Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 2: Phá kén thành điệp




Lúc này cô tựa hồ mới ý thức được, thời tiết hôm nay thay đổi rất bất bình thường, có gì đó đang mách bảo số phận như chiếc bánh xe quay vòng cấp tốc, dường như sắp phá vỡ tất cả những gì được cho là tiền định.

Kỹ năng lái xe của Lạc Nghệ Hằng đã lão luyện, tay lái đánh qua đánh lại, xe vững vàng hòa nhập ngã tư đường. Ánh mắt lơ đãng mải miết nhìn về con đường phía trước, mơ hồ ý thức được cái gì, lông mày anh hơi nhíu lại. Nghiêng người nhìn về phía Giản Nặc thấy cô đang nói chuyện với khách hàng lần này, đồng thời lấy bút ghi lại gì đó rất nhanh, anh muốn nói lại thôi.

Nhưng vài phút sau đó, bầu trời trong xanh mây trắng nhanh chóng tích tụ, rất nhanh đã xuất hiện mây đen dày đặc, ánh mặt trời bị che khuất khiến người ta cảm thấy áp lực. Gió lớn thổi đến, cuốn theo cát bụi mờ mịt ngoài cửa kính. Không gian bên ngoài càng trở nên âm trầm, có cảm giác sắp có mưa bão.

20 phút sau, Lạc Nghệ Hằng dừng xe ở bãi đỗ xe cách tòa án trăm mét, sau đó cùng Giản Nặc và Lâm San đi bộ vào. Đi đến quảng trường trước tòa án, một trận gió lớn thổi đến, có hạt bụi nhỏ sắc nhọn bay vào mắt Giản Nặc, cô theo bản năng cúi người nhắm mắt, đôi mắt cảm thấy nhức nhối không mở ra được.

“Sao vậy?” Lạc Nghệ Hằng đỡ lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn, “Đừng lấy tay dụi, để anh xem”.

Tập công văn trong tay được Lâm San thông minh nhận lấy, Lạc Nghệ Hằng giữ tay cô lại, nghiêng đầu nhìn vào mắt đã đỏ lên, cúi đầu khẽ thổi, giọng nói rất mềm mại, “Đã ổn chưa?”.Tay phải đặt lên vai cô, tay trái nắm chặt cổ tay cô, động tác cúi người nghiêng đầu người ngoài nhìn vào tư thế này giống như đang hôn nhau.

Trận gió lớn làm tóc Lạc Nghệ Hằng bay lộn xộn, thân hình cao lớn đã vô tình chắn cô trước ánh nhìn của người ngồi trong xe thương vụ theo đuôi đến đây, đôi mắt sáng nhấp nháy lẳng lặng nhìn chăm chú vào mọi chuyện xảy ra cách đó không xa, từ từ, lạnh lẽo như dao.

Giản Nặc chớp chớp mắt, ho hai tiếng rồi mở mắt to, cảm giác thấy tốt hơn nhiều, nhìn anh mỉm cười, cô nói, “Không sao rồi, tốt hơn rồi.” Dáng vẻ nháy mắt có vài phần tinh nghịch. Lạc Nghệ Hằng cười lườm cô, sau đó nhận khăn tay Lâm San đưa lau mắt cho cô, kiểm tra chắc chắn không sao mới yên tâm, hình bóng hai người bên nhau bước lên bậc thang, đi vào tòa án.

Ở phòng nghỉ, gặp mặt người ủy thác Đan Thục Khê, vẻ mặt Giản Nặc chuyên chú nhìn tư liệu anh ta mang đến, cho đến khi xem hết mới hỏi, “Đan lão tiên sinh khi nào có thói quen viết như vậy?”.

