Lôi Kéo

Chương 47




Sau khi ăn xong một cái bánh nhỏ, Lâm Thanh Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, cả ngày hôm nay cô loay hoay không ăn gì, cảm giác như mình sắp chết đói đến nơi vậy.

Ăn xong cô liền đi vào nhà vệ sinh đánh lại son, lúc quay lại còn nói chuyện một lúc với người đại diện của minh tinh nghệ sĩ, sau đó cô mới cảm thấy đau chân do đứng nhiều, Lâm Thanh Nhạc liền đi lên tầng hai của trang viên, trên đó có chỗ nghỉ ngơi.

Điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn của Vu Đình Đình: [Sao rồi? Có kinh diễm toàn trường không?]

Lâm Thanh Nhạc ngồi trên ghế nhắn tin lại cho cô ấy: [Không có kinh diễm toàn trường, chỉ có đau chân.]

Vu Đình Đình: [Tớ không tin.]

Lâm Thanh Nhạc lập tức chụp bàn chân sưng đỏ của mình gửi lại: [Cậu thấy chưa, phía sau bị rách da luôn rồi.]

Vu Đình Đình: [Ôi, trước tiên cậu dán băng cá nhân vào đi đã... Haiz! Hóa ra giày tốt cũng sẽ đau chân!]

Lâm Thanh Nhạc: [Đúng vậy nha, tính sai rồi.]

Vu Đình Đình: [Nhưng không sao, tớ tin hôm nay cậu là người đẹp nhất. Hứa tổng có phải bị sắc đẹp của cậu làm cho choáng váng, sau đó hết lời khen cậu không!]

Lâm Thanh Nhạc cạn lời, cái gì mà đẹp đến choáng váng chứ... Khoa trương quá rồi.

Anh chắc đã thấy qua nhiều mỹ nữ, cô đâu có giống họ, ví dụ như Triệu Tử Ái hôm nay vậy...

Lâm Thanh Nhạc để điện thoại di động xuống, cảm thấy có chút bực bội. Cô không tiếp tục trả lời Vu Đình Đình, cúi đầu nhìn chân mình.

Haiz... Thật đau.

"Còn nói không sao?" Đột nhiên có tiếng bước chân lại gần.

Lâm Thanh Nhạc lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Hứa Đinh Bạch vừa lên tầng hai.

Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên nói: "Không phải cậu... đưa Triệu tổng đi dạo sao, sao lại ở đây?"

Hứa Đinh Bạch đi tới: "Tôi kêu Hạ Đàm đi rồi."

"Ồ..."

Hứa Đinh Bạch đứng trước mặt cô, cởi khuy áo khoác sau đó quỳ một chân xuống: "Đau lắm sao?"

Lúc anh đụng đến bắp chân Lâm Thanh Nhạc liền đưa tay ngăn lại, cô hướng mắt nhìn ra ngoài: "Cậu... Đừng để người khác nhìn thấy."

Hứa Đinh Bạch giống như không nghe thấy: "Nhấc chân lên, cởi giày ra trước đã."

Lâm Thanh Nhạc không chịu nghe theo: "Tớ, tớ không bị thương!"

"Trầy da mà nói là không bị thương?"

Lâm Thanh Nhạc kiên trì lắc đầu: "Không đau."

Hứa Đinh Bạch ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút áp bức.

Lâm Thanh Nhạc nhẹ nuốt nước bọt: "Thật sự không đau mà..."

"Được rồi, là tôi nhìn đau hộ cậu." Hứa Đinh Bạch trầm mặt, đưa tay cưỡng chế cởi giày cao gót của cô ra.

"Ôi đừng..."

Hứa Đinh Bạch đặt giày bên cạnh, nhìn chân cô, hai gót chân cũng đã chảy máu rồi, không biết cô ngốc này đã đứng bao lâu nữa.

"Sao cậu lại cởi giày của tớ..." Hai chân Lâm Thanh Nhạc nâng lên để không đụng đất, yếu ớt kháng nghị.

"Cậu như vậy là muốn ngày mai công ty mang kiệu đến tận nhà đón cậu đi sao?"

"..."

Nói lung tung.

Tai Lâm Thanh Nhạc hơi đỏ, chân nâng lên lâu nên hơi mỏi, muốn đặt mũi chân xuống mặt đất cho thoải mái. Nhưng cô vừa đặt chân xuống, lòng bàn chân liền cảm thấy ấm áp.

Cô hơi ngạc nhiên, tầm mắt hướng xuống thì thấy Hứa Đinh Bạch một tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện, một tay khác đặt chính xác dưới chân cô.

Chân cô giẫm lên lòng bàn tay anh, anh còn nhẹ nhàng túm lấy.

Trong đầu Lâm Thanh Nhạc như muốn nổ tung, lập tức muốn rút chân về nhưng anh lại dùng lực không cho cô rút về.

