Lôi Kéo

Chương 26




Lâm Thanh Nhạc đã sớm biết mẹ của Hứa Đinh Bạch ở trong tù, nhưng cô cảm thấy Yên Đới Dung nói những lời đó chỉ để làm Hứa Đinh Bạch khó chịu.

Một là bởi vì ngày đó Yên Đới Dung đúng thật là điên cuồng đến không kiểm soát được lời nói, hai là sau này Hứa Đinh Bạch cũng không nói về chuyện này nữa, thoạt nhìn cũng không có gì không thích hợp.

Cô cho là Yên Đới Dung chỉ nói linh tinh, nhưng trong lòng vẫn rất bất an.

“Yên Đới Dung, đồ bệnh thần kinh đó, tớ đã nói rồi mà, cậu ta quá giả tạo.”

Giữa trưa thứ tư, ba người Lâm Thanh Nhạc ăn uống ở căn tin trường trở về, Vu Đình Đình nói: “Thanh Nhạc, cậu yên tâm đi, chuyện trên mạng người khởi xướng là Yên Đới Dung, tớ sẽ nói với các bạn học. Người phụ nữ tâm địa rắn rết! Còn bày đặt là hoa khôi của trường nữa chứ, đúng là chuyện cười mà.”

Lâm Thanh Nhạc thất thần: “Nói cũng không chắc sẽ có người tin, không cần phải nói.”

“Tại sao không ai tin, nếu có người không tin thì tớ sẽ nói nếu không tin thì đi hỏi Úc Gia Hữu đi.” Vu Đình Đình nói tiếp: “Úc Gia Hữu sẽ không nói dối, đến lúc đó mọi người sẽ tin.”

Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy là anh họ của cậu ta.”

“Anh họ thì sao chứ, Úc Gia Hữu vẫn thích cậu.” Vu Đình Đình dùng khuỷu tay đụng tay cô: “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ đứng về phía cậu.”

Lâm Thanh Nhạc: “... Đừng nói bậy.”

Vu Đình Đình: “Ngày đó không phải Yên Đới Dung đã nói như vậy sao, cũng giống như tớ nghĩ, ngày thường Úc Gia Hữu đối xử với cậu rất đặc biệt, đúng không Thư Nghệ?”

Tưởng Thư Nghệ sửng sốt: “Hả... Đúng vậy.”

“Quả nhiên, lớn lên xinh đẹp vẫn rất hữu dụng, đến nam thần cũng...” Còn chưa dứt lời, thấy Úc Gia Hữu đi tới từ phía đối diện, Vu Đình Đình lập tức im miệng, đẩy nhẹ Lâm Thanh Nhạc một cái.

Hành động “đẩy nhẹ” này chính là khúc nhạc dạo ái muội của hai người họ...

Thế nhưng Lâm Thanh Nhạc thế nào cũng không nhìn ra được là Úc Gia Hữu thích cô. Rõ ràng Úc Gia Hữu đối xử với những người khác cũng rất tốt rất thân thiện, không phải chỉ với riêng cô.

“Các cậu đều ăn rồi sao?” Úc Gia Hữu đứng ở trước mặt ba người.

“Tớ ăn rồi.”

Vu Đình Đình: “Chúng ta cùng nhau về lớp học đi.”

“Chờ đã...” Úc Gia Hữu liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc, có chút không được tự nhiên: “Thanh Nhạc, tớ có lời muốn nói với cậu.”

Ánh mắt Vu Đình Đình tràn đầy tò mò, nghe được câu đó, cô ấy vô cùng hiểu chuyện kéo Tưởng Thư Nghệ: “Hiểu, chúng tớ hiểu rồi! Chúng tớ đi trước, Thanh Nhạc, chờ cậu ở lớp học nhé.”

Lâm Thanh Nhạc: “Này...”

Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ nhanh chóng rời khỏi.

Lâm Thanh Nhạc nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt bất lực.

“Làm sao vậy? Cậu muốn nói gì?” Lâm Thanh Nhạc điều chỉnh cảm xúc của mình.

Úc Gia Hữu: “Chuyện của Đới Dung, tớ thay mặt em ấy xin lỗi cậu.”

Lâm Thanh Nhạc: “Chuyện này không liên quan đến cậu…”

“Nhưng dù sao cũng là em của tớ, em ấy từ nhỏ đã bị nhà cậu tớ chiều hư, tính tình bộc phát, ai cũng không quản được. Hôm ở nhà hàng… Thật xin lỗi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Chuyện ở nhà hàng không cần nói xin lỗi với tớ, cậu ta nên nói với Hứa Đinh Bạch.”

