái: Full Thể loại: Đam mỹ, xuyên...
(CHUYỄN VER) BÁC CHIẾN - THỢ SĂN SAU MÀN by nggvy_
(CHUYỄN VER) BÁC CHIẾN - THỢ SĂN SAU MÀN
20K
1.8K
Mục đích chuyễn ver vì muốn đọc truyện mình thích dưới góc nhìn cpl mình thích, và đăng lên đây để lưu đọc offline (sẽ viết nguồn ở phần giới thiệu). Mình đọc xong nhanh...
Siêu sao, tính cái gì! (Danmei) by auduonghat
Siêu sao, tính cái gì! (Danmei)
108K
1.5K
Siêu sao, tính cái gì?! Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: đam mỹ, hiện đại, minh tinh, trọng sinh, trung khuyển công nữ vương thụ Cặp đôi: Tiếu Kỳ Thậm x Đan Á Đồng...
Trên đường trở về trời bắt đầu mưa, Lục Hách Dương là người lái xe, suy cho cùng anh còn chưa uống tới 3 mililít. Lục Hách Dương vẫn không thích nói chuyện khi lái xe như mọi khi, thế nhưng Hạ Uý lại cảm thấy trạng thái của anh trong suốt tối nay có gì đó không đúng lắm, lộ ra một loại cảm giác không mấy hứng thú.
Được thôi, trước đây cũng như vậy, dường như Lục Hách Dương chưa bao giờ có một sinh nhật thật sự vui vẻ, suy cho cùng cũng ít khi có người vẫn có thể tận hưởng được khi sinh nhật của mình được tổ chức như một cuộc họp chính trị kinh doanh.
Thế nhưng hôm nay rõ ràng chỉ đơn thuần là một cuộc tụ tập của bạn bè, không biết vì sao Lục Hách Dương lại không có hứng.
"Làm sao mà không vui thế?" Hạ Uý dựa vào sau lưng ghế lái ghé lại gần Lục Hách Dương, "Năm nay omega kia không tới chúc mừng sinh nhật cậu nên khó chịu sao?"
6
Lục Hách Dương vẫn không nói chuyện, Cố Quân Trì túm lấy cổ áo Hạ Uý, kéo hắn về lại chỗ ngồi: "Đừng phiền nữa."
Về đến nhà, trong phòng khách có rất nhiều đồ chuyển phát nhanh, cái lớn nhất là của Lâm Ngung Miên gửi đến, là một bộ trang bị nhảy dù hoàn chỉnh. Lục Hách Dương nhặt những món đồ chuyển phát nhanh khác, không mở ra mà chỉ nhìn vào phiếu chuyển phát nhanh.
Bảo mẫu đã chuẩn bị xong canh giải rượu mang tới, Lục Hách Dương đặt món chuyển phát nhanh cuối cùng xuống rồi ngồi lên ghế sofa. Hạ Uý chọn một bộ phim ngẫu nhiên làm nhạc nền, vừa xào bài vừa nghĩ đến điều gì đó: "Này Hách Dương, tại sao hôm nay cậu không rủ Hứa Tắc?"
"Tại sao phải rủ cậu ấy?" Lục Hách Dương húp một ngụm canh hỏi.
1
"Không phải hai cậu thân lắm à?" Hạ Uý bắt đầu chia bài, đồng thời cũng gian lận, hắn uống quá chén nên không ý thức được hành vi của mình lộ liễu như thế nào. "Thần kỳ thật á, hai người các cậu thế mà lại thân được. Thành thật mà nói, nếu Hứa Tắc là omega thì sẽ là một trong... những hình mẫu yêu thích của tôi."
4
Hình mẫu lý tưởng của Hạ Uý cực kỳ không cố định, đủ hình đủ dạng, hắn có điều kiện tốt và ngoại hình đẹp, không cần chủ động cũng có thể thu hút được những omega có hứng thú, Trì Gia Hàn có thể xem là cái đinh đầu tiên mà hắn gặp phải.
