Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 3 - Chương 19: Hồi kết của chiến dịch Chủ thần




Dưới đáy vách núi dựng đứng phủ kín dây leo xanh thẫm, dòng sông băng ánh sắc xanh ngọc bích đang lặng lẽ trôi. Một đám cốt long và cốt phượng vung đôi cánh trơ xương, vụt qua trên độ cao một trăm mét. Thần giới giữa mây mù tựa như một tòa thành lơ lửng giữa không trung.

Trong tình huống không có Odin, chúng ta phải đối mặt với Thần tộc Vanir đã nhanh chóng vào trạng thái, chuẩn bị kỹ càng và sĩ khí ngút trời, còn cả chủ soái Loki của bọn họ - vị thần có sức mạnh phá hoại ngang ngửa với ba, bốn chủ thần cộng lại.

Khi Odin vừa mới ra đi, phần thắng của tộc Aesir gần như là con số không tròn trĩnh. Rất nhiều người đều không nhịn được mà nhiếc móc Thần tộc Vanir cùng người Khổng lồ lần này hành động quá đê tiện, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhưng chiến tranh vốn là thế, là chính trị được viết lên bằng đao kiếm, một nhà quân sự ưu tú sẽ chẳng bao giờ bỏ qua nhược điểm trí mạng của kẻ thù.

Mặc dù vậy, chúng ta tuyệt đối không buông tha dễ dàng như vậy.

Đánh bại quân xâm lược, giữ gìn Thần giới… gần như đã trở thành câu hô hào vang dội nhất trong lòng mỗi con dân Aesir.

Trên sân thượng của thần điện, kết giới triệu hoán nằm giữa vòng thiên thạch li ti khẽ rung động, lộ ra một màu tím bạc lấp lánh, trong bóng đêm dường như đã trở thành điểm sáng chói mắt nhất. Rồng đen, phượng hoàng đen cùng một lượng lớn những sinh vật không máu thịt bị triệu hoán bay ra từ đó, trong phút chốc lao mình về phía sau của phe Aesir.

Theo tiếng trống trận đổ dồn, tiếng thú cưỡi hý vang, quân đội Vanir và quân đội Khổng lồ tiến công Asgard chia thành hai nửa, áp sát từ hai phía: Một từ đại dương trên không phía nam, một từ phương bắc. Một đám người Khổng lồ đổ về cây cầu Dabu thần thánh với tốc độ người thường khó mà thấy được. Khi bọn chúng bắt đầu tấn công, vô số cốt báo cùng với sói tuyết đuôi dài cũng lao từ rừng rậm Phượng Hoàng ra, bổ nhào vào bọn chúng mà bắt đầu cắn xé.

Sau khi quân đội hai bên chạm trán trên cây cầu Dabu thần thánh, trong nháy mắt cả thế giới như biến thành một cơn ác mộng kinh hoàng: Có quỷ tượng dùng hai thanh kiếm bắt chéo trên cổ gã chiến binh Khổng lồ, dùng sức thật mạnh khiến đầu kẻ Khổng lồ rơi xuống đất, máu tươi phun đầy mặt; có đại ma đạo sư tung ra ma pháp trói buộc, hất ngã gã chiến binh Chết chóc, khi chiếc búa do thần kim tượng ném xuống, máu tanh lập tức tung tóe trên móng ngựa; có kỵ sĩ Bóng đêm bị dung dịch hôn mê bắn trúng, rơi xuống khỏi lưng rồng, sau đó bị mũi tên ma pháp bay theo bắn trúng gáy, tựa như chim trời trúng đạn của thợ săn…

Đuôi rồng, cánh phượng hoàng, những đốm sáng lóe lên khi dịch chuyển tức thời, những bóng người xẹt qua xẹt lại giữa không trung, tiếng bước chân trời long đất lở của những gã Khổng lồ, ánh thép sắc lạnh phát ra từ những thứ vũ khí khác nhau… tất cả hòa vào nhau, hỗn loạn, đan xen, làm rối tầm nhìn.

