Lúc ấy cậu nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu cậu dán miếng cách mùi từ trước có lẽ sẽ không té xỉu ở sân vận động bởi vì pheromone của Alpha quá nồng, cũng có thể được nói chuyện cùng Hạ Đình sớm hơn.
—— Nhưng mà cũng khó nói, dù gì thì Hạ Đình cũng ghét Beta đến vậy.
Việc học năm 12 bận rộn, Từ Duyên cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi chạy đến Tây đại. Lần đầu tiên cậu hỏi thăm Từ Mính chuyện của Hạ Đình, Từ Mính tỏ ra muốn nói lại thôi, cuối cùng khuyên bảo cậu đừng đi trêu chọc Hạ Đình.
Đoạn thời gian đó Từ Mính trông chừng cậu rất kỹ, đón đưa Từ Duyên đi học tan học, hoàn toàn không có không gian riêng tư, cho nên cậu đành phải tốn chút tiền mua tin tức của Hạ Đình.
Từ Duyên biết, Alpha trời sinh rất dễ có cảm tình với Omega. Beta quá bình thường, đã không có pheromone ngọt ngào càng không có ngoại hình ưu việt như Omega, muốn được Alpha chú ý hoặc ưu ái đều là chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ảo tưởng của nam sinh trung học lúc mới bắt đầu biết yêu.
Điều thật sự đánh bại Từ Duyên chính là tin đồn “Hạ Đình ghét cay ghét đắng Beta”.
Sau khi gian nan đậu được đại học Tây Cảng, ngày đầu tiên báo danh Từ Duyên liền nghe được đủ loại tin sốt dẻo của các nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
Hơn ba giờ sáng, Từ Duyên thức dậy từ trong cảnh mơ vặt vãnh lộn xộn, cậu mở to mắt ngơ ngác nằm trong căn phòng thiếu ánh sáng.
Từ Duyên vốn không tin Hạ Đình sẽ đùa bỡn tình cảm người khác, sẽ lừa Beta toàn tâm toàn ý với hắn lên tầng thượng, dụ người ta cởi sạch quần áo rồi cầm quần áo đi. Mặc cho người kia trần truồng tại chỗ, mặc kệ người nọ có bị cười nhạo hoặc xâm phạm hay không. Từ Duyên nghĩ quàng nghĩ xiên trong nắng sớm lờ mờ, không biết qua bao lâu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Từ Mính nói với cậu, việc đó thật sự đã xảy ra, lại còn là việc mới ba bốn tháng trước.
Dường như sợ Từ Duyên còn chưa tin mình, Từ Mính lập tức cho Từ Duyên nhìn mấy tấm ảnh chụp Beta kia không một mảnh vải che thân nấp ở ven tường, trước vẻ mặt khó tin của Từ Duyên hắn lại tìm một đoạn ghi âm ngắn từ máy truyền tin. Từ Duyên còn chưa kịp thoát khỏi kinh hoàng khó tả, Hạ Đình đang trông mong nhìn cậu ngay lập tức mếu máo, ủn mặt vào cổ cậu, lẩm bẩm gọi: “Mình ơi”.
Từ Duyên đã từng xem video Hạ Đình tham gia thi hùng biện, chủ trì tiệc tối vườn trường, bởi vậy ghi âm vừa mở cậu đã nhận ra đó là giọng của Hạ Đình. Kỳ mẫn cảm… Theo miêu tả trong sách giáo khoa sinh lý, kỳ mẫn cảm của Alpha thường đến sau hai mươi tám tuổi, chu kỳ phát tác là nửa năm một lần. Mà độ dài của kỳ mẫn cảm có quan hệ mật thiết với cấp bậc của Alpha, Alpha cấp bậc càng cao kỳ mẫn cảm càng dài.
Âm thanh Hạ Đình rất nhẹ, và cũng rất lạnh nhạt: “Tôi ghét nhất loại Beta như cậu.”