“Tớ biết rồi.”

“Yên tâm, chuyện đó không liên quan đến cậu, cậu không cần như vậy.”

“Ừ…”

Lâm Thanh Nhạc thấy cậu ta không có gì muốn nói nữa, thử hỏi: “Vậy... Không còn chuyện gì khác nữa đúng không?”

“Đợi đã.”

Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta.

Úc Gia Hữu do dự hai giây nhưng vẫn nói ra: “Hôm ở nhà hàng, Đới Dung nói tớ thích cậu…”

“Tớ biết cậu ta hiểu lầm!” Lâm Thanh Nhạc vội nói: “Tớ không tưởng thật đâu, cậu yên tâm.”

Lâm Thanh Nhạc chối bỏ rất nhanh, thái độ giống như đã hiểu rõ.

Lòng Úc Gia Hữu trùng xuống, giọng nói buồn bã: “Nếu... là thật thì sao?”

Lâm Thanh Nhạc lập tức sững người.

Mà Úc Gia Hữu thấy vẻ mặt của cô là đã biết, cô không nghĩ là thật, cô… cũng không thích cậu ta.

“Cậu thích Hứa Đinh Bạch, đúng không?”

“...”

Tại sao lại nhảy đến đây, Lâm Thanh Nhạc nhất thời vô cùng túng quẫn.

Lần đâu cô bị một chàng trai hỏi vấn đề tình cảm này, cô không có kinh nghiệm nhưng cũng thấy ngượng ngùng. Nhưng dù vậy, cô cũng không lắc đầu.

Đối với chuyện có thích Hứa Đinh Bạch hay không, trong lòng cô rất rõ, cô không muốn lắc đầu.

Úc Gia Hữu nhìn thấy lỗ tai của cô đỏ lên, cổ họng như dính sáp: “Tớ hiểu rồi.”

Thật ra, cậu ta vẫn luôn biết câu trả lời.



Úc Gia Hữu dò xét khiến Lâm Thanh Nhạc có chút không tự nhiên, cô không nghĩ rằng cậu ta sẽ thích mình.

Sau khi trở về lớp học, Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ bóng gió hỏi bọn họ nói gì ở ngoài đó, trực giác Lâm Thanh Nhạc cho thấy chuyện Úc Gia Hữu không đáng công khai, cho nên chỉ nói chuyện xin lỗi trước đó.

Chuyện thích sau đó, cô không nhắc lại.

Đầu tháng năm, đã sắp tới sinh nhật của cô.

Những năm gần đây Lâm Thanh Nhạc đều không tổ chức sinh nhật, trên cơ bản mỗi ngày sinh nhật, Lâm Vũ Phân sẽ nấu cho cô một bát mì trường thọ liền coi như đã xong.

Nhưng năm nay, cô muốn nghĩ về việc tổ chức tiệc sinh nhật.

Cô còn nhớ chiếc bánh sinh nhật vị vani kia bị Hứa Đinh Bạch làm đổ, lần đó thật đáng tiếc, lần này nên làm lại. Hơn nữa dạo gần đây có rất nhiều bài tập, cô không thể gặp được Hứa Đinh Bạch, cho nên muốn nhân dịp sinh nhật này đi gặp anh.

Sinh nhật cô vào thứ bảy, sau khi ăn mì trường thọ ở nhà, Lâm Thanh Nhạc lấy cớ ra ngoài đi chơi với bạn bè. Bởi vì là sinh nhật cô nên hiếm khi mới thấy Lâm Vũ Phân không ngăn cấm, thậm chí còn cho cô hai trăm tệ bảo cô mời bạn bè ăn gì đó.

Lâm Thanh Nhạc rất vui vẻ, cầm hai trăm tệ mua bánh sinh nhật vị vani, rồi đi một mạch đến nhà Hứa Đinh Bạch.

Khi đến dưới tầng của tòa nhà, cô cầm bánh sinh nhật vị vani đi lên trên. Lúc đến tầng hai, một người đàn ông trung niên đi xuống, bởi vì cô đi nhanh nên suýt nữa thì đâm vào nhau.

“Thật xin lỗi.” Cô che chở bánh sinh nhật, lùi về phía sau mấy bước.

Người đàn ông kia nhìn cô, không nói gì lại tiếp tục đi xuống lầu.

Tiếng bước chân xa dần, Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn lại, mùi rượu nồng nặc… Hơn nữa, dường như cô chưa từng thấy người này ở đây trước kia.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu mà thôi, Lâm Thanh Nhạc không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục đi lên lầu.

