♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Có một câu là, thừa quân nhất nặc, tất thủ nhất sinh. (quân tử đã hứa, cả đời giữ lời)
Không biết Mộ Cẩm có phải ý thức được điều này hay không, kể từ đó về sau y không còn tùy ý sai bảo Trữ Nhược nữa, mỗi ngày còn cam tâm tình nguyện mặc quần áo vải bố theo Trữ Nhược chạy lên chạy xuống núi.
Trữ Nhược ngồi xổm trên vực, kéo vạt áo Mộ Cẩm chỉ cho y xem: “Ngươi xem ngươi xem, mấy bông hoa màu xanh nho nhỏ ở trong kẽ đá bên kia kìa, ngươi có nhìn thấy không?”
Mộ Cẩm sắc mặt vàng vọt, hận không thể bấu mười ngón tay vào trong đất, ôm chặt lấy gốc cây đại thụ cao ngất. Y cố gắng hé mắt nhìn sang, miễn cưỡng nói: “Thấy rồi, thấy rồi.”
Trữ Nhược bất mãn bĩu môi: “Người bình thường cả đời cũng không thấy được nó đâu, sao ngươi lại xem thường như vậy!” Hắn chảy nước miếng nhìn về phía đóa hoa nhỏ kia, lộ ra ánh mắt khát khao vô hạn, ” Bảo bối đó tên là ‘mộ hương’, trong truyền thuyết ba trăm năm mới nở một lần, sau khi hoa tàn, lấy thân lá của nó nghiền nát thành phấn làm hương liệu, mùi thơm kéo dài mãi không tan.” Bên này Trữ Nhược miệng lưỡi thoan thoắt, bên kia Mộ Cẩm thái dương đã toát đầy mồ hôi lạnh, Trữ Nhược hoa chân múa tay vui sướng, thuận thế vỗ vai Mộ Cẩm, Mộ Cẩm cả người run rẩy, Trữ Nhược cảm thán một câu: “Ta không có võ công, bằng không sau khi hoa nở sẽ nhất định hái lấy nó.” Hắn chờ mong nhìn về phía Mộ Cẩm, Mộ Cẩm muốn lui về phía sau, Trữ Nhược một phen túm lấy tay y, Mộ Cẩm lắc đầu nói: “Võ công của ta cũng đủ đâu.” Trữ Nhược xoay người xem thường, kỳ quái hỏi: “Lòng bàn tay của ngươi sao toàn mồ hôi thế? Bên này gió lớn vậy mà sao ngươi còn thấy nóng?”
Mộ Cẩm hít một hơi thật sâu: “Ta sợ độ cao…”
Trữ Nhược giống như nghe được điều buồn cười bất ngờ nào đó cho nên cười nhạo Mộ Cẩm suốt ba ngày, Hoắc thần y gõ đầu hắn: “Sao vậy? Bị chạm dây thần kinh rồi hả?” Lại quay về phía Mộ Cẩm: “Thời tiết chuyển lạnh, dễ trúng phong hàn, để ta bắt mạch cho ngươi.”
Trữ Nhược bất mãn: “Sư phụ, sao ông lại quan tâm y vậy chứ?” Hắn vươn cánh tay nhỏ gầy, kéo tay áo lên, “Ông cũng bắt mạch cho ta đi!”
Hoắc thần y không thèm để ý hắn, tỉ mỉ xem mạch của Mộ Cẩm, một câu cũng không nói. Còn sau khi sờ sờ mạch của Trữ Nhược một hồi thì liền đuổi như đuổi gà: “Tốt lắm tốt lắm, ngươi rất khỏe mạnh, cút đi cút đi.”
Buổi tối, Trữ Nhược nằm ở trên giường giận dỗi, xoay người lại nhéo mặt Mộ Cẩm: “Sư phụ thật bất công, ngươi mới đến hai tháng, sư phụ đã vứt ta lên chín tầng mây, ngươi mà ở thêm hai tháng nữa, không chừng sư phụ sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, không cần ta nữa!”
Mộ Cẩm mỉm cười, đôi mắt dưới ánh trăng càng trở nên sáng ngời. Y vừa định trêu chọc vài câu thì lại nghe thấy trong màn đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm to rõ ràng: “Thuộc hạ cung thỉnh Thiếu chủ!”
Trữ Nhược hoảng hốt một chút, vừa định cười mắng kẻ nào nửa đêm rồi mà còn chạy đến đây kêu rú, nhưng dư quang nơi khóe mắt chợt thấy gương mặt Mộ Cẩm trở nên trắng bệch, môi cũng hơi hơi run rẩy.
