♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Một năm, rồi lại một năm.
Trong nháy mắt, Trữ Nhược mười sáu tuổi. Một đêm cuối thu, Mộ Cẩm lại đến.
Trữ Nhược đã đứng chờ sẵn ở cửa, lặng lẽ đón tiếp y.
Mộ Cẩm ngạc nhiên nói: “Vì sao mỗi lần ngươi đều biết ta sẽ đến khi nào vậy? Đừng nói là ngươi có thiên lý nhãn nha?”
Trữ Nhược liếc nhìn y: “Không nói cho ngươi biết.”
Mỗi khi ngươi tới, mùi “mộ hương” trên người ngươi sẽ khiến đám “hoa tam nguyệt” trong bình thủy tinh dưới giường của ta trở nên điên cuồng.
Chúng đập mạnh hai cánh, liên tục đâm đầu vào thành bình, ta sao lại không biết điều đó có nghĩa là ngươi cũng sắp tới rồi?
Một chậu nước tắm, một màn che gỗ, một người trong lòng.
Lần này Trữ Nhược không đường đột xông vào, hắn ngồi ở ngoài chậm rãi chờ, hắn bỗng nhiên cảm thấy được, chờ đợi cũng là một chuyện tốt đẹp.
Bởi vì biết người ngay bên cạnh, biết rằng có thể chạm tay vào người, gần như vậy, không bao giờ phải ngồi bấm ngón tay tính từng ngày, mỗi ngày đều chỉ ngẩn người nhìn “hoa tam nguyệt” trong bình.
Một đôi tay từ phía sau lưng choàng lấy, bọt nước thấm ướt đầu vai Trữ Nhược, hắn cảm giác được một chút lạnh lẽo trên làn da, nhưng ***g ngực kề sát phía sau lưng lại nóng hầm hập, gương mặt Mộ Cẩm áp sát vào bên má phải của hắn, giọng nói ám muội khó tả: “Có nhớ ta không?”
Trữ Nhược không đủ sức đẩy y ra, nhưng lại cũng không nỡ mắng y, hắn thành thành thật thật gật đầu, nói: “Nhớ.”
Trong lòng bình tĩnh giống như hồ nước không chút gợn sóng.
Đã suy nghĩ hơn ba trăm ngày, sao còn phải ngượng ngùng thừa nhận chứ?
Vì thế Mộ Cẩm càng ôm hắn chặt hơn, thật lâu không muốn buông tay, giống như muốn ép cả người hắn vào trong ***g ngực.
Mộ Cẩm nói: “Trữ Nhược, ngươi đã mười sáu tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ nữa. Ta còn nhớ rõ vẻ mặt trẻ con cùng bộ dáng hung hăng của ngươi khi lần đầu gặp gỡ.”
Trữ Nhược tựa vào trong lòng y, miệng vẫn không buông tha: “Ta cũng nhớ rõ lúc đó miệng và mũi của ngươi toàn là bùn, thật sự cực kỳ phấn khích.”
Mộ Cẩm đột nhiên hỏi nói: “Vậy ngươi thích ta lúc đó nhiều hơn, hay thích ta bây giờ nhiều hơn.”
Trữ Nhược á khẩu không trả lời được, chỉ cười nói: “Ngươi đang nói gì đấy? thời điểm đó còn nhỏ như vậy, cái gì mà thích với chả không thích?”
Vừa quay đầu, phát hiện đôi mắt sáng ngời của Mộ Cẩm đang nhìn mình, Trữ Nhược hỏi: “Sao vậy?” Mộ Cẩm nhíu mày suy nghĩ, nói: “Khi đó nhỏ, bây giờ lớn, vậy bây giờ thích ta hơn à?”
Mặt Trữ Nhược đỏ hồng, đứng bất động trên mặt đất. Mộ Cẩm vuốt mặt hắn: “Ta thích nhất bộ dáng đỏ mặt của ngươi, thật sự đáng yêu!” Nói xong lại từ trong bọc quần áo lấy ra một bộ đồ màu áo trắng, “Cho ngươi.”
Trữ Nhược không nể mặt: “Hàng năm đều cho ta một bộ, ta đã nói trăm ngàn lần rồi, ta thường ngày không mặc quần áo như vậy.”
Mộ Cẩm dỗ ngọt hắn: “Ta chỉ hy vọng ngươi mặc vài ngày cho ta xem thôi.”
“Ta không cần!” Trữ Nhược quả quyết cự tuyệt.
Mộ Cẩm yên lặng nhìn hắn không nói lời nào, sau một lúc lâu, Trữ Nhược ngược lại cảm thấy bắt đầu áy náy, buồn bực hỏi: “Nhìn ta để làm chi?”
