Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 3 - Chương 13: Vương đô Ánh Sáng




Trên bầu trời Vanaheim bao la mà trong vắt, những tầng mây bắt đầu tụ lại, tiến về từ bốn phương tám hướng, hình thành những khối không khí dày đặc, che lấp vầng thái dương đang tỏa ánh hào quang vạn trượng. Sắc rực rỡ trên khắp đường lớn ngõ nhỏ đất vương đô cũng bị mây đen nhuộm một màu xám tro nhạt nhẽo.

Phía đường chân trời có một đám mây mưa khổng lồ trĩu nặng đang lững lờ trôi tới, đổ một trận mưa xối xả xuống nơi mà tầm nhìn con người vừa vặn nhìn rõ, tưới tắm cho núi xanh, nương biếc phía xa xa. Mùi thơm của cỏ mới cùng những con dực long đuôi dài theo gió bay tới, quanh quẩn trong làn không khí ẩm ướt.

Từ lần say rượu đó trở đi, Loki về nhà càng muộn, có nhiều khi hắn say đến đổ ngả đổ nghiêng, tính tình cáu bẳn, chỉ cần hầu gái hỏi nhiều mấy câu thôi là hắn sẽ bắt đầu ném bát quăng bình. Có một lần ta không nhìn nổi, mới thu nhặt những mảnh vỡ của cái bình hoa mới bị Loki đập vỡ tan tành, ai dè lại bị hắn túm lấy cánh tay, ném lên giường, sau đó còn bị hắn uy hiếp bằng giọng điệu vô cùng hung hãn, bảo ta đừng lo chuyện bao đồng.

Đêm hôm trước, lúc trở về hắn còn cáu kỉnh một trận ra trò.

Hắn lại uống đến không biết trời đất gì, xông thẳng vào phòng, không quanh co lòng vòng mà vào luôn vấn đề chính: “Ta sẽ không ly hôn với em, lại càng không để em trở về bên cạnh Odin lần nữa. Dù là kẻ nào cũng đừng hòng mang được em đi. Em là của ta, là của một mình ta!”.

Cuối cùng ta không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu, lạnh lùng đáp trả: “Thế nên ngươi muốn nhốt ta trong này cả đời sao?”.

“Đương nhiên không phải thế. Chỉ cần em hứa với ta sẽ không bỏ đi, chúng ta sẽ giống như thuở trước.”

“Nhưng nghị viện và dân chúng sẽ chấp nhận sao? Loki, ngươi không chỉ là một người đàn ông, ngươi còn là một trong những chủ thần quan trọng nhất của tộc Vanir, sao ngươi có thể hành động theo tình cảm như thế được? Nếu ngươi không học cách trưởng thành, thì vĩnh viễn không thích hợp sống trong cái thế giới này đâu!”

Sau khi nói xong những câu này, khỏi phải nói cũng đủ biết ta hối hận cỡ nào. Thân là một Thần tộc Aesir, vậy mà lại đi khuyên chủ thần của tộc Vanir giết mình đi, đây đâu phải là hành động theo cảm tính, mà là ta đã mất đi lý trí.

“Ta biết ngay mà, em lại bắt đầu so sánh ta với Odin phải không? Ta biết em yêu hắn nhất, vì hắn là một thằng đàn ông chân chính, hắn không xem phụ nữ là cái thá gì cả. Còn ta thì quá để ý đến em, em lại thấy ta chẳng đáng gì, có đúng không?”

“Ta không muốn tiếp tục cãi nhau với ngươi về vấn đề này nữa.”

“Em muốn ly hôn, là vì biết ta sẽ nhìn thấy cảnh em và hắn lên giường chứ gì? Cảm thấy ta chướng mắt lắm đúng không, đúng không?”

“Ngươi nên hiểu một điều, cứ tiếp tục làm thế này, sẽ chỉ càng khiến ngươi thêm xấu xa, thêm hèn hạ mà thôi.”

Lời vừa dứt, tranh chấp cũng đột nhiên dừng lại.

Sau một thoáng sững người, Loki nện một đấm lên tường, để lại trên đó một cái lỗ lớn.

Ta không dám nói thêm gì, đành xoay người lại, không để ý tới Loki nữa.