Hắn còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Mộ Cẩm giật mình, chằm chằm nhìn cửa, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Là ta.”
Trữ Nhược lồm cồm bò xuống giường đi mở cửa cho Hoắc thần y, Hoắc thần y mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Mộ Cẩm nói: “Là ta đến tìm ngươi.”
Mộ Cẩm siết chặt lấy góc chăn, Trữ Nhược muốn hỏi lại không dám mở miệng, chỉ dùng ánh mắt nhìn về phía Hoắc thần y. Hoắc thần y tập trung nhìn khắp người Mộ Cẩm, thật lâu sau thở dài nói: “Chỉ sợ bọn họ đã đến cửa, chúng ta một già một trẻ, cũng giấu không được ngươi.”
Hắn vươn tay về phía Mộ Cẩm, Mộ Cẩm không để ý đến. Sau khi sửng sốt một lúc lâu, y ngọ nguậy bò xuống giường, sửa sang lại vạt áo một chút rồi đứng thẳng lưng, vẻ mặt ngạo mạn đi ra cửa.
Bờ môi y mím chặt, Trữ Nhược nhịn không được lén đi theo bên cạnh, lặng lẽ kéo ngón tay của y.
Mộ Cẩm không cự tuyệt, Trữ Nhược luồn ngón tay vào kẽ tay y, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của y lạnh lẽo thấu xương, tựa như đứng chịu gió rét cả đêm dài.
Đi ra cửa phòng, trong bóng đêm tối như mực không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức có thêm mấy bóng người, mỗi người đều mặc hắc y, toàn thân cao thấp đều bao bọc kín mít, chỉ còn sót lại đôi mắt bắn ra tinh quang tứ phía.
Mộ Cẩm nhìn xung quanh, các hắc y nhân đồng loạt bán quỳ xuống: “Cung nghênh Thiếu chủ!”
Kẻ cầm đầu ngữ điệu sắc bén cất tiếng, thanh âm giống một lưỡi dao mỏng cắt qua không trung: “Nhật nguyệt quang hoa!”
Những người phía sau cũng trầm thấp hô theo: “Nhật nguyệt quang hoa!”
Trong đầu Trữ Nhược giống như bị dội xuống một thùng nước đá, ngón tay không khỏi run lên, móng tay bấu chặt lòng bàn tay Mộ Cẩm, hắn sợ hãi nhìn y.
Mộ Cẩm đón nhận ánh mắt của hắn, ánh mắt y có điểm bi thương khổ sở.
Trữ Nhược biết được Mộ Cẩm chính là Thiếu chủ của Quang Hoa ma giáo mà mỗi người hèn mọn trên giang hồ vừa nghe mặt liền biến sắc. Vốn trong lòng sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của Mộ Cẩm, một loại ý thức trách nhiệm cùng trượng nghĩa không biết từ đâu dâng lên, hắn bước về phía trước, che ở trước người Mộ Cẩm, tay hắn nắm chặt lấy tay y. Mộ Cẩm nhẹ nhàng kéo hắn trở lại, bước dài về phía trước, chắn ở trước mặt hắn.
Chỉ một động tác nhỏ này đã khiến Trữ Nhược ngay tại khoảnh khắc đó cảm nhận được, cái gì ma giáo Thiếu chủ, cái gì tội ác tày trời cũng không quan trọng nữa, y chính là Mộ Cẩm mà thôi, là Mộ Cẩm được mình cứu và hứa hẹn sẽ cả đời đối tốt với mình.
Hoắc thần y im lặng đứng ở phía sau bọn họ, dựa vào tường, không nói tiếng nào.
Hắc y nhân cầm đầu nói: “Thiếu chủ, thỉnh cùng thuộc hạ trở về.”
Mộ Cẩm theo bản năng lắc đầu: “Tả hộ pháp, ta không muốn trở về, ta không muốn làm Thiếu chủ! Sau này còn có tiểu Sắt mà…”
Chỉ nghe bên tai tiếng gió vang lên, thời điểm Mộ Cẩm hoảng sợ nghiêng đầu nhìn thì phát hiện người phía sau đã biến mất. Lúc này y mới cảm thấy được trong lòng bàn tay hoàn toàn trống rỗng.