Lương Khúc thoáng dừng một chút lại bổ sung: “Liều thuốc có hơi lớn. Lúc trên đường đã cho ngài Hạ thuốc pha loãng nhưng chỉ có tác dụng trấn an cực kỳ ngắn ngủi. Bây giờ không còn biện pháp nào khác, chỉ có cách ở bên cạnh bạn đời mới có thể khiến Alpha có được cảm giác an toàn.”
Đêm đó Từ Duyên nắm máy truyền tin của Từ Mính, phát đi phát lại câu nói kia như tự hành hạ bản thân mình, đầu óc choáng váng mà nghĩ, cậu thích một người vĩnh viễn không thích cậu, lại nghĩ, cậu đã rất nỗ lực để thi đậu vào Tây đại, nhưng xem ra vẫn không thể đến gần Hạ Đình được nữa. Sau khi gian nan đậu được đại học Tây Cảng, ngày đầu tiên báo danh Từ Duyên liền nghe được đủ loại tin sốt dẻo của các nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
Từ Mính rất hiểu Từ Duyên. Từ Duyên có đôi khi sẽ sinh ra một ít dũng khí khó hiểu, nhưng đa số thời gian cậu càng yếu đuối và thiếu tự tin. Cho dù thỉnh thoảng có khả năng đấu đá lung tung nhưng chỉ cần đúng lúc đả kích tinh thần của cậu, Từ Duyên nhát gan sẽ nhanh chóng thu mình vào vỏ ốc.
Cho nên hắn cảnh cáo Từ Duyên đừng đi trêu chọc Hạ Đình, Từ Duyên bèn ngoan ngoãn nghe lời. Dù lúc Hạ Đình đến nhà chơi khó tránh khỏi gặp mặt Từ Duyên, Từ Duyên cũng sẽ hệt như con thỏ hoảng sợ, ngay lập tức chạy trốn thật xa. Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại hai tiếng hít thở với tần suất khác nhau. Từ Duyên bị những cái hôn tỉ mỉ nóng bỏng rơi trên cần cổ làm cho ngứa ngáy, cậu vô thức trốn về sau nhưng đôi môi Hạ Đình rất nhanh lại đuổi tới, còn giơ tay đặt sau gáy cậu, chẳng chờ ai nói đã ấn cậu vào lồng ngực mình.
…
Nồng độ pheromone gia tăng đột ngột khiến Từ Duyên sợ hãi. Giờ phút này nhìn Hạ Đình trông có vẻ rất dễ tổn thương, nhưng trên thực tế cảm giác còn áp bức hơn so với ngày thường.
Hơn ba giờ sáng, Từ Duyên thức dậy từ trong cảnh mơ vặt vãnh lộn xộn, cậu mở to mắt ngơ ngác nằm trong căn phòng thiếu ánh sáng. Từ Duyên đã từng xem video Hạ Đình tham gia thi hùng biện, chủ trì tiệc tối vườn trường, bởi vậy ghi âm vừa mở cậu đã nhận ra đó là giọng của Hạ Đình.
Cậu nhớ tới hai năm trước khi di dân, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Hạ Đình ở nhà, cảm thấy giữa mình và Hạ Đình có lẽ thật sự không duyên cũng chẳng phận. Sau khi Hạ Đình tốt nghiệp đại học, ngoại trừ lúc hắn đến Từ gia làm khách thì dường như cậu chưa từng gặp được hắn ở bên ngoài.
Chẳng qua, dù có nhìn thấy Hạ Đình Từ Duyên cũng chỉ dám nhìn từ xa xa, nếu thật sự gặp được ở bên ngoài, chỉ sợ Từ Duyên còn không dám ngẩng đầu lên. Nhưng lúc này Hạ Đình lại liều lĩnh mặc kệ tất thảy ôm chặt lấy cậu, dán mặt vào sau gáy Từ Duyên, giống như một con vật to lớn nào đó, ôm cậu ngửi ngửi không ngừng.