Ban đầu tình hình còn ở thế cân bằng, kiếm thuật tinh vi của Heimdall, ma lực chữa thương mạnh mẽ của Thor, ma pháp có tính sát thương rất mạnh của Freyja đã giúp chúng ta kéo dài không ít thời gian, nhưng kẽ hở của sự chênh lệch quân số cũng như thiếu sót trong bước chuẩn bị chẳng mấy chốc đã hiện hình.

Trên cầu, Thần tộc Aesir liên tục lùi lại, Thần tộc Vanir và người Khổng lồ từng bước ép lên, khi vô số con dân rơi từ trên cầu xuống, cũng là lúc hơn nửa quân địch đã đặt bước chân xâm lược vào đế đô Asgard.

Nếu xét về năng lực thì ưu thế trợ giúp của ta cao hơn việc tham gia chiến đấu rất nhiều, nhưng khi vén tấm vải bạt lên ta lại phát hiện một đội trưởng kỵ sĩ đã bị kiếm ngắn đâm xuyên thái dương, ta cuối cùng cũng không nhịn được, dẫn theo một phục ma quan lao ra tiền tuyến.

Từng bước tiến khỏi hậu phương, ta giẫm qua vô số thi thể của đồng bào. Dù là lúc bước ngang qua tường đổ vườn hoang, đều sẽ có những mũi đao mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua tường, suýt đâm vào ngực ta, hoặc trong lúc ta cúi đầu nhìn thấy bóng đổ của rồng, thì một đạo ma pháp sấm sét đã bổ thẳng xuống từ phía trời cao.

Chẳng mấy chốc ta đã nhìn thấy mấy chủ thần đang hăng hái chiến đấu nơi tiền tuyến.

Ta đang chuẩn bị dịch chuyển tức thời, một bóng đen cực lớn đã phủ lấp ánh sáng trên cao vốn đã vô cùng yếu ớt.

Ta lập tức dừng chân, ngẩng đầu nhìn, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Nhưng, thứ đang chầm chậm hạ xuống phía sau lưng ta, lại là Loki và con rồng “Nhiệt huyết đàn ông” của hắn.

Hắn nhảy khỏi lưng rồng vàng bốn cánh, thong dong lướt qua biển người, bước nhanh về phía ta. Áo choàng trắng màu tuyết tựa như đám mây bay bị gió trời thổi loạn, phần phật không ngừng. Những nơi hắn đi qua đều im bặt, tựa như tất cả thanh âm đều trở nên bất động.

Hắn dừng lại trước mặt ta, đầu hơi cúi thấp, đôi mắt bị tóc mái và vành mũi che đi hơn nửa, bờ môi trắng bệch, gần như hòa lẫn với màu da.

Những tiếng nhốn nháo nhức óc đinh tai xung quanh dường như đều biến mất.

Ta hoàn toàn không biết mình nên làm gì, đối đầu với hắn, hay là lặng lẽ sát vai mà qua?

Chỉ mới tưởng tượng ra tình cảnh khi giao chiến với hắn thôi là ta đã thấy sợ hãi vô cùng, nhưng ta vẫn cầm vũ khí, đề cao cảnh giác. Chẳng ngờ Loki đứng yên tại chỗ, thứ động đậy duy nhất là bờ môi của hắn: “… Odin thật sự đã chết rồi sao?”.

Ta sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười mà đáp: “Không phải ngươi đã biết rồi sao?”.

Loki hơi ngẩng đầu, rời ánh nhìn từ mặt đất lên người ta. Nhưng, hình như hắn sợ hãi khi phải đối diện với sự thật mà bản thân không thể chấp nhận được, phải một lúc lâu sau hắn mới nhìn thẳng vào mắt ta, ánh mắt vô hồn: “Hắn… tại sao hắn chết?”.

Trong lúc Loki nói, có vài Thần tộc Aesir vung vũ khí về phía hắn. Hắn chẳng cần liếc mắt đã dùng một ma pháp đánh lùi toàn bộ. Thật hiếm có, lần này Loki ra tay mà lại không khiến kẻ khác bị thương.