Cố Quân Trì ăn trái cây không nói lời nào, Lục Hách Dương nhìn quân bài trong tay, một lúc sau rút ra một lá ném ra ngoài.
"Điên rồi à, lá đầu tiên mà ra số to vậy!" Hạ Uý la lên, "Không muốn chơi thì đừng chơi, làm ơn hãy có chút tinh thần của trò chơi đi!"
Hứa Tắc ra khỏi tàu điện ngầm, đi được một lúc thì trời bắt đầu mưa nhưng xung quanh không có cửa hàng tiện lợi nào. Trong khu biệt thự mà cậu chỉ nghe nói trên tin tức, trên đường đi không có toà nhà nào khác, chỉ có những con đường rộng thênh thang và cây cối mọc lên san sát.
Cơn mưa tạt vào cơ thể đến mức da có hơi đau. Hứa Tắc chạy trong mưa hai mươi phút trước khi đến phòng cảnh vệ. Lúc đến gần, đèn cảm ứng bật sáng, Hứa Tắc nhìn thấy một cảnh vệ mặc quân phục đứng dưới tán cây bên ngoài cửa phòng an ninh với tư thế thẳng tắp của một quân nhân.
Một cảnh vệ khác cầm ô mở cửa đi ra, ánh mắt quan sát Hứa Tắc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt cậu hỏi: "Xin hỏi có việc gì vậy?"
"Đến đưa đồ." Hứa Tắc dùng mu bàn tay lau mặt.
"Có hẹn trước chưa?"
"Chưa."
"Vậy thì phải liên hệ với chủ nhà cậu muốn thăm."
Hứa Tắc lắc đầu: "Tôi để đồ ở đây là được."
"Được, vào trong đăng ký đi."
Hứa Tắc bước vào phòng cảnh vệ, lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, suốt đường đi cậu vẫn luôn che chắn nhưng chiếc hộp vẫn không tránh khỏi bị ướt. Sau khi cảnh vệ nhận lấy thì mở ra để kiểm tra, sau đó bảo Hứa Tắc điền vào biểu mẫu. Hứa Tắc viết tên của Lục Hách Dương xuống, đồng thời ký tên và để lại số điện thoại của mình.
Cậu nói cảm ơn với cảnh vệ rồi rời đi rất nhanh, lại lao vào màn mưa một lần nữa. Nếu có thể thì đương nhiên Hứa Tắc muốn tự tay đưa đồ cho Lục Hách Dương, nhưng hiện tại Lục Hách Dương hẳn là vẫn đang ăn sinh nhật, việc mình có thể làm chính là đưa quà trước mười hai giờ.
Sau khi Hứa Tắc rời đi, cảnh vệ cầm điện thoại lên bấm số, thế nhưng trước mặt lại hiện lên khuôn mặt của alpha vừa rồi, trẻ trung, trắng trẻo, trên khóe miệng và má có vết thương rất rõ ràng.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, bảo mẫu nghe thấy thì lập tức ra khỏi phòng, Lục Hách Dương vừa vặn ở bên cạnh bàn trà nên tiện tay nhấc lên trước.
"Chào ngài, đây là phòng cảnh vệ."
"Xin chào."
"Cậu Lục phải không? Vừa rồi có người để lại đồ cho ngài, ngài xem xem bây giờ có cần đưa qua không?"
Một tay Lục Hách Dương kẹp lá bài, nhẹ nhàng ấn lên bàn, hỏi: "Xin hỏi là ai đưa đến vậy?"
"Tên là Hứa Tắc."
"Bây giờ cậu ấy ở đâu?"
"Đã đi rồi, đi được chưa quá một phút."
"Được, cảm ơn, tôi tự qua lấy là được rồi."
Cúp điện thoại, Lục Hách Dương giơ tay với bảo mẫu, ra hiệu bà về phòng nghỉ ngơi. Sau đó, Lục Hách Dương đặt lá bài xuống, đứng dậy: "Hạ Uý, cho tôi mượn xe một lát."
