Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 4: Ngày lễ Mỉm cười




Cuối cùng vẫn chẳng tìm thấy Odin, nhưng Frigg đã sớm đá cái mục đích đó ra một chỗ nào đó xa tít tắp rồi. Sau khi trở về nhà trọ, trong đầu nàng ngập tràn những ý nghĩ vô cùng kỳ quái. Ví như, sống đã gần bốn mươi năm, lần đầu tiên nàng khát khao trở nên thật xinh đẹp, thật ra dáng tiểu thư cao quý.

Có điều, nhắc đến tiểu thư cao quý, gương mặt đầu tiên lướt qua đầu nàng là Sif, gương mặt thứ hai là Linde. Frigg vội lắc đầu quầy quậy, nôn ọe một trận đã đời, rồi mới lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Linde đã về phòng riêng của nó rồi.

Giường của Frigg kê sát cửa sổ. Cậu bé con có mái tóc màu đỏ rực lửa đang áp người lên cánh cửa sổ thủy tinh bảy màu, như muốn nhìn rõ thứ gì đó bên kia cánh cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, nó lập tức quay phắt lại, bò tới, định xuống giường.

“Chị ơi…”

“Đừng xuống”, Frigg vội chạy tới, “Em chờ chút, chị đi tắm rửa một lát, xong rồi vào chơi với em luôn nhé!”

Mười phút sau, Frigg đã thay áo ngủ, chui vào chăn ấm. Không biết có phải vì Loki bé bỏng là Hỏa thần hay không, mà người thằng bé lúc nào cũng nóng hầm hập. Nàng thở một hơi dài, hết sức thoải mái, ôm lấy Loki: “Ngủ đi bé ngoan”.

“Chị, sau này khi nào ra ngoài, chị phải nói với em”, Loki khẽ thì thầm. Giọng nó không trong trẻo như lúc bình thường, thậm chí còn có chút nũng nịu, khiến người ta nghĩ tới một cây kẹo bông ngọt lịm.

“Ừ”, Frigg vuốt ve mái tóc thật mềm mại của thằng bé, “Đêm nay chị xin lỗi, chị tưởng em đã ngủ mất rồi”.

“Em đã mơ thấy chị.”

“Thật không? Cưng mơ thấy cái gì?”

“Mơ thấy em lớn lên, rất cao, rất anh tuấn, sau đó kết hôn với chị.”

Nghe xong câu này, Frigg cười phá lên, sau đó vò đầu Loki: “Thằng bé này, lớn sớm quá đấy”.

“Thế nào là lớn sớm ạ?”

“Không có gì, ngốc, nhanh nhanh ngủ đi.”

“Chị ơi, đến lúc em trưởng thành, chị sẽ lấy em chứ?”

“Đợi đến lúc em lớn lên, Frigg này chắc chắn không chỉ đã kết hôn, mà còn trở thành một bà già lụ khụ mất rồi.” Frigg cố nín cười, tay hết xoa lại vuốt, khiến cho mái tóc của Loki rối tung lên, “Loki sau này cao lớn đẹp trai như thế, nhất định sẽ có cả tá con gái xinh đẹp phải mê mẩn vì em. Ngủ đi, ngủ đi thôi”.

Loki cái hiểu cái không, gật đầu, sau đó rúc vào lòng Frigg, bàn tay bé xíu ôm chặt lấy lưng nàng.

Ngày hôm sau, mới sáng tinh mơ, Frigg đã thức dậy, tinh thần cực kỳ phấn chấn, túm cổ Loki và Linde, chuẩn bị tới quảng trường trung tâm của Asgard gặp Shujin. Thế nhưng, chân trước nàng vừa mới bước ra quán trọ, đã bị bóng dáng của người con gái xinh đẹp trước mặt dọa cho hóa đá tại chỗ.

Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, có mái tóc đen dài tựa màn đêm thăm thẳm. Người đẹp đến nhường này ở Asgard cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nàng lại mặc một bộ váy trắng ngần lộ bờ vai, từng cử chỉ đều toát lên vẻ nhã nhặn, cao sang từ trong cốt tủy… Nói ngắn gọn, ai nhìn thấy nàng, không kể là nam hay là nữ, đều phải ngây ngẩn cả người.

