Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 19: Sự báo thù của Loki




Odin đi liền mười ngày mười đêm, trong khoảng thời gian đó cũng không hề truyền về bất cứ tin tức gì của Loki. Frigg đếm từng ngày trôi qua trong bất an và hoảng sợ, nỗi sầu lo lại càng lên tới đỉnh điểm khi mà băng tuyết rơi xuống khi trời đang độ xuân sang… Đó là dấu hiệu báo rằng người Khổng lồ Băng đang tới. Không còn thần lực của Odin che chở, mảnh đất Asgard này cũng coi như mất đi cơ hội sinh tồn.

Sau vài ngày tĩnh tâm suy nghĩ, Frigg đột nhiên nhận ra việc làm của bản thân thật sự quá sốc nổi. Tuy rằng việc Odin nhốt Loki dưới địa lao vạn trượng quả thực rất tàn nhẫn, nhưng dù chỉ là trong tình huống bình thường, Odin cũng không bao giờ làm chuyện gì mà không có nguyên do, huống hồ người kia còn là anh em kết nghĩa của ngài.

May mà Thần giới vẫn còn Balder, Thor, Tyr và Heimdall canh giữ, nhất là Balder, chỉ riêng sự tồn tại của cậu cũng đủ để dựng lên một hàng rào bảo vệ kiên cố cho đất Asgard này.



Vào ngày thứ mười một.

Bên ngoài cánh cửa sổ kia, tuyết vẫn phủ trắng trời, Asgard đã mất đi ánh sáng rực rỡ như những ngày xưa cũ, giờ nó chỉ giống như một tòa thành vắng được xây dựng trên mảnh đất giá băng. Frigg khoác lên người một chiếc áo choàng dày cộm, chân đắp ngang một tấm thảm lông, ngồi trước cửa sổ của cung điện Sương Mù, phóng mắt nhìn khung cảnh bên ngoài song cửa.

Chỉ mới mười ngày không gặp Odin, mà nỗi nhớ nhung trong trái tim nàng đã đâm cành trổ rễ, sâu đến độ nàng chẳng thể nào khống chế được.

Dường như Frigg chưa bao giờ tưởng tưởng tới một cuộc sống tách khỏi Odin…

Nàng dựa người lên bệ cửa sổ, vùi mặt vào giữa hai tay, mái tóc dài màu vàng kim thả dài theo thắt lưng thon thả, buông rơi trên ghế.

Nếu như Odin vĩnh viễn chẳng trở về, hoặc là ngài chẳng cần nàng nữa, thì nàng biết làm thế nào đây?

“Frigg.”

Khi giọng nói ấy vừa vang lên, Frigg lại cứ ngỡ mình đang nằm mộng, cũng có thể chỉ là ảo giác mà nàng tự tưởng tượng ra thôi, nên nàng vẫn ngồi trước song cửa, úp mặt vào lòng bàn tay, không nhúc nhích gì. Nhưng, khi giọng nói ấy lại gọi tên nàng lần nữa, nàng gần như vội vã ngẩng đầu, nhìn về phía ngài…

Chưa bao giờ nàng có cảm giác Odin lại cách mình xa đến thế. Ngài vẫn mặc trên người bộ quần áo lúc rời đi, chỉ là trong ánh mắt đã không còn tia giận dữ.

Nàng vội vàng đứng dậy, tấm thảm lông vắt ngang chân rớt xuống sàn. Hình như Odin định nói điều gì đó, nhưng Frigg nào cho ngài cơ hội cất lời, nàng vội vàng lao tới, ôm chầm lấy Odin.

Trong mắt Odin thoáng nét ngạc nhiên, nhưng ngài lập tức mỉm cười, vuốt ve mái tóc nàng.

“Em sai rồi, em không nên làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ khi chưa được sự cho phép của chàng”, nàng vùi đầu vào vòng tay Odin, “Thực sự Loki rất đáng thương, em tin rằng hắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Thần giới đâu…”

Bàn tay Odin hơi sững lại, giọng nói mơ hồ, như lửng lơ trong không khí: “Loki ư… Hắn đúng là một kẻ thật đáng thương! Chúng ta cùng đừng bận tâm tới hắn làm gì, đúng không?”.

