Editor: Lệ Cung Chủ
“Ta muốn mang hắn đi.” Âu Dương Huyền Ca thật cẩn thận giúp Trữ Nhược sửa sang góc áo nhăn. Trữ Nhược sắc mặt bình yên, đầu hơi hơi nghiêng về một bên, vài sợi tóc xõa trên lưng Âu Dương Huyền Ca, tựa như vừa mới ngủ say.
Mộ Sắt thanh âm khô khốc, hắn hỏi: “Ngươi muốn mang hắn đi đâu?”
“Đi tìm một nơi chung linh dục tú (nơi bình yên, thiêng liêng)… An táng hắn.” Ba chữ cuối cùng nói ra vô cùng gian nan, Âu Dương Huyền Ca ngừng lại một chút, chậm rãi vươn tay vuốt tóc Trữ Nhược, “Ta nghĩ có thể nơi mà hắn muốn đến nhất, có lẽ vẫn là núi Kỳ Lân, nơi mà hắn lần đầu gặp ngươi.”
Mộ Sắt xông về phía trước, gầm nhẹ nói: “Cái gì mà an táng? Hắn rõ ràng còn chưa chết!” Ngón tay hắn run rẩy chạm vào hai gò má Trữ Nhược, “Ngươi xem, hắn còn một chút ấm áp…”
Kỳ thật, Trữ Nhược từ sau khi hoán huyết với Mộ Cẩm, toàn thân cao thấp đều mang theo hàn khí, làm sao còn có nửa điểm ấm áp nào nữa chứ?
Hắn gọi: “Âu Dương! Ngươi dùng hàn băng chưởng phong bế kinh mạch của hắn! Mau!”
Âu Dương Huyền Ca cười lạnh nói: “Hắn không đồng ý cho ta làm như vậy, ta đây sẽ không động một đầu ngón tay vào hắn.” Hắn đẩy Mộ Sắt ra, “Ngươi tránh ra, ta muốn đưa hắn đi, hắn không thể ở lại cái chỗ này nữa.”
Mộ Sắt đẩy một chưởng, Âu Dương Huyền Ca khó khăn tránh được, Mộ Sắt hung hăng nói: “Hắn không thể nào đi được!”
Hắn chuyển hướng sang Trữ Nhược, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể hắn, vuốt sợi tóc xõa ra phía sau tai, ôn nhu nói: “Hắn sẽ không rời xa ta.”
Âu Dương Huyền Ca cười ha ha: “Mộ Sắt Mộ Sắt, ngươi như vậy là có ý gì!”
Mộ Sắt ngạo nghễ ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại.
Giang hồ đồn đãi, đệ nhất thiên hạ thần y Trữ Nhược từ khi vào Quang Hoa giáo liền không còn trở ra, chỉ vì giáo chủ Mộ Cẩm hứa cho hắn viên “Hàn băng ngọc” vô giá, để hắn làm thầy thuốc riêng của mình.
Âu Dương Huyền Ca biết viên “Hàn băng ngọc” đó, tuy là trên đời hiếm có, nhưng cũng chỉ có thể duy trì xác chết một năm không thối rửa.”Hàn băng ngọc” có ba viên, viên của Mộ Sắt cũng không tính là viên tốt nhất, chỉ có viên đạm tử sắc ( màu tím nhạt) gọi là “Tung hoành” mới là bảo bối độc nhất vô nhị.
Mộ Sắt cuối cùng cũng có được “Tung hoành”.
Người dâng lên bảo bối này không phải ai khác, đó chính là giang hồ đệ nhất mỹ nữ Sở Vô Sương.
Sở Vô Sương nói: “Từ nay về sau, ta và huynh ấy sẽ không còn nợ nần gì ngươi nữa, kể từ đây, mới có thể chân chân chính chính thoải mái khoái hoạt.”
Nàng lại nói: “Ngọc này tuy là chí bảo, cũng chỉ có thể duy trì xác chết mười năm không thối rữa, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Thời gian mười năm thấm thoát trôi qua.
Mộ Cẩm sắp lập gia đình, bởi vì mười năm y hôn mê đều là Mộ Sắt dùng danh nghĩa của y chủ trì đại cục, cho nên hôn sự của y cũng không truyền bá công khai, chỉ có giáo chúng liên quan đãi tiệc chúc mừng.
Y cầm ly đi đến trước mặt Mộ Sắt, thân thiết nói: “Tiểu Sắt, đã nhiều ngày khí sắc của đệ vẫn không tốt lên chút nào, có phải quá mệt mỏi hay không?”
Mộ Sắt miễn cưỡng cười nói: “Ta không sao.” Hắn hỏi, “Ca ca, huynh vui vẻ chứ?”
“Đương nhiên là vui.”
Mộ Sắt gật đầu nói: “Huynh vui là được rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn đôi đèn cày long phượng hai bên đại sảnh, thần sắc hoảng hốt.