Có điều, câu hỏi của hắn, thật sự thứ mà ta không muốn trả lời. Nắm chặt hai tay, ta cố gắng ép bản thân không nhớ lại những ngày trước khi Odin biến mất, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Trở về hàng ngũ của ngươi đi, nếu không chúng ta sẽ động thủ”.

Trong nháy mắt khi xoay người lại, ta gần như có một thứ ảo giác rằng mình đã mất đi hoàn toàn sức lực.

Odin đã không còn ở bên, chẳng bao giờ trở về, để lại ta và con dân bộ tộc, kẻ địch lại chính là Loki… Động lực duy nhất khiến ta gắng gượng là đẩy lùi những kẻ xâm lăng kia, giữ cho mảnh đất Thần giới này vẹn nguyên không sứt mẻ.

Thế nhưng, sau đó thì sao?

Ta vẫn tưởng Odin chỉ là một bộ phận nhỏ trong cuộc sống của ta, nếu chàng không muốn chung sống với ta, vậy thì thời gian cũng có thể chữa lành tất cả, rồi sẽ có một ngày ta có thể buông tay, tìm được tình yêu chân chính khác. Hơn nữa, trừ việc đó ra, còn rất nhiều thứ đáng để ta theo đuổi…

Chỉ có điều, ta nghĩ hoài, nghĩ mãi, cũng không ngờ kết cục sẽ thành ra thế này.

Chàng đã dùng cái chết vĩnh cửu để đổi lại tất cả của hiện tại.

Chàng làm như thế, trên danh nghĩa là đối tốt với ta, nhưng thực tế lại là hủy hoại ta.

Bất luận là chiến thắng hay thất bại, ta đều phải tiếp tục sống… Như những gì chàng từng nói, ta đang sống thay chàng. Nhưng vết thương sâu hoắm nơi con tim, e rằng chẳng thể nào khép miệng.

“Frigg”, tiếng nói của Loki vang lên giữa tiếng binh đao Vanir và tiếng ma pháp nổ tung, không lớn, nhưng rất rõ ràng: “Odin chết… là vì dùng sức mạnh hồi sinh để đổi lấy cơ hội sống lại cho em?”.

“Ngươi câm miệng!” Ta quay người, lao về phía Loki, đấm thẳng vào mặt hắn. Hắn không hề đề phòng, đầu lệch hẳn sang bên.

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng…!”

Ta nắm chặt tay, lại vung nắm đấm lên cằm, lên bụng hắn. Dường như từ trước đến giờ, ta chưa từng thét gào bằng thứ giọng lanh lảnh chói tai ấy. Ta gào thét tới độ lạc giọng, bắt đầu kêu rên đau đớn cõi lòng.

Loki bị ta đánh, thân thể đau đớn, nhưng không hề đánh trả, chỉ khẽ phát ra những tiếng kêu rên cố kìm trong cổ họng mỗi khi bị ta giáng đòn.

Cuối cùng, ta một tay túm tóc Loki, một tay rút thanh đoản kiếm áp lên cổ hắn, thanh âm run rẩy mà khản đặc, nhưng không thốt ra được lời nào.

Đều tại ta và con người này.

Đều tại sự ngu xuẩn của ta và sự ích kỷ của hắn, mới hại chết Odin.

Loki cắn chặt môi, đường tơ máu xen lẫn những vết bầm ứ. Yết hầu của hắn khẽ động đậy lên xuống, đôi mắt cũng chẳng còn chút thần thái nào.

“… Giết ta đi.”

Ta cắn chặt răng, tay ra lực, đẩy thanh đoản kiếm lại gần yết hầu của hắn hơn.

Đoản kiếm ngắn mỏng manh nhưng sắc bén. Một vết máu đỏ mảnh như sợi chỉ lập tức xuất hiện, thứ chất lỏng đỏ tươi nương theo làn da trắng ngần mà chảy xuống. Loki như không còn tri giác, không hề động đậy.

Nhìn vào sắc đỏ khiến trái tim ta thắt lại ấy, tay ta nắm chặt thanh đoản kiếm, móng tay gần như đâm thủng lòng bàn tay.

