Đêm đen tĩnh mịch như mặt nước, ánh trăng trong sáng chiếu rọi giữa núi rừng, lưu lại bóng của từng mảng tán cây.
Ban đêm trong sâm lâm mới là đáng sợ nhất, rất nhiều ma thú hung ác ban ngày ngủ sẽ đi ra kiếm ăn, số lượng nhiều hơn ban ngày gấp mười lần, có thể nói là thời điểm ma thú hoành hành.
Hứa Phong đồng hành cùng đám người Dạ Điệp dong binh đoàn thâm nhập vào sâm lâm đã được một canh giờ, sau khi Hứa Phong lân la hỏi chuyện mới biết nữ đoàn trưởng dong binh tên là Tà Liên, hai bảy tuổi, làm dong binh đã gần mười năm.
Dọc đường đi bọn họ gặp một vài ma thú, nhưng đa phần thực lực không đáng kể, đều bị bọn họ giải quyết nhẹ nhàng.
Bất quá thâm nhập vào càng sâu trong rừng, thì khả năng gặp phải ma thú thực lực cường hoành sẽ càng cao, đêm lại dần về khuya, bọn họ quyết định dừng lại trên một mô đất cao giữa rừng. Địa hình mô đất bằng phẳng, phần đỉnh rộng rãi thích hợp dựng lều nghỉ ngơi, bốn phía tầm mắt rộng mở, đứng trên mô đất có thể thấy phạm vi mấy trăm trượng, đề phòng bị ma thú tập kích.
Người của Dạ Điệp dong binh đoàn đều là tay già đời, kinh nghiệm phong phú tất nhiên phải có ánh mắt.
Đám người vội vã ăn tối, theo phân công trước đó đã có hai người đi gác đêm, những người còn lại dựng lều giữa mô đất nghỉ ngơi, tu luyện nhưng rất khó đi ngủ.
Tà Liên ở bên cạnh một gốc cổ thụ khác bên ngoài mô đất, hai mắt híp lại, dường như chưa từng có thả lỏng cảnh giác xung quanh.
"Đạp đạp!"
Tiếng bước chân truyền lại, Tà Liên đôi mi nhíu lại, nhìn Hứa Phong chậm rãi đi tới, thì thào hỏi: "Còn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Ừm." Hứa Phong gật đầu nhỏ giọng đáp một câu, ngồi bên cạnh Tà Liên, ánh mắt không che giấu quyét một vòng trên cơ thể nóng bỏng của nàng, nhe răng cười:
"Mỹ nhân còn chưa ngủ, ta làm sao ngủ được?"
"Xú tiểu tử, không được nhìn chằm chằm ngực lão nương, chú ý hoàn cảnh chung quanh một chút, nhìn xem có dấu vết ma thú hoạt động hay không." Tà Liên khẽ kêu lên, bất quá trong lòng cũng có chút bất ngờ, nam nhân bình thường khi thấy vết sẹo xấu xí trên mặt nàng đều chán ghét không muốn nhìn, vậy mà tiểu tử này cứ sấn tới, hơn nữa sự dâm tục trong đôi mắt của hắn cũng không phải giả dối.
"Được, ta sẽ chú ý kỹ hơn." Hứa Phong nhếch miệng cười dâm, ánh mắt vẫn rất không thành thật đảo cơ thể khỏe đẹp nóng bỏng kia, bộ ngực sữa căng mềm dưới lớp áo giáp bị ép lại tạo thành khe rãnh sâu hút hồn, đùi đẹp rắn chắc tràn ngập co dãn thật kinh người.
Thân hình Tà Liên run lên, hai tay che kín ngực mình, đỏ mặt cắn răng thầm mắng: "Tiểu hỗn đản chết tiệt!"
Về đêm nhiệt độ không khí hạ thấp, xung quanh nổi lên nhiều tiếng dã thú gầm gừ hơn.
Vầng trăng bạc trên cao núp sau tầng mây đen.
Ánh sao nhạt nhòa.
Hứa Phong nhíu mày, lỗ tai của hắn nhạy cảm bắt được một tia tiếng động nhỏ xíu, đạo thanh âm này là từ trong rừng cây truyền đến, cực kì nhỏ, không dễ dàng phát giác.
Sa sa sa...
Sau một lát, thanh âm trở nên dày đặc, tựa hồ đã không cần lại che giấu.
"Có ma thú, số lượng còn không ít."
Hứa Phong trầm giọng nói với Tà Liên, hắn chợt đứng lên, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy chung quanh rừng rậm đều là vô số cặp mắt lóe sáng.