Khuynh hướng bạo lực của hắn thể hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, chuyện hắn thích làm nhất chính là giao lưu chân tay với đối thủ trong điện Anh Vũ, cũng không biết có thượng cẳng tay hạ cẳng chân với đàn bà con gái không nữa… Nói thế nào thì nói, ta chỉ hy vọng bản tính hiếu chiến này của hắn không di truyền cho Fasier.

Fasier, nhớ tới đôi mắt to tròn màu tím của nó, thêm cả những suy nghĩ đen tối ẩn trong thân thể của một đứa bé… ta lại càng nhớ nhà da diết.

Những tia chớp vụt qua cùng cơn gió xé toạc vài đám mây đen, tiếng sấm đì đùng vừa vang lên, vài con cự kình lớn đang lơ lửng giữa không trung liền xòe rộng tấm che mưa. Những Thần tộc đang cưỡi rồng mà không mặc áo mưa coi như xui xẻo, đều đang cố sống cố chết tăng tốc lao về phía trước.

Dưới sự đẩy đưa của gió, đám mây mưa chậm rãi tiến gần, những hạt mưa rơi theo phương chéo nhẹ nhàng buông vào phòng. Ta đóng cửa sổ lại, nước mưa liền chảy dài trên tấm kính trong suốt, nhìn qua tưởng như tấm kính đang đổ lệ.

Sau đó ta vội vã chạy xuống lầu, bảo đám hầu gái đóng nốt mấy cánh cửa bên dưới.

Thế nhưng mấy người hầu gái còn đang túm lại với nhau mà săm soi thứ gì đó.

“Làm thế nào bây giờ?”, một người trong đám hầu gái lên tiếng, giọng điệu hết sứ lo lắng, “Rốt cuộc có nên đưa cho điện hạ không?”.

“Nên đưa là hơn. Ngài dã ra lệnh rồi mà, thứ gì cũng phải trực tiếp trao tận tay ngài…”

“Thế nhưng, đây đã là cái thứ ba trong tuần này rồi, ta sợ lúc đưa ngài sẽ lại nổi giận…”

“Các ngươi đang nói gì đó?”

Ta vừa mở miệng, cả đám đã như chim sợ cành cong, vội vàng quay người lại, vòng tay sau lưng. Nhưng sau khi họ phát hiện là ta, một người trong số họ liền chớp mắt một cái, rồi đặt một con dao găm lên tay ta.

“Cái này, là do người khác gửi cho điện hạ, đợi sau khi điện hạ trở về phòng, xin hãy chuyển cho ngài ấy.”

Ta nhận lấy con dao găm trong cơn nghi hoặc, rồi lại ném ánh mắt cực kỳ khó hiểu về phía các nàng. Các nàng chỉ đồng loạt gật đầu.

“Do ai gửi tới?”, ta nói.

“Là… Chúng em không biết ạ.”

“Nặc danh sao?”

“Dạ vâng.”

Ta nhíu mày, trả con dao găm cho đám hầu gái: “Ném đi, không cần đưa cho hắn làm gì”. Nghĩ một lúc, ta lại nói: “Đúng rồi, gần đây điện hạ không đem báo về phòng, các ngươi ném đi đâu rồi?”.

“Có vài tờ còn chưa…”

“Vậy lát nữa nhờ mấy người mang tới phòng giúp ta.”

Ngày trước, khi đọc báo ta phát hiện có vài trang bị thiếu, lúc đó còn tưởng chắc là Loki chọn những nội dung mà hắn thấy hứng thú để đọc thôi, nhưng xem ra chuyện không chỉ đơn giản như thế.

Nửa tiếng đồng hồ sau, ta nhanh chóng lướt qua tất cả các tờ báo, quả nhiên, sự tình phức tạp hơn những gì ta tưởng tượng rất nhiều.

Dường như Balder biết được kế ly gián kiếp trước của Loki trước trận chiến tại khe núi lớn Tege, nên hắn vẫn nhăm nhe tìm kiếm nhược điểm của Loki. Trận chiến lần này thất bại, rất có khả năng liên quan tới việc Balder gây khó dễ. Tộc Vanir thua trên danh nghĩa nhưng lại thắng trên thực tế, chuyện này không những có thể giúp hắn tiết kiệm được vô số tài nguyên, mà còn cho hắn điểm tựa để lật đổ Loki.