Tuy rằng không thể ngăn được niềm yêu thích và để ý Hạ Đình, nhưng cũng không ảnh hưởng cậu đồng thời sinh lòng sợ hãi Hạ Đình. Quá bá đạo. Từ Duyên cảm thấy tầm mắt biến đen, còn chưa kịp thả lỏng đã bị ai đó nhào tới đột ngột ôm chầm lấy, mùi đào ngào ngạt cũng lập tức vây chặt Từ Duyên.
Từ Duyên mỗi ngày đều ù ù cạc cạc, trên thực tế cậu luôn lo lắng đến một lúc nào đó Hạ Đình sẽ chán ghét mình, sau khi chán rồi liệu có đối xử với cậu như cách hắn đối xử với Beta trước kia hay không…
Từ Duyên không cách nào ngăn được bản thân suy nghĩ miên man, bởi vậy đến tối cậu thường hay ngủ không yên.
Quản gia Trình nói Hạ Đình đi công tác một tuần, nhưng thật ra Hạ Đình đã chín ngày không về. Buổi chiều lúc Từ Duyên xem tin tức giải trí, Hạ Đình chưa về nhà xuất hiện trên TV, người nắm tay hắn cùng xuất hiện trước ống kính là nữ minh tinh Triệu Khinh Lộ rất nổi tiếng trong hai năm nay. Từ Duyên vốn không tin Hạ Đình sẽ đùa bỡn tình cảm người khác, sẽ lừa Beta toàn tâm toàn ý với hắn lên tầng thượng, dụ người ta cởi sạch quần áo rồi cầm quần áo đi. Mặc cho người kia trần truồng tại chỗ, mặc kệ người nọ có bị cười nhạo hoặc xâm phạm hay không.
MC trong bản tin đang suy đoán quan hệ của hai người Đình Triệu, cũng liên tục khen ngợi tướng mạo của hai người, gia thế vô cùng môn đăng hộ đối. Từ Duyên nghe thấy MC khen ngợi Triệu Khinh Lộ là “đóa hồng nhân gian”, bỗng nhiên nhớ tới mùi hoa hồng thơm nức trên người Hạ Đình ngày ấy. Âm thanh Hạ Đình rất nhẹ, và cũng rất lạnh nhạt: “Tôi ghét nhất loại Beta như cậu.”
Chỉ có pheromone của Omega mới có thể dính lên người Alpha, dù Từ Duyên là Beta thì cũng không đến nỗi không biết được những thường thức cơ bản này.
Mà Triệu Khinh Lộ vừa hay là Omega—— Quản gia Trình nói Hạ Đình đi công tác một tuần, nhưng thật ra Hạ Đình đã chín ngày không về. Buổi chiều lúc Từ Duyên xem tin tức giải trí, Hạ Đình chưa về nhà xuất hiện trên TV, người nắm tay hắn cùng xuất hiện trước ống kính là nữ minh tinh Triệu Khinh Lộ rất nổi tiếng trong hai năm nay.
Vậy nên ngày đó Hạ Đình đi gặp Triệu Khinh Lộ sao? Bọn họ hôn nhau sao? Hay còn nhiều hơn cả hôn môi? Bị Hạ Đình vô cớ trừng mắt, Lương Khúc vô thức lùi về sau một bước, thở dài một tiếng: “Rượu trong yến tiệc có vấn đề. Bên trong rượu ngài Hạ uống bị người khác trộn chất xúc tác.”
Bọn họ đang hẹn hò sao? Vậy sẽ kết hôn đúng không? Khi nào sẽ kết hôn đây? Lương Khúc phức tạp nhìn Từ Duyên, lại không kìm được nhìn sang Hạ Đình đang ôm cậu trong ngực, không ngừng nỉ non “Mình ơi” mấy lần, bình tĩnh máy móc trần thuật với Từ Duyên: “Nhưng mà ngay từ đầu ngài Hạ đã dặn dò chúng tôi đưa ngài ấy về đây.”