Giết hắn.

Giết hắn.

… Giết hắn!!!

“Do dự như vậy…”, khóe miệng của Loki vương nụ cười nhạt thếch, “Chị à, đối mặt với cậu em trai yêu quý mà mình đã dõi theo từ nhỏ cho tới lúc trường thành… Vẫn không ra tay được sao?”.

Ta trừng mắt nhìn hắn, không biết nên đối đáp thế nào.

Trên thực tế, Loki đã sai. Trong lúc ta do dự, những khung cảnh hiện lên trong đầu ta đều là ký ức của một cái “ta” hoàn toàn khác. Là tình yêu thuộc về trái tim của Ena, thứ ái tình khiến người ta phiền muộn, căm hờn, nhưng không có cách nào rũ bỏ.

Ta chưa thuyết phục được chính bản thân mình, Loki đã đẩy tay ta ra: “Ta đã cho em đến hai cơ hội, em đều không ra tay. Bây giờ thì hết cơ hội rồi”.

Một tấm chắn bằng lửa cực mạnh dâng lên từ dưới chân Loki, vây hắn giữa một mảnh đỏ rực.

“Đương nhiên, từ giây phút biết tin Odin đã chết, ta cũng đã không còn cơ hội nữa…” Cách một tầng lửa thiêu dữ dội, tiếng nói của hắn như vọng lại từ một nơi rất đỗi xa xôi, “Trận chiến lần này chúng ta thắng chắc rồi, hãy bỏ cuộc đi”.

Sau đó, bóng dáng của Loki lóe lên, rồi biến mất giữa ma pháp trận.

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, lửa đã tắt hẳn, nhuốm lên tro tàn trên mặt đất một màu đen ảm đạm, bóng áo choàng màu trắng của Loki xuất hiện ở đầu bên kia của chiếc cầu, chính giữa hàng ngũ quân thù.

Hắn cởi dây buộc của áo choàng, ném nó sang một bên, sau đó giơ cao bàn tay đeo găng tay đỏ thẫm lên trời, một cánh tay dài, thon mảnh, trắng đến ngỡ ngàng.

Khi chiếc áo choàng bị cơn gió điên cuồng cuốn ra xa, chỉ thấy phía trên khoảng không nơi tay hắn chỉ lên xuất hiện một ngọn lửa ma pháp đan xen giữa hai màu trắng đỏ. Dù đứng tận nơi đây, ta vẫn có thể cảm nhận được độ nóng đến kinh người.

Sau đó bàn tay vốn đang chỉ lên trời của hắn, chuyển hướng về chính giữa cây cầu. Quả cầu lửa khổng lồ như vầng mặt trời giáng hạ, lao xuống với tốc độ kinh hoàng.

Cây cầu bị đợt tấn công bất thình lình đánh gãy làm đôi… Nếu như không tận mắt nhìn thấy Loki thi triển ma pháp thì chẳng ai ngờ được cây cầu bị thiêu cháy mà đứt đoạn.

Cũng vào lúc ấy, tất cả Thần tộc trên cầu đều biến thành những chú chim sợ hãi cành cong, vội vàng dịch chuyển tức thời hoặc dạo bước trên không, vội vàng chạy trở về hàng ngũ của phe mình.

Còn cây cầu Dabu thần thánh, khối kiến trúc khổng lồ ấy dùng một trạng thái thong thả khiến người ta kinh hãi, dầm mình vào đại dương trên không. Trong khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Thần tộc chen chúc ở hai bên đầu cầu đã bắt đầu liên tục ném những thứ dung dịch có sức công phá mãnh liệt nhất cùng với ma pháp về phía đối diện.

“Loki đang lên cơn gì thế?” Freyja nhíu mày, dịch chuyển tức thời về phía trước một khoảng. “Làm vậy thì đánh chiến kiểu gì? Chẳng lẽ cứ bắn ma pháp liên tục sang bờ bên kia sao? Làm thế thì bọn họ hoàn toàn không chiếm được ưu thế, mà còn tốn thời gian.”