Frigg cảm thấy có gì đó không ổn, từ từ ngẩng đầu nhìn Odin: Trên gương mặt quanh năm băng tuyết của Odin đang phảng phất một nụ cười hờ hững, khiến Frigg ngây ngẩn cả người. Odin… hoàn toàn không giống Odin.

“Odin, chàng làm sao vậy…”

Lời còn chưa dứt, bờ môi nàng đã bị Odin chiếm đoạt.

Nụ hôn này cũng chẳng giống trước kia. Thô lỗ, cuồng điên, càn quấy, lại mang theo vài phần cưỡng bức. Nàng tự nhủ có phải Odin vẫn đang tức giận hay không? Frigg đành cố nến lại khát vọng muốn trốn chạy, khẽ ngẩng đầu, điềm đạm đáp lại nụ hôn ấy.

Mà nàng nào ngờ, một hành động đáp lại giản đơn như thế lại kích động hưng phấn trong người ngài.

Lần nào cũng là Odin dằn vặt nàng đến độ cả người nàng mệt lả, muốn nàng chủ động trong cơn xấu hổ và ngượng ngùng, thế mà lúc này Odin lại thành người không kiềm chế nổi. Nàng cười thầm trong bụng, khát vọng chinh phục nhỏ nhoi trong lòng dần được thỏa mãn.

Một lát sau, Odin đẩy nàng ngã xuống giường, khóa chặt hai tay nàng, gọi tên nàng không ngừng bằng thứ âm thanh khàn khàn không rõ, gương mặt cũng có chút hây đỏ.

Quả là chuyện trăm năm khó gặp, Odin lúc này có khác nào một gã thiếu niên lần đầu nếm mùi tình ái. Nàng ôm lấy đầu Odin, thì thầm bên tai ngài bằng chất giọng ngọt ngào đầy ám muội: “Nếu chàng không kiềm chế được… Vậy thì đừng ngại ngần”.

Trước mặt Odin, cơ thể nàng lúc nào cũng ở trong trạng thái cực kỳ mẫn cảm. Nói thật lòng, nàng cũng không kiềm chế nổi nữa rồi.

Odin sững người lại, sau đó nhẹ giọng đáp lời: “Được…”.

Nhưng mọi chuyện diễn ra hoàn toàn ngược lại như những gì nàng tưởng tượng.

Vẫn cứ tưởng sự lấp đầy chậm rãi sẽ khiến nàng từ từ cảm thụ được niềm hạnh phúc quen thuộc, nhưng lần này, Odin loay hoay một lúc lâu nhưng vẫn không sao làm nổi. Đến khi ngài nâng thắt lưng của nàng lên, thô bạo chiếm lấy nàng thì cảm giác cơ thể bị xé toạc khiến nàng gần như chết lặng.

Cả người nàng run rẩy, bàn tay bấu chặt lấy bờ vai Odin, thậm chí còn chẳng đủ sức nói một câu đầy đủ: “Đau quá… Odin…”.

Mới chỉ có mười ngày, sao có thể thành ra như thế này?

Nhưng dường như Odin không thèm bỏ mấy lời nàng nói vào tai, ngài mút lấy bờ môi nàng, sau đó bắt đầu dẫn nàng hòa vào một điệu múa cuồng điên.

Hoàn toàn không có chút khoái cảm nào.

Bởi vì Frigg chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm chốn phòng the, nàng chỉ biết Odin mạnh mẽ hơn Heimdall nhiều lắm, điều này cũng góp phần khiến cuộc sống ái ân của hai người thêm hạnh phúc. Có điều, chưa bao giờ chuyện giao hoan lại thống khổ như lúc này đây.

