Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 7




Và nàng chờ đợi những dòng nước mắt chảy ra, để cuốn trôi đi những sự sầu khổ cũng như nỗi đau mất mát mà nàng đang không thể chịu nổi. Nhưng chỉ có nỗi đau đớn mà thôi, đau đớn vì biết rằng cuối cùng nàng cũng không thể sầu khổ nữa. Nàng đã quá mệt mỏi để buồn khổ rồi. Nàng đã chưa từng mệt mỏi đến thế này bao giờ.

Nếu như anh ta là một người khác khi nàng xuống lầu đến phòng khách. Nếu như anh ta là một người chú hay anh em họ của nàng. Nàng lại thấy tiếc vì Cha đã không chịu cho gia đình ông biết về cơn bệnh nặng của mình. Họ sẽ đến đây – họ hàng của Cha luôn luôn quây quần với nhau trong những dịp đặc biệt, ngay cả trong những lúc có người bệnh hoạn hay bị chết.

Nếu như anh ta là một trong những người chú bác của nàng, nàng có thể chạy thẳng vào đôi cánh tay của anh ta, và dấu mặt mình vào vòm ngực ấy mà khóc cho thỏa nỗi mất mát của mình. Nàng có thể khóc như mưa sau đó. Nàng cần phải làm như thế. Nhưng anh ta là một người quý tộc với một trái tim lạnh lùng. Khi nàng đến gặp anh ta, anh ta có vẻ là lo lắng đến nước mắt nàng có thể làm hư đi chiếc cà vạt của mình hơn là quan tâm đến sự đau khổ của nàng. Anh ta đã nhìn xuống nàng một cách khi dễ và xem thường. Chắc chắn một điều là anh ta sẽ chẳng hề quan tâm đến việc nhỏ giọt nước mắt xót thương nào cho cái chết của Cha cả.

Thêm nữa, nàng cũng đã chẳng thể hiện chút gì cảm xúc của nàng trước mặt anh ta cả. Nàng đã không làm.

Cha! Eleanor đưa những bàn tay kiệt sức của mình ôm lấy mặt và ước ao có thể khóc để nhẹ lòng. Và nàng cũng ước mong có một người nào đó đến với mình, cùng với đôi cánh tay của một ai đó và bờ vai của một người nào đó và một giọng nói êm dịu bên mình. Nhưng khi nàng nghĩ đến chồng mình, nàng chỉ có thể nhớ đến việc anh ta đã làm những gì với mình khi ở phòng này trước đây vài ngày mà thôi.

Nàng không thể khóc được. Sau một hồi mà mình vẫn không khóc ra được, nàng đi đến giường mình và nằm xuống sau khi đã thổi tắt nến. Nhưng nàng cũng không thể ngủ được. Nàng đã rất mệt nhưng nàng vẫn không ngủ được.

Nàng nhìn chằm chằm vào lò sưởi và tự hỏi anh ta đang làm gì. Và tự hỏi liệu rằng anh ta cuối cùng có trở về nhà tối nay không.

***

Những thói quen cũ nên quên đi, chàng nghĩ thế. Nàng trở lại nhà cha nàng khá sớm vào sáng hôm sau, với ý định là viết thư báo cho họ hàng của mình về đám tang. Và khi chàng nói rằng cô có thể viết ở nhà - ở Grosvenor Square – nàng không phản đối gì. Nàng nhìn trống không vào chàng và đồng ý trở ra xe với chàng. Nàng nhìn như thể đang ở nhà một người lạ nào đó chứ không phải nhà cha mình vậy.

Chàng đã không ngủ suốt tối qua, và nàng trông cũng chẳng khá hơn mặc dù chàng đã yêu cầu nàng về nhà nghỉ ngơi. Khuôn mặt nàng nhợt nhạt, không sức sống, và mắt thì trũng sâu thâm quầng. Chàng tự hỏi, giả sử như tối hôm trước chàng đã làm như vầy, là chàng đến gần nàng hơn và đặt hai tay mình lên vai nàng hay là ôm hai vai nàng vào mình, thì nàng sẽ thế nào? Liệu rằng nàng có thể chia sẻ những xúc cảm với chàng không? Thật khó mà nói được. Chàng vẫn không biết được liệu sự bình tĩnh của nàng là do sự tự chủ phi thường mà có hay nó là phần nào trong bản chất sẵn có của nàng. Và cho đến giờ chàng cũng không thể nào tìm thấy bất cứ biểu hiện nào cho thấy cảm xúc nàng ẩn dấu dưới sự bình tĩnh đó mà hiển hiện rõ ràng hơn cả là sự lạnh lùng mà thôi.