Tới cửa nhà Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc lấy chìa khóa giấu bên ngoài mở cửa đi vào.

Lúc này, mặt trời đã lặn dần, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài ban công chiếu vào, phủ lên sàn nhà một vầng sáng mộc mạc.

Trong phòng xem như cũng sáng sủa, cho nên lúc Lâm Thanh Nhạc đi vào đã nhìn thấy rõ ràng vị trí của Hứa Đinh Bạch.

Anh ở ban công, ngồi trên chiếc thang gỗ cũ kỹ ở góc bên phải.

Chiếc thang gỗ kia không tính là cao nhưng bởi vì lan can ban công cũng không cao, ngồi đó nhìn rất nguy hiểm. Giống như chỉ cần động một phát, có thể người sẽ trực tiếp nhào về phía trước.

Hơn nữa ở ban công gió rất lớn, anh ngồi hờ hững, vạt áo bị gió thổi bay về đằng sau, yên tĩnh… Khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt.

Lâm Thanh Nhạc nhăn mày, tay cầm bánh sinh nhật đi về phía trước.

“Còn muốn nói gì? Nếu bà ấy đã chết, vậy ông cũng có thể chết đi, không cần sống mệt mỏi như vậy nữa.”

Hứa Đinh Bạch “nhìn” qua đây, hoàng hôn xuống, trên mặt anh dường như có ánh sáng mờ nhạt nên vẻ mặt anh trông càng không có thần thái hơn dưới ánh sáng. Con ngươi màu nâu như ao tù nước đọng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lâm Thanh Nhạc không biết anh coi cô là ai nhưng nghe được những lời này của anh, đột nhiên dừng chân.

Bà ấy đã chết? Anh đang nói ai?

“Hứa Đinh Bạch?”

Hứa Đinh Bạch nghe thấy giọng cô, hiển nhiên rất ngạc nhiên: “Là cậu à.”

Lâm Thanh Nhạc: “Cậu nghĩ là ai?”

Hứa Đinh Bạch động môi dưới: “Ông ta vừa mới đi, tôi tưởng lại trở lại.”

“Ông ta… Ba cậu sao?”

“Ừ.”

Lúc này Lâm Thanh Nhạc mới ý thức được, người mình đụng phải khi lên lầu, có thể chính là ba của Hứa Đinh Bạch.

Cô đến đây nhiều lần như vậy nhưng chưa từng gặp ông ta, nghe Hứa Đinh Bạch nói lúc năm mới ông ta có trở về nhưng cũng đi rất nhanh.

Lâm Thanh Nhạc: “Vừa rồi cậu có ý gì?”

Hứa Đinh Bạch: “Không phải nói với cậu… Không cần sợ hãi.”

Lâm Thanh Nhạc vội lắc đầu: “Không phải, tớ không sợ, tớ hỏi ai đã chết?”

Hứa Đinh Bạch im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Mẹ tôi, Yên Đới Dung không nói giỡn, tôi vừa xác nhận với ông ta, ông ta nói chuyện đó là thật, chỉ là không nói cho tôi biết.”

Hứa Đinh Bạch cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh nhưng Lâm Thanh Nhạc vẫn nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của anh.

“Hứa Đinh Bạch…”

“Tôi vẫn luôn chờ bà ấy.” Hứa Đinh Bạch hơi hoảng hốt: “Tôi khiến cho mình kiên trì… Tôi nghĩ, một ngày nào đó bà ấy sẽ trở về. Nhưng bà ấy lại lựa chọn buông bỏ, bà ấy không kiên trì được nữa, buông bỏ tương lai… Cũng buông bỏ tôi.”

Anh nói rất nhỏ nhưng từng câu từng chữ cô đều nghe rõ.

Đột nhiên Lâm Thanh Nhạc cảm thấy đặc biệt may mắn vì hôm nay cô đến tìm anh, bởi vì cô có cảm giác, mẹ đã chết, có thể Hứa Đinh Bạch sẽ không còn động lực kiên trì nữa.

Mà lan can bên cạnh anh rất thấp, muốn chọn một con đường khác rất dễ dàng.

“Không có!” Khi tư tưởng tử vong xuất hiện trong đầu, tế bào cả người cô đều khẩn trương, cô tiến lên, không chút do dự túm góc áo anh: “Không buông bỏ, còn có tớ, tớ ở đây!”

Áo trắng của Hứa Đinh Bạch bị kéo mạnh, cả người đều nghiêng về phía cô, anh hơi nghiêng đầu, nghe thấy hô hấp dồn dập của cô gái, cũng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái, vẫn là hương hoa nhài quen thuộc.

