Editor: Lệ Cung Chủ
Trong nửa năm kế tiếp, Trữ Nhược rốt cuộc chưa từng nhắc đến hai chữ “Mộ Cẩm” trước mặt Hoắc thần y, cứ như người này đã tan theo đông tuyết biến mất trong trí nhớ.
Nhưng hắn lại bắt đầu ham thích thu thập một vài tin tức trên giang hồ, Hoắc thần y cũng giả vờ vô tình đàm luận đôi chút với hắn; hắn bắt đầu bỏ đi tính cách bướng bỉnh cứng đầu, không còn cãi nhau với sư phụ, cũng không dang chân chạy trên núi chơi đùa đến chạng vạng mới về, hắn trở nên ham học hỏi, Hoắc thần y cũng trở thành một lão sư chân chính, giảng giải kỹ càng về thảo dược cho Trữ Nhược nghe.
Trữ Nhược vốn thông minh, học gì cũng mau, lại không giống những đứa trẻ bằng tuổi hay kêu khổ than mệt, dễ chán. Cộng thêm việc được danh sư đệ nhất thiên hạ chỉ dạy, nửa năm trôi qua, hắn đã giỏi hơn những thầy thuốc bình thường rất nhiều. Mỗi khi có người bệnh họ Mộ đến, Hoắc thần y đều kêu Trữ Nhược lên chẩn đoán, nói cho hắn hiểu rõ một cách tỉ mỉ.
Trữ Nhược đòi học võ công, Hoắc thần y thản nhiên nói: “Làm nghề y là vì hành y tế thế, học võ công giết giết chém chém làm cái gì?” Trữ Nhược trả lời: “Chỉ là muốn tự bảo vệ mình thôi.” Tiếc rằng Hoắc thần y đối với lĩnh vực này tựa hồ dốt đặc cán mai, chỉ có thể nhờ vả các đại hiệp sau khi bình phục chỉ điểm mấy chiêu, hoặc lấy thù lao bằng những tập tranh ảnh tư liệu về võ công. Hoắc thần y mỗi ngày đều đun một chén nước thuốc bắt Trữ Nhược uống hết, nói là có thể nội ngoại kiêm tu, hỗ trợ lẫn nhau, rất có ích đối với công lực.
Uống uống thuốc, luyện luyện công, bắt bắt mạch, cuộc sống trôi qua bình yên như thế.
Khi mùa xuân tới, thời tiết dần dần ấm lên, Trữ Nhược thi thoảng hay ngây ngốc nhìn về phía xa xăm một đỗi lâu, hoặc đến bên bờ vực ngồi một lát, ngắm những đóa hoa “mộ hương” nho nhỏ xanh thắm.
Mùa thu năm nay, hoa “mộ hương” sẽ héo, đây là cơ hội hái hoa ba trăm năm chỉ có một lần.
Với công phu tầm thường của mình, chỉ đành ngồi nhìn mà thở dài.
Mùa hè cũng tới rất nhanh, Hoắc thần y mỗi ngày đều lấy thảo dược mới cho Trữ Nhược nếm thử, cứ nếm hoài đến nỗi đầu lưỡi của hắn sưng phù, nói cũng nói không nên lời. Hoắc thần y mỉm cười, khóe mắt cong cong: “Trên đời này, thuốc cứu người và hại người cơ bản không khác nhau, muốn làm nghề y chữa bệnh, phải hiểu rõ dược tính của vạn vật, thời xưa Thần Nông nếm bách thảo, hôm nay Trữ Nhược ngươi đừng hòng lười biếng.”
Sau đó mùa hè cũng trôi qua, đêm bắt đầu dài hơn, tiếng kêu côn trùng thay thế tiếng ve sầu trên cây. Trữ Nhược suốt mấy ngày im lặng không nói lời nào. Hoắc thần y lại đưa một viên thảo dược, Trữ Nhược thật cẩn thận ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi thăm dò một hồi, thấy không có gì khác thường, liền lớn mật cắn một miếng nhỏ nuốt vào, chưa quá vài giây thì đau quặn bụng, hắn ôm bụng đầu đầy mồ hôi lạnh, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Hoắc thần y lạnh lùng nói: “Ngày hôm qua mới vừa cùng ngươi nói về ‘Lan thương’, lúc đầu ngậm vào miệng sẽ không hề có gì khác lạ. Sau đó sẽ có vị chát, ngươi mới đó đã quên sạch rồi.” Ông nhìn xuống Trữ Nhược đang cắn chặt môi, “Ngươi cứ không để ý như vậy, vừa gặp chút chuyện thì thần trí đã hoảng hốt, không biết về sau sẽ hại chết bao nhiêu mạng người đây?”
