Lời Gọi Mời Định Mệnh Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Chương 31: 31: Kí Ức Đàm Hạo





Cũng đã một tháng kể từ lúc Bella và các bạn chuyển đến Trung Quốc làm việc.
Tập đoàn Thiên Lượng...
Tổng giám đốc đương nhiệm mới nhậm chức là Tư Đồ Triều An, con gái của tiền nhiệm tổng giám đốc, nghe nói vốn là một trong số ít nhân tài nữ nổi tiếng của giới IT.

Dĩ nhiên trên dưới Thiên Lượng một lòng ngưỡng mộ, nhưng liệu một người vốn có thế mạnh về mảng công nghệ lại điều hành một công ty tài chính sẽ như thế nào?
Họ đã có đáp án.

Mặc dù thật khó tin, nhưng phải nói rằng, Tư Đồ Triều An đã và đang làm rất tốt.

Chỉ vừa nhậm chức không lâu, có lẽ vì sở hữu chỉ số nhan sắc quá cao nên Tư Đồ Triều An nhanh chóng nổi tiếng, được hàng loạt các tạp chí săn đón.
Tại phòng làm việc Tổng giám đốc, Ginny vừa giải quyết xong mấy tệp công văn vẫn đang miệt mài bên chiếc máy laptop cá nhân, cô không dùng máy tính của công ty vào những chuyện riêng tư.

Phòng làm việc của Ginny vốn yên tĩnh, chỉ có âm thanh lách tách của bàn phím theo những ngón tay linh hoạt của cô.

Cô đang hoàn tất những thao tác cuối của công việc lập trình để chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hồi ở Mỹ, cô là người điều hành tập đoàn công nghệ IG lừng lẫy.

Chủ tịch của IG cố ý muốn cô tiếp tục đảm nhận vị trí tổng giám đốc cho trụ sở chính của IG vốn ở Trung Quốc, bởi vì hiện tại vẫn chưa thể tìm được người thích hợp thay thế vị trí của cô.

Mặc dù như thế sẽ khiến áp lực công việc tăng cao, nhưng Ginny đam mê công nghệ hơn lĩnh vực tài chính, vậy nên đã đồng ý.
Hoàn thành xong, Ginny đứng cạnh cửa sổ kính sát đất, vừa nhâm nhi tách cà phê vừa nhàn nhã ngắm khung cảnh náo nhiệt của thành phố ngày thứ bảy.

Bất chợt chuông điện thoại trong túi reo, định bắt máy nhưng khi phát hiện trên màn hình là dãy số xa lạ, cô hơi đắn đo nhận cuộc gọi.
- "Alo!"
-"...".

Bên đầu dây bên kia không có người đáp lại, cô lấy làm lạ.
- "Cho hỏi là ai vậy?".

Ginny dò hỏi.
- "Là tôi!"
- "Đàm Hạo!".

Đối phương vừa lên tiếng, Ginny liền nhận ra.
- "Chiều nay em có rảnh không?"
Sở dĩ rất lâu mới mở miệng nói chuyện là bởi vì, Đàm Hạo anh còn mải mê suy nghĩ xem anh nên mở lời thế nào.

Mấy cái chuyện như thế này, anh không hề có kinh nghiệm nha.
- "Không bận! Có chuyện gì không?"
-"Chúng ta đi ăn tối nhé? Được không?".


Đàm Hạo giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhưng sao anh cứ ấp úng như vậy nhỉ?
- "Ăn tối sao? Ok! Được thôi!".

Ginny đảo mắt phân vân một chút, cuối cùng đồng ý.
- "Vậy 18 giờ, nhà hàng Bonneville"
-"Tôi hiểu rồi, gặp anh sau!".

