Lôi Kéo

Chương 70




Từ sau khi được lên quảng cáo và hot search, cơ sở chó dẫn đường không chỉ nhận được sự ủng hộ và đóng góp từ khắp mọi nơi, mà còn thu hút rất nhiều người yêu thích chó đến tham gia vào hàng ngũ bọn họ.

Ngoài ra, còn có một điều bất ngờ khác, bởi vì được thảo luận trên hot search trước đó, độ nổi tiếng và doanh thu của Aurora đã tăng gấp đôi trong hai tháng qua.

Vào ngày họp báo, Lâm Thanh Nhạc và những người khác trong bộ phận kế hoạch đã có mặt ở hội trường để sắp xếp và tiếp đón nhân sự.

“Phó giám đốc, tất cả nhà báo đều đã đến rồi, nhân viên đặc biệt và các khách mời từ các doanh nghiệp khác cũng đã ổn định chỗ ngồi.”

Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Hứa tổng đâu?”

“Hứa tổng vẫn đang ở hậu trường.”

“Để tôi đi xem, mọi người chú ý hội trường nhé.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Thanh Nhạc giao việc ở hội trường cho thư ký, còn bản thân thì đi vào sau hậu trường tìm Hứa Đinh Bạch.

Hứa Đinh Bạch là người diễn thuyết chính của ngày hôm nay, vì vậy anh phải ở đây để giới thiệu hệ thống nội thất thông minh của công ty cho các phóng viên và khách mời.

Đến bên ngoài phòng nghỉ, cô gõ cửa.

Jason đến mở cửa, Lâm Thanh Nhạc liếc vào bên trong, ngoại trừ Jason còn có nhân viên của bộ phận thiết kế, Hứa Đinh Bạch đang ngồi trên ghế, bọn họ đang nói gì đó.

Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô gõ cửa, mỉm cười với cô, “Em vào đi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Hứa tổng, bên anh chuẩn bị thế nào, các phóng viên đã đến rồi.”

Mỗi lần đi làm, cô đều rất nghiêm túc. Hứa Đinh Bạch nhìn dáng vẻ của cô, anh cười thầm: “Những người khác đều đã đến rồi chứ?”

“Vẫn đang đến, còn khoảng mười phút nữa.”

“Được, anh biết rồi. Bên đây không có vấn đề gì.”

“Vâng.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Vậy em ở bên ngoài đợi anh.”

“Không cần, em qua đây.” Hứa Đinh Bạch nói với những người trong phòng, “Cũng không còn việc gì nữa, mọi người ra ngoài đi.”

“Vâng Hứa tổng.” Mọi người lần lượt ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, Lâm Thanh Nhạc mới đi đến chỗ Hứa Đinh Bạch. Hứa Đinh Bạch hôm nay mặc bộ âu phục xanh đậm, bộ quần áo hôm nay là do lúc sáng cô chọn cho anh, cà vạt cũng do cô thắt.

“Em đỡ cảm chưa?” Hứa Đinh Bạch kéo cổ tay cô, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, “Giọng vẫn có chút khàn, em không khỏe thì không cần ra ngoài đâu.”

“Em bị cảm nhẹ thôi, đã khỏi rồi. Giọng khàn không phải do cảm cúm, bởi vì em vừa nãy uống nước đá...” Lâm Thanh Nhạc trừng mắt nhìn anh, có chút phẫn nộ. Anh có vẻ thích từ lần cùng nhau “ngâm mình” trong bồn tắm đấy, mỗi lần đều lôi cô vào cùng.

Đêm qua lại như vậy, sau đó anh không hề có chừng mực, cô hoàn toàn bị ép trong nước. Sáng nay tỉnh dậy, giọng có chút khàn!

Hứa Đinh Bạch nghe cô nói vậy thì có chút hối lỗi, hôm qua thật sự mất kiểm soát… suýt làm cô bị thương.

“Anh xin lỗi.” Hứa Đinh Bạch nói. 

Nhìn thấy Hứa Đinh Bạch thực sự lo lắng, Lâm Thanh Nhạc lại không nỡ, cô ôm mặt anh nói: “Không có gì nghiêm trọng cả, sao anh lại nói nghiêm túc như vậy chứ.”

Hứa Đinh Bạch không nói.

“Được rồi, thật sự không sao cả, anh đừng để sắc mặt đó ra ngoài, vui lên nào.” Lâm Thanh Nhạc ôm mặt anh ngó trái ngó phải, “Hứa tổng của chúng ta đẹp trai quá, anh nói xem, liệu có người mời anh ra mắt giới giải trí không?”