Mộ Cẩm lẩm bẩm nói: “Tại sao Trữ Nhược mười năm nay không hề xuất hiện? Thế nhân giai truyền rằng hắn ở lại trong Quang Hoa giáo, đệ còn nói hắn có chuyện quan trọng cho nên mới tung tin đồn như vậy, hắn rốt cuộc ở đâu?”
Mộ Sắt chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết, vội vàng nói: “Hắn tới vô ảnh đi vô tung, nhưng mấy ngày nữa nhất định sẽ trở về.”
Mộ Sắt mượn cớ say rượu, đứng dậy ly khai, vứt lại sau đầu một phòng náo nhiệt phồn hoa. Bước chân lảo đảo tiêu sái đến mật thất, vừa mở cửa phòng đã thấy Trữ Nhược vẫn ngồi ngay ngắn ở bên trong, sắc mặt trông rất sống động, nhưng hai mắt khép lại.
Hắn chậm rãi ôm Trữ Nhược vào trong ngực, chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt toàn thân Trữ Nhược đều lạnh như băng, chút độ ấm cũng không có.
Giống như khi Trữ Nhược còn sống, đầu ngón tay thấu lạnh, khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng Trữ Nhược hôm nay, tuy rằng vẫn là bộ dáng mười năm trước, nhưng rốt cuộc sẽ không nói lời nào cũng sẽ không mỉm cười.
Mắt thấy thời hạn mười năm đã đến, chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn “Tung hoành” mất đi hiệu lực?
Trong mười năm này, hắn mã bất đình đề ngày tiếp nối đêm tìm đủ mọi cách trên thế gian, nhưng không ai có thể tạo ra dù chỉ một chút hi vọng. Nhưng mỗi khi hắn muốn tuyệt vọng từ bỏ, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng Trữ Nhược tựa như đang ngủ vẫn còn chưa tỉnh lại, tâm tình lại lần nữa bình yên.
Nhất định, Trữ Nhược nhất định có thể tỉnh lại.
Ngươi xem, Trữ Nhược đâu có giống người chết?
Ngươi sờ thử đi, Trữ Nhược có phải còn chút ấm áp đúng không?
Ngoài mật thất bỗng nhiên vang lên tiếng động: “Giáo chủ… Có người cầu kiến.”
Mộ Sắt từng phân phó bất luận kẻ nào, trừ phi có chuyện gì khẩn cấp, mỗi ngày khoảng thời gian khi hắn vào mật thất đều không được quấy nhiễu. Hắn tức giận hỏi: “Người nào?”
Người ngoài cửa do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Ông ta… tự xưng là… Huyền Cơ lão nhân.”
Mộ Sắt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể hơi hơi nhoáng lên, khí huyết trong ngực quay cuồng, thanh âm run rẩy nói: “Mời vào!” Hốt hoảng nhớ lại mật thất chỉ có mình mới biết cách mở ra, lập tức buông Trữ Nhược trong ***g ngực rồi đứng dậy mở cửa, đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào khuôn mặt người tới.
Người tới hạc phát đồng nhan (già nhưng vẫn tráng kiện), rất có tiên phong đạo cốt, nhìn Mộ Sắt mỉm cười.
Mộ Sắt trấn định tinh thần, hỏi: “Bằng cách nào chứng minh các hạ là Huyền Cơ lão nhân?”
Người tới vươn tay sờ má Mộ Sắt, Mộ Sắt theo bản năng vụt về phía sau, người nọ không nhanh không chậm, trên mặt mang nụ cười, trong lúc đột ngột, Mộ Sắt chỉ cảm thấy hầu khẩu chỗ bị đầu ngón tay người nọ thoáng lướt qua, nếu ông ta cầm một thanh kiếm trên tay, chính mình nhất định chết như thế.
Mộ Sắt tự xưng là võ công hạng nhất nhì ở trên giang hồ, mà ngay cả một chiêu của người này cũng đón không được. Nếu người này không phải Huyền Cơ lão nhân võ công trác tuyệt trong đồn đãi thì còn có thể là ai?
Huyền Cơ lão nhân trượt ngón tay xuống, túi hương nhỏ ở trước ngực Mộ Sắt nhẹ nhàng văng ra, rơi vào lòng bàn tay, ông cầm lên cẩn thận ngửi ngửi, sau đó thở dài: ” ‘Mộ hương’.”
Khóe mắt Mộ Sắt nóng lên, hai đầu gối quỳ xuống: “Cầu tiền bối chỉ điểm một lối thoát.”
Mọi người đều nói Huyền Cơ lão nhân trời sanh tính tình kỳ quái, rất ít khi xuất thủ cứu nhân, nếu ngẫu nhiên chịu cứu giúp, điều kiện đưa ra cũng cực kỳ hà khắc. Lần này ông lại không nói một lời, bắt mạch cho Trữ Nhược, hai mắt khép hờ. Sau thời gian ba ném hương, ông mới chậm rãi mở mắt, sắc mặt thoải mái.
