Lời Kể Của Kẻ Xuyên Không - Bất Trừu Yên Trừu Nam Nhân

Chương 2




Mặc dù Thái hậu không để tâm đến Kỷ Quý phi, nhưng những chuyện liên quan đến nàng vẫn không ngừng chảy vào cung Vĩnh Thọ.

Phần lớn là do các cung nữ tám chuyện với nhau trong lúc rảnh rỗi, ta đi ngang qua cũng nghe được đôi điều.

Điều đầu tiên ta nghe được là về tấm lòng Bồ Tát của nàng, luôn quan tâm đến người hầu.

Nàng bỏ qua các nghi lễ quỳ lạy, hơn nữa mọi việc đều tự mình làm, không để cung nữ hầu hạ.

Nàng còn dạy họ đọc sách viết chữ, giảng những đạo lý kỳ lạ.

Nàng thậm chí tự biên soạn một số tài liệu giảng dạy, không chỉ phát cho người trong cung mình, mà còn gửi vài bản đến các cung của những phi tần khác.

Ta lật qua vài trang, lại thấy toàn là những lời lẽ phản đế, chống phong kiến, đề cao bình đẳng nam nữ, thậm chí cho rằng nữ nhân cũng có thể có ba phu bốn thị.

Những tài liệu nghịch thiên như vậy mà có thể lưu truyền trong cung, xem ra Hoàng đế thật sự yêu thương Quý phi này đến mức nào.

Ngoài ra, nàng còn thường xuyên gửi tặng các cung những món đồ nhỏ.

Có khi là son môi và nước hoa tự chế, có khi là các món ăn hiện đại như trà sữa và thạch sương sáo.

Rõ ràng, nàng rất tận hưởng chuyến xuyên không này.

Nhưng chưa đến nửa tháng, những tấu chương tố cáo nàng đã chất đầy bàn trong cung Vĩnh Thọ.

Các đại thần chỉ trích nàng nghịch đạo, phớt lờ luân thường đạo lý, không tuân thủ đạo đức phụ nữ, gọi nàng là yêu phi làm loạn quốc gia, cần phải trừ khử để yên ổn thiên hạ.

Hoàng đế trẻ tuổi đã quỳ trước cửa cung Vĩnh Thọ suốt ba canh giờ.

"Linh nhi có tấm lòng thiện lương, tâm hồn trong sáng, không giống như những nữ tử tầm thường trong cung.”

"Nàng vốn là một con chim tự do, chính nhi thần đã buộc nàng phải ở trong cung này.”

"Mẫu hậu nếu muốn phạt, thì hãy phạt một mình nhi thần."

Cuối cùng, Kỷ Quý phi chỉ bị phạt cấm túc ba tháng.

Thái hậu răn dạy Hoàng đế một phen, nói những lời khuyên nhủ cũ kỹ về việc phải cân bằng ân sủng.

Trong ba tháng đó, Hoàng đế quả nhiên không bước chân vào cung Chiêu Dương lần nào.

Có lẽ do quá nhàm chán trong thời gian bị cấm túc, Kỷ Quý phi thường lén gọi ta đến.

"Ngươi đã xuyên không đến đây mấy chục năm rồi phải không?”

"Trong những năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

"Tại sao bây giờ ngươi lại có bộ dạng như kẻ đã c.h.ế.t, không còn chút sinh khí nào?”

"Chẳng giống người hiện đại chút nào?"

Đôi khi, nàng cũng tỏ ra hứng thú với quá khứ của ta.

Ta liền ngồi nhấm nháp chén trà đắng, thản nhiên kể lại những chuyện đã qua.



Khi ta vừa xuyên không đến đây, cũng không khác gì Kỷ Linh hiện tại.

Đầy nhiệt huyết, ta tin rằng trời đã chọn ta, nhất định muốn ta làm nên một sự nghiệp lớn lao, lưu danh sử sách.

Ta dựa vào lòng nhiệt tình này, mong muốn thay đổi cả một thời đại.

Ban đầu, ta nhờ vào những phát minh nhỏ hiện đại, để tích lũy được đợt tài sản và danh vọng đầu tiên.

Sau đó, ta mở trường nữ học, muốn giúp đỡ những nữ nhân cổ đại bị áp bức dưới chế độ phong kiến.

Rồi ta nghe tin có bọn cướp hoành hành gây hại cho dân chúng, liền lên kế hoạch trừ khử chúng.

Trong quá trình điều tra bọn cướp, ta phát hiện ra rằng sau lưng chúng có sự hỗ trợ của quan phủ.

Kỷ Linh nghe đến đây, nhiệt huyết sôi sục, không nhịn được mà đập bàn.

"Ta đã nói rồi mà, làm sao người xuyên không lại có thể sống một cuộc đời tầm thường như thế.”

"Không ngờ tiền bối lại có một quá khứ huy hoàng như vậy.

"Vậy sao bây giờ lại…"

Ta khẽ mỉm cười.

Bước ngoặt của câu chuyện xảy ra ngay sau đó.

Khi điều tra những quan chức cấu kết với bọn cướp, ta đã gặp một vị quý nhân.

Ông nói rằng ông đến từ kinh thành, được Hoàng thượng phái tới điều tra những quan lại phạm pháp.

Ông đến nơi này, nghe về những việc ta đã làm, lại phát hiện ra ta cũng đang điều tra vụ cấu kết giữa quan phủ và bọn cướp, nên ông hy vọng có thể liên thủ với ta, cùng nhau vạch trần sự thật phía sau.

"Rồi sao nữa? Rồi sao nữa?"

Kỷ Linh nghe chuyện đến mê mẩn.

"Sau đó, ta và ông ấy đã nảy sinh tình cảm…”

"Ông ấy muốn đưa ta về kinh thành.”

"Nhưng khi đến kinh thành, ta mới phát hiện ra rằng ông ấy đã có hôn ước từ trước.”

"Hôn thê của ông ấy là một thiên kim tiểu thư danh giá.”

"Sau khi biết sự thật, ta muốn rời đi.”

"Nhưng ông ấy nói chỉ có ở kinh thành, tài năng và hoài bão của ta mới có thể được phát huy.”

"Ông ấy còn nói rằng dù phải cưới tiểu thư đó vì áp lực từ gia đình, nhưng người ông ấy yêu suốt đời chỉ có mình ta.”

"Khi đó, ta còn trẻ, dễ dàng tin vào những lời đó.”

"Ta cam lòng trở thành thiếp thất của ông ấy."

Ta kể lại câu chuyện một cách nhẹ nhàng, cố gắng bỏ qua những chi tiết vụn vặt.

"Sau đó, ông ấy lại có tình nhân mới.”

"Còn ta, thì bị hạ xuống làm nô tỳ, bị đưa vào cung."