Ginny nói xong liền cúp máy.
***
Cùng lúc đó, tại tập đoàn quốc tế Đàm thị
Cuộc gọi vừa báo kết thúc, Đàm Hạo đã không khỏi nhếch môi, nở nụ cười nhẹ nhưng lại đầy yêu nghiệt khiến trợ lý kiêm vệ sĩ của anh là Minh Kiêu một phen há hốc mồm kinh ngạc.
Đàm tổng vừa rồi mới cười ư?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đợi đến khi Minh Kiêu ra ngoài, Đàm Hạo mới lấy từ trong bao thuốc ra một điếu thuốc, quẹt lửa rồi đưa vào miệng.

Làn khói mờ mờ ảo ảo từ điếu thuốc lại cộng thêm ánh mắt đầy mông lung của Đàm Hạo gợi cho người ta có cái cảm giác chất chứa vô hạn niềm nhớ nhung thầm kín.
Năm xưa, ba anh là Đàm Thiệu Đạt tuổi trẻ đem lòng yêu Triệu Nhã Kiều - nữ diễn viên danh giá nhất xứ Trung đình đám một thời, và đó cũng chính là mẹ ruột của Đàm Hạo.

Thế nhưng do Triệu Nhã Kiều nghề nghiệp như thế có chút nhạy cảm, nên không được Đàm gia chấp thuận.
Đàm gia muốn Đàm Thiệu Đạt mau chóng từ bỏ đoạn tình cảm này, uy hiếp và bắt ông lấy Hoắc Chi Uyển, thiên kim nhà họ Hoắc, vốn có hôn ước với Đàm Thiệu Đạt.

Tuy vậy, tình yêu mà Đàm Thiệu Đạt dành cho Triệu Nhã Kiều đã thấm sâu tận xương tuỷ, không đơn giản chỉ là mau nở chóng tàn, ông nhất quyết không từ bỏ người mình yêu.

Sự áp lực đến từ phía Đàm gia khiến Triệu Nhã Kiều nhiều lần muốn buông tay, Đàm Thiệu Đạt vẫn là người mặt dày cố chấp níu kéo.

Dù cho phải chấp nhận cái mác tình nhân bị người đời gièm pha kia, nhưng khi đứng trước người thương - một Đàm Thiệu Đạt yêu Triệu Nhã Kiều sâu đậm, Nhã Kiều đã mềm lòng.
Cả 2 người vẫn bí mật qua lại với nhau, tình cảm mặn nồng.

Đàm Thiệu Đạt đưa Triệu Nhã Kiều về biệt thự tư nhân, thường xuyên lui tới, họ sống chung như vợ chồng.

Phải biết rằng, Đàm Thiệu Đạt lạnh nhạt với vợ chính bao nhiêu, thì lại càng sủng ái tiểu tâm can bảo bối bấy nhiêu, từ thời trang hàng hiệu, trang sức đắt tiền, đến cả chuyên cơ riêng đưa đón đều một tay Đàm Thiệu Đạt tình nguyện làm.
Không lâu sau, Triệu Nhã Kiều mang thai và sinh ra Đàm Hạo, càng được Đàm Thiệu Đạt yêu chiều.

Hay nói cách khác, thời điểm đó, Đàm Hạo anh là đứa con riêng không danh chính ngôn thuận, nhưng cả ba lẫn mẹ đều yêu thương anh.

Từ nhỏ đến lớn, anh không hề thiếu thốn tình thương của ba mẹ.

Đàm Thiệu Đạt cho anh đi học ở trường danh tiếng, cũng ở nơi đó anh đã quen biết 4 người bạn thân chí cốt.
Hoắc Chi Uyển gả cho Đàm Thiệu Đạt.

Dù bên ngoài nhìn vào, bà ta là một quý phu nhân quyền thế trong nhung lụa, hạnh phúc nhưng thực chất, Đàm Thiệu Đạt đối với người vợ kia vô cùng lạnh nhạt, nhất quyết không đụng vào người bà ta.
Hoắc Chi Uyển ái mộ Đàm Thiệu Đạt từ lâu, dĩ nhiên không cam lòng bèn cho tai mắt theo dõi chồng.