Vốn dĩ Loki vẫn còn cơ hội phản kích, nhưng hành động bao che ta đã khiến tất cả những Thần tộc Vanir đang cực kỳ bất mãn bắt đầu công khai chống đối, dồn dập yêu cầu đòi lại chức vị đại thần. Balder đương nhiên sẽ không làm ra việc tuyệt tình bất nhân như thế, hắn chỉ cùng nghị viện thu hồi tất cả quyền lực trong quân đội của Loki, để lại cho người anh em này một đội quân tự vệ hai nghìn người. Kể từ một tuần trước đó, mỗi ngày Loki đi ra ngoài không phải để giải quyết chính sự, bởi vì công việc của hắn vẫn là một con số không tròn trĩnh.

Mặc dù còn có nhiều người ủng hộ, nhưng hiện giờ Loki đã khiến quần chúng bắt đầu phẫn nộ, ngay cả những công dân ngoại tộc di cư đến Vanir cũng tỏ ra bất mãn. Đúng như những lời Loki đã nói, nếu hắn không giấu ta ở trong nhà, thì cái mạng này của ta sớm đã tiêu rồi, không những thế, mà còn là chết dưới tay quần chúng trong cơn bạo loạn.

Trong thời tiết tệ hại này, vẫn có một đám Thần tộc Vanir đội mưa đội gió mò tới tận khu nhà xa hoa của Loki, hất đầy nước bẩn lên cổng. Lúc ta ra tới cổng, đám người này đã bị thủ vệ giữ chặt tay chân, nhưng bọn hắn vẫn gào lên, không hề sợ chết: “Loki, ngươi làm chúng ta thất vọng quá rồi! Ngươi hại chúng ta phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi? Bởi vì ngươi ngang ngược, ngươi ngu xuẩn, đã bao lần hại chúng ta bị đám chó Aesir làm cho nhục nhã? Đương nhiên ngươi có thể giết sạch chúng ta, nhưng nhất định ngươi sẽ bị mang tiếng xấu muôn đời!”.

“Ngươi còn nhốt ả đàn bà đó trong chính nhà mình! Nếu là Freyja, là Idun thì cũng coi như xong… thế nhưng ả là Frigg! Ngươi bị ả ta mê hoặc đến mù mắt rồi! Ả sẽ hại chết tất cả chúng ta!”

“Đều là vì ả Frigg đó, sau khi ngươi thua Odin, chúng ta mới tiếp tục bại trận thảm hại ở khe núi lớn Tege, ở thành Sazealand! Kế tiếp sau là cả Vanaheim cũng sẽ thất thủ, ngươi nói có đúng không?”

“Ngày ấy là kẻ nào vừa thức tỉnh đã leo lẻo hô hào này nọ! Nói cái gì mà vì bộ tộc, là vì con đàn bà của ngươi thì có!!”

“Hoặc giao Frigg ra đây, hoặc giết chúng ta! Không phải ngươi ngang ngược lắm sao? Hãy giết chúng ta đi!”

“Giao Frigg ra đây! Nếu không đừng hòng chúng ta bỏ cuộc!”

Lại thêm vài đạo sấm sét đì đùng đánh xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, xối xả lao xuống những căn nhà trên phố, vô tình, quyết liệt mà trĩu nặng bi thương.

Mãi một lúc lâu sau, đám người gây chuyện ấy mới bị thủ vệ lôi đi. Thật may mắn, Loki không nghe thấy những lời này.

Dực long trên không trung cùng những Thần tộc Vanir đang đầu trần dầm mưa bên dưới đã sớm trở nên vô cùng thảm hại, vô cùng nhếch nhác, chỉ có những bức tượng chủ thần sừng sững phía trên hoàng cung Hoenir là vẫn giữ được tư thái đường hoàng kiêu ngạo, nghênh đón những đám mây mưa phủ ngập bầu trời.

Một thứ cảm xúc suy sụp vô danh ăn mòn tâm trí ta. Vươn tay ra ngoài ban công, thứ chất lỏng lạnh như băng quét qua da thịt, bắn tung lên mặt. Trong lúc này, đột nhiên ta lại muốn nói chuyện với Loki, không liên quan đến bộ tộc, chẳng liên quan đến cảm tình, chỉ cần cùng hắn miên man đôi ba câu chuyện.