Từ Duyên tưởng tượng không ngừng, thậm chí còn bắt đầu tò mò liệu Hạ Đình kết hôn có gửi thiệp mời cho cậu không. Nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân mình nực cười, thân phận của cậu là gì, chẳng qua là món đồ chơi Hạ Đình dùng tiền mua về tiêu khiển, cớ gì Hạ Đình phải gửi thiệp mời cho cậu chứ? Tuy rằng không thể ngăn được niềm yêu thích và để ý Hạ Đình, nhưng cũng không ảnh hưởng cậu đồng thời sinh lòng sợ hãi Hạ Đình.
……
Từ Duyên nghĩ quàng nghĩ xiên trong nắng sớm lờ mờ, không biết qua bao lâu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Đình trở về vào ngày hôm sau.
Khi đó Từ Duyên đang phơi nắng trong hoa viên, quản gia Trình đột nhiên vội vã chạy tới, không nói hai lời đã đoạt lấy xe lăn trong tay Abdul, trực tiếp đẩy Từ Duyên vào nhà. Từ Mính rất hiểu Từ Duyên. Từ Duyên có đôi khi sẽ sinh ra một ít dũng khí khó hiểu, nhưng đa số thời gian cậu càng yếu đuối và thiếu tự tin. Cho dù thỉnh thoảng có khả năng đấu đá lung tung nhưng chỉ cần đúng lúc đả kích tinh thần của cậu, Từ Duyên nhát gan sẽ nhanh chóng thu mình vào vỏ ốc.
Từ Duyên vừa tiến vào đã bị mùi pheromone ập thẳng vào mặt khiến đầu óc choáng váng, tim đập mạnh. Ngay cả khi Hạ Đình “đánh dấu” cậu cũng chưa từng phóng ra pheromone nồng độ cao như vậy. Chỉ là kỳ mẫn cảm của Alpha thôi.” Giọng điệu Lương Khúc đều đều: “Cậu đừng lo lắng.”
——Quá bá đạo. Từ Duyên cảm thấy tầm mắt biến đen, còn chưa kịp thả lỏng đã bị ai đó nhào tới đột ngột ôm chầm lấy, mùi đào ngào ngạt cũng lập tức vây chặt Từ Duyên.
Nếu cậu nhớ không lầm thì trước khi quản gia Trình đẩy cửa kính ra, từ đằng xa cậu đã trông thấy ba bốn người mặc tây trang giày da đứng trong phòng khách.
Nhưng lúc này Hạ Đình lại liều lĩnh mặc kệ tất thảy ôm chặt lấy cậu, dán mặt vào sau gáy Từ Duyên, giống như một con vật to lớn nào đó, ôm cậu ngửi ngửi không ngừng.
Từ Duyên định thần lại, cả khuôn mặt đỏ bừng, còn chưa kịp đẩy Hạ Đình ra đã bị hắn bế lên, hai người cùng nhau ngã xuống sô pha bằng da mềm mại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Đêm đó Từ Duyên nắm máy truyền tin của Từ Mính, phát đi phát lại câu nói kia như tự hành hạ bản thân mình, đầu óc choáng váng mà nghĩ, cậu thích một người vĩnh viễn không thích cậu, lại nghĩ, cậu đã rất nỗ lực để thi đậu vào Tây đại, nhưng xem ra vẫn không thể đến gần Hạ Đình được nữa.
“Hạ, Hạ Đình!” Từ Duyên vừa căng thẳng vừa thẹn thùng đỏ mặt thấp giọng gọi hắn, lại giơ tay đẩy bờ vai hắn. Cậu vừa mới thoáng dùng lực đã nghe thấy một tiếng khóc nức nở tủi thân vang lên, Từ Duyên cúi đầu nhìn xuống liền đối diện với hốc mắt đỏ ướt át của Hạ Đình.
Mà khuôn mặt chỉ có vẻ cao cao tại thượng trong trí nhớ của Từ Duyên, giờ đây lại tràn ngập đáng thương và ỷ lại. Đều là Alpha, bác sĩ Lương Khúc vô cùng hiểu và quen với cảnh tượng trước mắt, hắn đặt xuống dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị từ trước, nói câu “Vậy làm phiền cậu chăm sóc ngài Hạ” xong, không đợi Từ Duyên tỏ thái độ đã cùng với hai vị nhân viên tham gia yến tiệc với Hạ Đình theo sau quản gia Trình rời đi.