Rất nhanh Hoắc Chi Uyển liền phát hiện ra sự xuất hiện của mẹ con Triệu Nhã Kiều.
Còn gì đau đớn hơn khi biết được người đàn ông, vốn là người chồng Hoắc Chi Uyền nghĩa nặng tình sâu đã nhẫn tâm phản bội, bỏ rơi bà ta phòng không gối chiếc bao nhiêu năm, lại hằng đêm cùng tình nhân bảo bối ân ái nồng nhiệt? Hơn thế nữa, còn cùng người phụ nữ ấy, thậm chí có con riêng bên ngoài.

Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng Hoắc Chi Uyển ngày càng đậm.
Nhân cơ hội Đàm Thiệu Đạt có dịp đi công tác lâu dài ở nước Ý, lại cộng thêm Triệu Nhã Kiều cũng đang bận bịu quay phim xa, bà ta sai người bắt cóc Đàm Hạo rồi giao anh cho bọn buôn người, khiến Đàm Hạo lúc đó chỉ mới 13 tuổi lưu lạc sang tận nước Mỹ xa xôi, chịu đựng cảnh bị đánh đập, hành hung man rợ.

Khi anh thành công trốn thoát khỏi hang ổ bí mật của bọn chúng thì sức cùng lực kiệt, lang thang rồi ngã gục trên đường phố vắng người.

Bọn buôn người đuổi tới, giữa lúc tăm tối tột cùng ấy, một tia sáng ấm áp đã sưởi ấm trái tim Đàm Hạo.

Một nhóm 2,3 vệ sĩ từ trên một chiếc xe sang vô tình chạy ngang qua bước xuống tóm gọn bọn chúng.

Tiếp đến một cô bé khoảng 7 tuổi lại gần lay lay người anh, lấy nước khẽ từ từ cho anh uống, dùng thuốc xoa nhẹ cho vết thương trên người anh, cô bé quả thật thông minh so với tuổi thật.

Đàm Hạo từ trong cơn mê man dần lấy lại ý thức.
- "Ca ca! Anh có sao không?".

Cô bé ấy rất dễ thương, giọng nói non trẻ thật ngọt ngào.
- "Anh không sao, cảm ơn em nhiều!"
- "Bọn họ bắt cóc anh phải không? Đúng là người xấu, anh yên tâm đi! Em sẽ kêu mấy chú vệ sĩ đưa bọn chúng đến một nơi có 4 bức tường bao quanh, xem bọn họ còn làm ác nữa không?"
-"Anh có thể biết tên của em không?".

Đàm Hạo xoa đầu bé gái, hỏi.
- "Hưm! Ba mẹ nói em không được tuỳ tiện nói cho người ngoài biết tên của mình.

Nhưng mà ca ca là người tốt, em lén nói cho anh biết chắc cũng không sao đâu".

Cô bé đó xem ra được dạy dỗ rất tốt, sau một hồi dè dặt thì mới nói với anh.
-"Nói anh nghe, tên thật của em là gì?"
-"Ca ca! Em họ Tư Đồ, tên là Triều An.

Anh thấy cái tên này có hay không?"
Tư Đồ Triều An!
-"Rất hay, rất hợp với em!"
-"Ca! Anh xem, sợi dây chuyền này là vật hộ thân của em đó.

Đi đâu em cũng mang theo nó hết"
Cô bé ấy hình như rất lấy làm hãnh diện, tay nâng sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra nói với anh.


Đàm Hạo chăm chú quan sát sợi dây chuyền.
Vì cô bé ngồi rất gần anh nên anh nhìn thấy rất rõ hình dạng của nó.

Và có lẽ, cũng từ giây phút đó, mọi điều về cô bé ấy, Đàm Hạo anh đều ghi nhớ rất rõ.
Cho đến khi Đàm Hạo mất đi ý thức, ngất đi.
Một tuần sau, Đàm Hạo tỉnh lại trong bệnh viện.