Có lẽ vì bản thân Loki là Hỏa thần, nên cho dù bao nhiêu năm trôi qua, tính cách của hắn vẫn quyết liệt mà rõ ràng như thế, làm theo những gì mình nghĩ, yêu những thứ mình yêu, chỉ biết xông thẳng về phía trước, không biết luồn lách là gì, giống như một thiếu niên quật cường nhưng chưa hoàn toàn chín chắn. Hắn hoàn toàn chẳng hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân, nếu như nói Loki không chín chắn, hắn sẽ tức điên lên, giống như con nhím xù lông nhọn, chống trả đến cùng.

Ngoại trừ cái đó ra, hắn mãi mãi chẳng biết cách bảo vệ bản thân, va đụng đến độ thương tích đầy mình, vậy mà lần sau vẫn sẽ giẫm trên vết xe đổ.

Một con người như thế, tại sao lại bắt hắn phải sinh ra trong thế giới mà chỉ cần đi ngược lại những quy luật thông thường liền bị hủy diệt không thương tiếc…

Trời dần tối, thậm chí còn không nhìn thấy ánh tà dương. Ban đêm cũng dần tới.

Vẫn không thấy bóng dáng Loki đâu.

Cơn mưa mùa hạ lúc nào cũng dữ dội hơn những cơn gió lốc, người trên phố e rằng đều có nguy cơ bị chúng thổi bay. Mưa rơi như trút nước, xoay tròn, thay đổi phương hướng và góc độ để quật xuống vạn vật trên đất vương đô, quả thực chỉ hận là không thể khiến từng ngóc ngách đều ướt đầm trong nước.

Khi đi qua sau nhà, ta trông thấy một người đang ngồi bên dưới cây cột đá khổng lồ.

Nếu không nhìn vào mái đầu đỏ rực ấy, ta nhất định sẽ chẳng thể đoán được đó là Loki.

Hương hoa bởi vì nước mưa mà trở nên nồng đặc, lan tỏa trong sân. Hắn ôm chân, ngồi dưới cây cột đá, gương mặt vùi sâu vào khoảng trống giữa hai đầu gối, chỉ lộ ra mái tóc dày mềm mại. Cũng không biết có phải vì trời tối sầm vì mưa gió hay không, mà sắc tóc đỏ rực của Loki dường như cũng tối hơn so với thường ngày, hoàn toàn không còn sức sống.

Ta đứng dưới mái hiên, chờ thật lâu…

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, không động đậy mảy may.

Nhìn một chàng trai cao đến gần một mét chín lại co rụt thành một khối hệt như đứa bé, hơn nữa thường ngày tính tình vốn nóng nảy như thế, mà nay lại lẳng lặng ngồi ở chốn này… Cảnh tượng đầu tiên hiện lên trong trí óc ta, chính là hình ảnh của một ngày xưa cũ, khi Loki vẫn còn là một đứa bé, bị chúng bạn xa lánh, một mình ngồi xổm trong góc tường, không nói dù chỉ một lời.

Bộ dạng thế này, xem ra Loki đã nghe thấy cả rồi. Ta bước lại gần, ngồi xuống trước mặt hắn, nhưng một lúc lâu sau vẫn không tìm ra được lời nào an ủi.

Đám mây mưa mãi chẳng chịu rời, những lớp mây mù quẩn quanh trên bầu trời sạch sẽ. Những hạt mưa vội vàng buông mình trên lá cỏ, trên cành cây, trên bậc thềm cẩm thạch, tí tách không ngừng, tựa như những mảnh kim cương vỡ vụn, lấp lánh đến lóa mắt.

“Loki…”, ta dè dặt cất lời. Cũng chẳng ngạc nhiên khi hắn lặng im không phản ứng, ta chỉ thử đặt tay lên cánh tay hắn: “Có cần vào phòng không? Ở đây… hơi lạnh”.

“… Cút ngay!”, hắn khẽ gầm lên, dùng sức hất tay ta.

Thật ra ta rất muốn nói với Loki rằng, nếu cuộc đời của bất kỳ ai đó khi bắt đầu đã có một ngọn lửa đỏ làm bạn, vậy thì ngọn lửa ấy sẽ bị vô số những trận mưa dữ dội trên đường đời dập tắt. Bất kể ngươi cố chấp thế nào, kiên cường ra sao, hay có trong mình dòng máu nóng đủ để chôn vùi, đủ để hủy diệt tất cả, thì nó cũng sẽ phai nhạt khi người ta lớn dần lên. Dù gì thì ngoài cái chết ra, sẽ chẳng còn cách nào khác giữ cho một người mãi mãi trẻ thơ.