"Ơ." Hạ Uý đưa chìa khóa qua mới phản ứng lại, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Sẽ quay lại nhanh thôi."
Lục Hách Dương bước ra khỏi cửa, anh vừa cầm ô lại lái xe của Hạ Uý, rất có hiệu quả làm vệ sĩ không nhận ra, lái được một lúc nhưng cũng không có ai theo sau.
Lái xe từ nhà đến phòng cảnh vệ mất khoảng mười phút, Lục Hách Dương dừng ở ngoài cổng, hạ kính xe xuống, cảnh vệ cầm ô đi ra đưa đồ cho anh. Lục Hách Dương nói một tiếng cảm ơn nhưng không quay lại mà tiếp tục lái xe ra ngoài.
1
Trời mưa rất to, cho dù có cầm ô cũng sẽ bị ướt, huống hồ gì Hứa Tắc cũng chưa chắc sẽ mang theo ô.
Không phải là chưa chắc, mà là chắc chắn không mang ô. Ba bốn phút sau, Lục Hách Dương nhìn thấy bóng người bên đường, giống như đóa bồ công anh trôi đi trong cơn mưa đen kịt vô biên.
Hứa Tắc đội mưa chạy về phía trước, may mắn là tối nay không có sấm sét. Cậu không buồn dù chỉ một chút, cũng không luyến tiếc vì cậu đã tặng quà sinh nhật cho Lục Hách Dương rồi. Tuần này xảy ra một vài chuyện tốt, hai khoản trợ cấp mà cậu xin hơn một năm vẫn chưa được đưa xuống, không ngờ mấy ngày trước lại đến mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, còn nhiều hơn cả mong đợi. Kỳ thi cuối kỳ cũng trôi qua thuận lợi, không biết liệu có cơ hội nhận được học bổng hay không.
2
Một chiếc xe dừng ở phía trước hai mét, Hứa Tắc cũng không bị cắt ngang, bước chân vẫn vội vàng, cho đến khi cửa xe mở ra, alpha cầm ô xuống xe, gọi cậu: "Hứa Tắc."
Tiếng mưa rất lớn thế nhưng Hứa Tắc lại nghe rất rõ ràng. Cậu đột nhiên dừng lại, trong lúc thở hổn hển suýt chút nữa bị sặc nước mưa.
Lục Hách Dương đi về phía cậu, Hứa Tắc đứng dưới đèn đường, vết thương trên mặt được chiếu lên vô cùng rõ ràng.
Mưa trong thành phố vẫn không ngớt nhưng cơn mưa xung quanh Hứa Tắc đã tạnh. Chiếc ô kia được che lên đầu, Hứa Tắc lau nước trên mặt, nhìn Lục Hách Dương, mở miệng, thế nhưng lại không nói gì. Cậu ăn nói vụng về, lúc đối diện ngay cả câu chúc mừng sinh nhật cũng không nói ra được.
"Lại thi đấu nữa sao?" Lục Hách Dương hỏi cậu.
"Hôm nay có võ sĩ không tới được, tôi đi thay một trận." Giọng nói của Lục Hách Dương có chút lạnh lùng, Hứa Tắc có cảm giác áp lực khó hiểu, cậu giải thích: "Không nghiêm trọng, chỉ là trông có vẻ hơi đau thôi."
Cậu vốn dĩ không định đi nhưng một võ sĩ nói với Hứa Tắc rằng dạo này Đường Phi Dịch có lẽ sẽ không đến vì gân tay bị người ta chặt đứt rồi, mấy ngày nay còn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào, không biết bây giờ đang phát dại ở đâu. Đây là nhược điểm của việc có quá nhiều kẻ thù.
8
"Cậu tới chỉ là để đưa cái này thôi sao?" Lục Hách Dương cầm cái hộp nhỏ hỏi.
Hứa Tắc gật đầu.
Đánh quyền anh xong mặt mũi bầm dập, cả người đầy thương tích, còn phải đội mưa đi tặng quà sinh nhật, đến nơi cũng không biết gọi điện thoại hay gửi tin nhắn mà chỉ biết lẳng lặng bỏ đi, một người vừa cố chấp vừa ngu ngốc như vậy.