Vừa mở mắt, anh đã thấy ba mẹ anh là Đàm Thiệu Đạt cùng Triệu Nhã Kiều ngồi cạnh giường, trông họ cực kỳ sốt sắng.

Thấy anh tỉnh lại, họ dường như trút được gánh nặng.

Triệu Nhã Kiều khi đó đang quay phim ở nước ngoài được Nam Thần Mặc, chính là một trong 4 người bạn thân của anh báo tin rằng con trai bà mất tích liền liên lạc ngay với Đàm Thiệu Đạt.

Với thế lực của Đàm gia, không khó để Đàm Thiệu Đạt tra ra hành tung kẻ cầm đầu, không ai khác lại chính là người vợ hiền trên danh nghĩa của ông.
Tạm nén lại cơn thịnh nộ, Đàm Thiệu Đạt lo cho an nguy của con trai, không dám chậm trễ lần theo dấu bọn buôn người rồi cùng Triệu Nhã Kiều đến Mỹ.

Sau đó họ hay tin con trai được người ta cứu giúp, vội đến bệnh viện.

Thấy con trai thương tích đầy mình, họ làm sao không đau lòng cho được.
Đàm Hạo vừa tỉnh lại liền hớt hải quay qua quay lại tìm kiếm thứ gì đó.
- "Cô bé ấy đâu?"
-"Cô bé nào?".

Triệu Nhã Kiều rơm rớm nước mắt nhìn anh hỏi.
- "Bác sĩ nói, người đưa con đến đây hình như là một vệ sĩ ".

Đàm Thiệu Đạt khẽ vỗ vai con trai.

Con trai ông thật kiên cường, xảy ra chừng ấy chuyện, nó chẳng có biểu hiện gì là sợ hãi cả.
- "Là vệ sĩ của cô bé ấy, em ấy đã cứu con".

Đàm Hạo ngước nhìn ba mẹ, xúc động nói.

Đã một tuần trôi qua, vậy là cô bé ấy đã chẳng trở lại, cũng chẳng thể cho anh cơ hội để nói lời cảm ơn chân thành.

Đợi khi anh hoàn toàn bình phục, Đàm Thiệu Đạt đưa hai mẹ con anh trở về Trung Quốc.
Sau sự kiện ấy thì mọi việc cũng vỡ lẽ.

Đàm Thiệu Đạt cũng không muốn giấu giếm nữa, ông công khai với truyền thông mối quan hệ của mình cùng Triệu Nhã Kiều mặc cho trên giấy tờ, ông và Hoắc Chi Uyển vẫn là vợ chồng hợp pháp.

Chẳng cần sự cho phép của Đàm gia, Đàm Thiệu Đạt chẳng những bắt ép Hoắc Chi Uyển kí đơn ly hôn mà còn đâm đơn khởi kiện vợ cũ, cắt đứt toàn bộ con đường làm ăn của Hoắc gia, cùng Hoắc gia về sau một chút quan hệ cũng không có.
Đàm gia sau khi biết chuyện, họ đối với Triệu Nhã Kiều cũng cảm thấy rất hổ thẹn nên cũng không có ý phản đối nữa.

Chưa đầy một tháng sau, Đàm Thiệu Đạt tái hôn, Triệu Nhã Kiều chính thức về làm dâu nhà họ Đàm.

Đàm Hạo trong phút chốc trở thành người thừa kế hợp pháp.

Sau vụ việc đó, tính cách anh cũng phần nào trầm lắng hơn, lạnh lùng hơn.


Năm 16 tuổi, anh tiếp quản Đàm thị từ tay cha.

Từ đó đến nay, dưới sự dẫn dắt của anh, Đàm thị còn huy hoàng hơn những ngày trước.