Chiếc kính mắt hạ xuống đến mũi của Đan Thục Khê được đẩy lên, anh ta không biết vì sao tối hôm qua Giản Nặc đột nhiên gọi bảo anh chuẩn bị những tư liệu thế này, nghe cô vừa hỏi vậy, anh cẩn thận nhớ lại rồi nói, “Theo những gì tôi nhớ thì ông đã có thói quen viết tài liệu như vậy. Nghe mẹ tôi nói bố tôi thời sinh viên đã cảm thấy có hứng thú với thư pháp, chỉ tiếc tài năng và hiểu biết cũng không cao lắm, thói quen được bồi đắp từng ngày nhưng cách viết chỉ ở mức giới hạn nên có một số điểm khác người”. Thấy khóe môi Giản Nặc hơi nhếch lên, anh khó hiểu hói, “Có giúp ích đối với vụ án này sao?”.

Khoác bộ đồ màu đen, Lạc Nghệ Hằng bỗng thấy giật mình, Giản Nặc nhìn về phía anh mỉm cười, “Giúp nhiều là đằng khác.”

Đan Thục Khê tháo kính mắt, khẽ day giữa lông mày, vẻ mặt thấy rõ mỏi mệt, “Giản luật sư, chúng ta sẽ thắng sao?”. Trải qua hai lần tòa thẩm vấn trước, tình hình của anh rất bất lợi, Đan Thục Khê không khỏi lo lắng.

Điều hòa phảng phất thổi gió qua hai má, cảm thấy có chút lạnh, đôi bàn tay trắng nõn đặt lên mặt, cô nở nụ cười rạng rỡ nhất trong nhiều ngày qua, đôi đồng tử lấp lánh, giọng nói Giản Nặc mềm mại mà đầy kiên định, “Đan tiên sinh yên tâm, tôi sẽ làm hết sức.”

Rời khỏi phòng nghỉ, Giản Nặc và Lạc Nghệ Hằng sóng vai đi bên nhau, anh nghiêng đầu thấp giọng trao đổi với cô gì đó, sau đó chỉ về phía cổ tay phải của mình làm như nhắc nhở. Giản Nặc đầu tiên nhíu mày, sau đó lập tức hiểu ra, khóe môi cong lên một vòng cung tuyệt đẹp.

Dường như nghĩ được gì đó, Giản Nặc bỗng nhiên ngắt lời anh hỏi, “Sư huynh, nếu đổi lại là anh, anh có làm giống như lời Đan Thục Nhu nói đột nhiên thay đổi chủ ý sửa di chúc không?”.

Lần này Giản Nặc thụ lý vụ án tranh chấp tài sản gia đình. Người ủy thác của cô, Đan Thục Khê có phụ thân là một doanh nhân nổi tiếng ở Nghi Thành. Đan lão tiên sinh đã qua đời để lại một tài sản khổng lồ, thân là người thừa kế hợp pháp Đan Thục Khê căn cứ theo di chúc của người cha viết, chuẩn bị chính thức tiếp nhận công ty, nhưng em gái cùng cha khác mẹ của anh bỗng nhiên đưa ra một bản di chúc khác gây sốc nhằm ngăn cản anh ngồi lên vị trí tổng giám đốc.

Đan Thục Khê cầm trong tay di chúc của Đan lão tiên sinh giao toàn bộ tài sản công ty Đan thị để lại cho anh, đồng thời đem bất động sản hai nơi lấy tên cho con trai và con gái. Nói cách khác, trên thực tế Đan lão tiên sinh đem 90% tài sản cho con trai, còn lại 10% cho con gái riêng.

Là một luật sư có kinh nghiệp lâu năm, chuyện như vậy Lạc Nghệ Hằng gặp qua không ít lần, chẳng có gì là lạ. Dù sao từ xưa đến nay tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn ăn sâu vào quan điểm của thế hệ trước, huống hồ cha của Đan Thục Khê đã nói, khi còn trẻ đã phạm sai lầm, rất áy náy với vợ, từng hứa hẹn cả đời này không cho con gái riêng bước chân vào nhà họ Đan, điều này càng chứng tỏ ông ấy không thể nào giao toàn bộ tài sản cho Đan Thục Nhu được.

