Diệu Đình rời khỏi bệnh viện, Amanda chạy theo:
- Chìa khóa nhà đây, hôm nay tớ trực nên cậu về một mình nhé!
- Hôm nay tớ về nhà, cảm ơn cậu.
- Anh Thành đón cậu hả?
- Không rõ, chưa thấy bóng dáng đâu cả.
- Bình tĩnh đi, đừng nổi giận là bớt xinh đấy.
Diệu Đình tạm biệt bạn trở về nhà.
Ra đến cổng bệnh viện, theo thói quen nhìn chỗ anh vẫn đứng đón nhưng lại chẳng thấy đâu nên lẳng lặng bắt taxi về nhà.
Dù còn giận nhưng cô chỉ mong về thấy anh đang ở nhà, đang chờ mình mà thôi.
Chẳng hiểu sao, chỉ giận nhau, xa nhau một chút mà cô thấy lâu quá là lâu, tâm trạng nặng nề, chẳng thoải mái chút nào.
Mở cửa nhà, căn hộ vắng tanh chẳng có bóng anh ở nhà.
Lặng lẽ về phòng, thay đồ đi tắm, ăn qua loa bánh và uống sữa.
Vào phòng làm việc nhưng cũng chẳng tập trung nổi nên lại xuống ngồi xem phim, mắt thì cứ dán vào điện thoại chờ anh gọi.
Cầm lên rồi lại bỏ xuống, tìm số rồi nhưng lại chẳng ấn gọi.
????
Trí Thành rời khỏi phòng thẩm vấn, khuôn mặt giãn ra, thảy hồ sơ chứa lời khai cho đồng nghiệp:
- Xử lí đi, xong rồi nhé!
- Cậu thật là...luật sư cũng chạy mất dép rồi đấy.
- Làm xong đi, mai nộp lại cho tôi làm hồ sơ chuyển cảnh sát tư pháp nhé!
- Vâng, mà cậu không về hả? Để bạn gái ngủ một mình là không hay đâu.
- Cô ấy đi vắng rồi nên về cũng không ngủ được...làm việc đi.
Còn cậu, vợ đâu?
- Giận bỏ về ngoại rồi...mai xong việc rồi làm lành sau vậy.
Hai người đàn ông vỗ vai nhau cười thành tiếng.
Trí Thành trở về phòng gặp Brian.
- Sếp, cafe không, tiện em pha luôn?
- Cho tôi một cốc làm việc cho tỉnh táo.
- Bác sỹ Đình vẫn chưa về hả anh?
Trí Thành nhún vai lắc đầu, ánh mắt đầy sự thất vọng và chán nản.
Brian nhìn theo dáng anh, khẽ thở dài lấy điện thoại gọi cho Amanda nhờ thuyết phục Diệu Đình về nhà mà cô không nghe máy.
Lisa đi qua, huơ tay trước mặt:
- Anh làm gì mà ngẩn người ra vậy? Ngồi đi, em đi pha cafe cho hai người.
- Không cần đâu, tôi tự làm được.
- Em không còn ở đội thì các anh hắt hủi em đấy hả? Chán thật nhỉ?
Nhìn Lisa, Brian đành gật đầu:
- Vậy phiền em nhé!
Lisa vui vẻ, ngó vào nhìn Trí Thành rồi đi pha cafe.
????
Xem phim chán vẫn chẳng thấy anh về, nhìn đồng hồ đã muộn nên Diệu Dình lên phòng đi ngủ.
"Tại sao anh sai mà cả ngày nay chẳng gọi điện cho mình vậy?"
Nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai người mới chụp, bao nhiêu nhớ nhung cứ thế ùa về.
Thực sự mới không nhìn thấy nhau một ngày mà lại nhớ đến thế? Nhớ khuôn mặt cứ vênh lên tự đắc, nhớ những lúc anh trêu cho cô cáu lên rồi lại thí làm hòa.
Chẳng biết vì mệt hay vì nghĩ đến anh mà cô chìm vào giấc ngủ.
????
Uống xong cafe không những không tỉnh táo mà đầu óc có chút căng thẳng hơn, ngồi dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà cứ muốn đổ sập vào người anh.
Cả người nóng bừng như có lửa đốt, kiến bò xung quanh.
Anh tháo bớt cúc áo, hạ nhiệt độ trong phòng mà vẫn nóng.