“Ta ngày nào cũng muốn nhìn, ngươi cao lên bao nhiêu, không biết có béo lên chút nào hay không, sao nhìn vẫn gầy như vậy? Sau đó ta tìm đến tiệm may, miêu tả vóc dáng của ngươi với hắn, quần áo may tốt thì về sau ta nhìn sẽ cảm thấy như ngươi đang ngay bên cạnh ta.” Thanh âm của y có chút khàn khàn, “Trữ Nhược, ngươi mặc cho ta xem đi, xem ta có mắt thẩm mĩ hay không, xem ngươi có phải cao giống như ta tưởng tượng hay không?”
Không thể cự tuyệt, không có cách nào khác cự tuyệt.
Cho dù y không nói một chữ, qua vài giây thì mình cũng sẽ cố cắn răng mặc bộ quần áo kia, sau đó lại như hai năm, được y ôm vào trong vòng tay, ở trong đôi mắt của y tìm kiếm chính mình.
Huống chi, mỗi một âm tiết y nói đều giống như chọt vào những góc mềm mại nhất trong lòng.
Sau đó, nghe thấy y cúi đầu cảm thán: “Trữ Nhược, ngươi càng ngày càng đẹp hơn người, có đôi khi ta thực may mắn vì ngươi vẫn mặc xiêm y vải bố cùng Hoắc tiền bối ẩn cư ở đây.”
Gạt người, phải lo lắng là ta mới đúng chứ, Trữ Nhược căm giận thầm nghĩ.
Sau những tiếp xúc thân mật, Trữ Nhược như phát điên muốn ở cùng với y, một khắc cũng không chia lìa.
Mộ Cẩm đi rồi, Trữ Nhược cầm bình thủy tinh, cảm thấy chính mình cũng biến thành một con “hoa tam nguyệt”, cứ đâm vào thành bình trong suốt đến đầu rơi máu chảy, từng giọt từng giọt máu đỏ óng ánh.
Hoắc thần y bắt đầu ở ẩn, những người đến cầu y hỏi dược đều do Trữ Nhược tiếp đón, từ bắt mạch đến chữa bệnh, Hoắc thần y đều không nói một lời, chỉ ở một bên nhìn.
Trữ Nhược cũng không phạm sai lầm, hắn vẫn cẩn thận kỹ lưỡng, lại rất có thiên phú, trên giang hồ dần dần không ai không biết, Hoắc thần y ở núi Kỳ Lân sơn còn có một đồ nhi, thường được ca ngợi là trò giỏi hơn thầy.
Trong nháy mắt, lại sắp đến ba năm.
Trữ Nhược đã mười chín tuổi, còn Mộ Cẩm thì hai mươi mốt.
Thanh danh của Quang Hoa giáo không xấu như lúc trước nữa, tuy nói việc xóa bỏ đi sự căm thù, khinh thường, còn có sợ hãi của võ lâm chính đạo đối với Quang Hoa giáo nhiều năm qua thì cần một thời gian đáng kể, nhưng Trữ Nhược đã cảm thấy thập phần an ủi.
Hoắc thần y hoàn toàn sống cuộc sống dưỡng lão, một chiếc ghê mây, một quyển sách, cứ thế dương dương tự đắc.
Trữ Nhược mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều lấy bình thủy tinh ra, cho “hoa tam nguyệt” ăn no, rồi ngồi ngây ngốc nhìn bộ quần áo trắng trong tủ đồ. Tất cả những chuyện đó giờ đã thành thói quen của hắn.
Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Mộ Cẩm rời đi, khi đông tuyết tan chảy, thời điểm mùa xuân đến, cây cỏ khắp núi đồi đều lên mầm, hoa đã ra nụ, ngày cũng tất bật công việc hơn.
Chờ mong tiếng vang “hoa tam nguyệt” đâm vào thân bình, mỗi ngày thật cẩn thận nhìn xem, lại thật cẩn thận thất vọng, rồi giả bộ bình tĩnh vui vẻ, siêu phàm thoát tục, bắt đầu tiếp tục chờ đợi.
Trữ Nhược nhớ đến mấy ngày gặp gỡ ngắn ngủi kia, những môi hôn và tiếp xúc da thịt điên cuồng mà nóng cháy, giống như muốn dùng thân thể nhớ kỹ đối phương, nguyện dâng hết nhiệt huyết.
Thích nhất chính là cảm giác được y quý trọng như bảo bối.
Ngày có phải vẫn trôi qua như thế? Gặp nhau, sau đó rời xa, rồi tiếp theo đó là lại gặp nhau.
Tuần hoàn lặp đi lặp lại, luân hồi không ngừng.