Chỉ mình Frigg là không, nàng ném Loki cho Linde, sau đó quay người chạy mất.

“Đứng lại.”

Giọng nói hơi khàn, nhưng lại cực kỳ khêu gợi vang lên, chặn đứng đường đi của Frigg. Ngay cả ông chủ quán trọ cũng không nén nổi tò mò mà ló đầu ra, nhìn thấy hai người con gái đối lập đến từng milimet ở trước cửa – giống như một đóa bách hợp ngập tràn sức sống đang bung nở dưới nắng mai và một bông cúc dại héo hon rũ rượi.

Người con gái tóc đen thong thả tới gần Frigg, vỗ nhẹ lưng nàng. Frigg nuốt nước bọt đánh ực một cái, từ từ quay người lại, sau đó cười khan mấy tiếng.

“Mẹ.”

Câu nói nàng vừa thốt ra khỏi miệng khiến mọi người kinh hãi đến độ ngã lăn ra đất. Linde và Loki thì trừng mắt nhìn nhau, chả hiểu ra làm sao cả.

Nott nhướn một bên lông mày, không cho Frigg cơ hội phản đối, ngoắc ngoắc ngón tay: “Theo ta về điện Folkvang[1]”.

[1] Cung điện của nữ thần Freyja, mang nghĩa “chiến trường”. Tương truyền, mỗi ngày nữ thần Freyja sẽ xuống trần gian lựa chọn những linh hồn dũng cảm nhất trên chiến trận, sau đó đưa họ về thế giới thần linh. Một nửa sẽ được tới cung điện Folkvang của nữ thần, một nửa sẽ được tới cung điện Valhalla của Odin.

“Không được đâu mẹ ơi. Con đã hẹn với người ta trước rồi.”

“Bảo con bé kia đi thay đi.”

“Mẹ ơi, thực sự không được mà…”

“Đi.”

Frigg không sợ trời chẳng sợ đất, chỉ sợ một mình Nott. Nàng vội đỡ lấy Loki, sau đó miêu tả cho Linde vẻ ngoài của Shujin, bảo con bé tới quảng trường gặp hắn trước, chuyển lời rằng nàng sẽ tới sau. Sau khi đã dặn dò tử tế, Frigg run lẩy bẩy đi theo Nott.

Nott với Fjorgyn không hổ là vợ chồng nhiều năm. Mắt vừa liếc thấy Loki, bà đã hoảng hốt kêu lên, đây chẳng phải là tiểu Hỏa thần hay sao? Sau khi lớn lên, Hỏa thần sẽ khó khống chế cảm xúc của bản thân, rất dễ biến thành tà thần. Sau đó Nott ép Frigg trả Loki về cho mẹ nó.

Frigg thà chết cũng không chịu. Mà Nott, sau khi nhìn vào đôi mắt to tròn, lấp lánh của Loki xong, đã quyết định trong lúc hai người còn ở Asgard, bà sẽ đích thân chăm sóc cho nó.

Trước khi bước vào cung điện Folkvang, Frigg nhìn thấy Sif đang ngồi dưới tán cây để chờ Tyr.

Và thật đớn đau thay, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dừng lại cả ở phút giây này.

Vừa mới đi vào, Nott đã rút roi ngựa ra, quất Frigg một roi: “Con gái con đứa khi đứng mà dám để cong chân thế à? Đứng thẳng lên, chân khép vào! Khép vào! Thu đầu gối lại!”.

“Freyja, cháu đi tìm giúp ta một bộ quần áo tử tế cho nó mặc. Mặc cái gì thế này không biết, cháu nhìn coi, cái này là cái gì?”

“Frigg, sao tóc con còn ngắn hơn lần trước gặp là thế nào? Từ hôm nay trở đi, để tóc dài cho ta, nếu con mà dám cắt tóc nữa, ta sẽ cắt đầu con luôn.”

“Lúc đi thì đầu gối phải thẳng, nâng cao lên, đừng có đá chân.”

“Lưng thẳng lên, lắc qua lắc lại như thế còn ra thể thống gì nữa? Thay quần áo đi, sau đó ra chỗ bàn ăn đợi ta!”

“Run chân?” Chân lại bị quất một roi.