Hắc y nhân bắt lấy Trữ Nhược, Trữ Nhược mở to mắt, lúc này mới kịp phản ứng. Hắc y nhân rút ra một cây châm nhỏ băng lam sắc, nhắm ngay yết hầu của Trữ Nhược, ánh mắt nhìn về phía Hoắc thần y bên tường.
Hoắc thần y sắc mặt suy sụp: “Xin ngươi, đừng làm tổn thương đồ nhi của ta.” Ông nhìn sang Mộ Cẩm, “Trên châm có tẩm năm loại kịch độc, vừa gặp máu sẽ phong kín yết hầu.”
Trữ Nhược chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh lăn xuống theo thái dương, ngay cả hô hấp cũng ngừng, chứ đừng nói chi đến mở miệng nói chuyện.
Hắc y nhân cười nói: “Không hổ là thiên hạ đệ nhất thần y, đây là ‘Dạ ca’ do ta mới điều chế, vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra.”
Mộ Cẩm trừng to mắt, giật mình nhìn Hoắc thần y, Hoắc thần y cười khổ đi ra phía trước: “Dùng một đứa trẻ nhỏ để đe dọa vậy là có ý gì, hay để lão già xương cốt ta đây thay thế được không?”
Hắc y nhân cảnh giác lùi về sau từng bước, tiểu châm dưới tay vẫn đặt ở trước cổ Trữ Nhược. Hoắc thần y phẩy tay nói: “Thôi được rồi.” Lão gượng gạo gạt bỏ đi vẻ tươi cười hết sức chua sót.
Sau một hồi lâu giằng co, Mộ Cẩm gục đầu xuống tiến đến, bình tĩnh đứng ở trước mặt Hắc y nhân, thanh âm rất nhẹ lại chân thật đáng tin: “Thả Trữ Nhược ra, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Trữ Nhược lo lắng, bất đắc dĩ vì cây châm đang ở trước yết hầu nên chỉ có thể thốt lên những âm thanh hừ hừ như muỗi kêu từ cuống họng: “Mộ Cẩm, ngươi…”
Đã sớm có mấy hắc y nhân khác tóm lấy tay chân của Mộ Cẩm, kẹp y ở giữa nên y cũng vô pháp nhúc nhích. Mộ Cẩm quay đầu lại nhìn đôi mắt cười đã đỏ hồng của Trữ Nhược: “Đừng khóc. Ta và ngươi ước định, về sau hàng năm ta đều tới thăm ngươi.” Khi chữ cuối cùng tiêu tán trong không khí, bóng người đã biến mất tăm.
Trữ Nhược chỉ cảm thấy mình bị ném về phía sau, vững vàng ngã vào bên cạnh sư phụ, Hoắc thần y vươn tay túm lấy cánh tay hắn, thanh âm sắc bén của Hắc y nhân cầm đầu cuốn gió nhẹ xẹt qua bên tai ——
” ‘Dạ ca’ cho dù là kịch độc, nhưng vẫn có thuốc giải, sao địch nổi với ‘Có ích gì’ chứ?”
Hoắc thần y mặt không chút thay đổi đứng trong gió lạnh, Trữ Nhược theo bản năng dựa vào trên người của ông. Hoắc thần y bắt mạch cho hắn, Trữ Nhược chỉ cảm thấy sự phụ vẫn luôn bình ổn thế nhưng cũng có chút run rẩy.
Qua một nén nhang, Hoắc thần y khép hờ đôi mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Trữ Nhược, trong biểu tình thoáng thả lỏng một chút. Trữ Nhược vẫn nhẹ nhàng dựa vào ông, đôi mắt còn ửng đỏ, không khóc cũng không cười.
Hoắc thần y sờ sờ đầu, vuốt ve mái tóc của hắn: “Từ hôm nay trở đi, lại là hai người chúng ta, Trữ Nhược, ngươi có thấy cô đơn không?”
Trữ Nhược quật cường lắc đầu, cắn môi nói: “Mộ Cẩm đã nói, hàng năm y sẽ đến thăm ta.”
Hoắc thần y từ chối cho ý kiến, chỉ nắm tay dìu hắn lên giường, đắp chăn rồi đi ra ngoài chốt cửa.
Lòng bàn tay của ông cũng lạnh lẽo tựa như đứng ở ngoài phòng chịu gió lạnh cả đêm dài.
Trữ Nhược vuốt ve tấm chăn vẫn còn chút hơi ấm, ngơ ngác nhìn song cửa sổ một hồi, lúc này mới khẽ bật khóc nức nở.