Lôi Động Cửu Thiên

Chương 109: Tu vi đại tiến




Dựa theo quán tính, khi giao hoan xong thì đi ngủ. Tới giữa trưa, Hứa Phong từ từ tỉnh dậy, cúi đầu xuống phát hiện Điền Thục Dao như con cua kẹp chặt lấy mình, khóe mắt mang theo vài giọt lệ, trên mặt tràn ngập ửng hồng.

Nhìn Điền Thục Dao còn đang ngủ say, Hứa Phong không khỏi nở nụ cười. Ngay khi Hứa Phong chậm rãi gỡ tay của Điền Thục Dao ra, Điền Thục Dao rốt cuộc cũng tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của Hứa Phong, nhất thời cảm thấy một trận thẹn thùng, còn có một tia phức tạp.

- Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi dạo một lát!

Hứa Phong nhanh chóng mặc quần áo, trong lòng cũng có chút chột dạ, không dám đối diện với ánh mắt nàng. Hứa Phong lập tức xoay người đi ra bên ngoài, hắn vì chữa trị mà làm vậy với nàng, nhưng dù sao đây cũng là nàng chịu thiệt, trong lòng cũng có một cảm giác có lỗi.

Nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Hứa Phong, trong mắt Điền Thục Dao tử hiện ra một ánh mắt phức tạp. Một lát sau nàng mặc lại y phục, khoanh chân ngồi xuống mà điều tức, tranh thủ thời gian khôi phục tu vi.

Hứa Phong rời khỏi sơn động, đánh giá xung quanh, dù là ban ngày nhưng vẫn rất âm u, xung quanh mọc nhiều loại thực vật kỳ dị. Hắn nhanh chóng tiến lên một đỉnh núi nhô cao, chỉ thấy chỗ mà mình đứng là một rặng núi hiểm trở, vô cùng lớn, nhìn không thấy giới hạn, khó trách ma thú lợi hại như Hoả Dực Mãnh Trư lại ở đây.

- Xem ra cần phải cẩn thận một chút.

Hứa Phong thầm nói với mình, hắn đã xâm nhập vào sâu một dãy núi lớn như vậy, ma thú cao giai hẳn là không ít, nếu như động phải ma thú ngang cỡ Hoả Dực Mãnh Trư kia thì mình chạy cũng không được.

"Kè!!!!"

Đột nhiên, một tiếng kêu bén nhọn vang lên, có một con ma thú màu lam phóng về phía Hứa Phong, ma thú này toàn bộ bị lông vũ màu lam che kín, hình thể đại khái hơi giống con gà nhưng lớn hơn rất nhiều, phải cao tới ba mét. Điểm đáng sợ nhất là cái đầu của nó tựa như đầu cá sấu, toàn thân toát ra một cỗ hung lệ khát máu. Cảm nhận ma thú cường đại này tản ra dao động so với Linh Nguyên Cảnh cao giai, Hứa Phong ánh mắt co lại, muốn chạy cũng không kịp nữa vì con ma thú kia tập kích rất bất ngờ, tốc độ lại nhanh.

Con ma thú tấn công về phía Hứa Phong. Thần sắc của Hứa Phong trầm xuống, không dám lơ là tung ra một kích toàn lực.

- Cửu Thiên Lôi Đình Quyền.

Thân ảnh của Hứa Phong nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời cũng vung ra một quyền, quang mang lôi điện hoá thành cột sáng như tia chớp bắn về phía ma thú giống gà kia.

Oanh!

Ma thú bị Hứa Phong công kích kia lập tức ngã xuống mặt đất, trên người đã bị Cửu Thiên Lôi Đình Quyền xuyên thủng tạo thành một lỗ to như miệng bát. Chỉ kịp giãy dụa vài cái rồi bỏ mạng.

Hứa Phong trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng một quyền có thể giết chết ma thú Linh Nguyên Cảnh, theo như lúc đầu hắn nghĩ, một quyền này cùng lắm chỉ có thể bức lui ma thú, để hắn có cơ hội bỏ chạy. Sau khi kiểm tra cơ thể một phen, Hứa Phong mừng rỡ phát hiện, tu vi của hắn vậy mà đã vô thanh vô thức vượt qua hai tiểu cảnh giới, trực tiếp đột phá một đại cảnh giới, từ Hoá Khí cảnh thất trọng đã đột phá lên Linh Nguyên cảnh nhất trọng.