“Lúc uống canh sao lại để phát ra âm thanh lớn thế hả? Con dài cái mặt ra làm gì? Là một nữ thần thanh tao nhã nhặn, bất kể trong tình huống nào cũng phải mỉm cười, không được nói nhiều. Ăn tiếp cho ta.”

“Khi đặt dao nĩa và thức ăn xuống không được để phát ra âm thanh!”

“Con dám ợ ra tiếng à? Frigg, ta có nghe nhầm không? Con có đúng là con gái ta không đấy? Dọn dẹp bàn ăn đi, sau đó ăn lại một lần cho ta xem!”



Đó chính là nguyên nhân khiến Frigg cực kỳ ghét gặp mẹ nàng.

Mãi tới lúc hoàng hôn, nàng mới kéo theo bộ váy lòe xòe chạy khỏi cung điện Folkvang, lại bắt gặp bóng Sif vẫn đang ngốc nghếch ngồi chờ bên ngoài cung điện.

Cái cô nàng ngu ngốc này, quả nhiên là bị Tyr cho “leo cây” rồi. Đang định chạy tới trêu chọc Sif một phen, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của Nott “Sao con dám túm váy mà chạy?”, nàng vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để biến mất khỏi phạm vi cung điện.

Đến khi chạy tới được quảng trường trung tâm, nàng chỉ thấy quảng trường lác đác vài người, trời đã sắp tối.

“Chị…?”

Xoay người lại, nàng thấy Linde đang trừng mắt kinh ngạc, ngắm nàng từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu. Frigg ngồi phịch xuống một băng ghế dài, co hẳn chân lên ghế, nhìn thấy luôn cả cái quần chẽn màu vàng bên dưới lớp váy lộng lẫy kia: “Đừng nói nữa, cái bà mẹ đó của ta… Haiz… Đúng rồi, Shujin đâu?”.

“Sao giờ cô mới tới?”

Giọng nói của Shujin vọng tới từ phía sau lưng. Nàng ngẩng đầu, trông thấy hắn đang cúi xuống nhìn mình, lập tức giật nảy người, vội vàng đứng bật dậy: “Anh vẫn còn ở đây sao?”.

“Ta và Linde đứng đây chờ cô cả buổi chiều.”

Frigg cảm động vô cùng, vốn đang định nói câu gì đó, nhưng hắn đã liếc đồng hồ: “Buổi tối ta còn chút việc, ta xin phép đi trước”.

Nhìn bóng lưng của hắn dần xa, Frigg đột nhiên không biết nên khóc hay cười nữa. Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn thu hết dũng khí, chặn trước mặt hắn, nói: “Xin lỗi. Hôm nay tôi bị mẹ tóm được, anh thấy tôi mặc cái đống bùng nhùng này là biết rồi đấy… Thực sự rất xin lỗi”.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Mãi tới khi, đầu nàng càng lúc càng cúi gằm xuống, định bụng rút lui, hắn mới thong thả nói:

“Buổi chiều ngày kia ta có chút thời gian. Nếu cô vẫn muốn đi chơi, thì tới đây gặp ta đúng hẹn.”

Giống như đống tro tàn lại đột nhiên bùng cháy, Frigg gật đầu lia lịa: “Nhất định tôi sẽ tới đúng giờ”.

“Vậy cứ thế đi”, hắn đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại: “Nếu cô để tóc dài, sẽ rất hợp với bộ váy này”.



Cùng lúc đó, Sif đang dựa người vào thân cây và thiếp đi. Lúc này, chàng trai nấp trong một góc cung điện mới dám đi ra, cởi áo khoác ngoài, đắp lên người nàng. Thế nhưng Sif ngủ rất tỉnh, vừa mở mắt ra đã gọi tên Tyr.

“Là ta”, thần Sấm Thor khẽ nói.

Gương mặt Sif lại xụ xuống: “Anh tới đây làm gì?”.

“Sif, thứ tình cảm Tyr dành cho em, còn không bằng được một phần mười tình yêu em dành cho hắn. Cứ cho đi mà chẳng mong nhận lại như thế, em không thấy nó rất vô nghĩa sao?”

“Ta biết. Chàng là thần Chiến tranh, lúc nào cũng bận rộn. Trong mắt chàng, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn ta. Nhưng ta có thể thông cảm cho chàng.”