"Có hơi qua loa, là tôi tự làm." Hứa Tắc cẩn thận mở nắp ra, "Nếu như cậu không thích có thể đặt ở góc nào cũng được, sẽ không chiếm chỗ."
Bên trong hộp đặt một mặt dây chuyền bằng bạc, với một đường uốn cong duy nhất, vừa cong vừa có hình lập thể, toát lên một chút cảm giác nghệ thuật.
Hứa Tắc cũng muốn dành những điều tốt nhất cho Lục Hách Dương nhưng đáng tiếc là cái gì cậu cũng không có, chỉ có thể nấu chảy chiếc vòng tay cậu đeo khi còn nhỏ làm thành mặt dây chuyền. Từ lúc biết tháng sinh nhật của Lục Hách Dương, cậu đã bắt tay vào làm rồi, xin ông chủ của tiệm vàng nhỏ gần khu dân cư dạy cho cách làm và dành thời gian ra để hoàn thành từng chút một.
9
"Có thể treo làm móc chìa khóa." Hứa Tắc suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. Thật ra làm dây chuyền hoặc vòng tay sẽ càng thích hợp hơn, nhưng Hứa Tắc không tham vọng Lục Hách Dương sẽ đeo nó lên người.
Lục Hách Dương vẫn luôn không mở miệng, Hứa Tắc có hơi căng thẳng, có hơi áy náy, nghĩ rằng có lẽ mình đã làm gián đoạn bữa tiệc của Lục Hách Dương với bạn bè. Cậu cảm thấy mình nên quyết đoán và dứt khoát hơn một chút, nói hết những gì cần nói để không làm lãng phí thời gian của Lục Hách Dương.
"Cơ hội thứ hai." Mưa làm ướt chiếc áo phông, dán sát vào người trở nên lành lạnh, Hứa Tắc khó khăn cười với Lục Hách Dương, "Hy vọng sau này cậu sẽ luôn vui vẻ, bình an."
17
Cơ hội mà Lục Hách Dương cho cậu vẫn còn lại hai lần, Hứa Tắc quyết định sử dụng cơ hội thứ hai để ước một điều ước. Cơ hội quý giá như vậy, dùng để ước nhất định sẽ rất linh.
Cậu không muốn chỉ chúc Lục Hách Dương sinh nhật lần thứ 17 vui vẻ, cậu hy vọng rằng Lục Hách Dương mỗi ngày đều vui vẻ.
Lục Hách Dương vẫn im lặng, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của chiếc ô, đôi mắt cũng mờ mịt không rõ. Hứa Tắc cầm cán ô, đẩy về phía Lục Hách Dương một chút để tránh cho anh bị dính mưa. Sau đó Hứa Tắc buông tay ra, nói: "Tôi đi trước đây."
Cậu bước sang một bên, cọ qua vai Lục Hách Dương, muốn một mình tiếp tục chạy về phía con đường mưa.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Hứa Tắc ngẩn người quay đầu lại, cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một lực kéo sang một bên. Hứa Tắc cảm thấy rằng mình đã đạp lên một bãi cỏ, cậu bị đẩy lùi lại cho đến khi lưng đè lên thân cây ẩm ướt.
Một đám mây bay qua —— không phải mây, không có mây nào mà thấp như vậy, là ô của Lục Hách Dương. Chiếc ô giam cậu và Lục Hách Dương ở bên trong giống như một cây nấm khổng lồ. Tầm nhìn bị mưa làm mờ đi, Hứa Tắc chớp mắt, cậu ngửi thấy mùi cỏ, lại ngửi thấy mùi pheromone của Lục Hách Dương —— không chỉ là ngửi được nữa, mà còn nếm được.
1
Ngay lúc này, Hứa Tắc nghe thấy tiếng sấm.
Sau vài giây cậu mới nhận ra, đó không phải là tiếng sấm mà là tiếng tim cậu đang đập.