"Cái này..."
Tà Liên cũng giật mình đứng dậy, chứng kiến từng đôi con ngươi hiện ra hung quang, tựa như từng con đom đóm lơ lửng ở giữa không trung, nhịn không được tê dại cả da đầu.
"Thị Huyết Ma Lang!”
Tà Liên sắc mặt đại biến, nàng cảm thấy số lượng lớn ma thú đi đến có thể là lang, nhưng là không nghĩ tới, sẽ là Thị Huyết Ma Lang.
Thị Huyết Ma Lang, một trong những ma thú khó dây dưa nhất Thạch Lâm sơn mạch, là sát thủ đỉnh cấp trong rừng!
Thị Huyết Ma Lang thích hoạt động ban đêm, một đôi mắt sói xem đêm tối rõ như ban ngày, tốc độ càng là mau lẹ như gió, hoạt động bầy đàn.
Có thể nói, một khi trong đêm tối bị Thị Huyết Ma Lang tập kích, liền rất khó thoát khỏi vận mệnh bị săn giết!
Hứa Phong lạnh lùng đảo qua rừng cây xung quanh, phát hiện xung quanh đã bị Thị Huyết Ma Lang bao vây lại, bốn phương tám hướng chí ít hội tụ trên trăm con Thị Huyết Ma Lang, mỗi một con đều lớn cỡ như ngựa vậy.
"Tam giai Thị Huyết Ma Lang!"
Hứa Phong nhìn qua liền đại khái tính ra thực lực của Thị Huyết Ma Lang.
Trên Thiên Vân Đại Lục, ma thú có đẳng cấp sâm nghiêm. Quyết định đẳng cấp, chính là thực lực!
Có thể nói, trong thế giới ma thú, cũng là cường giả vi tôn!
Nhất giai ma thú tương đương với võ giả tu vi Ngưng Khí Cảnh.
Nhị giai ma thú tương đương với võ giả Hóa Khí cảnh.
Tam giai ma thú tương đương với Linh Nguyên Cảnh võ giả...
Bọn họ đối mặt bầy lang này, tương đương với trên trăm cái võ giả Linh Nguyên Cảnh, mà những ma lang này so với nhân loại càng thêm thị huyết, càng thêm tàn bạo.
Hứa Phong thà rằng đối mặt trên trăm tên Linh Nguyên Cảnh võ giả, cũng không muốn đối mặt trên trăm con tam giai Thị Huyết Ma Lang.
"Tại sao lại nhiều ma thú như vậy..." Đám tráng hán sắc mặt trắng bệch, bọn họ không chút nghi ngờ, nếu bị một đám dã thú thế này tập kích thì nhóm dong binh không đầy hai mươi người bọn họ, tu vi cao nhất chỉ là Hóa Khí Cảnh thì tuyệt đối không chống đỡ được lâu.
"Không nghĩ tới chúng ta vậy mà trú ở khu vực của ma thú cấp ba!"
Hứa Phong đáy lòng trùng xuống, đêm nay sợ là sẽ không đơn giản trôi qua như vậy.
"Không thể nào, căn cứ vào địa đồ ghi chép, khu vực hoạt động của Thị Huyết Ma Lang rất sâu trong rừng, sao có thể ở nơi này, chúng ta đã đi qua đây vô số lần, cũng chưa gặp tình huống như vậy!" Tà Liên sợ hãi nói, hơn trăm con Thị Huyết Ma Lang, mỗi con đều tương đương Linh Nguyên Cảnh, thậm chí còn có ma lang đầu đàn đã tiếp cận cấp bốn.
"Ngao ngao ngao!"
Ngay tại lúc lúc này, một con Thị Huyết Ma Lang lớn gấp rưỡi những con khác ngửa đầu sói tru.
"Ngao ngao ngao!"
Trong thoáng chốc, tất cả Thị Huyết Ma Lang cũng ngửa đầu tru lên.
"Ngao ngao ngao!"
Sau một lát, nơi xa trong rừng vang lên từng tiếng sói tru rợn người, tựa hồ đang đáp lại.
Chứng kiến tình cảnh như vậy, đám dong binh sợ hãi mặt mày tái nhợt, phản ứng đầu tiên không phải chiến đấu mà là kinh hoảng hét chói tai, có một số tên còn bò lăn dưới đất.
Hứa Phong sắc mặt lạnh lẽo, đàn Thị Huyết Ma Lang này đang kêu gọi đồng bọn, nơi này đã tụ tập trên trăm con, nếu đến thêm một đám, thì thật khó thoát.