Chàng nói nhẹ nhàng với nàng:

- Cha nàng đã được tắm rửa và đang chờ khâm liệm. Và vẫn còn nằm trên giường trên lầu, nàng có muốn lên đó nhìn mặt ông không?

- Không – sau một hồi suy nghĩ, nàng đã trả lời.

Tất nhiên là nàng có thể sợ, sợ sự chết chóc, do vậy chàng đã đề nghị:

- Tôi rất sẵn lòng đi lên đó với nàng.

Nàng quay lại nhìn chàng, và nói:

- Không cần đâu, cám ơn.

Chàng nói tiếp với nàng khi hai người đã vào xe ngựa:

- Tôi sẽ triệu đến nhà một người thợ may để nàng khỏi phải mắc công đi ra ngoài may đồ tang. Bà ta có thể may cho nàng mọi thứ trang phục trong thời kỳ để tang mà nàng cần. Nàng có cần phải có thêm người thợ làm mũ riêng không?

- Không – nàng trả lời – Và tôi cũng không cần nhiều lắm. Chỉ cần vài bộ cho những tuần sắp tới. Tôi sẽ thôi không mặc chúng nữa khi đến Giáng Sinh. Và anh cũng như thế - nếu như cuối cùng ngài có đề nghị sẽ để tang cho ông ấy. Tôi không thể tưởng tượng được là ngài có chút nào yêu thích cha tôi không nữa.

- Thôi để tang khi đến Giáng Sinh ư? - Chàng hỏi, kinh hoàng – chỉ sau một tháng thôi ư? – Chàng làm ngơ với câu nói sau cùng của nàng.

- Tại sao phải mặc đồ tang lâu hơn chứ? – nàng hỏi lại – Chỉ để biểu diễn trước mặt mọi người ư? Tôi không quan tâm đến việc gây ấn tượng với thiên hạ đâu.

- Tôi tin là nàng cần phải như thế, phu nhân. Chàng đáp – Hoặc tại sao điều đó là quan trọng với nàng một khi nàng đã lấy một nhà quý tộc. Sau cùng, có một điều thật khó nói, là nàng đã kết hôn với tôi vì tước vị của tôi.

- Hay là vì tình yêu? – nàng trả lời – Có thể tôi đã kết hôn với ngài vì vẻ điển trai của ngài chăng. Tôi chắc chắn rằng ngài đã nhận biết rõ về sự giàu có của chính ngài chứ?

- Thật là khó để tranh cãi việc đó bây giờ và ở đây – Chàng cau mày, nói – Tôi e rằng tôi phải yêu cầu nàng để tang cha mình ít nhất là một năm, thưa phu nhân. Tôi có sự tôn kính với người đã chết cho dù nàng muốn hay không.

- Đó là yêu cầu của cha tôi – nàng đáp, nhìn khinh khỉnh về phía chàng – Đó là trăn trối cuối cùng của ông ấy, thưa ngài. Rằng tôi không nên khóc thương cho ông quá lâu. Rằng tôi phải thôi để tang ông nữa khi Giáng Sinh đến. Nhưng tất nhiên, tôi phải có nghĩa vụ tuân theo lời ngài kể từ bây giờ, làm sao tôi có thể làm khác được. Vì tôi không còn ai cả, ngay cả cha mình cũng vừa mới chết rồi.

Giọng nói của nàng có vẻ đầy cay đắng. Và thêm bằng chứng này nữa cho thấy cô ta không chút gì quan tâm đến ai cả ngoài bản thân mình. Chàng không tin cô ta lắm. Nhưng làm sao chàng có thể ép buộc cô ta bây giờ? Cô ta sẽ chống đối chàng mãi mãi nếu như chàng không cho cô ta làm theo lời trăn trối của cha mình?

Chàng sẵng giọng:

- Tốt thôi, nhưng nàng không được xuất hiện ở các chốn hội hè trong năm nay. Không ở chốn đô thành này nữa. Chúng ta sẽ về miền quê – về Grenfell Park – và ở đó. Tôi cũng rất tiếc là nàng cũng không có mùa lễ hội vào mùa xuân sắp tới nữa. Tôi chắc rằng nàng sẽ thu xếp được như thế. – Nàng phải làm thế, chàng suy nghĩ một cách giận dữ, lạnh lùng. Nếu như chàng cho phép, chắc nàng cũng muốn nhảy nhót và vui chơi lắm cho dù cha mình mới chết đi.