Cô bắt đầu dỗ dành, Hứa Đinh Bạch cười nhạt, hợp tác nói: “Thật sao?”

“Đúng thế, em cảm thấy khuôn mặt của anh rất thích hợp làm thần tượng!”

Hứa Đinh Bạch đặt hai tay lên eo cô, tùy ý để cô quậy khuôn mặt anh: “Làm một thần tượng không có fans sao.”

“Làm sao thế được, sao lại không có fans chứ, em đưa anh đi thực tập, học hát học nhảy là được!”

Hứa Đinh Bạch: “Không được, anh có em rồi.”

“Hả?”

Hứa Đinh Bạch xoa đầu cô: “Anh có bạn gái rồi, làm sao làm thần tượng được chứ.”

“Ừm, đúng vậy, làm thần tượng trên mạng không thể yêu đương… được rồi, nếu như anh ra mắt, em sẽ âm thầm ở phía sau anh, che giấu thân phận...” Lâm Thanh Nhạc nói xong, giả vờ có chút buồn.

Hứa Đinh Bạch véo eo cô: “Không làm nổi.”

“Sao lại không làm nổi chứ.”

“Có bạn gái xinh đẹp như vậy, không nhịn được mà muốn khoe ra.”

Lâm Thanh Nhạc khịt mũi: “Anh nói gì cũng có lý… vậy thế này đi, anh chỉ có thể làm một thần tượng lạnh lùng, chỉ có em là fan của anh!”

“Ừm… vậy cũng đủ rồi.” Hứa Đinh Bạch nói xong, cúi người về phía trước muốn hôn cô. 

Lâm Thanh Nhạc lập tức né, chặn tay trên môi anh: “Còn ba phút nữa, anh phải ra ngoài rồi.”

Hứa Đinh Bạch nói: “Hôn một cái không cần đến ba phút đâu.”

Lâm Thanh Nhạc: “Anh muốn mang son của em đi gặp phóng viên à.”

Hứa Đinh Bạch hơi nhướng mày, kéo tay cô ra, cũng không phải không thể.

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng thoát khỏi anh: “Hứa Đinh Bạch!”

Hứa Đinh Bạch chỉ đành đứng dậy, “Anh biết rồi, giờ sẽ đi luôn.”

“Nên đi từ trước rồi...”

….

Khách mời đã đến đủ ở hiện trường, Lâm Thanh Nhạc ra ngoài, đi đến chỗ các nhân viên đang đứng.

Đến giờ, Hứa Đinh Bạch xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nhạc xem anh đứng phát biểu như thế này, mặc dù trong các cuộc họp có xem anh nói chuyện với cấp dưới, nhưng hôm nay không giống như vậy.

Dưới ống kính, vẻ ngoài nghiêm túc điềm tĩnh của anh khiến tim cô loạn nhịp.

“... Hệ thống điều khiển hồng ngoại, hệ thống an ninh thông minh, còn có loại rèm thông minh đơn giản, hệ thống sưởi thông minh… toàn bộ đều được thiết kế bởi các chuyên gia của Aurora chúng tôi, các biệt thự, tòa nhà cũng có những mẫu thiết kế khác nhau...”

Họp báo mất một tiếng đồng hồ, sau khi giới thiệu là phần thử nghiệm sản phẩm, tiếp theo phóng viên đặt câu hỏi.

Bản thân Hứa Đinh Bạch cũng tham gia vào chế tạo các thiết bị mới, nên anh có thể trả lời hết các câu hỏi mà không có bất kỳ sai sót nào.

Lâm Thanh Nhạc nhìn người đàn ông đang tỏa hào quang trên sân khấu, trong lòng rung động.

Cô phải có biết bao nhiêu may mắn, mới gặp anh từ lúc nhỏ...

“Hứa tổng, tôi thấy các vấn đề về sản phẩm đa phần mọi người đều hỏi hết rồi, tôi muốn hỏi một câu về vấn đề dự án công ích của công ty.” Một phóng viên nói.

Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Anh hỏi đi.”

“Chúng tôi đều biết, Aurora đã thực hiện rất nhiều dự án công ích phúc lợi xã hội, tuy nhiên theo tình hình tại trụ sở chính ở Anh và các chi nhánh ở các quốc gia khác, họ nhắm mục tiêu quyên góp nhiều hơn đến các khu vực nghèo và phủ xanh đồi trọc. Nhưng ở nước ta thì không như vậy, anh đối với dự án chó dẫn đường đầu tư rất nhiều. Trên mạng nói, anh vì bạn gái mới làm như vậy, điều đó có đúng không?”

Đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy câu hỏi đó, mỉm cười liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc.

Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Ánh mắt Hứa Đinh Bạch cũng rơi vào Lâm Thanh Nhạc, qua một lúc, anh nhìn lại phóng viên đó: “Đúng vậy. Bởi vì bạn gái tôi là tình nguyện viên của cơ sở chó dẫn đường, cô ấy từ lúc học đại học đã bắt đầu quan tâm đến chó dẫn đường và người mù, luôn ở đó làm tình nguyện viên, tôi muốn giúp cô ấy, cũng muốn giúp tất cả những người mù cần chó dẫn đường.”

Phóng viên hâm mộ nói: “Anh đúng là một người có tấm lòng lương thiện, mà Hứa tổng đối với bạn gái mình cũng tốt quá, tôi cũng ghen tị thay cư dân mạng.”

Trong hội trường vang lên những tiếng xì xào

Hứa Đinh Bạch cũng mỉm cười: “Người có tấm lòng lương thiện không phải tôi, mà là cô ấy. Hơn nữa, tôi đối xử tốt với cô ấy cũng chỉ bằng một phần ngàn những gì cô ấy đối xử với tôi.”

Nói đến đây, một vài nữ phóng viên bên cạnh không chịu được nữa rồi: “Vậy anh có thể chia sẻ một chút không! Anh và bạn gái của anh gặp nhau như thế nào vậy!”

Vốn dĩ loại câu hỏi tầm phào này xuất hiện ở đây, Hứa Đinh Bạch có thể bỏ qua, nhưng anh vẫn trả lời, khuôn mặt cũng nhẹ nhàng hơn trước.

“Lúc mười sáu tuổi, tôi cũng là một người mù.”

Bên dưới chợt tĩnh lặng, sau đó lại có chút náo động. Chuyện của Hứa Đinh Bạch chỉ có một số người thân biết, còn lại người khác đều không. Nhiều người cho rằng Hứa Đinh Bạch sinh ra đã ngậm thìa vàng, hiện giờ nghe anh nói điều này, thật sự rất ngạc nhiên.

Hứa Đinh Bạch: “Tôi bị mù rất nhiều năm, thời gian đó rất khó khăn, là cô ấy xuất hiện tạo cho tôi ít hy vọng vào cuộc sống này.”

Lâm Thanh Nhạc ngây người nhìn người đang đứng trên sân khấu, không ngờ anh đột nhiên nói ra điều này.

Hứa Đinh Bạch tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, cũng là bởi vì cô ấy, tôi mới cố gắng để trở nên tốt hơn.”

“Wao… vì thế sau này anh mới bắt đầu theo đuổi cô ấy đúng không!”

“Sau khi lớn lên gặp lại mới bắt đầu theo đuổi cô ấy.” Hứa Đinh Bạch nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy tình ý, anh cười nhẹ nói: “Bởi vì tôi biết rằng mình không thể thiếu cô ấy.”

Ánh nhìn của Hứa Đinh Bạch cũng quá lộ liễu, những người ngồi dưới cũng phát hiện anh đang nhìn về hướng vị trí của một nữ nhân viên.

Mặc một bộ vest cùng với váy, đeo thẻ làm việc, rất xinh đẹp...

“...Họp báo đến đây kết thúc, cảm ơn quý vị...”

Người trên sân khấu nói gì Lâm Thanh Nhạc có chút nghe không rõ, cô chỉ nhìn thấy anh bước xuống, từ từ đi đến chỗ cô.

Sau đó, tay của cô được anh nắm lấy.

“Đi thôi, về nhà ăn cơm.” Anh nói một câu, sau đó đưa cô ra sau hậu trường.

Hội trường đằng sau tình hình như thế nào cô không biết, chỉ cảm thấy tay của người bên cạnh mình rất ấm, cũng rất an toàn.

“Sao anh đột nhiên lại nói những lời đó.” Cuối cùng cô không chịu được bèn hỏi.

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, mỉm cười nói: “Không phải anh đã nói rồi sao, không nhịn được mà muốn khoe ra.”

Sau khi họp báo kết thúc, Hứa Đinh Bạch lại một lần nữa lên hot search, mà Lâm Thanh Nhạc lại bị bạn bè hỏi thăm. Vu Đình Đình nhìn thấy video đó trên Weibo liền gọi điện cho cô. 

