Lời Giải T - Cửu Thập Hạ

Chương 9




❝ở lại với em đi.
STRANGER
Hồi 9
*
Lòng bàn tay hắn thật ấm, thật mềm.
Lục Trì Phong thả lỏng tay ra, rồi lại ngang ngược đặt lên xương quai xanh của Úc Thu.
Cứ thế, Úc Thu bị hắn ép vào tường và trong một thoáng ngắn ngủi khi đèn cảm ứng hành lang loé lên, anh đã thấy rõ dáng vẻ Lục Trì Phong. Mắt thuộc loại mảnh dài, xương hàm thiên góc cạnh, hàng mày kiểu tam giác – đó là một gương mặt cực kỳ sắc sảo. Nhưng lúc này đây, hắn mất bình tĩnh khiến đôi mắt hoen đỏ và nhìn Úc Thu như nhìn con mồi mất mà tìm lại được.
Hai người lặng thinh nhìn nhau, đèn cảm ứng sáng lên trong phút chốc rồi để lại bóng tối miên man.
Ngoại trừ đôi mắt. Dưới ánh trăng bàng bạc hắt vào từ ngoài toà nhà, đôi mắt ấy trông sáng làm sao.
Úc Thu nhìn gò má ửng hồng của hắn, thở dài khe khẽ. Trong bóng tối, anh thả lỏng người nhẹ giọng: "Anh uống rượu."
Lục Trì Phong im lìm một hồi mới thú nhận, "Ừm."
"Vẫn uống một cốc đã say à?" Úc Thu đá nhẹ vào ống quần hắn.
Lục Trì Phong không trả lời, Úc Thu đành tự đáp: "Thảo nào."
Lục Trì Phong của ngày trước thường một cốc đã say, giữa thế hệ cậu ấm cô chiêu giàu có Lâm Giang, hắn luôn là kẻ lạc loài dùng nước ép. Rồi hắn gặp Úc Thu, và rồi tại bữa tiệc sau kỳ tuyển sinh đại học, Úc Thu đã chắn cho hắn từ cốc này đến cốc khác. Chỉ rằng không biết bằng cách nào, nó đã truyền cảm hứng rất lớn cho "phong cách cảnh khuyển" của Lục Trì Phong sau này, đại khái "không thể để bạn trai lúc nào cũng chắn rượu thay mình", hắn tin chắc rằng tửu lượng có thể được rèn luyện. Nhưng Úc Thu không đành lòng nhìn hắn khó chịu, thành ra Lục Trì Phong "rời núi" trước khi kế hoạch tôi luyện hoàn thành.
Thảo nào chạy đến tận nhà anh. Úc Thu nghĩ, có lẽ không chỉ uống một cốc thôi đâu.
Anh cử động vai, hơi đau, chẳng biết Lục Trì Phong đã hả giận chưa. "Anh buông ra trước được không?"
Lục Trì Phong bắt đầu bướng. Hắn không nói gì, như thể đang chờ một lời giải thích.
Úc Thu chẳng còn cách nào khác ngoài hỏi: "Ghế phụ gì?"
"Mấy ngày trước đó," Lục Trì Phong giờ mới chịu nói, giọng hắn trầm khàn chứa cả trời ấm ức. "Mấy ngày trước vào một đêm mưa, em một mình lên xe."
Úc Thu từ từ nhớ lại, quả thật có chuyện như vầy – đêm đó trời mưa to, Tô Tuyết Sơn đã lái xe đến đón anh. Nhưng... Úc Thu hơi nghiêng đầu, hỏi một chủ đề không liên quan lắm: "Anh cảnh sát à, anh hỏi việc này làm gì? Hình như em ngồi vào ghế phụ của ai cũng đâu liên quan đến anh, nhỉ?"
Lục Trì Phong cau mày suy tư như đang nghiền ngẫm về nó. Và hắn chầm chậm trả lời, sau một đỗi: "Nhưng... có liên quan đến một vụ án." Lục Trì Phong đổi giọng, ra vẻ hung dữ. "Cảnh sát đang điều tra, hy vọng em sẽ hợp tác."
"Hợp tác, em hợp tác mà." Mắt hấp háy cười, Úc Thu hỏi. "Ừ. Đúng. Hôm đó em có lên xe một người, nhưng có chuyện gì sao?"
"Người đó là ai?"
"Tô Tuyết Sơn," Úc Thu nói. "Anh không biết anh ta à? Nói đúng ra, Tô Tuyết Sơn là cấp trên trực tiếp của anh đó."
Lục Trì Phong: "..."
Lục Trì Phong: "Hai người có quan hệ gì?"
Đôi mắt đen láy giống như hắc thạch, nó bỗng dưng loé lên chút gì đó xảo quyệt. Úc Thu bảo: "Là anh của em."
Lục Trì Phong chớp mắt, trông ngờ nghệch phải biết: "... Ờ. Vậy thôi."
Nhìn Lục Trì Phong chết máy, CPU nom như quá tải, Úc Thu bèn trêu hắn thêm một câu: "Thế anh cảnh sát nè, em có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Anh," Úc Thu ngập ngừng. "Theo dõi em à?"
Lục Trì Phong: "..."
Úc Thu đã nắm thì không buông, trêu tới: "Theo dõi em, hay là nhìn trộm em?"
Lục Trì Phong như bị rượu làm cho khờ người: "..."
Hắn thẫn thờ buông tay ra, "A-anh đi đây."
Úc Thu cười, "Điều tra xong rồi?"
Lục Trì Phong gật nhẹ.
"Rút ra kết luận gì?"
"Kết luận là," Lục Trì Phong nói. "Anh không nên ghen."
