Lời Hứa

Chương 59: 59: Bình Yên Trở Về





Diệu Đình chào bạn, lững thững đi ra cổng.
- Đình...
Nhìn thấy anh đang đứng tựa lưng vào xe, quần áo đã thay sạch sẽ, nụ cười tươi rói trên môi, giơ tay ra đón cô mà Diệu Đình vui đến mức rơi nước mắt.

Cô chạy ào vào lòng anh ôm chặt:
- Em lo cho anh lắm có biết không hả?
Trí Thành xoa đầu cô, khẽ hôn lên má vỗ về:
- Công việc của anh mà, lần sau không phải lo như vậy.

Người yêu em là đặc vụ xuất sắc lắm nên em lo lắng đang thừa đấy.
Mặc cho mọi người nhìn, Diệu Đình vẫn ôm cứng lấy anh không buông.
- Nào lên xe về thôi, chắc em cũng mệt lắm rồi.
Diệu Đình ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ, ánh mắt vẫn nhìn anh chăm chú.
- Đừng nhìn anh như vậy, làm sao mà lái xe được chứ?
- Anh mặc đồ sáng màu như này rất đẹp đấy.
- Không phải anh mặc gì cũng đẹp sao?
Trí Thành quay sang nháy mắt, tim Diệu Đình lại lỡ mất một nhịp âu yếm nhìn anh.

Ngồi xích lại, ôm lấy cánh tay anh dựa dẫm.
- Trên facebook của em, ai cũng khen anh đẹp đấy.

Nếu những người bạn cấp 2 mà biết đó là anh thì sao nhỉ?
- Chắc các cô ấy sẽ vây em lại hỏi tội như hồi ấy nhỉ?
- Em chẳng sợ, dù sao anh cũng sẽ đứng bên cạnh hét lên "ai cho các người động vào em tôi hả?".

Diệu Đình bật cười tự hào, tâm trạng hồ hởi, phấn chấn không thể diễn tả bằng lời.
Trí Thành khẽ xoa nhẹ bàn tay cô trong tay mình.
- Em sai rồi, bây giờ anh sẽ bảo " Đừng có động vào người yêu tôi".
Diệu Đình gật gật đầu nhìn anh lại cười.

Lúc này tự dưng cô lại thấy buồn ngủ, ngáp dài mấy lần thì lăn ra ngủ không biết gì nữa.
Gọi mãi Diệu Đình không dậy ăn gì nên Trí Thành để im cho cô ngủ còn mình tranh thủ làm việc.
Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ trưa, ngó sang Diệu Đình vẫn đang ôm gối ôm ngủ ngon nên anh xuống nấu đồ ăn trưa mang lên tận phòng.
- Đình...dậy ăn trưa thôi em.
- Em buồn ngủ lắm, hôm nay em lại phải trực đêm nữa.
Diệu Đình quay lưng lại ngủ tiếp.

Không gọi được cô dậy, anh gọi cho đồng đội giao việc rồi nằm xuống cạnh, ôm lấy cô vào lòng ngủ cùng.

Dù sao cả đêm qua anh cũng không được ngủ, tối Diệu Đình đi làm thì anh cũng qua cục làm bù việc.
Chỉ một lúc, Diệu Đình lại xoay sang ôm, gác lên anh nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Trí Thành mỉm cười, kẹp chặt lấy tay chân cô, kéo sát người vào ngực mình mới yên tâm ngủ tiếp.

Từ ngày ôm cô ngủ, dường như giấc ngủ đến nhanh hơn.
????
Cục Điều tra liên bang.
Lisa ngó vào phòng không thấy Trí Thành đâu thì quay sang hỏi Brian:
- Jones đi đâu anh có biết không?
- Chắc đi đón bác sỹ, anh ấy nói tối sẽ quay lại nên cô cứ để hồ sơ trên bàn đi, tối anh ấy sẽ xử lí.
- Sao suốt ngày anh ấy dính đến cô ta vậy?
- Em nói lạ nhỉ? Em có mong người yêu dính lấy mình không? Thông cảm cho sếp đi, có người yêu xinh vậy không tranh thủ hơi phí.
- Cô ta có gì mà xinh chứ?
Lisa thấy khó chịu với câu nói vừa xong của Brian, khuôn mặt cau có, đặt mạnh hồ sơ lên bàn Trí Thành.

Lấy điện thoại ra gọi nhưng anh không nghe máy, nắm chặt điện thoại mà trong lòng như muốn nổ tung vì ghen tức.

Chưa bao giờ Jones đăng bất kì ảnh nào lên mạng xã hội nhưng lại đăng ảnh tình tứ với cô bác sỹ kia, thật không công bằng một chút nào.

