Lôi Động Cửu Thiên

Chương 53: Chênh lệch hai trọng




Khóe miệng của Hứa Luân lộ ra một đường cong âm tàn.

Hắn muốn ở trước mặt của mọi người, hung hăng nhục nhã Hứa Phong!

Hắn muốn để Tô Nhược Vũ nhìn xem, ai mới là nam nhân chân chính!

Chợt Hứa Luân nâng bàn tay lên, dùng tới mười thành lực lượng, như thiểm điện hướng về gương mặt Hứa Phong vung ra một chưởng.

Một tát này, tốc độ cực nhanh, lực lượng cực mạnh, có thể nói, nếu là đánh lên trên mặt Hứa Phong, nhất định cực kì nhục nhã!

Hứa Luân đối với thực lực của mình rất có lòng tin, hắn vốn là hơn Hứa Phong hai trọng tu vi, càng là lấy tốc độ cực nhanh vượt lên trước công kích, một tát này, chỉ sợ coi như không thể đem Hứa Phong tát chết, cũng đủ để đem đập bay mười mấy mét, khiến cho mất mặt xấu hổ!

Hứa Luân cho rằng, coi như Hứa Phong có thể vội vàng phòng ngự, cũng khó có thể hoàn toàn ngăn cản được một tát này, dù là ngăn cản thành công, hắn còn chuẩn bị ám chiêu ở sau.

Cùng lúc đó, một tay khác của Hứa Luân đã bắt đầu chuẩn bị, Nguyên Lực mạnh mẽ tại lòng bàn tay âm thầm lưu chuyển, nếu là một tay bị ngăn cản thì sẽ còn một tay kia tát lên nửa khác trên gương mặt Hứa Phong.

Mục đích của Hứa Luân rất rõ ràng, chính là để nhục nhã Hứa Phong!

Hô hô...

Một chưởng của Hứa Luân vừa ra, bốn phía lập tức vang lên từng trận kinh hô, mỗi người đều trừng to mắt nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.

Nhưng mà, khác biệt với Hứa Luân như cuồng phong mưa rào, Hứa Phong lại bất di bất dịch như núi cao, cực kì lạnh nhạt.

“Đi chết đi!”

Bàn tay Hứa Luân mang theo kình phong mạnh mẽ, hung hăng quạt tới, trong mắt hắn, Hứa Phong tựa như bị công kích của hắn dọa sợ, đánh mất năng lực phản kích.

Trong đại sảnh, đám người đều lộ vẻ ngạc nhiên, tưởng tượng mình ở vị trị của Hứa Phong, lấy tu vi Hóa Khí Cảnh nhị trọng đối mặt với Hứa Luân là Hóa Khí Cảnh tứ trọng, đều là lắc đầu, không có một điểm biện pháp nào.

Chỉ có Cao thúc lông mày cau lại, trong mắt lóe ra tinh mang như có như không.

Hứa Phong thiếu niên này, tuyệt đối không đơn giản!

Cao thúc cùng Hứa Phong từng có giao thủ ngắn ngủi, mặc dù hắn không có dùng toàn lực, nhưng mà hắn tự hỏi một chưởng của hắn còn mạnh hơn Hứa Luân bây giờ nhiều. Nhưng Hứa Phong vẫn kiên cường chặn lại công kích của hắn.

Cao thúc lắc đầu, hắn cũng không cho rằng một tát này của Hứa Luân có thể tuỳ tiện đắc thủ.

Hứa Phong lẳng lặng nhìn bàn tay mang theo kình phong của Hứa Luân đánh tới, khóe mắt hiện lên một sự tức giận, hắn cùng Hứa Luân không cừu không oán, thậm chí chưa thấy mặt qua mấy lần, nhưng đối phương lại ỷ vào thực lực muốn nhục nhã mình.

Ngay khi một chưởng của Hứa Luân đến gần, Hứa Phong đột nhiên động, chỉ thấy hắn vung ra một chưởng tựa như kinh lôi phát sau mà đến trước, trực tiếp đập vào chỗ khuỷu tay Hứa Luân.

Ba ba!