Nếu trong suốt cuộc đời đều khăng khăng chỉ biết có bản thân mình như thế… E rằng tất cả niềm hạnh phúc sẽ cạn kiệt trước khi tử thần gõ cửa.

Thế nhưng, ta biết giờ có nói gì cũng là vô nghĩa, chỉ khẽ thở dài một tiếng, vỗ về bờ vai hắn: “Vậy ngươi đừng ngồi ở đây lâu quá, ta lên trước…”.

Ta vừa bước được đôi ba bước đã nghe thấy tiếng Loki.

Nhưng ta còn chưa kịp quay người lại, hắn đã ôm chầm lấy ta từ phía sau, vùi thân người ta vào lồng ngực rộng, rất chặt, rất chặt, chặt đến độ tưởng chừng bóp nghẹt cả hơi thở của ta.

“Loki…?”

Ta cầm bàn tay hắn, đang định quay đầu, hắn đã cất giọng, khản đặc: “Đừng quay lại”.

Tiếng mưa rơi xối xả truyền tới từ bốn phương tám hướng, nuốt chửng những thanh âm nhỏ nhoi khác. Ta thậm chí còn không nghe được tiếng thở của Loki dù hắn đang ở ngay bên.

Trong bầu không khí đột nhiên lạnh giá, dòng chất lỏng nóng hổi bỗng chảy xuống vành tai ta, cảm giác rất rõ ràng.

Một giọt, hai giọt, ba giọt… Từng giọt… từng giọt xuôi theo vành tai chảy xuống cần cổ ta, mỗi một giọt rơi xuống đều sẽ khiến vòng tay của hắn chặt thêm một chút…

“Loki …” Ta ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không quay người lại, nhìn những giọt mưa tí tách trong sân, chậm rãi cất lời, “Đừng làm những chuyện có hại cho bản thân nữa, ta không đáng để ngươi làm thế”.

Loki ngoan cố lắc đầu cật lực, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua gáy ta, nhưng hắn vẫn không nói một lời.

Những giọt lệ kia dường như có thể cảm hóa người ta, rơi xuống làn da, sau đó thấm dần, chảy sâu vào trong gan ruột.

Cũng có thể là một cái “tôi” khác chỉ say ngủ mà thôi, ta không biết lúc nào nàng sẽ trở về…

Ta làm tổn thương người nàng yêu say đắm, rồi cũng nhận được nỗi thống khổ ngang bằng.

Cả một buổi hoàng hôn, không có những lời nói trút nỗi niềm dồn nén, cũng chẳng có thanh âm nức nở nghẹn ngào, hắn cứ như vậy, lặng lẽ ôm ta, không chịu nơi lỏng vòng tay dù chỉ là một chút.

Mãi đến khi mưa ngừng rơi, từng cơn gió nhẹ thổi tới, lướt qua gương mặt. Lá cỏ sau khi được nước mưa gột rửa, trở nên ẩm ướt mà tươi sáng, cả mùi hương cũng trở nên trong veo lạ lẫm… Hắn vẫn chẳng nói câu nào.

Có điều, thời gian Loki lâm vào nghịch cảnh cũng không quá dài.

Hơn mười ngày nữa lại trôi qua, nghị viện đột nhiên khôi phục chức vụ cho Loki, giao lại quân quyền vào tay hắn.

Trước khi chuyện ấy xảy ra, tộc Vanir lại nhanh chóng tập trung hỏa lực, đánh hạ nơi mà bao lần trước tiến công đều vững như bàn thạch - cảng Biển Reethi. Đây là kết quả mà cả hai bộ tộc đều không lường trước. Vốn dĩ tất cả Thần tộc Aesir đều cho rằng do tộc Vanir đánh úp bất ngờ khiến cảng biển không chống đỡ được mà rơi vào tay giặc, nhưng dường như tình huống cụ thể hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Không ai ngờ tộc Vanir lại xuất binh trong một thời gian ngắn ngủi như thế, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên tộc Aesir hoàn toàn không kịp chuẩn bị, Odin vội vàng phái Hoder và Thor tới cảng Reethi, dẫn binh nghênh địch. Về cơ bản, nếu hai người bọn họ cùng lúc ra trận, thì trừ phi có Loki nhúng tay vào, nếu không thì phần thắng của tộc Vanir thực sự rất mong manh. Sau khi Thor và Hoder xuất binh, chẳng bao lâu quân cứu viện lại được phái tới, cũng tiến hành hoạt động tiếp viện quân sự tại ngoại ô thành Sazealand, xong xuôi đâu đấy mới thực sự ra chiến trường.