Ta lẳng lặng dõi mắt sang bờ đối diện. Nơi đó, một khối cầu ánh sáng màu vàng kim bùng lên, những hạt mưa hình cánh hoa trắng bạc bắt đầu buông mình xuống đội quân. Hiển nhiên, Freyr đang chữa trị cho những binh sĩ bị thương. Chẳng lẽ Loki đánh gẫy cây cầu chỉ vì mục đích này? Lượng binh sĩ bị thương không thể nào sánh bằng tổn thất của chúng ta…

Nhưng, khi quầng sáng hoàng kim kia dần biến mất, bên bờ đối diện chỉ còn sót lại vài Thần tộc Vanir cùng người Khổng lồ, chúng ta mới thật sự sững sờ.

Những người khác chắc chắn đã bị triệu hoán đi rồi!

Nhưng, bọn họ đã đi đâu?

“Không, không, không…”, đứng từ rất xa cũng nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của Jarnsaxa, câu từ lộn xộn, “Quay đầu lại, quay đầu lại hết đi! Thần điện, thần điện làm sao bây giờ!”.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại theo tiếng hét của nàng.

Thì ra ma pháp khổng lồ mà Freyr tung ra khi nãy chỉ là đòn đánh lạc hướng.

Thực tế, hắn và Loki thông qua con thuyền ma tới được phía trước thần điện, cũng triệu hoán tất cả đội quân tinh nhuệ đến.

“Mau, mau rút về phòng thủ! Rút hết quân về!”

Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, ướt đẫm đầu tóc, ta dốc cạn sức lực còn lại, cố gắng dịch chuyển tức thời về phía thần điện, chỉ cầu mong có thể vãn hồi cục diện trong thời khắc cuối cùng.

Có điều, ngoại trừ ta, cùng với Thor vội vã bám theo ra, những kẻ còn lại đều bất động. Jarnsaxa thậm chí đã ngã ngồi trên mặt đất.

Ta chưa chạy được mấy chục mét, hàng vạn tia sáng đã lao mình ra khỏi cung điện Valhalla, chiếu sáng rực cả đất đế đô vốn ngập màu tro xám.

Sự im lặng kéo dài đến vô cùng vô tận.

Im lặng đến độ cả nghìn vạn người đứng trên chiến trường cũng có thể nghe rõ được tiếng gió đưa ngang cùng tiếng người hô hấp.

Không biết qua bao lâu, mới có vài sĩ binh không rõ tình hình như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, giương cao vũ khí, lao về phía Thần tộc Vanir.

“Đừng đi nữa”, cứ như đã bị kẻ khác rút cạn sức lực, Thor thấp giọng, “Asgard... thất thủ rồi”.

Tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần cho thất bại, nhưng chẳng ai ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến thế này. Cứ tưởng chắc chắn sẽ phải trải qua một cơn đại nạn kéo dài mấy ngày mấy đêm, cam go ác liệt, ai dè Thần tộc Vanir lại kết thúc cuộc chiến này một cách vô cùng chóng vánh.

Ngay trong lúc mọi người còn đang thất thần dõi ánh mắt về phía thần điện, một bóng đen đã lướt qua ta và Thor, lao về phía Thần tộc Vanir bằng tốc độ chóng mặt.

“Dù có chết, cũng không thể để các người thắng dễ dàng như vậy được.”

Tiếng nói trong trẻo mà rất mực lạnh lùng của Freyja vang vọng trên cao. Tuy rất khẽ, nhưng vì ẩn trong mình ma lực, nên đã vang vọng khắp đế đô.

Dưới vòm trời mây đen vần vũ, nàng giơ ngón tay chỉ thẳng lên cao, tư thế giống hệt như Loki ban nãy. Tà váy với những viền ren màu đen tung bay trong gió, không khí lạnh trong chớp mắt đã hội tụ trên đầu ngón tay nàng, đông thành một quả cầu băng khổng lồ. Nương theo tư thế hạ tay của nàng, hàng vạn mũi đao băng nhọn hoắt lao thẳng về phía những Thần tộc đứng gần nàng nhất.