Liên tục hai đạo thanh âm thanh thúy vang lên, tất cả mọi người trợn tròn mắt, không thể tin được những điều mình nhìn thấy.

Chỉ thấy một chưởng lực đạo cuồng mãnh trực tiếp đánh nát khuỷu tay Hứa Luân, khiến cho bàn tay hắn lấy một loại góc độ không thể tưởng tượng nổi uốn cong về sau.

Sau một khắc, bàn tay lực đạo mười phần của Hứa Luân trực tiếp tát lên chính trên mặt hắn, vị trí bị tát lập tức lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy cấp tốc sưng đỏ.

“Ô ngao!”

Hứa Luân bị đau rú một tiếng, phẫn nộ từ trong lòng bốc lên càng ngày càng mạnh, bỗng nhiên vung lên một cái tay khác lần nữa hướng Hứa Phong đánh tới, hắn từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, khi nào nhận qua khuất nhục như vậy, chưởng ấn trên mặt kia còn in rõ, đơn giản là so với giết hắn còn khó chịu hơn.

“Hứa Phong, ngươi chết đi!”

Ba!

Ba!

Lại là hai đạo thanh âm giòn tan vang lên, một cánh tay khác của Hứa Luân đồng dạng giống như lúc trước, sau khi bị một chưởng của Hứa Phong đánh vào khuỷu tay, lấy một loại góc độ kinh khủng hướng về sau uốn cong bẻ gãy, cuối cùng hung hăng tát tại trên mặt của mình.

Trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Luân bị mình chính tay của mình tát không trượt phát nào, toàn thân lung lay ngồi sập xuống đất, nếu không có đau đớn trên cánh tay chỉ e hắn còn có cảm giác giống như đang nằm mơ, cho tới bây giờ còn không biết làm sao mình lại biến thành dạng này.

Xoạt!

Sau khi yên lặng ngắn ngủi qua đi, trong đại sảnh bỗng bộc phát ra tiếng nghị luận rì rầm, trong mắt tất cả mọi người đều là thần sắc khó có thể tin, không ai từng nghĩ tới, hai bàn tay Hứa Luân đều tát tại trên mặt của mình.

“Ta giống như dễ bị bắt nạt lắm sao!” Hứa Phong nhàn nhạt đứng chắp tay, giống như là đây hết thảy đều chưa từng xảy ra, quần áo trên người thậm chí đều không có tổn hại, dễ dàng phá vỡ công kích của Hứa Luân, võ giả Hóa Khí Cảnh tứ trọng!

Rung động! Đám người chỉ còn lại rung động!

Hứa Luân chính là thiên tài bài danh thứ ba bên trong thế hệ trẻ tuổi Hứa gia, thiên tài dạng này vậy mà Hứa Phong chỉ một chiêu đánh bại, thử hỏi còn có ai dám nói Hứa Phong là phế vật!

Đông đảo đệ tử Hứa gia nhìn về phía Hứa Phong ánh mắt đã trở nên khác biệt!

Bên trong nghị sự đường, tất cả mọi người thần sắc khiếp sợ nhìn Hứa Phong. Kỳ thật bọn hắn có nghĩ qua Hứa Phong có thể sẽ thắng, nhưng là vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ thắng sạch sẽ lưu loát như vậy, đơn giản chính là nghiền ép.

Điều này không khỏi làm cho trong lòng mọi người dâng lên suy nghĩ cổ quái, hai người kia chiến đấu, làm sao lại có cảm giác Hứa Phong càng giống Hóa Khí Cảnh tứ trọng, mà Hứa Luân thì là Hóa Khí Cảnh nhị trọng. Thắng lợi như vậy, phảng phất như là Hứa Phong cao hơn Hứa Luân hai trọng tu vi.

Thế nhưng sự thật lại là tu vi Hứa Phong so với Hứa Luân còn thấp hơn hai trọng, đây không khỏi làm cho tất cả mọi người đáy lòng rung động, Hóa Khí Cảnh mỗi một cấp độ, cơ hồ đều là một hào sâu khó thể vượt qua, mà Hứa Phong trực tiếp vượt qua hai cái hào sâu.