Đương nhiên, tộc Aesir sẽ cố hết sức để giảm thiểu tổn thất có thể xảy ra, Hoder và Thor chiến đấu ngoài thành đương nhiên sẽ áp dụng sách lược thận trọng. Thế nên hai người họ trước tiên án binh bất động, để quân tiếp viện Thần giới phía sau tiến hành ma pháp ngắm bắn trên quy mô lớn. Chưa đầy một tiếng, số lượng dực long của tộc Vanir đã giảm đi đáng kể.

Nhưng tin chiến trận chỉ dừng ở đó, về sau xảy ra những chuyện gì thì không ai hay biết.

Trong tình hình ấy, vậy mà tộc Vanir vẫn giành được thắng lợi tuyệt đối, hơn nữa mấy ngày trôi qua, Thần tộc Aesir vốn nổi tiếng với lòng tự tôn dân tộc cao ngút vẫn không hề phái binh đoạt lại vùng đất đã mất.

Trận chiến thứ hai trên đất cảng Reethi trôi qua, tộc Vanir đã đem toàn bộ những tù binh Aesir bắt được ra chém đầu trước công chúng, còn gom hết thi thể không đầu lại, dùng đám cốt long bắt sống được để vận chuyển về tộc Aesir. Tuy lần này số lượng tù binh không nhiều, nhưng so với cách Odin xử lý tù binh trong trận chiến trước, quả thật tàn khốc hơn rất nhiều.

Chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn là, sau khi xảy ra chuyện đó, tộc Aesir bên này không có bất cứ hành động phản kích nào, giữ thái độ im lặng mãi cho tới khi Loki trở về vị trí.

Chưa cần bàn đến chuyện vì sao lần này tộc Aesir lại xử sự kỳ lạ như vậy, mãi đến khi chuyện ấy xảy ra, ta mới biết, so với Odin và Loki, Balder mới là kẻ có dã tâm thật sự. Trong tay nắm quyền lớn, hắn đương nhiên không thể vì lần này chiếm được một chút lợi thế cỏn con mà dương dương tự đắc, càng không thể dừng tấn công tộc Aesir.

Cùng với việc bỏ lệnh cấm đối với Loki, cuộc sống của ta cũng khá lên nhiều. Loki thậm chí còn dám dẫn ta lên phố, chẳng còn kẻ nào đứng lên “khởi nghĩa” nữa. Ta có chút tò mò, tại sao bọn họ lại có thể xử lý việc này trong hòa bình được? Nhưng Loki không nói, ta cũng không muốn hỏi nhiều.

“Con phố này tại sao lại đông đúc thế?”

Ánh mặt trời trên đất tộc Vanir lúc nào cũng êm dịu, ấm áp, soi rọi đến độ khiến người ta không thể lười biếng. Ta dùng một tay chắn ánh mặt trời, một tay chỉ về phía con phố phồn hoa tấp nập người đi lại phía trước.

“Đó là phố Idun, con phố chuyên bán nguyên vật liệu và trang thiết bị.”

Mấy ngày nay, tâm trạng của Loki cũng tốt lên nhiều, vẻ mặt hắn vẫn luôn trong trạng thái thoải mái, mặc cho ánh mắt của những người xung quanh như sắp xuyên thủng cơ thể của chúng ta đến nơi, đương nhiên, trong đó cũng chẳng thiếu những ánh nhìn căm phẫn…

“Chẳng phải nó rất giống quảng trường của các vị thần ở Asgard sao?”

“Không giống, quảng trường của các vị thần thì cái gì cũng có, nhưng nơi đây chỉ có nguyên vật liệu, hơn nữa con phố này cũng tập trung những luyện kim thuật sư và thần kim tượng ưu tú nhất trong chín thế giới.”