Lâm Thanh Nhạc vừa tắm xong, vì thế nằm ở trên sô pha nghe máy.

“Hứa Đinh Bạch cũng có thể nói chuyện thâm tình như vậy sao, đây là Hứa Đinh Bạch trong trí nhớ của tớ à?” Trong điện thoại, Vu Đình Đình thật sự không ngờ được, “Nhưng thành thật mà nói, cậu ta nói còn chân thành hơn Hoàng Thành Húc! Tớ xem xong cũng động lòng!”

“Vậy sao, trước kia cậu sẽ không nói như vậy, không phải cậu từng nói rằng cách ăn nói của Hoàng Thành Húc khiến cậu chết mê chết mệt sao?”

Vu Đình Đình: “Trước đây mình nói rằng Hoàng Thành Húc là nghệ thuật gia trong chuyện yêu đương, nhưng bây giờ mình cảm thấy anh ấy nên nhường lại vị trí này cho Hứa Đinh Bạch!”

Lâm Thanh Nhạc: “...Ai cần chứ.”

Vu Đình Đình ở đầu dây bên kia cười lớn: “Có điều hai người tỏ tình trước mặt đông người như vậy, không kết hôn cũng giống trò cười.”

Lâm Thanh Nhạc: “Cậu là đồ thần kinh.”

“Tớ nói thật mà, hai người chưa từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn à?”

Lâm Thanh Nhạc: “Nói bọn mình làm gì, cậu và Hoàng Thành Húc cũng chưa kết hôn mà.”

“Sao có thể so sánh với nhau được! Anh ấy bây giờ vẫn đang cố gắng, đợi đến khi bọn mình xong xuôi sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn!” Vu Đình Đình nói, “Nhưng Hứa Đinh Bạch không giống vậy, hai người bây giờ đều đang rất tốt, lại ngọt ngào như vậy, có thể kết hôn rồi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Chuyện này… tớ vẫn chưa nghĩ tới.”

“Nghĩ đi! Bây giờ cậu nghĩ dần đi! Cậu xem, kết hôn cùng Hứa Đinh Bạch có biết bao nhiêu lợi ích, giờ cứ nói không có vợ, thật sự quá thiệt thòi cho cậu rồi!”

Lâm Thanh Nhạc cười: “Làm ơn đi, cậu đừng nghĩ xa như vậy chứ.”

“Tớ không có mà, tớ chỉ đang nói cho cậu hiểu mà thôi.”

Tiếng cửa vang lên, là Hứa Đinh Bạch vừa tắm xong bước ra, Lâm Thanh Nhạc nói, “Thôi không nói chuyện này với cậu nữa, vô vị quá, cúp máy đây.”

“Này...”

Hứa Đinh Bạch bước ra ngoài, mặc bộ đồ ngủ, ngồi xuống bên cạnh trực tiếp ôm cô vào lòng. Anh vùi đầu vào cổ cô hít một hơi, có chút thỏa mãn.

Người trong lòng mềm mại, lại còn thơm nữa, ôm thật thoải mái.

“Em nói chuyện cùng ai vậy?” Anh tùy tiện hỏi.

Lâm Thanh Nhạc: “Vu Đình Đình, cậu ấy nhìn thấy họp báo của anh hôm nay… nên gọi điện tới.”

Hứa Đinh Bạch tựa cằm lên vai cô: “Ừm, hai người vừa nói chuyện gì?”

“Không có gì, đại loại là nói chuyện bao giờ kết hôn.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Cậu ấy và Hoàng Thành Húc ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn chưa kết hôn, đột nhiên lại giục em và anh kết hôn, chúng ta ở bên nhau còn chưa tới một năm mà.”

Hứa Đinh Bạch dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Kết hôn...

Lâm Thanh Nhạc nói: “Em cảm thấy cô ấy quá vô vị, nói chuyện này...”

“Kết hôn cùng anh rất vô vị sao?” Hứa Đinh Bạch ngắt lời cô.

Lâm Thanh Nhạc giải thích: “Không phải, ý em là, cậu ấy đột nhiên nói chuyện này thật vô vị, không phải nói kết hôn vô vị...”

“Ồ.”

Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn anh, hai người đối mặt với nhau.

Lâm Thanh Nhạc: “...Sao vậy?”

Hứa Đinh Bạch cúi đầu hôn lên mặt cô: “Không có gì.”

Kết hôn không vô vị, cho nên là, cô cảm thấy nó thú vị đúng không?