Đêm hôm sau.
Ha ha ha, trốn viện sẽ không cần đóng tiền viện phí.
Thẩm Quế Lam rón ra rón rén, bước đi cà nhấc trong đêm, miệng không ngừng cười đắc ý.
#cạch
Tiếng mở cửa vang lên.
“ Lam Lam, ba ngày nay em đi đâu vậy hả? Có biết chị lo lắm không!” Cô
gái một tay dìu Thẩm Quế Lam vào nhà, miệng không ngừng nói, đôi mắt lo
lắng nhìn xuống: “ trời ơi, sao chân em lại như thế này?”.
Thẩm
Quế Lam vừa mệt vừa đau, giọng gọi chịđầy bi thương: “ chị Lạc Như...
Huhu, chị xem....” Thế là một hơi... mười phút cô kể hết chuyện mình gặp cho Trần Lạc Như nghe.
“ Thôi, vậy bỏ đi. Chị tìm được việc cho em rồi, rán nghĩ ngơi cho chân khoẻ lại rồi mình lên thành phố” nói xong Trần Lạc Như đứng lên đi vào bếp.
Thẩm Quế Lam nói với theo: “ chị Như, việc gì vậy? Lương có cao không?” Cô
cũng định đứng dậy định đi theo sau, nhưng lại bị Trần Lạc Như nói vọng
lại từ trong bếp.
“ Em ngồi yên, chị nấu xong hai tô mình rồi ra, lúc đó vừa ăn chị sẽ nói!” Xong lại bắt đầu loay hoay trong bếp.
Năm phút sau, hai tô mì tôm nóng hổi được bưng ra, Thẩm Quế Lam dùng hai
chiếc đũa gắp gáp ăn. Miệng vừa nhai vừa nói: “ chị Như, làm việc gì
vậy, giờ chị nói cho em biết được chưa?”.
“ Ừm, em làm giúp việc nhà”. Trần Lạc Như dùng đũa từ từ gấp từng sợi mì
bỏ vào miệng, thông thả nói. “ Bạn chị có người bác làm quản gia cho một nhà giàu nào đó, nó nói bác nó đang tìm người giúp việc nhà phụ bác nên chị giới thiệu em luôn, được không Lam Lam? Lương thì khá cao, ăn ở tại nhà đó luôn” Xong chị còn bỏ đũa xuống, dùng đôi mắt nghiêm túc
hỏi.
Thẩm Quế Lam cuốn quích gận đầu: “ừa, làm,ngu gì không
làm, có việc phụ chị, lương cao.với lại...” cô cũng bỏ đũa nhìn Trần
Lạc Như. “ em không có bằng cấp, xin được việc là mừng lắm rồi! Còn đồi
hỏi gì. Chị Lạc Như, cảm ơn chị!” Cô cúi mắt nhớ lại những ngày ở cô nhi viện, Trần Lạc Như đã giúp đỡ cô biết bao nhiêu.
Đến bây giờ ra
khỏi cô nhi viện chị vẫn còn giúp đỡ cô, yêu thương cô. Thẩm Quế Lam
thật tệ, học mấy năm cũng không thiqua lớp mười hai được. giờ phải
bương chảy đi làm mướng. Không xin được việc còn phiền chị đi tìm việc
giúp mình.
Đang ngồi buồn, lại bị ngón tay Trần Lạc Như chỉ vào
trán đẩy mạnh. Chị cười nói: “ ai biểu tôi muốn làm chị! Giờ thì phải ra dáng chị”. Chị lại cằm đôi đũa lên, lớn giọng vui đùa. “ ăn mau thôi,
dưỡng sức để khoẻ lại, chị em chúng ta còn đi làm và đi học nữa.”
Thẩm Quế Lam nghe những lời chị nói, liền lấy lại tinh thần phấn chấn ăn mì như con hổ đói.
Một tuần sau.
Chà chà, làm người giúp việc nhà này mình cũng hiên ngang lắm à!
Thẩm Quế Lam đi theo một vị nữ quản gia khoảng hơn năm mười, gương mặt nhắn nheo đầy khắc khe.
Theo sau bà quản gia một hồi lâu, cô nhìn ngắm căn nhà rộng lớn với bề ngoài khang trang cùng những món đồ xa xỉ chưng bài bên trong.
Trên
đường đi bà quản gia nhẹ nhàng chậm chậm nói: “ Những món đồ này hằng
ngày điều phải lau chùi, không được làm vỡ” gương mặt già nua vẫn lạnh
lùng đi về phía trước.
Thẩm Quế Lam mím môi mở to mắt, dảnh tai nghe theo lời dặn của bà quản gia, gật đầu: “ dạ” một tiếng nhỏ nhẹ.
“ Từ đây cứ gọi tôi là quản gia Tư” bà thở dài, giọng thẹn thùng nói. “
Chắc cô mắc cười lắm ha, tôi tên Tư, con thứ tư trong nhà nên đặt là
Tư!”.
“ Đâu có, tên con là Lam, Quế Lam đó, cũng mắc cười. Hihi” Thẩm Quế Lam cười, thật thà nói, đôi mắt sáng trong.
Quản gia Tư quay đầu nhìn Thẩm Quế Lam, buâng khuâng nói: “ nhìn cô tôi mến, nên tôi nói trước. Làm phải cẩn thận, khi thấy cậu chủ về thì tốt nhất
đừng nói nhiều, phải cẩn trọng không được cẩu thả biết chưa?” Đôi mắt bà nhìn thẳng vào cô nghiêm túc.
Bất ngờ quá, Thẩm Quế Lam cúi đầu
khom lưng, ôm tay hơi rung đáp: “ dạ, con biết thưa dì Tư” mắt cô dán
thẳng xuống nền nhà thầm nghĩ. Cố lên, lương rất cao nên mình phải giữ
công việc này.