- A – nàng đáp – nhưng tôi sẽ có Grenfell Park, thưa ngài, và tất cả sự huy hoàng của bà chủ nhà chứ. Tôi sẽ có quyền ưu tiên trước mọi người khác nữa chứ. Và ngài có chỗ được dành riêng ở nhà thờ không? Tôi sẽ rất thích thú khi đi giữa lối đi nhà thờ, gật đầu chiếu cố đến những người hàng xóm của chúng ta.

- Cô có miệng lưỡi thật độc ác – chàng nói – theo cô nghĩ người thân của cô sẽ có ai đến dự đám tang không?

- Không – nàng trả lời – Hầu hết người thân của cha tôi đều ở Bristol hoặc gần đó. Sẽ không có đủ thời gian để họ có thể nhận được thư và thu xếp để đến Luân Đôn. Ngài hãy thư thả, thưa ngài. Ngài sẽ không bị vây quanh bởi những người buôn bán thô tục và nông dân. Chỉ có tôi và những người có quan hệ buôn bán với cha tôi ở đây mà thôi. Tôi chắc chắn rằng như thế đã đủ bi thảm và nhục nhã cho ngài rồi.

Chàng cân nhắc rút vào im lặng khi họ đã sắp về đến nhà. Nhưng chàng sẽ phải bắt đầu như chàng đã dự định, chàng đã quyết thế. Chàng không có ý định sẽ im lặng trước giọng lưỡi gai góc của người đàn bà đanh đá này.

- Tôi nghĩ chúng ta cần có những quyết định tốt hơn – Chàng nói, nhìn thẳng vào mặt nàng, giọng rắn lạnh – để đối xử với nhau một cách lịch sự. Có vẻ như cả hai chúng ta đã bước vào chiếc xe ngựa này với quá ít sự khâm phục lẫn nhau, và điều này càng rõ ràng hơn khi chúng ta cảm thấy chẳng ưa thích gì nhau chút nào cả. Nhưng chúng ta đã kết hôn với nhau, và cuộc hôn nhân sẽ duy trì cả cuộc sống sau này của chúng ta. Hãy cư xử lịch sự với nhau. Và cư xử lịch sự đúng như ý tốt của từ này vậy. Đừng buông ra những lời mỉa mai và châm biếm lẫn nhau nữa.

Vẻ thù địch dần dần mất đi trong mắt nàng khi chàng nhìn vào nàng, và nó được thay thế bằng sự đề phòng. Nàng đáp:

- Tốt thôi.

Nhưng bất kỳ cơ hội nào để chàng có thể an ủi nàng trước cái chết của cha mình – nếu như nàng cần an ủi – đã qua mất. Chàng đưa tay đỡ nàng ra khỏi xe khi họ đến nhà ở Grosvenor Square, và nàng biến mất vào phòng làm việc để viết thư, trong khi chàng trở về phòng của mình để ngủ một lát. Và lúc giờ chàng đã cảm thấy mình quá mệt. Nhưng chàng cũng không thể ngủ được.

Và chàng ước sao chàng có thể trở ngược thời gian về trước đây vài ngày. Chàng ước sao chàng đã làm theo những gì mình vừa nói ra hồi nãy và đã thiết lập mối quan hệ với sự tôn trọng lẫn nhau ngay từ đầu cho mối quan hệ giữa chàng và vợ chàng. Chàng cũng ước sao có thể trở lại đêm tân hôn của mình nữa. Chàng mong sao mình đã trải qua đêm tân hôn với nàng một cách dịu dàng và quan tâm hơn. Nhưng có lẽ mọi việc đã trải qua theo kiểu khác mất rồi. Có lẽ vợ chàng vừa lạnh lùng vừa bẳn gắt vừa có vẻ xa cách quá trong việc chàng cố làm quen với nàng.

Nhưng lúc đó thì nàng lại có sự nồng nàn ở một vài phương diện khác. Chàng nhắm mắt lại và nhớ đến sự cuồng nhiệt và táo bạo của nàng khi làm tình với chàng. Chàng sẽ có sự cực đoan khi nghĩ rằng nàng là người đã quá kinh nghiệm trong việc này nếu như không có những vết máu – và cảm nhận rõ chính chàng đã đâm thủng vật cản bên trong người nàng. Và chàng cũng nhớ sự điên cuồng của mình khi kết thúc đêm đó – là chàng đã hét lên, và trút hết bản thân mình vào nàng mà không thể kiểm soát được nữa.