Mộ Sắt chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian này từng giây từng phút đều là dày vò tra tấn. Hắn ngay cả thở cũng không dám, thẳng đến khi thấy Huyền Cơ lão nhân nhìn hắn gật đầu mỉm cười, một bộ dáng định liệu trước, hắn lập tức cảm thấy được hết thảy chờ đợi đều xứng đáng, trong lòng hân hoan mừng rỡ, hận không thể lập tức nhảy dựng, ngửa mặt lên trời cười dài.
Trữ Nhược Trữ Nhược, ngươi ngày xưa chờ ta mười năm, hiện tại ta chờ ngươi mười năm.
Nếu ngươi tỉnh lại, vô luận ngươi ngây ngốc hồ đồ, ta đều sẽ cả đời bên cạnh ngươi, dùng hết cuộc đời này đối đãi tốt với ngươi.
Hắn quỳ rạp hai đầu gối, gục ở dưới chân Huyền Cơ lão nhân: “Cần dược liệu gì ta lập tức phân phó người đi tìm đến… Không! Ta tự mình đi tìm đến!” Huyền Cơ lão nhân lắc đầu nói: “Cái gì cũng không cần.”
Mộ Sắt sửng sốt, lập tức nói: “Vậy là! Tiền bối cần một nơi yên tĩnh để vận công khám chữa bệnh? Nơi này không ai biết, cũng sẽ không có người quấy rầy…”
Huyền Cơ lão nhân tiếp tục lắc đầu: “Cũng không cần.”
Mộ Sắt cảm thấy nghi hoặc, rồi lại sợ không cẩn thận nói sai gì đó làm phật lòng Huyền Cơ lão nhân, khiến lão phất áo bỏ đi, chỉ có thể phụ họa nói: “Đúng vậy. Tiền bối là tuyệt thế cao nhân, ắt có diệu pháp không tiện nói.”
Huyền Cơ lão nhân nắm cằm Trữ Nhược, hơi dùng sức, viên “Tung hoành” rớt ra, lăn lốc trên mặt đất. Huyền Cơ lão nhân cũng không thèm nhìn tới, ôm lấy thân thể Trữ Nhược, thản nhiên nói: “Ta mang hắn đi, ngươi tránh ra.”
Mộ Sắt kinh hãi: “Ngươi không phải nói có thể cứu hắn?”
Huyền Cơ lão nhân cười lạnh nói: “Người đã chết mười năm, sao có thể cứu được nữa?” Ông nhìn xuống Mộ Sắt, “Ngươi nói Sở Vô Sương tìm được ‘Tung hoành’ từ đâu? Chính là ta đưa cho nàng ấy.”
Trong đầu Mộ Sắt hỗn loạn một mảnh, chỉ cảm thấy ngực vỡ ra từng mảnh, hắn chỉ có thể gào thét nói: “Ngươi vì sao… Vì sao…”
“Chỉ vì muốn cho ngươi nếm thử cảm giác mười năm chờ đợi cuối cùng trở thành công dã tràng là thế nào.”
Trên núi Kỳ Lân, một bầu rượu, hai người, một người còn trẻ, một người lớn tuổi.
Người còn trẻ đang cầm một thanh trường kiếm, cả thân kiếm thấu bạch, ẩn ẩn tràn hàn quang, hắn khom người nói: “Đa tạ tiền bối, kể từ đây, ta đã có thể mang theo ‘Trữ Nhược’ ngao du thiên hạ.”
Người lớn tuổi vuốt ve thân kiếm, khen: “Âu Dương Huyền Ca, ngươi mười năm đúc một thanh kiếm, ‘Trữ Nhược’ này, quả nhiên là hảo kiếm!”
Âu Dương Huyền Ca nâng thân kiếm, cắt một đường ở trên cổ tay, máu tươi phun ra ào ạt, từ mũi kiếm chảy tới chuôi kiếm, nhưng ở mặt ngoài thấu bạch không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
“Nguyện lấy máu của ta khai đao kiếm này.”
Âu Dương Huyền Ca ôm thanh kiếm trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, miệng thì thầm: “Trữ Nhược Trữ Nhược, ta dẫn ngươi đi ngắm biển hoa cực nam, sông băng cực bắc. Ta mang theo ngươi, đi khắp cả Cửu Mạch.”
Lúc này đây, ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt ta.
Cả đời này, chỉ có lần này, ngươi không cự tuyệt ta.
♣♣♣Toàn Văn Hoàn♣♣♣
P/s: Lại hoàn thêm một bộ nữa, cảm ơn mọi người đã theo dõi. Haiz… giờ lại đi tìm một bộ ngược nữa để edit. Trình ngược của ta càng ngày càng tăng cao rồi:v