“Kể cả khi hắn lằng nhằng với một người đàn bà khác hay sao?”

“Anh nghĩ giữa anh và chàng, ta sẽ tin ai? Anh nghĩ nói ra mấy câu đó sẽ khiến ta căm ghét chàng ư?”, Sif trừng mắt nhìn, đẩy hắn ra, sau đó bỏ đi. Đi được hai bước, nàng quay đầu lại: “Đừng có đi theo ta nữa!”.



Vì muốn đúng hẹn với Shujin, ngày thứ hai, Frigg ngoan ngoãn tới chỗ Nott “chịu chết”, chịu đựng nguyên một ngày học lễ nghi với mẹ để có thể đổi lấy tự do của hai ngày sắp tới.

Buổi chiều ngày thứ ba, nàng len lỏi giữa dòng người đông đúc, chạy tới quảng trường trung tâm.

Hôm nay là ngày lễ truyền thống của Thần tộc – ngày lễ Mỉm cười.

Trong ngày lễ Mỉm cười, không ai được quyền tức giận, trên mặt mỗi người đều phải có nụ cười, không được cáu gắt với bất kỳ một ai khác.

Những quả cầu ma pháp năm màu rực rỡ lơ lửng giữa không trung, những lá cờ vàng trắng bay phấp phới dưới ánh mặt trời, vài nhóm Thần tộc đi cà kheo, căng tấm băng rôn đỏ rực ghi mấy chữ “NGÀY LỄ MỈM CƯỜI”, diễu hành khắp các nẻo đường. Người đến người đi, chen chúc ở quảng trường trung tâm, nếm thử đủ món ngon được bày bán đầy trên phố.

Frigg nhìn theo ánh mắt sáng rực như đèn pha của đám đông, tìm được Shujin, nàng vội vàng chạy tới, cười rạng rỡ: “Sao anh đến sớm thế?”.

“Ta cũng vừa mới tới. Cô đã ăn cơm chưa?”

“Chưa, đói quá đi.” Nàng nhìn quanh bốn phía, sau đó vỗ vào cánh tay Shujin, chỉ vào một gian hàng, nói: “Thịt heo rừng Schrimnir[2] kìa, chúng ta đi ăn nhé. Anh mang tiền không vậy?”.

[2] Thần thoại kể rằng, mỗi ngày, Odin sẽ sai người xẻ thịt con heo rừng Schrimnir để thiết đãi những linh hồn chiến sĩ trong điện Valhalla. Đây là con heo rừng không bao giờ chết, chỉ cần không đụng vào da và xương nó thì sáng hôm sau nó sẽ lại hồi sinh.

Shujin nhìn nàng bằng ánh mắt rất quái dị, nhưng vẫn gật đầu.

Mới đi được hai bước, nàng đã hỏi: “Đúng rồi, tối nào anh cũng bận rộn thế sao? Hôm trước, lúc tôi gặp anh thì trời đã tối đen rồi, vậy mà anh còn đang ngồi làm thêm giờ, vất vả quá”.

Shujin chỉ trầm tư trong chốc lát: “Hôm đó đúng là hơi bận thật”.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy một cô nàng ‘hết thuốc chữa’ như thế này. Dù có là người ngây thơ không có tí kinh nghiệm yêu đương nào cũng sẽ biết một ít ám chỉ, cũng hiểu rằng có những thứ nếu cố tình nói trắng ra nghĩa là vi phạm quy tắc của trò chơi. Con bé tên Linde kia tuy rằng còn lơ ngơ lắm, nhưng mấy thứ cơ bản thì vẫn hiểu được một, hai phần. Về phần Frigg, nàng dường như không ý thức được việc mình và Shujin đang làm là giai đoạn thăm dò ban đầu giữa hai người khác giới, cũng là cuộc chiến âm thầm để giành quyền chủ động trong mối quan hệ.

Trong quán thịt Schrimnir, đầu bếp đứng bên cạnh bàn không động đậy, tay khua bốn phía, quyển sách nấu ăn bị ma pháp lật qua lật lại, tất cả các thức rau dưa thịt thà đều tự động nhảy vào trong nồi. Hiếm khi thấy người ta dùng ma pháp nấu ăn, Frigg rất kích động, túm lấy tay của Shujin, kéo hắn lên hàng đầu. Shujin nhíu mày, nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt.