Chỉ vài năm ngắn ngủi, anh cùng những người anh em kết nghĩa là Tào Dịch Thiên, Chu Kiến Tề, Lôi Đình Huân, Nam Thần Mặc vươn lên 5 vị trí dẫn đầu thế giới khiến thương giới nể phục, gọi họ danh xưng "ngũ đại tài phiệt" - tên tuổi, hào quang xứng ngang tầm với "ngũ đại thiên vương" uy chấn trời Tây năm nào.
***
Về cô bé đó anh cũng có điều tra, người mang họ Tư Đồ không phải hiếm gặp, huống hồ chi đó lại không phải tên thật, muốn lần mò ra cũng khó.

Có thể thấy, cô bé đó có thân phận không thường chút nào nên những chuyện liên quan đến thân phận đều bị phong toả.
Đàm Hạo cứ nghĩ rằng, quá khứ rồi sẽ mãi ngủ yên, ngỡ rằng anh và người ấy sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.

Vài ngày trước, một cô gái trong cơn say đi nhầm phòng anh.

Đàm Hạo lúc ấy đang say giấc nồng thì bị lực đạo của ai đó ngã xuống giường làm cho tỉnh giấc.

Anh cùng những người khác không có cài mật khẩu phòng, để thuận tiện đi qua đi lại trao đổi vài vấn đề.

Chỉ không nghĩ đến đêm hôm khuya, lại có một người tự tiện vào phòng anh.

Đàm Hạo ngồi dậy từ trên giường, dùng điều khiển bật đèn lớn của căn phòng.

Thấy bên cạnh mình là một người phụ nữ say mềm, anh có chút tức giận.
Vốn định dùng tay lay lay mặt đánh thức cô ấy, nào ngờ đến, không biết là vô tình hay là cố ý mà Ginny thả lỏng 1 nút áo trên cùng, khiến sợi dây chuyền cô đeo trên cổ lọt vào tầm mắt anh.

Đàm Hạo thất thần, đưa tay cầm lấy, xem xét kĩ mặt dây chuyền ấy.
Từng dòng kí ức chậm rãi chạy trong đầu, Đàm Hạo trợn mắt, nhìn người phụ nữ ấy rồi mấp máy môi.
- "An nhi!"
-"An nhi! Là em thật sao?"
Nếu như, anh tự mình tìm kiếm người ấy lại không có kết quả, lúc anh định buông bỏ thì chỉ vì một sự nhẫm lẫn, người ấy lại vô tình đến bên cạnh anh.
Chỉ có thể nói là trời cao không phụ lòng người.
Cho dù người ấy có thật là người phụ nữ này hay không, anh vẫn muốn đặt cược một lần.

Chợt nhiên cảm xúc dâng trào trong lòng, lần này Đàm Hạo có niềm tin rất mãnh liệt.

Giữa trăm mối ngổn ngang, Đàm Hạo không biết làm thế nào để mở miệng, ai cũng biết anh nổi danh là một lãnh công tử, con người lạnh lẽo như một tảng băng.

Có lẽ chính thái độ lạnh lùng của anh đã doạ cho cô ấy sợ.
Ginny lúc ấy cứ rời khỏi phòng mà cô không hề hay biết rằng, mảnh kí ức mờ nhạt năm xưa lại khiến cho cuộc đời cô bước sang một trang mới.

Và đó, nếu dùng ngôn từ của vinh quang để diễn tả, có lẽ chính Đàm Hạo - là bàn thắng đẹp nhất của cuộc đời cô.
Cô cứu người ta một lần, người ta lại nhớ mãi không quên, một đời không quên.
- "An nhi! Nếu thật đó là em, dù trời có sập xuống em cũng đừng hòng thoát".

Thanh âm trầm thấp của anh vang lên trong căn phòng.

Đàm Hạo nghĩ đến cô, bàn tay anh bỗng siết chặt nó lại.
....._•• to be continued ••_......