Lôi Động Cửu Thiên

Chương 8: Lấy độc trị độc




"Hứa... Hứa Phong... thiếu gia!"

Thanh âm Lưu Quảng không ngừng run rẩy khi hắn thấy rõ người lôi mình về sau.

"Ngươi bày trò thật hay a! Thế nào? Giỡn với ta thấy nghiền rồi sao?"

Khóe môi Hứa Phong nhếch lên lộ ra tiếu dung lạnh lẽo, nhất thời làm cho sắc mặt Lưu Quảng cứng đờ, bờ môi run rẩy, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích làm sao.

"Hứa Phong, chuyện gì xảy ra?"

Chân mày Hứa Thiên Tuyết cau lại, bước nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hứa Phong, khóe mắt nhàn nhạt đảo qua Lưu Quảng nằm dưới đất.

"Nhị tỷ, cái tên cẩu nô tài này phụ trách đưa Ngưng Khí Đan cho đệ tử Hứa gia, nhưng hắn khi dễ đệ phế vật, mỗi lần đều không giao cho đệ Ngưng Khí Đan. Hôm nay, ta phế đi đan điền của hắn, cầm đi Ngưng Khi Đan trên người hắn!" Hứa Phong thản nhiên nói.

"Hừ! Một cái hạ nhân mà dám làm ra chuyện như vậy! Chỉ phế đi hắn là tiện cho nghi hắn!" Hứa Thiên Tuyết sắc mặt phát lạnh, nàng không nghĩ tới, Hứa gia vậy mà lại có sự tình hoang đường hạ nhân khi dễ thiếu gia này.

"Ta vốn cho một cái giáo huấn, hi vọng hắn cụp cái đuôi cẩu lại, nhưng ta không nghĩ tới chỉ trong chốc lát hắn lại đem đại bộ phận Hứa gia đệ tử kéo đến đây, để cho ta trở thành mục tiêu công kích!"

Thanh âm Hứa Phong dần trở nên băng lãnh.

"Thì ra là thế! Ta còn không rõ những người này làm sao tụ tập ở chỗ này!" Hứa Thiên Tuyết lập tức hiểu ra, khó trách không có người đến thông tri mình, đây hết thảy đều đã được an bài.

"Oan..."

Lưu Quảng vốn muốn nói "oan uổng", nhưng khi hắn vừa nói ra một chữ, Hứa Phong lạnh lùng trừng hắn một chút, lập tức chữ "uổng" phía sau chẹn họng trở về, không còn dám mở miệng cãi chày cãi cối.

Hứa Bá Sơn bị đánh bại thế nào, tất cả Lưu Quảng đều nhìn thấy, huống hồ chuyện này vốn chính là hắn gây ra, vô luận giải thích thế nào đều bất lực.

"Hứa Phong thiếu gia! Ta sai rồi! Lần này ta biết sai rồi! Là ta có mắt không tròng, dám can đảm khiêu khích thiếu gia! thiếu gia ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta đi!" Lưu Quảng bò dậy, quỳ rạp xuống trước người Hứa Phong, sợ hãi dập đầu cầu xin tha thứ.

"Buông tha ngươi?"

Hứa Phong nhìn Lưu Quảng, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: "Ngươi còn dám mở miệng! Lần trước, ngươi nhục mạ ta là phế vật, ta phế tu vi võ đạo của ngươi làm trừng phạt! Lần này, ngươi lại dật dây đệ tử Hứa gia đến uy hiếp ta, nếu không phải ta có chút bản sự thì đã bị ngươi đi mưu hại thành công a!"

"Ngươi hai lần ba phen trêu chọc ta, nếu ta lại buông tha ngươi, chẳng phải là người người đều có thể đến khiêu khích ta, sau đó lại cầu ta buông tha hắn, vậy còn uy tín gì có thể nói!" Trong mắt Hứa Phong hàn mang lóe lên.

"Hứa Phong thiếu gia..."

"Đây đều là ngươi tự tìm, kiếp sau chớ trêu chọc người không nên dây vào." Hứa Phong thản nhiên nói, trên thân hắn dâng lên một cỗ áp lực vô hình, hóa thủ thành đao, hướng về Lưu Quảng bổ tới.

"Hứa Phong, ngươi không thể sát ta! Ta thân thích bên ngoại của gia chủ Hứa Hàn, ngươi nếu làm gì ta, Hứa Hàn đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Đối mặt tử vong uy hiếp, Lưu Quảng sắc mặt đại biến, mở miệng uy hiếp nói.

"Vậy liền để hắn tới tìm ta đi, coi như hắn buông tha ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Hứa Phong không sợ Lưu Quảng uy hiếp chút nào, chợt vận chuyển lôi lực, cổ tay nhẹ nhàng vạch một cái, trên ngực Lưu Quảng xuất hiện một đạo vết thương sâu đủ thấy xương trắng, trong nháy mắt liền không còn hô hấp.