Trong giây phút ấy, người con gái có mái tóc vàng óng như màu nắng đứng bên ngoài rìa đột ngột quay đầu, kinh hoàng nhìn về phía Freyja.

“Không!”

Ta hét lên thảng thốt, lao lên, thế nhưng hoàn toàn không đọ được với tốc độ tấn công như vũ bão của Freyja.

Hàng nghìn hàng vạn mũi đao băng nhọn hoắt đua nhau bắn túa, giống như bầy ong nổi cơn giận dữ vì vỡ tổ, cứ thế lao thẳng về phía sĩ binh Vanir mà người đứng làm trung tâm là Sif.

Tuy đều là chủ thần, nhưng so về năng lực chiến đấu, Sif hoàn toàn không sánh được với đẳng cấp của Freyja. Sif thậm chí còn chưa biết nên phản ứng thế nào, đám đao băng kia đã ập xuống đầu nàng.

Ta vội dịch chuyển tức thời về phía Sif, nhưng không kịp.

“Sif…!”

...

Đúng lúc này, kỳ tích đã xảy ra.

Các sĩ binh đứng xung quanh Sif ngay cả cơ hội kêu ra tiếng cũng không có, liền đi tong tính mạng, ngã rạp xuống đất. Sif vẫn đứng yên tại chỗ, sợ hãi ôm đầu, nhưng không hề có dù chỉ một vết thương.

Cùng lúc ấy, một tiếng kêu đau đớn vọng lên từ phía thần điện, nghe như đứt gan đứt ruột.

Sif ngơ ngác nhìn đôi tay và thân thể mình, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía thần điện... vũ khí trong tay nàng loảng xoảng rơi xuống đất.

Ngọn lửa xoáy tròn lao lên từ phía thần điện, giống như một trạc cây xoay tròn trong gió, bay về phía Freyja. Freyja lập tức di chuyển tức thời để tránh, nhưng không may bị ngọn lửa đánh trúng vào chân, nặng nề nện người xuống đất.

“Tyr...”, Sif khẽ thì thào, nhìn về phía thần điện, đẩy đám người đang chen chúc ra, cố gắng hết sức lao về phía ấy, “Tyr, Tyr...”.

Chiến trường trong khoảnh khắc ấy, như chỉ còn có tiếng gọi của nàng, cùng với hàng nghìn hàng vạn thi thể nằm la liệt...

Tháng 2 năm 3021 Thần tộc Công lịch, kỷ nguyên Trùng Sinh, chiến dịch Mười hai chủ thần đã hạ màn, Asgard thất thủ, tộc Vanir giành được chiến thắng cuối cùng.

Mặc dù vậy, cuộc chiến lần này bất luận với tộc Vanir hay tộc Aesir đều là một tai nạn khủng khiếp, nhất là trong hoàn cảnh thần lực của cả chín thế giới lâm vào khủng hoảng sau cái chết của Odin, thương vong vô số, tiền tài, vật chất tiêu hao và tổn thất không sao tính nổi, tất cả đều khiến cho con đường phát triển sau này của cả hai bộ tộc sẽ còn bị cản trở rất lâu.

Ngày thứ tám sau khi Thần giới bị tộc Vanir xâm chiếm, Loki đã đoạt được ngai cao mà biết bao người nhăm nhe thèm khát - ngôi vị Chúa tể các vị thần.

Chẳng ngờ, chương mới trong lịch sử của Asgard lại khắc ghi sự lên ngôi của một vị vua, sự đổi thay của cả một triều đại.

Muốn một lần nữa vùng lên chống trả, cũng không phải là chuyện có thể làm được trong ngày một ngày hai.

Ta thân là Thần tộc Aesir, vậy mà trong thời khắc thiêng liêng trọng đại khi ngai vàng đổi chủ lại chẳng thể đứng ở trung tâm của mảnh đất quê nhà, còn phải nhìn lũ người ngoại tộc đứng trước thần điện của chúng ta tự tung tự tác, quả thật, làm gì còn cảnh tượng nào nhục nhã hơn thế nữa.