Trữ Nhược cuộn mình trên mặt đất không đáp lời, sắc mặt vàng vọt, Hoắc thần y thở dài, từ trong túi lấy ra một viên thuốc xanh thẫm nhét vào miệng Trữ Nhược.
Dòng nước hòa tan màu xanh biếc chảy ra từ khóe miệng.
Còn nhớ rõ ngày ấy một năm trước, người nọ phun ra một bãi nước miếng vừa xanh vừa đen, trách móc nói: “Cái gì vậy, mùi vị gớm ghiếc quá?”
Còn nhớ rõ y từng nói, cả đời sẽ đối tốt với mình.
Còn nhớ rõ y cười xua tay, nói, Trữ Nhược, sau này, hàng năm ta đều tới thăm ngươi, ngươi đừng khóc.
Miệng chua chát, đắng đến gan mật tâm phổi, Hoắc thần y vỗ đầu Trữ Nhược: “Đừng chờ nữa.”
Ông nhìn Trữ Nhược cúi thấp đầu, khóe miệng gượng cười.
Đồ nhi ngốc, ngươi và tiểu tử kia mới biết nhau có hai tháng, hắn lại đột nhiên bị bắt đi mất, ngươi mới nhớ mong hắn như thế, chứ nếu ở cùng nhau một thời gian nữa, có thể chỉ cần thêm hai tháng nữa thôi, ngươi và hắn có lẽ sẽ thấy chướng mắt nhau, cãi nhau ầm ĩ một trận rồi trở mặt, chẳng ai để ý đến ai nữa, hoặc có lẽ sẽ đánh nhau tơi bời, có lẽ có một ngày sẽ bởi vì chuyện lớn hoặc nhỏ nào đó mà trở mặt thành người lạ, cả đời không qua lại với nhau nữa.
Lại có lẽ, chuyện gì cũng không xảy ra, các ngươi vẫn gần gũi thân thiết với nhau, sau đó tới một ngày nào đó, hắn trở thành người quan trọng nhất trong lòng ngươi.
Sau đó lại có một ngày, hắn đi mất, vì thế ngươi ở đây ngây ngốc chờ hoài chờ mãi, chờ một năm rồi lại một năm, chờ một năm lại thêm một năm nữa.
Đến khi đó thật sự muốn quên cũng không quên được, càng không muốn nhớ đến, kỷ niệm ở trong lòng lại càng khắc sâu dày xéo.
Khi đã tới nông nỗi đó, cho dù cạn tình cạn nghĩa cạn yêu, thì cũng có ích gì.
Hoắc thần y hít sâu một hơi, bản thân cũng đang suy nghĩ, Trữ Nhược cũng chỉ là một đứa trẻ lớn tuổi. Có lẽ qua mấy ngày, té đau một cái, khóc lớn một trận rồi thì hắn sẽ tự nhiên quên hết tất cả.
Trữ Nhược không còn ngây ngốc nhìn về xa xăm nữa, cũng không còn bị Hoắc thần y đầu độc đến thượng thổ hạ tả. Biểu tình trên mặt hắn dần dần trở nên phai nhạt, cũng không còn vô thức liếc nhìn ven đường dưới chân núi, mà chỉ nhìn về phía bầu trời chiều đọng trên đỉnh núi.
Ngày cuối cùng của một năm ước hẹn, trời nắng, không khí cuối thu trong lành, khi đêm đến, tà dương tựa như máu.
Trữ Nhược tập trung rửa sạch rể cây lan thương. Mấy ngày nay, Ngô đại hiệp của Tử giáo phải lên núi lấy chiết xuất của lan thương để điều trị.
Sắc trời dần dần tối sầm, Trữ Nhược cất kỹ lan thương, khi trong phòng chỉ còn ánh đèn nhỏ, Hoắc thần y ngồi trên ghế mây ngủ gật, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, động tác tay che mắt nhẹ tênh, nhẹ đến nỗi khiến người ta sinh ra lỗi giác đêm đột nhiên buông xuống, đèn lại trùng hợp tắt.