“Không sai, cũng chỉ có ‘luyện kim thuật sư’ và ‘thần kim tượng’ ưu tú mà thôi”, ta nói vẻ xem thường, “Nếu tính thêm cả phục ma quan và quỷ tượng, thì đám đó cũng chẳng được xếp ở chỗ này đâu”.

Loki liếc ta một cái: “Tư tưởng chủ nghĩa bộ tộc này của em cũng cực đoan quá đấy”.

“Vốn dĩ là thế mà. Tộc Aesir vạn tuế!”

“Suỵt…”, Loki vội vàng che miệng ta lại, “Tình hình mới êm êm một chút mà em đã nói linh tinh rồi, em có muốn sống nữa không hả?”.

Ta không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ im lặng. Không ngờ nhìn gương mặt với những đường nét vô cùng tinh tế của Loki lúc nhăn nhúm như đống rẻ rách lại thú vị đến thế.

Thật ra ta chưa thức tỉnh được bao lâu, nhưng bây giờ cứ khi nhìn thấy diện mạo của Thần tộc Vanir là ta lại có cảm giác rất lạ lùng. Mái tóc nhạt màu dưới ánh mặt trời cùng màu da dịu nhẹ khiến bọn họ trông như một loài sinh vật khác, hoàn toàn không giống những Thần tộc Aesir sinh ra đã nghiêm túc, dường như khóe miệng bọn họ lúc nào cũng đượm ý cười.

Đương nhiên, khác biệt về thể hình cũng rất lớn. Có vẻ đường cong cơ thể của Thần tộc Vanir mềm mại hơn, người cũng thấp hơn chúng ta. Chẳng trách mấy gã đàn ông đáng ăn đập của tộc Aesir cứ luôn miệng nói phụ nữ Thần tộc Vanir yêu kiều nhỏ nhắn…

Lại đưa mắt nhìn Loki, cái thân hình này của hắn dù có đặt giữa bộ tộc chúng ta thì cũng thuộc hàng xuất chúng. Nhưng ngày trước Loki còn cao hơn rất nhiều, cao đến độ ta chẳng muốn đứng bên cạnh hắn.

Ta kiễng chân lên, nói: “Hình như người ngươi bị teo lại thì phải?”.

“So với lúc nào?”

“Trước buổi Hoàng hôn của các vị thần.”

“Đó là bởi vì trong kỷ nguyên Trùng Sinh, người Khổng lồ đều trở nên nhỏ bé hơn. Hiện giờ ta vẫn có một nửa dòng máu của tộc Khổng lồ đang chảy trong người. Nhìn tóc ta mà xem, trong đám Thần tộc Vanir thuần chủng chẳng ai có màu tóc như của ta đâu.”

“Người Khổng lồ teo nhỏ?”

“Đúng… Chuyện này có liên quan đến hoàn cảnh địa lý của thế giới mới, từ ba nghìn năm trước tới nay, chiều cao bình quân giảm hơn hai mươi lăm centimet.”

“Dù thế thì các ngươi vẫn rất cao…”

“Thật ra nói chính xác phải là: không phải chiều cao giảm xuống, mà là trọng lượng giảm.”

“Trọng lượng? Thế thì cũng gầy đi à?”

“Ừ, cả cơ thể đều nhỏ lại, kể cả đầu cùng những cơ quan khác…”

“Thật hả, vậy có coi là chuyện tốt không?”

“Đương nhiên. Trước đây, bất luận là nam hay nữ tộc Khổng lồ kết hôn với ngoại tộc sẽ gây ra rất nhiều thảm kịch, nếu so với trước đây thì hiện giờ tình hình đã khá hơn nhiều rồi. Mặc dù vẫn còn rất nhiều trắc trở, nhưng ta chỉ có một nửa dòng máu của người Khổng lồ, nên mạnh hơn người bình thường rất nhiều, và cũng không gặp phải tình trạng quá khổ.”

Không biết do Loki ăn nói có vấn đề hay vì ta hay suy nghĩ linh tinh, hắn vừa nói xong câu này, ta không tài nào kiềm chế được mà… rời ánh mắt về phía bộ hạ của hắn mà nhìn một cái. Sau đó, ác mộng lại một lần nữa tràn vào trong trí não ta…

Ta bịt mắt, lắc đầu, thấy hơi choáng váng.