Nhưng lần này mấu chốt của vụ án không phải là việc phân chia tài sản không đồng đều, mà là Đan Thục Khê đang cầm trong tay bản di chúc hoàn toàn khác với bản di chúc trong tay Đan Thục Nhu. Bản di chúc trong tay cô ta lập là: “Tài sản Đan thị”. Người thừa kế: con gái Đan Thục Nhu, đồng thời cả bất động sản hai nơi, biệt thự ở phía bắc nội thành thuộc sở hữu Đan Thục Nhu, căn hộ phía nam nội thành thuộc sở hữu của Đan Thục Khê. Di chúc xác lập vào trước mấy ngày Đan lão tiên sinh mất.

Vấn đề phức tạp không phải vì sao xuất hiện hai bản di chúc có nội dung khác nhau như vậy, điều làm người ta khó hiểu là sau khi xem xét bút tích, nội dung di chúc cho đến ký tên đều là Đan lão tiên sinh tự tay viết. Như vậy loại trừ nghi hoặc di chúc làm giả. Vậy thì, vì sao đến cuối cùng Đan lão tiên sinh lại thay đổi chủ ý, trước lúc lâm chung lại sớm quyết định toàn bộ tài sản giao cho con gái riêng? Đan Thục Khê không tin cha mình vi phạm lời hứa với mẹ, đem toàn bộ tài sản giao cho Đan Thục Nhu. Vì thế anh đệ đơn kiện cô ta.

Vụ án trải qua hai lần thẩm vấn, tình hình cực kỳ bất lợi với Đan Thục Khê. Tuy rằng Giản Nặc đã mời người chăm sóc đặc biệt Đan lão tiên sinh ra tòa làm chứng, vạch mặt Đan Thục Nhu khi cha cô ta bị bệnh nặng đã từng tranh luận kịch liệt với ông, thận chí ông Đan đã tức giận đến mức hai ngày không ăn uống, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để chứng minh ông ấy sẽ không đem toàn bộ tài sản để lại cho cô ta. Mà di chúc trong tay Đan Thục Nhu xác lập thời gian sau bản di chúc nằm trong tay anh trai mình, nếu nguyên cáo Đan Thục Khê không đưa ra căn cứ chính xác chứng minh bản di chúc của Đan Thục Nhu kia được lập vào lúc thần trí cha anh không rõ hoặc trong trường hợp không tình nguyện mà lập, thì theo căn cứ vào quy định thừa kế pháp luật, Đan Thục Nhu sẽ trở thành người được hưởng lợi nhất từ tài sản này.

Lạc Nghệ Hằng không ngờ cô lại hỏi câu này, nhíu mày rậm: “Giả thiết của em không thành lập. Anh không phải là ông ấy, sẽ không biết được từng bước làm của ông ta.”

Giản Nặc thấy vẻ mặt của anh đột nhiên nghiêm túc liền cười, trêu trọc nói, “Em chỉ cảm thấy thắc mắc không hiểu Đan Thục Nhu đã dùng cách gì để bức ép Đan lão tiên sinh sửa bản di chúc, sao mà anh nghĩ nghiêm trọng vậy?”.

Khẽ nhếch khóe môi, Lạc Nghệ Hằng cười không nói. Nhìn ánh mắt trong veo của cô chớp chớp hỏi, nghĩ đến đêm khuya hôm qua cô hưng phấn gọi điện thoại cho anh nói đã phát hiện manh mối quan trọng của vụ án, lồng ngực anh quanh quẩn một ngạc nhiên không tả xiết. Ngay cả anh, người được xưng là vị luật sư có kinh nghiệm chinh chiến trăm trận cũng chưa từng chú ý đến chỗ rất nhỏ như vậy, đột nhiên cô phát hiện ra, gọi cho Đan Thục Khê mang tài liệu đến, vụ kiện lần này không muốn thành chiến thắng cũng khó.

Khi các vị bồi thẩm đoàn và nữ chánh án lần lượt vào chỗ, phiên tòa thẩm vấn chính thức bắt đầu.

Luật sư nguyên cáo Giản Nặc cúi đầu, nghe luật sư bị cáo đặt câu hỏi, vẻ mặt chuyên chú đầy nghiêm túc. Lạc Nghệ Hằng ngồi bên cạnh cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Trước khi phiên tòa bắt đầu một phút, người đàn ông ngồi trên hàng ghế tòa án nhìn thấy hai người họ cận kề bên nhau, sâu trong đáy mắt anh dấy lên một nỗi buồn không hiểu. Thời gian thật ngắn, lướt qua nhanh để rồi biến mất dễ dàng. Ánh mắt anh thay đổi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trong trẻo như lạnh lùng, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt, lãnh đến mức mất đi vẻ nhu hòa vốn có.