Ta và các vị thần đứng trước cây cầu Dabu thần thánh, không thể nhìn được rõ nghi thức lên ngôi.

Bầu trời phía trên quảng trường của các vị thần, ánh nắng phản chiếu lấp lánh bảy màu lay động trên không, những dây leo vàng ánh bám mình trên cung điện Valhalla chiếu sáng đôi mắt của những con rồng. Mất đi Odin, đô thành này vĩnh viễn chẳng thể nào trở về được những tháng năm rực rỡ mà chói lọi, có lẽ nó sẽ mãi mãi phủ mình trong bóng tối âm u.

Loki, với mái tóc thắm sắc đỏ của hoa hồng, y phục trắng ngần như tuyết, làn da mềm mịn... Bộ dạng vừa trẻ tuổi lại vừa khí phách như thế, sẽ không bao giờ hòa hợp được với đất đế đô.

Tương lai phía trước sẽ thế nào, chẳng ai trong chúng ta biết được.

Có thể nơi này sẽ trở thành một thuộc địa hay một căn cứ thí nghiệm của tộc Vanir; cũng có thể, bọn chúng sẽ cướp đi tất cả của cải và tài nguyên trên mảnh đất này để xây dựng bộ tộc của mình, để nơi này lụi bại thành một đống tro tàn; cũng có thể, sau khi Loki thay thế được vị trí của Odin, hắn sẽ rời vương đô đến nơi này... Mà con dân Thần tộc Aesir đầy kiêu hãnh sẽ trở thành tù binh, chờ đợi sự phán quyết của Thần tộc Vanir, vì nhận được một chút bố thí của bọn chúng mà cảm động không thôi, cuối cùng qua rất nhiều năm sau, họ biến thành những công dân hạ đẳng. Tất cả những kẻ mang trong mình dòng máu của tộc Aesir sẽ thấy đó là sỉ nhục, mãi đến thật lâu về sau, sự sỉ nhục ấy mới dịu đi chút ít. Còn tầng lớp thống trị thích làm bộ làm tịch của Thần tộc Vanir, sẽ suốt ngày bận rộn với những cuộc thảo luận vì chúng ta mà “tranh giành” lợi ích, nỗ lực để lũ con dân huênh hoang đắc ý của chúng không xa lánh, tẩy chay những kẻ bại trận...

Rõ ràng là những người thuộc cùng một chủng tộc, nhưng lại vì chính trị và những cuộc tranh giành vô nghĩa mà căm hận nhau, biết bao người ngã xuống, vô số tòa thành, kiến trúc bị phá hủy, những con người vô tội bị áp lên mình cái danh xưng “người hạ đẳng” chỉ vì bộ tộc họ không giành chiến thắng... Đó chính là toàn bộ những gì mà chiến tranh đem lại.

Khi các thần thánh của tộc Aesir nhìn về nơi rất cao xa trước cổng cung điện Valhalla, dưới sự dẫn dắt của một vị tuổi tác đã cao, Loki cúi người, đội mũ miện, ta nghe thấy tiếng nói thờ ơ của Yule vang lên bên cạnh: “Mọi người cũng đừng bực bội quá làm gì, qua cơn bĩ cực đến ngày thái lai, đó vốn là quy luật của thế giới này. Từ trước đến nay chúng ta chưa từng được một lần nhìn thấy ánh nắng mặt trời, đã phải chịu đựng đến ba nghìn năm bóng tối, không thể cứ xui xẻo mãi như vậy được. Nói không chừng Loki chính là một người thống trị xuất sắc... Ai mà biết được”, nói xong, nàng còn cười khẽ.

Chỉ là, không ai đáp lại lời nàng, bầu không khí vốn trầm mặc, nặng nề, nay lại thêm vài phần gượng gạo.

Giống như mọi người tiên đoán, quân đội Vanir không rút đi, những lời đồn liên quan đến chuyện Thần tộc Vanir sắp di dân trên quy mô lớn tới Asgard cũng càng lúc càng lan xa. Nhưng vẫn có chuyện vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, bọn họ không đem nhốt tù binh trong lao ngục, thậm chí, còn không đối xử với chúng ta như tù binh. Sau khi đội mũ miện, thừa kế ngai báu, thần vị, dấu ấn cùng một loạt các nghi thức rắc rối rườm rà khác, Loki đã khôi phục quyền tự do đi lại cho Thần tộc Aesir.