"Mặt đất bẩn." Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói.

Hai tay Lâm Thanh Nhạc xoắn lại với nhau: "Tớ, tớ có thể..."

Cô muốn nói rằng mình có thể thu chân lại, mặc dù mặc váy có chút không tiện làm vậy.

Nhưng rõ ràng anh không muốn nghe nốt câu nói của cô, ra hiệu im lặng, sau đó gọi điện thoại.

Lâm Thanh Nhạc: "..."

"Alo, là tôi."

Anh bình tĩnh nói chuyện điện thoại, Lâm Thanh Nhạc ngồi im, một cử động nhỏ cũng không dám.

Tay anh cứ vậy mà cầm chân cô... Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, cô dường như còn cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn chân lan lên khắp người.

"Ừ, mang giày và băng cá nhân lên đi, ở chỗ nghỉ ở tầng hai... Được." Hứa Đinh Bạch dặn người đầu dây bên kia, sau khi dặn dò kỹ càng mới cúp điện thoại.

Lâm Thanh Nhạc cúi đầu, tóc hai bên rũ xuống che đi gương mặt đỏ ửng của cô.

Hứa Đinh Bạch cúp điện thoại, tầm mắt nhìn bàn chân đang đặt lên tay mình.

Trắng nõn mềm mại, gầy mà cân xứng, có lẽ do khẩn trương nên ngón chân cô có chút căng ra, cứng ngắc đáng yêu.

Hứa Đinh Bạch không phải cố tình trêu cô, chẳng qua thấy cô muốn đặt chân xuống đất nên theo bản năng cầm lấy, không có ý gì khác. Bây giờ thấy hình ảnh kiều diễm anh cầm lấy bàn chân cô mới chợt run sợ.

Ánh mắt của anh dừng lại, sau đó nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác muốn nói chuyện với cô. Nhưng hình ảnh anh nhìn thấy khi ngẩng đầu lên lại là đôi chân tinh tế thon dài.

Váy đen xẻ tà vì ngồi mà càng mở rộng hơn, hơn nữa anh còn gần cô như vậy, da thịt và đường cong của cô anh đều thấy rõ ràng.

Hứa Đinh Bạch sửng sốt, lần này quay hẳn đầu đi chỗ khác: "Chờ một chút, tôi đã nói Jason lấy dép lê cho cậu."

Lâm Thanh Nhạc cảm giác giọng mình như muốn bốc khói, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Dép lê? Không thích hợp cho lắm đâu."

"Sao lại không thích hợp?"

"Tớ mặc lễ phục, đi dép lê không phải nhìn kì lạ lắm sao?"

"Không sao, tiệc bên dưới cũng sắp kết thúc rồi."

"Nhưng còn có người của công ty nữa, mặc như vậy... không đẹp."

Nói đến chuyện này Hứa Đinh Bạch liền nhớ tới lời của tổng giám Thành, hôm nay cô được rất nhiều người chú ý.

Trong lòng Hứa Đinh Bạch có chút bực bội: "Cậu quan tâm người trong công ty làm gì, cậu cảm thấy dễ chịu là được."

"Không phải vậy... Ngày hôm nay vẫn nên mặc đẹp một chút."

"Cậu..."

"Xuỵt."

Lâm Thanh Nhạc đột nhiên ngăn câu anh đang định nói lại vì cô nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài hành lang truyền đến. Đến nơi này không phải là khách, chắc chắn là người trong công ty họ.

Lâm Thanh Nhạc tư thế của mình và Hứa Đinh Bạch, cả người đều hoảng hốt, cô nhanh chóng đẩy anh ra: "Tránh ra."

Hứa Đinh Bạch đang nửa quỳ lại bị cô đẩy một cái nên hơi mất cân bằng, anh vô thức buông tay ra để lấy lại thăng bằng.

Mà Lâm Thanh Nhạc thừa dịp anh buông tay ra liền đứng lên đi về phía có vách ngăn che đậy, hơn nữa còn kịp cầm lấy đôi giày cao gót.

Tốc độ của cô khiến Hứa Đinh Bạch sững sờ: "Cậu làm gì vậy?"

"Đừng nói chuyện!"

Hứa Đinh Bạch khó hiểu nhíu mày, anh đứng lên, vừa định hỏi lại vì sao thì thấy Lâm Thanh Nhạc như nhớ ra điều gì mà đưa tay kéo anh qua.

"Đừng để đồng nghiệp nhìn thấy." Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói nhỏ.

Cô giống như rất sợ người khác phát hiện ra họ có quan hệ gì đó với nhau.

Hành động này của cô khiến Hứa Đinh Bạch hơi không vui, nhưng hạ tầm mắt lại thấy dáng vẻ hoảng hốt của người phía trước, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Giày cao gót hôm nay cô đi cao hơn thường ngày một chút, đi vào đúng là có khí thế hơn mọi ngày. Nhưng bây giờ cô đi chân trần, vì sợ người bên ngoài đến gần nên lông mi hơi run nhẹ, giống như một bé thỏ trắng đang sợ hãi vậy.