"Người đâu, đem hắn đi"

Hứa Thiên Tuyết nói. Lập tức có hai tên hạ nhân đem xác Lưu Quảng đi.

"Ngươi thật thay đổi rất nhiều!"

Đôi mắt đẹp của Hứa Thiên Tuyết chăm chú nhìn Hứa Phong, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn, hôm nay hắn biểu hiện hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng.

Nghênh chiến Hứa Bá Sơn!

Một quyền đánh bại Hứa Bá Sơn!

Uy chấn Hứa gia đệ tử!

Sau cùng mặt không đổi sắc miểu sát Lưu Quảng!

Những sự tình này nếu không phải chân thực phát sinh, nếu không phải bị nàng tận mắt nhìn thấy, nàng căn bản không tin tưởng đây là Hứa Phong làm ra.

Một chút cũng sẽ không tin tưởng, chớ nói chi là những điều này toàn bộ đều là Hứa Phong làm.

Phốc!

Đột nhiên, Hứa Phong sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân vô lực ngồi sập xuống đất, mệt mỏi thở hắt ra.

"Hứa Phong, đệ làm sao vậy?"

Hứa Thiên Tuyết vội vã chạy đến đỡ lấy hắn. Sắc mặt vô cùng lo lắng.

Hứa Phong đột nhiên cảm giác được một cỗ mềm mại dịu dàng trực tiếp áp vào người hắn, nhất thời hai mắt mở lớn...

Đối diện ánh mắt hắn chính là hàm răng hơi lộ ra, hơi thở như lan tản ra từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn hấp dẫn. Mùi thơm cơ thể chỉ thiếu nữ mới có phả vào mặt khiến hắn có chút hít thở không thông. Bộ ngực sữa đã sớm phát triển tròn đầy, mềm mại lại tràn ngập co giãn dưới động tác vô cùng thân thiết của nàng trực tiếp dán vào cánh tay Hứa Phong, khiến hắn cảm giác được rất rõ ràng hai ngọn núi tuyết săn chắc và mê hoặc.

Hứa Phong nhất thời trở nên cực kỳ lúng túng, tới bây giờ hắn cũng không ngờ nhị tỷ lại có thể thân thiết như vậy. Nếu là trước đây, hắn đương nhiên sẽ không có cảm giác gì. Không nói tới quan hệ Hứa Thiên Tuyết là chị họ hắn, mà bản thân hắn căn bản cũng không có khái niệm nam nữ gì.

Nhưng bây giờ lại khác, lịch duyệt và kiến thức của hắn đã vượt xa một thiếu niên mười lăm tuổi, tâm lý hay bất luận thứ gì đều như một nam nhân thành thục. Bởi vậy, động tác thân mật tới bậc này của Hứa Thiên Tuyết khiến Hứa Phong nhất thời không kịp phản ứng.

Mà thiếu nữ trước mắt chính là đường tỷ của hắn, họ hàng gần chưa quá ba đời, chí ít cũng là đường tỷ của chủ nhân cũ của cỗ thân thể này, vô luận như thế nào cũng không được khinh nhờn, không thể đùa nha.

Nam nhân thích mỹ nữ là chuyện bình thường, nhưng có một vài thứ vĩnh viễn không được vi phạm.

"Nhị tỷ, ta không sao"

Hứa Phong mỉm cười nói, hắn có thể cảm thụ được trong mắt nhị tỷ có sự lo lắng và yêu thương quan tâm chân thành. Vì vậy hắn cố gắng không để ý tới bộ ngực kiều diễm ở phía trước, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo mềm mại của Hứa Thiên Tuyết. Hắn là đang "lấy độc trị độc", dứt khoát thoải mái một phen là sẽ không còn gì khúc mắc nữa.

Mái tóc thơm nhẹ, gáy ngọc trắng ngần, bộ ngực ép sát truyền đến cảm giác ôn nhu, khiến Hứa Phong hạnh phúc như muốn ngất đi dù không muốn thừa nhận, hắn lúng túng, kiếp trước trên địa cầu hắn chưa có một mảnh tình vắt vai, bây giờ lại được một mĩ nữ như vậy ôm vào lòng, đầu dựa vào vai, cảm giác tuyệt vời này kiếp trước mặc dù trong đầu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần nhưng còn xa mới bằng cảm giác mà bản thận tự trải nghiệm. Hơi thở và nhịp tim của hắn bỗng nhiên tăng lên mấy lần, tay hắn đang đặt ở chiếc eo nhỏ nhắn của Hứa Thiên Tuyết mạnh bạo dùng chút lực, hai người nhất thời dính chặt vào nhau!