Chàng hít vào chầm chậm. Đó không phải là kiểu mà chàng thích – chàng đã không thích như vậy trước đây. Chàng thích sự đúng mực và êm dịu ấm áp giữa chăn, ra giường và người phụ nữ của chàng. Và bây giờ, chàng nhận ra rằng chẳng có chút nào khó chịu khi chàng quay người và cố ngủ, vì chàng đã bị khuấy động. Chỉ việc nghĩ về đêm tân hôn của mình đã lại khuấy động chàng lên.

***

Nàng quyết định vượt qua điều đó, điều mà anh ta nói đến khi ngồi trên xe ngựa về nhà sau hôm cha nàng chết, bằng cách biết điều hơn vào những ngày hôm sau và những tuần sau nữa, và nàng cảm thấy vui vẻ hơn cho dù giọng nói hay ánh mắt chàng có lạnh lùng đi nữa và nàng đã rùng mình vì hiểu rằng mình phải có nghĩa vụ tuân lời người đàn ông này trong những ngày sắp tới của mình.

Nhưng nàng cũng thấy vui hơn sau khi anh ta đã nói ra như vậy. Những ngày kế tiếp sau này có thể có những lúc lâm vào tình trạng khó khăn, thì hai người có thể sẽ có những cư xử tồi tệ hơn nữa nếu như anh ta không chấm dứt được sự thù nghịch giữa họ bây giờ. Và nàng nhận thấy mình đã đạt được một sự thương lượng với anh ta trong những ngày vừa qua nhiều hơn là nàng đã từng như thế với cha mình.

Điều đó là không thể tránh khỏi. Có rất nhiều người đến trong suốt năm ngày trước đám tang, rồi ngay cả sau đám tang nữa, để gặp mặt cô dâu của ngài bá tước Falloden, để chúc mừng hai người, và cũng để chia buồn vì cha nàng vừa mất này. Hầu hết họ đã để lộ ra sự tò mò, nàng nghĩ vậy, là muốn gặp con gái của một phó thường dân – người đã giăng lưới để bắt một người thích hợp nhất trong số họ và đã bẫy được bá tước vào cuộc hôn nhân này. Nhìn ngó nàng và bình phẩm mọi chi tiết về vẻ ngoài và cung cách cư xử của nàng. Cũng như nhìn để biết biểu tượng cho sự tầm thường là thế nào vậy.

Và nàng cũng cho họ thấy những gì mà họ muốn biết. Và nếu như không có sự thỏa thuận với chồng nàng mấy ngày trước đây cũng như sự kiên định của anh ta luôn bên cạnh nàng trong suốt những cuộc viếng thăm đó, nàng đôi khi cũng đã muốn hành động như nàng đã từng thể hiện ở buổi tiệc ở nhà Pamela cách đây hai năm vậy. Có thể anh ta ở sát bên cạnh nàng chỉ để ngăn ngừa những tình huống có thể làm anh ta ngượng ngùng. Nhưng cho dù vì lý do gì đi nữa, thì anh ta đã luôn bên cạnh nàng, và tay anh ta thỉnh thoảng đã choàng ôm eo nàng khi giới thiệu nàng là vợ mình trước những người lạ.

Anh ta cũng ở bên cạnh nàng ngay cả khi những người bạn hoặc những người buôn bán với cha nàng đến để chia buồn. Và chàng cũng chuyện trò với họ thật nhã nhặn, ngay cả với ông Simms có giọng nói rặt dân buôn bán Luân Đôn, để cố gắng duy trì sự thỏa thuận của anh ta với nàng mấy ngày trước đó, cũng như nàng cũng giữ kiểu cách như thế đối với anh ta vậy.

Thật là một sự an ủi kỳ lạ - ngoại trừ những khi nàng nghĩ đến tình trạng thực tế, như khi nàng thỉnh thoảng ở trong phòng riêng của mình. Tất cả điều này chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ là sự lịch sự đối với nhau, là kiểu sống để hai người có thể sống cùng nhau mà không đương đầu nhau một cách khó chịu. Và điều này thật tốt cho những ngày chuẩn bị đám tang và các tuần lễ sau đó. Nhưng nàng nhận ra rằng mình mong chờ cuộc sống trở về bình thường như trước đây biết bao, mong chờ để được về nhà mình. Nàng cũng nhận ra là mình không thể chấp nhận được thực tế là cuộc sống bây giờ chính là cuộc sống bình thường của nàng, rằng đây là nhà của nàng. Rằng cha nàng đã không còn nữa. Rằng bá tước Falloden là người đàn ông mà nàng sẽ phải sống cùng trong hết quãng đời mình. Randolph. Nàng không thể hợp được với cái tên của anh ta. Hoặc bất kỳ tên nào khác, cho vấn đề này. Anh ta chỉ là bá tước Falloden đối với nàng.