Đến phiên Úc Thu khờ người: "?" Nói linh tinh gì đấy?
Nhìn anh thật sâu như xác nhận điều gì, Lục Trì Phong toan rời đi.
Úc Thu mỉm cười nhìn cú xoay người chậm chạp của hắn, tim bỗng đánh thịch. Anh lại nhìn thấy chữ T trên bức tường trắng.
Nỗi sợ thoắt cái bao trùm Úc Thu, anh vô thức bấu lấy góc áo Lục Trì Phong như muốn cầu cứu.
Lục Trì Phong cảm giác được vạt áo mình bị níu lại, hắn còn nghe thấy giọng run run khác lạ và hơi thở hỗn loạn của anh: "Đừng đi!"
Lục Trì Phong ngoảnh phắt đầu, nhìn đôi bàn tay trắng ngần run rẩy cho đến...
Úc Thu cúi đầu, chẳng còn đâu dáng vẻ ngạo nghễ trêu hắn vừa nãy. Anh thì thào: "Đừng đi mà."
"Em sợ."
Lục Trì Phong vào nhà, thay đôi dép mới mà Úc Thu đưa mình. Hắn quan sát căn hộ trước mặt – một phòng ngủ và một phòng khách; thiết kế trang nhã ấm áp, ngay cả ánh đèn màu vàng cũng ấm cúng vô cùng.
Lục Trì Phong nhìn Úc Thu, không biết tự lúc nào ánh mắt đã thôi nhập nhèm như thể hắn chưa từng uống rượu. Lục Trì Phong tự giễu, bảy năm, bảy năm vắng em, đủ để anh học được cách không say sau ngần ấy lần tiệc tùng xã giao. Và kể từ lần đầu tiên say bất tỉnh sau khi Úc Thu rời đi, hắn chưa từng say nữa. Ừ, say bất tỉnh, đó là lần cuối cùng và duy nhất kể từ ngày Úc Thu biến mất.
Úc Thu không nhận ra sự khác lạ nơi Lục Trì Phong, "... Ngồi trên sofa một lát đi."
"Em sợ gì?" Lục Trì Phong hỏi.
"Sợ tối."
Lục Trì Phong nhìn ngọn đèn vàng duy nhất trong phòng, "Vậy bật hết (đèn) lên."
"Đừng," Úc Thu cản lại. "Cứ vậy."
Cứ vậy?
Lục Trì Phong: "Ừ."
Tích tắc. Tích tắc. Thời gian trôi qua trong sự im lặng giữa hai người.
Ánh đèn phủ một màu vàng ấm lên cả hai, trông chan hoà như chưa từng có bảy năm giữa họ.
Lục Trì Phong nhìn Úc Thu, dần dà nhận ra có điều không ổn.
"... Úc Thu? Úc Thu!" Lục Trì Phong bật thốt, cuống lên xoa vai anh.
"Em bị sao vậy?!" Hắn la hoảng lên, bao lời dối gian thực chất mượn rượu gặp anh loáng cái bay mất. "Em sao mà run thế này!"
Úc Thu phớt lờ hắn, như không nghe được tiếng gọi của hắn. Anh đờ đẫn nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài qua cửa kính ban công; đôi mắt không còn ánh sáng, anh như thể đã rơi vào một thế giới khác – một thế giới mà Lục Trì Phong không thể chạm vào.
"Úc Thu!" Nhìn anh không để ý mình, nhìn cơ thể anh càng lúc càng run dữ dội, Lục Trì Phong đành ôm siết Úc Thu vào lòng. "... Em sao thế, Úc Thu? Tiểu Thu à, sao em run quá vậy?!"
Úc Thu vẫn không nhìn hắn.
Lục Trì Phong quýnh quíu cả lên, chỉ biết vừa ôm vừa vỗ về Úc Thu. Và chính vì từ góc độ này, hắn đã trông thấy lọ Paroxetine(1) trên tủ.
(1) Paroxetine: là thuốc chống trầm cảm, thuộc nhóm ức chế tái hấp thu serotonin có chọc lọc (SSRIs).
Tim như bị tán mỏng, Lục Trì Phong nhìn Úc Thu trong vòng tay mình.
Được Lục Trì Phong sưởi ấm, Úc Thu dần thôi run rẩy nhưng trong giây tiếp theo, anh chợt nín thở.
Một cách điên cuồng nhất có thể, Lục Trì Phong lắc vai anh, gọi tên anh. Hắn hoàn toàn bất lực trước tình huống này, chẳng biết làm gì hơn ngoài gào lên: "Thở đi, Úc Thu! Em muốn tự làm mình chết ngạt ư!"
"Úc Thu!" Lục Trì Phong gọi tên anh hết lần này đến lần khác. Giọng thật trầm, nhưng cách hắn gọi thật nhẹ – một điều đã in vào máu và trở thành bản năng.
Úc Thu như đột nhiên tỉnh lại sau cơn ác mộng, như đã chịu thò đầu lên hít thở sau khi rơi xuống biển đen. Anh thở hổn hển trong nỗi đau dằn vặt mình suốt bảy năm liền, cố kéo ý thức trở lại.
Anh lắc đầu; và giống như con thú nhỏ kiệt sức, anh gục xuống hõm vai Lục Trì Phong thì thào: "Lục Trì Phong ơi, em mệt quá."
"Ở lại với em đi."
Như pháo hoa nổ đì đùng, mọi lý trí và phẫn nộ tích tụ suốt bảy năm cứ thế không cánh mà bay.
Biến mẹ mày đi chứ bảy năm, Lục Trì Phong nghĩ.
./.