Từ Duyên còn chưa kịp thoát khỏi kinh hoàng khó tả, Hạ Đình đang trông mong nhìn cậu ngay lập tức mếu máo, ủn mặt vào cổ cậu, lẩm bẩm gọi: “Mình ơi”.
Hạ Đình tiết ra pheromone chẳng chút kiềm chế, Từ Duyên mềm nhũn cả người bị hắn ôm thật chặt, mấy ánh mắt bên cạnh thật sự khiến người khác xấu hổ, Từ Duyên đành phải chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn qua phía ba vị khách chẳng biết đã đeo lên khẩu trang ngăn cách pheromone từ lúc nào. Xin chào cậu Từ, Người cao nhất gật đầu với cậu: “Tôi là bác sĩ gia đình của ngài Hạ, Lương Khúc.
“Xin chào cậu Từ,” Người cao nhất gật đầu với cậu: “Tôi là bác sĩ gia đình của ngài Hạ, Lương Khúc.”
Từ Duyên có chút không chịu được Hạ Đình thân mật không coi ai ra gì, cũng cảm nhận được có điều kỳ lạ, cậu đỏ mặt lắp bắp hỏi: “Bác sĩ Lương, anh ấy… có chuyện gì vậy?” Hạ Đình tiết ra pheromone chẳng chút kiềm chế, Từ Duyên mềm nhũn cả người bị hắn ôm thật chặt, mấy ánh mắt bên cạnh thật sự khiến người khác xấu hổ, Từ Duyên đành phải chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn qua phía ba vị khách chẳng biết đã đeo lên khẩu trang ngăn cách pheromone từ lúc nào.
“Chỉ là kỳ mẫn cảm của Alpha thôi.” Giọng điệu Lương Khúc đều đều: “Cậu đừng lo lắng.”
Cậu đè xuống hổ thẹn trong lòng, trả lời Lương Khúc: “Chẳng phải… tìm Omega của anh ấy thì thích hợp hơn sao? Tôi, thật ra tôi, không phải bạn đời của ngài Hạ.”
Kỳ mẫn cảm… Theo miêu tả trong sách giáo khoa sinh lý, kỳ mẫn cảm của Alpha thường đến sau hai mươi tám tuổi, chu kỳ phát tác là nửa năm một lần. Mà độ dài của kỳ mẫn cảm có quan hệ mật thiết với cấp bậc của Alpha, Alpha cấp bậc càng cao kỳ mẫn cảm càng dài.
Kỳ mẫn của Alpha bình thường dao động từ hai đến bốn ngày. Mà Alpha cấp S như Hạ Đình thường kéo dài suốt cả tuần.
“Sao kỳ mẫn cảm của anh ấy lại…” Từ Duyên lên tiếng hỏi, Hạ Đình dường như rất bất mãn với việc cậu nói chuyện với người khác, lại dùng ánh mắt tủi thân đáng thương nhìn cậu. Từ Duyên đành phải căng da đầu khẽ vỗ lưng dỗ dành hắn, tiếp tục nói: “Đến sớm vậy?”
Bị Hạ Đình vô cớ trừng mắt, Lương Khúc vô thức lùi về sau một bước, thở dài một tiếng: “Rượu trong yến tiệc có vấn đề. Bên trong rượu ngài Hạ uống bị người khác trộn chất xúc tác.”
Từ Duyên vẫn tự biết thân biết phận, cũng hiểu rõ đối với Alpha trong thời kỳ này thì Omega mềm mại ngọt ngào mới là lựa chọn tối ưu nhất.