Lúc luật sư bị cáo đặt câu hỏi xong, quay đầu nhìn về phía bồi thẩm đoàn, nữ chánh án nhìn về phía Giản Nặc, nói ngắn gọn rõ ràng, “Mời luật sư nguyên cáo đặt câu hỏi”.

Giản Nặc đứng lên, trong tay cầm một tập tài liệu, bước từng bước về phía bị cáo Đan Thục Nhu, vừa mở miệng giọng nói cực kỳ mềm mại nhưng lạnh lùng, “Đan tiểu thư, căn cứ vào lời khai cô cung cấp cho chúng tôi, cô nói cha cô lấy 90% tài sản đứng tên ông để lại cho cô, tôi muốn hỏi cô có cảm tưởng gì?”.

“Phản đối.” Giản Nặc vừa hỏi xong, luật sư bị cáo đã vội vàng đứng dậy, ánh mắt nhìn qua cô rồi nhìn sang nữ chánh án, “Thưa quan tòa, phản đối luật sư nguyên cáo hỏi về vấn đề không liên quan đến vụ án.”

Không liên quan sao? Giản Nặc mỉm cười, trấn định trần thuật nói, “Thưa quan tòa, vì sao đã sớm định giao toàn bộ tài sản cho con trai lại đột nhiên chuyển sang cho người con gái thường xuyên đang du học ở nước ngoài mà không hay lui tới, tôi tin có rất nhiều người nghi vấn điều này. Tôi hỏi Đan tiểu thư cảm tưởng của cô ấy là muốn cô ấy nói cho chúng ta biết cha cô ấy xuất phát từ lo lắng gì mới đưa ra quyết định như vậy. Tôi tin vào thời điểm “sửa đổi” di chúc Đan lão tiên sinh đã nói qua gì đó với Đan tiểu thư đây.”

Nữ chánh án suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía luật sư bị cáo, “Mời bị cáo trả lời vấn đề của luật sư nguyên cáo.”

Thần sắc Đan Thục Nhu hiện ra vẻ chán chường, nghĩ rồi nói, “Lúc ấy tôi rất sợ. Dù sao tỷ lệ phân chia tài sản như vậy khẳng định sẽ khiến cho anh trai tôi bất mãn, cho nên tôi mới khuyên ông nên cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng ông ấy rất kiên trì, nói là ông ấy áy náy suốt hai mươi năm qua vì không quan tâm đến hai mẹ con tôi, muốn dành cho tôi tất cả coi như bồi thường. Về phần anh trai tôi, anh ấy là đàn ông, sự nghiệp nên tự mình tạo dựng.”

“Bồi thường?” Trong lòng Giản Nặc không hiểu Đan Thục Nhu thốt ra hai chữ bồi thường vì cảm thấy bi ai hay vì hận suốt bao năm qua không được cha mình chăm sóc? Thế cho nên khi bệnh tình Đan lão tiên sinh đang nguy kịch cô ta đã không thèm để ý đến người khác xông đến bệnh viện đòi phân chia tài sản, thậm chí lợi dụng những thủ đoạn bất bình thường nhất để đạt được bản di chúc kia.

Thở một hơi dài, giọng điệu Giản Nặc tiếp tục mang nhiều khí thế bức người, “Như vậy Đan tiểu thư vẫn kiên trì như cũ nói bản di chúc này là cha cô tự nguyện lập trong trường hợp hoàn toàn tỉnh táo?”.

Thần sắc Đan Thục Nhu rõ ràng không kiên nhẫn, nhạt nhẽo nói, “Đúng vậy.”

Giản Nặc nhướng mắt nhìn cô, đôi đồng tử sắc bén xẹt qua cô nàng, nói dõng dạc rõ ràng bốn chữ, “Cô đang nói dối”.