Cẩn thận suy nghĩ, Hứa Phong chỉ có thể đưa ra kết luận hợp lý nhất, đó là do hắn đã hấp thu nguyên âm của Điền Thục Dao nên tu vi mới tinh tiến mạnh mẽ đến như vậy. Thực ra, suy luận của Hứa Phong hoàn toàn chính xác. Nguyên âm nữ tu có thể giúp nam tu tăng trưởng tu vi, hơn nữa tu vi của Điền Thục Dao là Thiên Nguyên Cảnh cửu trọng, trong nguyên âm ẩn chứa nhiều năng lượng dồi dào, do đó Hứa Phong được lợi rất lớn.

- Đúng là thiện giả thiện báo, làm việc tốt ắt có phúc báo mà.

Hứa Phong vô sỉ thầm nghĩ, cười nham nhở. Nghĩ đến chuyện tốt đẹp tối qua, khiến đũng quần hắn không khỏi nổi lên một cái lều nhỏ. Hắn cười hắc hắc, sách theo xác con ma thú xấu số, dọc theo đường cũ chạy về hang động.

Trở lại sơn động, Hứa Phong thấy Điền Thục Dao vẫn còn vận công chữa thương, hắn nhặt mấy tảng đá quanh sơn động tạo thành một cái giá, sau đó lấy củi khô đốt lửa, đem mấy con ma thú trên giá rồi từ từ nướng.

Hứa Phong trở lại sơn động, Điền Thục Dao cũng biết, nàng mở to mắt ra nhìn Hứa Phong, sau đó lại nhắm mắt tu luyện. Hứa Phong đã sớm ở bên ngoài xử lý nội tạng và da lông của ma thú, hắn rắc thêm một chút gia vị, giờ phút này hắn bắt đầu nướng thịt của nó, một mùi thơm ngày càng nồng đậm, phương pháp nướng thức ăn Hứa Phong đã học từ kiếp trước.

Ngửi thấy mùi thịt, Điền Thục Dao đã sớm cảm thấy đói bụng, nàng tuy đã đạt cảnh giới ích cốc nhưng cơ thể mới bình phục, lại cảm thấy hơi đói, nàng liền mở mắt ra xem Hứa Phong đang làm gì. Chỉ thấy Hứa Phong đang nướng thứ gì đó ở trên lửa, trước nay nàng chưa từng thấy qua thịt nướng như vậy. Mùi thịt mê người truyền khắp sơn động, Hứa Phong cũng muốn ăn một chút, đã lâu như vậy rồi hắn không ăn thịt, đôi mắt của hắn khẽ liếc nhìn Điền Thục Dao, phảng phất giống như phát hiện ra nàng đang nhìn trộm mình, tựa hồ như nàng có thể đang đói bụng.

- Khụ.

Hứa Phong vội vàng ho một tiếng rồi cắt một tảng thịt nướng, đi về phía Điền Thục Dao.

Nhìn thấy Hứa Phong đứng lên, Điền Thục Dao vội vàng nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục làm bộ vận công trị thương, không biết chuyện gì, nàng không dám nhìn hắn, vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn nàng đã cảm thấy bối rối.

- Ngươi đói bụng rồi sao, ăn chút đi.

Hứa Phong xiên tảng thịt nướng đưa tới trước mặt Điền Thục Dao. Một mùi thịt truyền vào mũi của Điền Thục Dao, bụng của nàng đã sớm đói, ngửi thấy mùi thịt nướng, nàng không kìm được mà mở to mắt ra.

- Ăn chút đi, không có độc đâu, ăn no mới có thể nhanh hồi phục, hồi phục mới có thể giết ta.

Hứa Phong hướng về phía Điền Thục Dao mỉm cười.

Điền Thục Dao do dự một chút rồi từ từ cầm lấy miếng thịt trong tay Hứa Phong, cắn một miếng.

- Ngươi biết vậy tại sao không chạy trốn, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?

Điền Thục Dao nghiền ngẫm, khó hiểu hỏi.