Lương Khúc thoáng dừng một chút lại bổ sung: “Liều thuốc có hơi lớn. Lúc trên đường đã cho ngài Hạ thuốc pha loãng nhưng chỉ có tác dụng trấn an cực kỳ ngắn ngủi. Bây giờ không còn biện pháp nào khác, chỉ có cách ở bên cạnh bạn đời mới có thể khiến Alpha có được cảm giác an toàn.”
Bạn đời… không đợi Từ Duyên tỏ thái độ đã cùng với hai vị nhân viên tham gia yến tiệc với Hạ Đình theo sau quản gia Trình rời đi.
Từ Duyên vẫn tự biết thân biết phận, cũng hiểu rõ đối với Alpha trong thời kỳ này thì Omega mềm mại ngọt ngào mới là lựa chọn tối ưu nhất.
Cậu đè xuống hổ thẹn trong lòng, trả lời Lương Khúc: “Chẳng phải… tìm Omega của anh ấy thì thích hợp hơn sao? Tôi, thật ra tôi, không phải bạn đời của ngài Hạ.”
Lương Khúc phức tạp nhìn Từ Duyên, lại không kìm được nhìn sang Hạ Đình đang ôm cậu trong ngực, không ngừng nỉ non “Mình ơi” mấy lần, bình tĩnh máy móc trần thuật với Từ Duyên: “Nhưng mà ngay từ đầu ngài Hạ đã dặn dò chúng tôi đưa ngài ấy về đây.”
Từ Duyên lùi về sau một chút định thương lượng với Hạ Đình, nhưng dương v*t không biết cứng ngắc từ khi nào của Hạ Đình chẳng kiêng nể gì mà chọt trên mông cậu, lúc đầu óc Từ Duyên trở nên trống rỗng hắn bèn không biết xấu hổ mà cọ xát vào cánh mông mềm mại đầy đặn của cậu.
Đều là Alpha, bác sĩ Lương Khúc vô cùng hiểu và quen với cảnh tượng trước mắt, hắn đặt xuống dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị từ trước, nói câu “Vậy làm phiền cậu chăm sóc ngài Hạ” xong, không đợi Từ Duyên tỏ thái độ đã cùng với hai vị nhân viên tham gia yến tiệc với Hạ Đình theo sau quản gia Trình rời đi.
Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại hai tiếng hít thở với tần suất khác nhau. Từ Duyên bị những cái hôn tỉ mỉ nóng bỏng rơi trên cần cổ làm cho ngứa ngáy, cậu vô thức trốn về sau nhưng đôi môi Hạ Đình rất nhanh lại đuổi tới, còn giơ tay đặt sau gáy cậu, chẳng chờ ai nói đã ấn cậu vào lồng ngực mình.
Nồng độ pheromone gia tăng đột ngột khiến Từ Duyên sợ hãi. Giờ phút này nhìn Hạ Đình trông có vẻ rất dễ tổn thương, nhưng trên thực tế cảm giác còn áp bức hơn so với ngày thường.
“Hạ Đình…” Từ Duyên duỗi tay đặt lên tay Hạ Đình đang bám rịt lấy eo cậu. Khuôn mặt của Hạ Đình cách rất gần, còn cọ cọ chóp mũi của cậu, Từ Duyên lùi về sau một chút định thương lượng với Hạ Đình, nhưng dương v*t không biết cứng ngắc từ khi nào của Hạ Đình chẳng kiêng nể gì mà chọt trên mông cậu, lúc đầu óc Từ Duyên trở nên trống rỗng hắn bèn không biết xấu hổ mà cọ xát vào cánh mông mềm mại đầy đặn của cậu.
“Mình ơi… Mình ơi…” Hạ Đình bị dục vọng tra tấn dày vò đến mê sảng, hắn hôn lên chóp mũi Từ Duyên, hôn gương mặt ửng đỏ của cậu, khóc thút thít như làm nũng cầu xin cậu: “Mình ơi thương anh, khó chịu lắm.”
——
Woohoo~ cuối cùng cũng viết đến một trong những ước nguyện ban đầu của tôi (viết Alpha đến kỳ mẫn cảm nhõng nhẽo khóc hức hức).
——
—Hết 6—