“Lâm Thanh Nhạc, cậu làm gì…”

“Đừng, đừng nhảy xuống dưới!” Lâm Thanh Nhạc gắt gao nhìn anh, cả người không kiềm chế được mà run rẩy: “Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu đừng nhảy xuống! Người khác mặc kệ cậu nhưng còn có tớ, tớ quản cậu! Tớ có mua bánh sinh nhật, tớ còn muốn ăn sinh nhật cùng cậu, còn muốn cậu nhìn tớ cầu nguyện! Cậu đừng chết!”

Lâm Thanh Nhạc hoảng hốt nên nói chuyện cũng không ăn khớp, trong nháy mắt, Hứa Đinh Bạch ngẩn người, sau khi biết suy nghĩ của cô, anh bất đắc dĩ vỗ đầu cô: “Cậu sợ sinh nhật sau này của cậu cũng là ngày giỗ của tôi sao?”

Lâm Thanh Nhạc: “...Đừng nói bậy.”

Hứa Đinh Bạch bật cười: “Đồ ngốc, nghĩ gì vậy, tôi không ác với cậu thế đâu.”

Lâm Thanh Nhạc: “Hả?”

“Tôi không nhảy lầu.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

“Vậy cậu ngồi đây làm gì?”

Hứa Đinh Bạch nghe tiếng gió vù vù bên tai: “Hóng gió.”

“Thế mà làm tớ sợ muốn chết!”

Hứa Đinh Bạch nói nhỏ, hơi áy náy: “Xin lỗi.”

Lâm Thanh Nhạc trừng anh, vẫn túm vạt áo anh không chịu bỏ ra: “Vậy cậu xuống dưới đi, chúng ta đi vào trong được không?”

Trong giọng cô phảng phất có tiếng nức nở, thật sự bị anh dọa sợ rồi, Hứa Đinh Bạch thở dài, mềm lòng đáp: “Được.”

Ai biết được, sự kiên trì lúc đầu của anh đã mất. Khoảnh khắc ngồi trên ban công, quả thật anh đã nghĩ tới dùng phương thức đơn giản nhất để chấm dứt tất cả sự đau khổ.

Nhưng lúc ý niệm này xuất hiện trong đầu anh, anh do dự.

Bởi vì anh nghĩ đến cô.

Lúc đó anh mới giật mình nhớ ra, thì ra anh vẫn có một lí do khác để ở lại, rất khó để ra đi như vậy.



Lâm Thanh Nhạc lấy bánh sinh nhật ra, cô ngồi trên ghế, không yên tâm chuyện Hứa Đinh Bạch.

“Chuyện mẹ cậu…”

“Ông ta đã xử lý.” Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói: “Có muốn thắp nến không?”

Lâm Thanh Nhạc: “Nếu cậu khổ sở cũng đừng chịu đựng.”

Hứa Đinh Bạch không lên tiếng, thật ra lúc Yên Đới Dung nói ra chuyện này, trong lòng anh cũng đã mơ hồ biết đó là thật. Trong mấy ngày này, anh đã suy sụp và tuyệt vọng đủ rồi, tới giờ phút này, anh đã không còn phản ứng gì nữa.

Cuối cùng anh chỉ nói với bản thân, đó là giải thoát cho bà ấy.

“Mẹ tôi vô cùng sĩ diện, đặc biệt còn không cam lòng sống nghèo nàn, sống thì phải sống rất tinh tế.” Hứa Đinh Bạch nói tiếp: “Chính vì hiếu thắng cho nên bà ấy mới không có đường lui. Sau khi công ty phá sản, ngân hàng và chủ nợ đến nhà, bà ấy và ba tôi rất chật vật trốn đông trốn tây. Bà ấy chịu không nổi, dường như sụp đổ.”

Đây là lần đầu tiên Hứa Đinh Bạch nói chuyện quá khứ, Lâm Thanh Nhạc im lặng, một chữ cũng không xen vào.

“Sau lại bởi vì trốn người ta nên gặp tai nạn, lúc ấy chúng tôi đều ở trong xe, ba và tôi bị thương nặng, mẹ tôi thì đỡ hơn, cho nên chỉ cần tiền cho chúng tôi phẫu thuật. Không đủ tiền… nhưng lúc đó, không dám vay tiền ai, cũng không có người nguyện ý cho vay.”

“Nhà cậu không có người thân sao?” Lâm Thanh Nhạc không nhịn được hỏi.