Chỉ nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc mà xa lạ: “Chà, trời tối rồi.”
Trữ Nhược ngừng thở, cả người cứng đờ, chân giống như bị cố định trên mặt đất.
“Trữ Nhược, ngươi không nhận ra ta sao?” Người nọ có chút bất mãn hỏi, vẫn như cũ không buông tay.
Trữ Nhược chỉ cảm thấy trước mắt mình dần dần sáng trở lại, một câu cũng không nói nên lời.
Người nọ tức giận buông tay làm bộ như sắp đi, Trữ Nhược vương tay nắm chặt tay y. Người nọ quay đầu lại, tươi cười: “Trữ Nhược, có nhớ ta không?”
Y vẫn đẹp như vậy, đôi mắt tựa như ngôi sao sáng nhất trong đêm hè.
Yso với một năm trước đã cao hơn nhiều, dáng người to lớn, dung mạo đã mất đi nét ngây thơ của tiểu hài tử, giờ trở thành thiếu niên hấp dẫn ánh nhìn của người khác, cộng thêm áo cẩm ngọc bào, đứng dưới ánh đèn nhỏ mờ nhạt trong căn phòng cỏ tranh, lại có vẻ chói mắt phá lệ.
“Mộ Cẩm.” Trữ Nhược lắp bắp, rõ ràng nước mắt cũng sắp chảy ra, vậy mà vẫn ráng nói, “Gọi là Mộ Cẩm đúng không? Ta cũng sắp quên mất.”
Nói xong, miệng lại cong lên, cực kỳ giống đứa trẻ nhỏ đang giận dỗi, Mộ Cẩm xoa xoa mũi hắn: “Thôi thôi, đừng khóc đừng khóc.” Y nhẹ nhàng ôm Trữ Nhược vào lòng, “Ta không phải đã trở lại rồi sao. Ta tới thăm ngươi, Trữ Nhược.”
Mộ Cẩm trong ấn tượng của hắn, chưa từng bao giờ dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói chuyện với mình.
Trữ Nhược cảm thấy mũi cay xè, lại không nghĩ mình ở trong mắt Mộ Cẩm giống như tiểu oa nhi chỉ biết khóc nhè, chỉ đành vùi đầu vào ngực Mộ Cẩm, để toàn bộ nước mắt thấm vào áo choàng của y, Mộ Cẩm vỗ nhẹ lưng hắn, đột nhiên cung kính gọi: “Chào Hoắc tiền bối.”
Đúng là Hoắc thần y vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, ghế mây vẫn vang tiếng cọt cà cọt kẹt, Hoắc thần y kinh ngạc: “Mộ Cẩm? Thật sự là Mộ Cẩm?”
Trữ Nhược dụi mắt giãy ra khỏi ***g ngực Mộ Cẩm. Mộ Cẩm ý tứ vo vạt áo thành một nắm, xoay người hành lễ: “Đúng vậy.”
Hoắc thần y vươn tay đến, ngón tay nhìn như vô tình lướt qua mạch của Mộ Cẩm, Mộ Cẩm không né tránh, vẫn như trước duy trì tư thế khom người, để Hoắc thần y đến nâng dậy.
Hoắc thần y nhíu mày, sau đó cười ra lệnh cho Trữ Nhược: “Người mà ngươi hàng ngày mong nhớ đã đến, sao còn đứng ngơ ra đó, mau bưng con gà quay đã ướp hai ngày trước lên a.”
Trữ Nhược không đợi ông phân phó lần thứ hai đã sôi nổi chạy vào nhà bếp, tiếng chặt gà bang bang vang lên, hắn lục lọi trong đống chén đĩa lộn xộn, sau đó mỗi tay bưng mấy cái bát chạy ra.
Hoắc thần y và Mộ Cẩm nhìn nhau cười.
Trữ Nhược đang cầm chén đĩa cười hì hì chạy đến, vỗ tay bắt đầu phân bát, nháy mắt ra hiệu với Hoắc thần y: “Sư phụ, ta ngồi cạnh ông hay cạnh Mộ Cẩm?”
Mộ Cẩm nhìn Hoắc thần y mỉm cười, Hoắc thần y thanh thanh cổ họng: “Ngươi thích ngồi đâu thì ngồi đó, cho dù ta nói ngươi ngồi cạnh ta thì ngươi cũng sẽ ngồi cạnh Mộ Cẩm thôi.”