“Em đừng thế chứ, trước đây ta và vị hôn thê cực kỳ… cực kỳ hòa hợp đấy.”

“Vị hôn thê của ngươi?”

“Đúng thế, nàng là Thần tộc đấy.”

“À…”, ta gật đầu, “Giờ chúng ta tới phố Idun hả?”.

“Chị muốn đi sao?”

“Đi xem thử một chút cũng được”, nói xong, ta đột nhiên ngộ ra cái “vị hôn thê” trong miệng hắn là ai, “Chờ chút, vị hôn thê… vị hôn thê nào…”.

Con mắt của Loki cong lên, nở nụ cười vui vẻ: “Chúng ta sống với nhau chưa được bao lâu mà đã có bé cưng đấy nhé”.

Tuy vẫn biết sự ra đời nhanh chóng của Fasier biểu trưng cho việc ta cùng Loki quấn quýt đêm ngày… nhưng, nếu Loki không nói, ta tuyệt đối sẽ không tưởng tượng ra mấy cảnh tượng ấy… Ta lắc đầu quầy quậy, cố gắng gạt mấy hình ảnh đó ra khỏi não bộ của mình.

“Đúng rồi, ta chưa được gặp mặt Fasier, kể cho ta nghe về nó đi”, Loki cũng coi như thông minh, hắn vội vàng chuyển sang đề tài mà ta có hứng thú hơn.

Đương nhiên, trên đời này làm gì có người mẹ nào khi nhắc đến coi trai mình lại không vui vẻ. Ta cười khúc khích: “Sisi rất đáng yêu, đáng yêu lắm. Mái tóc vàng, đôi mắt tím, có chút nghịch ngợm, nó rất thích chơi với Lolo… Nói chung, thật sự là đáng yêu lắm”.

“Ta đã biết nó sẽ thích Lolo mà.”

“Cũng chưa chắc, nó lúc nào cũng bắt nạt Lolo mà chẳng có nguyên nhân, Lolo thật đáng thương.”

“Không sao, bé cưng nghịch ngợm thì càng lanh lợi”, Loki nhẹ nhàng nói, “Đúng rồi… Nó có giống em không?”.

“Ừm, con mắt rất giống, đều là màu tím. Nhưng tóc thằng bé rất dày, da cũng rất trắng, cái mũi thì có vẻ cao hơn hẳn so với lúc ta còn bé, trông đáng yêu vô cùng, lớn lên chắc nó sẽ đẹp trai phong độ lắm cho xem…”

“Vậy hẳn là giống bố nó rồi.”

“Chắc vậy…” Ta bắt đầu miên man hồi tưởng về khuôn mặt bé xíu, trắng trẻo của thằng bé, ngẩng đầu liếc nhìn Loki một cái, trong đầu ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Đúng rồi, ta cảm giác miệng nó giống ngươi, không, như được đúc cùng một khuôn ấy…”.

Nói đến đây, ta nghẹn lời.

Loki mân mê cái miệng của mình, nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn ta bằng bộ dạng như thể chuyện ta nói là lẽ đương nhiên, chờ ta nói tiếp.

Ta và Loki trừng mắt nhìn nhau một lát, đột nhiên ta cảm thấy bầu không khí này sao mà gượng gạo… Tại sao ta lại đi nói về vấn đề này với hắn cơ chứ?

May mà lúc này chúng ta đã đi tới một đầu của phố Idun, ta lập tức cố giả bộ vui mừng nói: “Nơi này phồn hoa náo nhiệt thật”. Sau đó ta tiện tay nhận lấy tờ báo mà người phát báo đưa cho, bắt đầu đọc với thái độ điềm nhiên, lại phảng phất vài phần gượng gạo.

“Khả năng diễn kịch kém quá.”

Loki cúi thấp người, nhỏ giọng nói bên tai ta: “Lần đầu tiên ta thấy có người làm mẹ mà cũng xấu hổ. Được làm cha, ta chỉ thấy vui mừng thôi”.

“Im lặng!”

Vốn dĩ ta đọc báo chỉ để làm bộ mà thôi, nhưng lại liếc mắt đọc được một tin bài mới: “Chủ thần Aesir sắp tới Vanir để ký kết hiệp ước Reethi”, ta vội vàng đọc lướt nội dung bài báo, nhất thời đầu óc trống không.