Frigg chen lấn trong dòng người đông đúc, vòng trái, lượn phải, một gã đàn ông cường tráng va phải nàng, khiến nàng ngã sang bên. Shujin lập tức đứng chắn bên người nàng, Frigg thấy thế chỉ khoát tay, cười ha hả: “Không sao, không sao, mau chen vào thôi”.

Nàng nhanh chóng mua được hai suất thịt Schrimnir, đầu bếp còn đặc biệt tặng cho nàng một vốc kẹo viên. Frigg đưa khay đồ ăn cho Shujin, hai người ngồi xuống bàn, sau đó nàng ném cho hắn một viên kẹo: “Quà khuyến mại này”.

Vốn tưởng Shujin sẽ vứt đi luôn, ai dè hắn lại lẳng lặng cho viên kẹo vào miệng.

Chuyện cũng chẳng có gì kỳ quái, thế nhưng Frigg cứ thấy nó là lạ làm sao. Nàng nhìn hắn chòng chọc, nhìn đến tận khi hắn quay đầu lại giương mắt nhìn nàng. Sau đó, nàng cố gắng lắc đầu quầy quậy và bắt đầu ăn cơm. Mới ăn được hai miếng thì thấy hắn cũng đã bắt đầu ăn, Frigg không kìm được tò mò, bóc một viên kẹo, run rẩy đưa lên tận miệng Shujin. Hắn cũng lẳng lặng ăn luôn viên kẹo ấy.

Thế là nàng thử tiếp, lần ba, lần bốn, lần năm… Cuối cùng nàng hỏi hắn bằng cái giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Anh… Thích ăn kẹo à?”.

“Cũng bình thường.” Hắn thong thả nhấm nuốt viên kẹo, chẳng để ý đến câu hỏi của nàng.

Frigg lóc cóc kéo ghế nhích sát vào cạnh hắn, sau đó rướn người, híp mắt nhìn gương mặt lạnh như tảng đá băng nhưng lại đẹp trai đến chói lòa của hắn.

“Đây là bí mật của anh đúng không?”

“Bí mật gì?”

“Thích ăn kẹo.”

“Ta nói là bình thường, chứ có phải đặc biệt thích đâu.”

Frigg gật đầu, sau đó đờ ra một lúc lâu, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Sau khi rời quán thịt heo rừng, vừa đi dạo quanh quảng trường, Shujin vừa giới thiệu cho nàng quá trình phát triển và cảnh quan của đất Asgard. Trò chuyện một lúc lâu, Frigg có thể khẳng định một điều, thẩm mỹ của nàng quả thực rất bình thường, không có vấn đề gì cả. Shujin mặc quần áo rất phổ thông, nhưng số người ngoái đầu nhìn lại còn gấp cả chục lần lúc Nott diện váy hở vai tung tăng trên phố. Rất nhiều người biết hắn, nhưng bất kỳ ai chỉ cần vừa định mở miệng nói gì, hắn đã lập tức ho khan chặn họng, sau đó đuổi khéo đi hết.

Shujin định dẫn nàng tới khu phía đông thành phố để tham quan. Lúc này, Frigg không nhịn nổi nữa: “Thực ra, hình tượng của anh bây giờ tuy rất hoàn hảo, nhưng thích ăn kẹo là chuyện rất đáng yêu mà, giấu giếm làm gì”.

Shujin lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó mắt lại chuyển về phía trước: “Ta không hiểu cô đang nói gì”.

“Ý tôi muốn nói, không phải cô nàng nào cũng thích mấy anh chàng lạnh lùng nghiêm nghị đâu. Nhìn xem, hôm nay là ngày lễ Mỉm cười, thế mà chẳng thấy anh nhếch môi lên một chút nào cả.”

“Cô lại nghĩ lung tung rồi.”

“Anh mà cứ thế này, không ai thèm cho coi.”

“Không quan trọng.”

“A, chẳng lẽ…” Frigg chớp chớp mắt, chạy vòng lên trước, sau đó lắc lắc ngón tay như đang thôi miên người khác: “Có phải đến tay con gái anh còn chưa dám cầm lần nào không? Hê hê, nhìn vào mắt tôi, nói thật đi…”.