- Ta dĩ nhiên là sợ, chỉ là ta mạo phạm ngươi, bất kể là vì chữa thương cho người thì ta đã sai, dám chơi thì dám chịu, huống hồ, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Hứa Phong đầy khí thế, hơi ưỡn ngực, một bộ thấy chết không sờn.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mấy ngày tiếp theo quan hệ với Hứa Phong ngày càng tốt, điều này cũng ngoài dự tính của, có kinh nghiệm sống kiếp trước của mình, Hứa Phong phát hiện ra rằng tuy Điền Thục Dao thực lực cao cường nhưng đối với chuyện nam nữ rất lạ lẫm, bà nương này rất dễ đối phó.

Trải qua mấy ngày vận công điều tức, tu vi của Điền Thục Dao đã khôi phục, khí chất cũng có chút ít thay đổi, dường như lạnh lùng và sắc bén hơn, nàng thở ra một hơi rồi từ từ đứng lên, ánh mắt trở nên phức tạp khi nhìn Hứa Phong.

- Chúc mừng ngươi đã khôi phục tu vi.

Hứa Phong nhìn Điền Thục Dao trước mắt mà nao nao, lúc này nàng thật là đẹp.

Điền Thục Dao gật đầu, sau đó khẽ nói:

- Để ta đưa ngươi ra ngoài!

Chẳng có buổi tiệc nào không tàn, Điền Thục Dao đã hồi phục, tự nhiên là phải rời đi. Điền Thục Dao cũng không phi hành mà cùng Hứa Phong thong dong cước bộ, đạp trên những tán cây. Dọc đường, ma thú dường như đã đánh hơi được uy áp của cường giả Thiên Nguyên Cảnh nên yên ắng lạ thường, không giám tấn công. Hứa Phong nhân cơ hội dọc đường đi về thu hái được một lượng kha khá linh thảo trân quý.

Không lâu sau, Hứa Phong và Điền Thục Dao đã ra khỏi Thạch Lâm sơn mạch. Hai người đứng trên một cánh đồng cỏ cách xa ngoài bìa rừng. Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng trầm mặc, Điền Thục Dao có thể cảm thấy sự nhu hòa trong mắt đối phương, không rõ vì sao trong lòng nàng cũng dậy lên cảm giác buồn bã phức tạp.

Điền Thục Dao đem một miếng ngọc bội tinh xảo đặt ở trong tay Hứa Phong, nhẹ giọng nói:

- Khối ngọc bội này ngươi cất kỹ, ngày sau như gặp nguy hiểm, liền đem bóp nát, mặc kệ bao xa, ta đều có thể cảm ứng được.

Hứa Phong trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười chăm chú nhìn Điền Thục Dao, nhân lúc nàng nhét ngọc bội vào tay mình mà đã nắm chặt lấy ngọc thủ mềm mại của nàng, đáp lại:

- Khi nào nhớ ngươi, ta sẽ bóp nát.

Bị Hứa Phong nhìn chằm chằm, nắm chặt tay, Điền Thục Dao trên gương mặt xinh đẹp có một vệt ửng đỏ hiện lên. Nàng nhìn Hứa Phong, nhẹ giọng nói:

- Có thể để ta ghi nhớ khuôn mặt của ngươi được không?

Hứa Phong nhìn nữ tử trước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Điền Thục Dao mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đỏ ửng, giơ hai tay lên vuốt lên gương mặt bình thường của Hứa Phong. Nửa ngày sau, nàng dựa đầu vào trong lòng Hứa Phong như có thể nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực của Hứa Phong.

Tiếng thình thịch này khiến cho nàng nhắm hai mắt lại.

Hứa Phong cúi đầu giơ tay phải lên vuốt ve mái tóc nữ tử này, có mùi hương truyền đến chui vào trong mũi Hứa Phong. Hai người cứ như vậy để mặc cho thời gian trôi qua.

- Bảo trọng!

Nói xong, bóng hình xinh đẹp của Điền Thục Dao liền bay giữa không trung, tựa như cửu thiên tiên tử dần dần khuất xa.

- Thiên Nguyên cảnh, ta sẽ nhanh chóng đạt tới, nữ nhân đã ngủ cùng ta, nhất định sẽ là của ta.

Nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Điền Thục Dao, Hứa Phong lẩm bẩm nói, cẩn thận nhét miếng ngọc bội vào trong ngực áo.