Cô sẽ giành lại anh về cho mình, bằng mọi giá.
????????????
Tình giấc khi bụng réo ầm ầm, nhìn người bên cạnh đang kẹp chặt lấy mình, Diệu Đình muốn dậy mà không nhúc nhích được nên nằm im cho anh ngủ.

Bàn tay không yên vị, cởi cúc áo của anh nghịch ngợm, còn hôn lên ngực anh mà hít hà mùi hương quyến rũ ấy.
- Em có biết mình đang phạm tội không hả?
Diệu Đình giật bắn mình thu tay lại, ngửa cổ lên nhìn người đàn ông đã thức giấc.
- Anh kẹp em chặt quá nên mới giết thời gian trong lúc đợi anh ngủ thôi mà.

- Tại em ngủ quậy quá, lại còn ngáy nữa nên anh mới phải ôm chặt vậy cho em đỡ giật mình.
Diệu Đình ngồi bật dậy, hai tai nóng bừng.
- Không có, em chưa bao giờ ngủ ngáy cả.

Anh chỉ lừa em.
- Anh lừa em làm gì chứ? Hôm nào anh ghi âm lại cho mà xem.
- Không nói với anh nữa, em đói quá rồi.
Nhìn đồng hồ đã 3 giờ chiều, Diệu Đình chạy nhanh đi vệ sinh cá nhân, tắm rồi mới bê đồ ăn xuống nhà hâm nóng lại.

Trong lúc chờ anh tắm, cô tranh thủ vào facebook trả lời bình luận và tán gẫu với bạn bè.

Những bức ảnh cô đăng vẫn không ngừng bình luận.

Các bạn réo cô đòi giới thiệu để icon mặt tức giận vì chưa thấy cô trả lời.
"Tớ đây, các cậu tưởng tớ rảnh rỗi lắm hả?"
" Vậy thì cậu không nên đăng ảnh cẩu lương khoe trai đẹp như vậy chứ?"
" Đúng vậy, bao giờ cậu định dẫn anh ấy về Việt Nam ra mắt đấy."
" Cậu và anh ấy quen nhau thế nào vậy? Chỉ cho tớ đi."
" Anh ấy là người mà các cậu từng biết đấy, mấy tháng nữa trường tổ chức thành lập thì tớ đưa anh ấy về."
"Anh ấy từng là cựu học sinh ở trường mình sao? Eo ôi ai vậy Đình?"
Thấy anh đi xuống, Diệu Đình tắt điện thoại, hồ hởi khoe:
- Ảnh em đăng đang hot rần rần facebook, mọi người đang đòi anh diện kiến đấy.
- Em có vẻ thích mấy trò sống ảo này nhỉ? Em không sợ khoe vậy, có người nẫng mất người yêu à?
Diệu Đình lấy cơm cho anh, nguýt dài:
- Anh dám không? Đừng có mà trăng hoa với em.
Trí Thành nhìn mặt Diệu Đình đỏ bừng bừng vì giận thì cười làm hòa:
- Anh chỉ phòng bị cho em thôi chứ anh chỉ mình em là đủ rồi, thêm nữa chắc thăng thiên sớm quá! Phục vụ mình em thôi.
Diệu Đình hài lòng, nụ cười lại hiện ra, liên tục gắp thức ăn cho anh.
- Mấy giờ em đến viện?
- 5 giờ có mặt nên phải ăn nhanh lên không muộn.


Mai anh có qua nhà mẹ anh không? Chúng ta có hẹn đến đó chơi đấy.
- Ừ nhỉ? Anh quên mất.

Đêm nay anh sẽ làm việc rồi mai đưa em đi thăm bà ấy.

Mà em không phải chuẩn bị gì đâu, anh mua rồi nhé!
- Vâng ạ.
Thả Diệu Đình xuống bệnh viện, nhìn cô đi khuất vào đại sảnh thì anh mới quay xe đi về cơ quan làm việc.
Diệu Đình chào hỏi mọi người đi thẳng vào thang máy lên phòng làm việc.

Một y tá mang vào cho cô hồ sơ chụp chiếu của bệnh nhân mổ ca 7 giờ tối.
- Chào bác sỹ, hôm nay trông thần sắc chị tốt quá!
- Cảm ơn cô, sáng nay về nhà ngủ một giấc đến chiều mới dậy nên cũng khỏe.
- Sáng tôi thấy đặc vụ đến đón bác sỹ hả? Anh ấy chiều bác sỹ quá! Ghen tị thật.

Diệu Đình không trả lời, cúi xuống làm việc tránh bình luận về anh.

Nhưng trong lòng thì cứ như đang nở hoa, tâm trạng vô cùng tốt.

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệu Đình đồng ý cho họ vào.
- Chào bác sỹ, tôi gặp cô được chứ?
Ngẩng mặt lên nhìn thấy người trước mặt, biểu cảm của cô không biết nên vui hay buồn nữa..