Lâm Thanh Nhạc đúng là đang rất hốt hoảng, cô vốn nghĩ mình trốn đi là được rồi, nhưng lại nghĩ nếu người trong công ty thấy Hứa Đinh Bạch đứng đây chắc chắn sẽ lại chào hỏi, vì thế dứt khoát kéo anh trốn cùng.

Cô toàn tâm toàn ý nghe tiếng bước chân, xem người bên ngoài đi xa chưa. Mãi đến khi Hứa Đinh Bạch cúi xuống bên tai hỏi cô một câu: "Cậu còn muốn trốn bao lâu?"

Anh hạ thấp giọng, hơi nóng phả lên tai cô khiến lỗ tai tê dại.

Lâm Thanh Nhạc hoàn hồn, cuống quít ngước mắt nhìn anh: "Đợi họ đi là được."

Hứa Đinh Bạch nhíu mày: "Được."

Anh cách cô rất gần.

Lúc này cô mới ý thức được rằng ban nãy cô kéo anh hơi mạnh. Chóp mũi của cô cách anh có mấy cm, hô hấp của anh cô có thể cảm nhận được... Mắt Lâm Thanh Nhạc cụp xuống, thở nhẹ một hơi, đưa tay đẩy anh ra.

"Đừng nhúc nhích, không muốn trốn nữa sao." Anh nắm cổ tay cô, kéo cô lại gần thêm chút nữa.

Lâm Thanh Nhạc mở to mắt, nhìn chóp mũi mình sắp đụng vào người anh: "..."

Thật ra cũng không cần phải trốn như thế này.

Họ chỉ cần đứng im lặng ở đây là được mà.

Nhưng lúc này Lâm Thanh Nhạc không nói nên lời, trong không gian yên tĩnh cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh, giống như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Vù vù vù...

Một lát sau tiếng bước chân đi xa, điện thoại của ai đó lại rung lên.

"Được rồi." Lâm Thanh Nhạc đẩy anh.

Hứa Đinh Bạch không động đậy.

"Đã đi rồi, không cần trốn nữa..." Lâm Thanh Nhạc lại đẩy anh cái nữa.

"Ừ?"

"Hứa Đinh Bạch, điện thoại di động của cậu kêu, nhanh nghe đi."

Tiếng điện thoại không ngừng vang lên, lúc này Hứa Đinh Bạch mới bất đắc dĩ buông cô ra sau đó lấy điện thoại trong túi.

"Nói."

"Hứa tổng, tôi đã đến tầng hai, hai người đang ở đâu?"

Giọng điệu Hứa Đinh Bạch không được tốt cho lắm: "Đi đến cuối là thấy."

"... Được."

Jason tới rất nhanh, anh ta vội vàng đi đến cuối hành làng, qua đoạn rẽ liền thấy hai người đang đứng.

Lúc nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc, anh ta liền hiểu rõ mọi chuyện.

"Phó giám đốc Lâm, dép của cô, đây là đồ mới."

Lâm Thanh Nhạc: "Cảm ơn anh..."

Hứa Đinh Bạch nhận dép, cúi người để xuống trước mặt cô: "Đi vào." 

Lâm Thanh Nhạc nhìn đôi dép khách sạn trước mắt mình, nghĩ tới chút nữa mình còn phải xuống tầng họp với các đồng nghiệp khác, do dự: "À... Hai người đi trước đi, tớ ngồi một lúc nữa sẽ đi."

Hứa Đinh Bạch: "Có phải cậu đợi tôi đi rồi sẽ ném nó ở đây đúng không?"

Lâm Thanh Nhạc: "..."

Hứa Đinh Bạch búng vào trán cô một cái: "Còn muốn đi đôi giày cao gót kia?"

Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm: "Tớ đã nói không cần lấy dép rồi mà..."

"Lâm Thanh Nhạc."

"Đưa băng cá nhân cho tớ là được, cậu không cần lo lắng, dán như vậy sẽ không đau nữa." Lâm Thanh Nhạc vội vàng lấy băng cá nhân trong tay Jason, nhanh chóng dán vào sau chân mình, dưới ánh mắt của Hứa Đinh Bạch, một lần nữa đi giày cao gót vào.

"Đây! Rất tốt! Không đau chút nào." Lâm Thanh Nhạc đứng dậy: "Tớ đi xuống với mọi người, hai người tiếp tục."

"Cậu..."

"Bái bai!"

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng đi về phía cầu thang, âm thanh giày cao gót chạm vào mặt đất vang lên, để lại bóng lưng người phụ nữ xinh đẹp quật cường.

Hứa Đinh Bạch: "..."