Đứng dậy, ra ngoài, vào nhà vệ sinh, nhìn thấy mặt mình nóng bừng, hai mắt đỏ ngầu, anh móc họng cho cafe nôn ra hết nhưng sự khó chịu không hề giảm đi.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, giọng nói mềm mại:
- Để em giúp anh hết khó chịu nhé!
Quay sang nhìn thấy Lisa đang dựa dẫm vào mình, bàn tay cô luồn hẳn vào trong cổ áo xoa nhẹ khiến anh thấy dễ chịu.
Chợt bừng tỉnh, hiểu ra lí do mình thấy khó chịu, anh đang muốn l@m tình.
Hình ảnh Diệu Đình ùa về, anh lấy hết sức mình đẩy cô gái bên cạnh ngã nhoài ra đất.
- Tránh xa tôi ra.
- Em biết anh đang muốn gì? Để em giúp anh được không?
Thấy cô ta sán lại, Trí Thành xô ngã để không cho chạm vào người mình.
Anh lảo đảo ra ngoài, túm lấy một đặc vụ:
- Gọi Brian vào phòng tôi ngay.
- Đội trưởng, anh làm sao vậy?
Anh không trả lời, đi nhanh về phòng, chưa kịp đóng cửa thì Lisa lại bước vào.
Anh ngồi vật xuống ghế, cả cơ thể như đang muốn đốt nóng mình.
Lisa lại gần, chạm nhẹ bàn tay lên mặt khiến anh mở choàng mắt:
- Ra ngoài hay muốn tôi tống cổ cô khỏi cục điều tra hả?
Lisa phụng phịu, cúi người xuống cố làm lộ khoảng ngực đã được phơi ra trước mặt anh.
- Anh làm gì mà nổi cáu với em, trong lòng anh đang muốn thì em chỉ tới giúp anh thôi mà.
Em đóng cửa nhé!
Trí Thành ném cốc cafe đã hết xuống sàn vỡ tan.
Lisa giật mình lùi lại khi thấy ánh mắt ghét bỏ, lạnh lẽo từ anh.
Brian từ ngoài chạy vào.
- Anh làm sao vậy?
Nhìn Trí Thành như lên cơn nghiện, anh quay sang hỏi Lisa:
- Cô đã làm gì anh ấy vậy?
Giọng Trí Thành thều thào, mất kiểm soát:
- Cậu đã bỏ nhầm cái gì vào cafe vậy? Đưa tôi về nhà...tôi muốn về nhà.
Brian chạy lại, đỡ anh đứng dậy.
Lisa nắm lấy tay anh:
- Tại sao không phải là em hả? Em sẽ giúp anh hết khó chịu ngay sao phải về nhà làm gì hả?
Trí Thành dựa hẳn vào Brian nhắm mắt.
Brian đẩy Lisa xô vào bàn, đưa anh ra ngoài.
- Cố gắng lên, cô ta đã cho thuốc vào cafe của anh rồi.
Lên xe rồi em gọi bác sỹ về cho anh.
Ngồi trên xe, Trí Thành cố nhắm mắt để làm dịu cơ thể.
Hơi thở khó điều hòa nên mở cửa cho không khí vào trong xe.
Brian cố gọi Diệu Đình mà không thấy cô nhấc máy.
Quay sang nhìn Trí Thành áo quần sộc sệch, mắt mũi đỏ ngầu ái ngại.
- Em đưa anh đến bệnh viện nhé!
- Về nhà đi, tôi không sao đâu, lái nhanh cái đi, chậm quá!
Brian tăng tốc xe, lao vun vút trên phố khi thấy Trí Thành ngày càng vật vã.
Đỡ anh đi lên nhà nhưng cái người này bị vật không nhớ cả mã mở cửa nên hi vọng là Diệu Đình có ở nhà.
Nghe thấy chuông cửa kêu inh ỏi, Diệu Đình giật mình tỉnh giấc, chạy xuống nhà.
Không biết là ai nên có chút đề phòng.
Từ trong nhà nói vọng ra.
- Ai vậy?
- Bác sỹ mở cửa đi ạ.
Nghe thấy giọng Brian, cô nhanh chóng mở cửa.
Nhìn thấy Trí Thành không giống người lắm thì hơi hoảng.
Cô đỡ anh vào nhà.
- Anh ấy làm sao vậy ạ?.