Nhưng vẫn chẳng có mấy người nguyện ý chấp nhận kết quả như thế. Rất nhiều Thần tộc Aesir bán đi nhà cửa, đóng gói đồ đạc cùng người nhà rời khỏi Asgard, thậm chí là rời khỏi tộc Aesir, di cư đến các thế giới khác, kể cả Jarnsaxa và Thor.

“Em chẳng quan tâm xem đám Vanir đó có đến hay không, chỉ có điều, em không thể chịu được đám đàn bà Vanir quyến rũ chồng em. Chẳng lẽ tộc Vanir không có thằng đàn ông nào hay sao?”

Trước khi đi, Jarnsaxa đã nói với ta như thế, nàng vẫn hệt như xưa - một cô gái nhỏ chẳng bận tâm đến việc đời.

“Tuy đã quen sống ở nơi đây, nhưng nếu ông xã không muốn ở lại, em sẽ cùng chàng tới Jotunheim. Vừa đúng lúc cha mẹ em cũng đang định trở về, cha em vốn là người Khổng lồ mà, thế thì e cũng coi như người Khổng lồ rồi. Thứ duy nhất em không nỡ rời xa là...” Nói xong nàng còn dẩu môi, sau đó lao tới túm chặt lấy cánh tay ta. “Người đi cùng chúng ta đi! Ở chỗ này người có bè bạn gì đâu, không bằng hãy đi cùng chúng ta. Đàn ông tộc Khổng lồ nhiều lắm, nói không chừng tới đó người lại được gặp bạch mã hoàng tử ấy chứ.”

Ta không nhịn được bật cười, vỗ lên tay nàng: “Ta còn có việc, không đi đâu. Nhưng, sau này ta nhất định sẽ tới thăm hai người, đến đó ổn định cuộc sống rồi nhớ viết thư cho ta, thông báo địa chỉ nhà mới để ta biết nhé”.

“Bà Frigg ơi!”, nàng ôm chặt cổ ta, khóc nức nở.

Sau đó Jarnsaxa liền kéo ta tới nhà Yule để nói lời từ biệt. Từ trước tới nay trong từ điển của Yule chưa từng tồn tại mấy chữ “muốn gặp Jarnsaxa”, nên đương nhiên cũng chẳng đào đâu ra thất vọng với chán chường. Ngược lại, Thor bởi sự tan biến của Odin mà hắn rời đi, nên Yule đã có một cái nhìn mới về hắn. “Quả nhiên không phải là đàn ông, chẳng biết lo lắng cho gia đình gì cả.”

Ta ôm bụng đứng một bên cười quặn bụng, Jarnsaxa thì tức đến độ lao vào cãi lộn với Yule.

Nhận được sự chia tay đầy lưu luyến hoàn toàn đến từ một phía của Jarnsaxa, Yule nhíu mày ép nàng cuốn gói ra khỏi cửa.

Ta hỏi: “Sau này cô tính thế nào?”.

“Trong tương lai gần, Asgard hẳn sẽ không suy vong. Ta là người ở đây, hoàn toàn không có ý định rời đi. Huống hồ, ta vẫn còn giấc mơ trở thành quỷ tượng số một”, nàng vừa nói, vừa nhíu mày nhìn ta, “Cô nhún vai làm gì?”.

“Không biết lượng sức mình.”

“Cứ chống mắt lên mà xem đi.”

Nhìn gương mặt cứ dính đến công việc là lại hóa thành khối băng của nàng, ta cuối cùng vẫn không nhịn được cười, con người này thật sự coi ta thành quân địch mất rồi.

Trong nháy mắt, tâm trạng ta trở nên thật nhẹ nhàng.

Dù kết quả có ra sao, thì cuối cùng chiến tranh cũng đã kết thúc.