“Ba tôi vốn chỉ có một mình, mẹ vì gả cho ông ấy mà cắt đứt quan hệ với người nhà. Trong những năm đầu, tôi nhớ rõ em gái của mẹ còn trộm liên lạc với chúng tôi, dì nhỏ đối xử với tôi rất tốt, tính cách mẹ thì kém, sau lại cãi nhau với dì nhỏ. Sau đó nghe nói dì nhỏ di cư sang nước ngoài… Chúng tôi vẫn chưa liên hệ lại, xa như vậy nên cũng không nhận được tin tức gì của đối phương.”

“Khó trách…”

“Thế nhưng cũng là do ba mẹ tôi gieo gió gặt bão, sau khi ở bệnh viện một khoảng thời gian, tòa án tuyên án công ty thu một số tiền lớn một cách phi pháp, mẹ tôi là người đứng đầu công ty, hơn nữa số tiền đó đều là do mẹ tôi làm chủ, cho nên bị bỏ tù. Ba tôi rất thông minh, loại chuyện này, biết để đường lui cho mình…”

Hứa Đinh Bạch nói rất bình tĩnh, cũng hiểu được thị phi đúng sai.

Thế nhưng Lâm Thanh Nhạc biết, dù anh chỉ là một đứa nhỏ, trong nhà xảy ra biến cố và mẹ rời đi khiến anh rất đau khổ và tuyệt vọng.

Hứa Đinh Bạch: “Sau vụ tai nạn ô tô tôi phải nằm viện rất lâu… Lúc sau vì không có tiền, ba tôi dẫn tôi xuất viện. Tôi nghĩ, dẫn tôi theo đối với ông ấy là một phiền toái rất lớn cho nên ông ấy mới bắt đầu chán ghét tôi, oán hận tôi. Thế giới của ông ấy bị đảo lộn, bị khoản nợ đè nặng, bị mọi người cười nhạo, ông ấy không trở mình được. Mà tôi và quá khứ đều thành địa ngục của ông ấy.”

“Hứa Đinh Bạch, chuyện này không trách cậu được, tại sao ông ấy lại có thể trút sự không cam lòng và oán hận xuống người cậu. Cậu bị thương, cậu không nhìn được đều là do bọn họ ban tặng!” Lâm Thanh Nhạc nghe vậy thì rất tức giận: “Sao ông ấy có thể như vậy! Tại sao lại vứt bỏ cậu! Mắt của cậu có thể được chữa khỏi nếu đến bệnh viện khám, nhưng ông ấy cũng không cố gắng dẫn cậu đi khám!”

“Lâm Thanh Nhạc, có lẽ sẽ không được…”

“Cậu không thử sao lại biết được, mấy người không sẵn lòng đi thử, tại sao lại biết không được!” Lâm Thanh Nhạc cầm cổ tay anh: “Tớ sẽ không từ bỏ.”

Ngực Hứa Đinh Bạch ấm áp, cảm xúc của anh trong khoảnh khắc này như ngưng tụ lại thành một chỗ, không thể thể hiện ra… Trên đời này, cho đến bây giờ người không vứt bỏ anh chỉ có cô.

Hứa Đinh Bạch không tiếng động nở nụ cười, hốc mắt hơi đỏ: “Được rồi, không nói nữa, hôm nay không phải sinh nhật cậu sao, thổi nến rồi ước đi.”

Lâm Thanh Nhạc thấy anh không nói tiếp về chuyện đó nên đành phải bình tĩnh lại.

Cô rầu rĩ lên tiếng, lấy bật lửa và nến đã chuẩn bị ra.

Cô chỉ lấy một cây, cắm ở chính giữa.

Hứa Đinh Bạch: “Được chưa?”

Lâm Thanh Nhạc: "Được rồi.”

“Vậy cậu cầu nguyện đi.”

"Ừm.” Lâm Thanh Nhạc nhìn ngọn lửa mỏng manh kia, hai tay khép lại, không nghĩ ngợi mà nói: “Tôi hy vọng, Hứa Đinh Bạch có thể nhìn thấy tôi.”

Hứa Đinh Bạch ngẩn ra: “Hãy nghĩ về cái gì đó của riêng cậu, sinh nhật có hai nguyện vọng, cậu đừng nói ra nếu không sẽ không linh.”

“Không cần, đã hết rồi.”

“...Cái gì?”

“Tớ chỉ có một nguyện vọng này thôi.” Lâm Thanh Nhạc lại nhìn ngọn nến, còn thật sự lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn Hứa Đinh Bạch có thể nhìn thấy tôi.”

Hy vọng, nếu tôi thành tâm một chút, ông trời có thể nghe được và càng hiểu được.