Đột nhiên nàng nhớ tới có một lần, khi các nữ thần nói chuyện về một cô gái Thần tộc gả cho một chàng trai thuộc tộc Khổng lồ. Tuy rằng thân thể có thể co dãn để thích nghi, thế nhưng bất kỳ chủng tộc nào cũng có giới hạn của mình. Nếu không phải là một người con gái khỏe mạnh của Thần tộc, sẽ không thể nào chống đỡ nổi sự đau đớn khi hoan ái với tộc Khổng lồ. Khi đó, mấy nữ thần kia còn thở dài ngao ngán, hết sức đồng tình với đôi vợ chồng chẳng thể nào dung hợp được trong cuộc sống ái ân kia.

Càng lúc nàng càng thấy có chuyện gì không đúng.

Từ lúc nói chuyện với ngài, nàng đã cảm thấy thần thái kia, vẻ mặt kia sao mà quen thuộc, nhưng hình như không phải Odin.

Ngài vùi đầu vào trước ngực nàng, nhẹ nhàng khiêu khích, có điều, sắc mặt nàng đột nhiên tái xanh như tờ giấy.

Không biết từ bao giờ, tóc ngài đã biến thành màu đỏ.



Một thoáng kinh hãi trôi qua, Frigg hét lên, dùng sức lực toàn thân đẩy hắn ra. Thân thể hắn lùi về phía sau một chút, nhưng hắn lại lập tức nhào lên người nàng lần nữa, sức lực ấy khiến người khác chẳng thể nào chống cự.

Lần thứ hai ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy gương mặt cực kỳ đẹp đẽ mà phủ ngập trong tà khí.

“Ta rất hạnh phúc”, hắn lại nở nụ cười cực kỳ thỏa mãn, động tác không hề ngừng lại, nhưng giọng điệu lại có chút bất ổn: “Cuối cùng ta đã có được em rồi, chị à, rốt cuộc ta đã có được em rồi…”

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ của cung điện bị lửa đỏ bao trùm, thỉnh thoảng có vài thị nữ đi ngang qua, nhưng lại không nghe được bất cứ âm thanh nào bên trong.

Lửa đỏ ngút trời, bao trùm tất cả trong cung điện, bao trùm nỗi thống khổ, tuyệt vọng, cùng với tiếng khóc đến đứt ruột đứt gan của vị Thần hậu yêu kiều.

Buổi tối đầu tiên trôi qua, bình minh ló dạng, Frigg giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng kinh hoàng. Thế nhưng, sau khi mở mắt, nhìn thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của Loki, lại phát hiện cả hai đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, sau một thoáng kinh hoàng, Frigg lập tức giáng một cái tát vang trời xuống mặt Loki, không hề do dự.

Cung điện Sương Mù rất lớn, lại trống trải đến quạnh hiu, âm thanh đó vang lên, quẩn quanh mãi một lúc lâu trong cung điện.

Có điều, vì dùng sức quá mạnh, nàng đau đến độ cả người run rẩy.

Loki chỉ che mặt, nhướng mày, sau đó lại lao tới đè lên người nàng, xông vào nàng như đang tuyên bố quyền sở hữu tuyệt đối của hắn. Chỉ một sự ma sát ấy thôi, gã khốn nạn vô sỉ Loki lại trở nên hưng phấn.

“Ngươi cút ngay!”, nàng hoảng hốt, liên tục giật lùi lại phía sau.

Loki rất dễ dàng khóa chặt cơ thể nàng lại, giơ một ngón tay lên mép, “Suỵt!”, giống như đang dạy dỗ đứa trẻ ngang ngược: “Nhỏ giọng một chút đi, tuy người người nhà nhà đều biết em là người đàn bà dâm dãng thế nào, nhưng để người ta nghe được cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, đúng không?”.

Vài tiếng đồng hồ sau.

Frigg vùi nửa đầu vào gối mềm, trên mặt vải ấy dần loang lổ những vệt nước mắt. Loki chống một tay đỡ cằm, áp sát Frigg thêm một chút, sau đó dùng lưỡi của mình để lau đi dòng nước mắt trên má nàng, cười đến ngọt ngào say đắm: “Thơm quá”.

Vẻ mặt của nàng bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, đỏ bừng, nàng vùi toàn bộ gương mặt mình vào gối, cố gắng chịu đựng tiếp một đợt xâm phạm xấc xược của Loki.

Vì sao nàng lại yếu ớt thế này?

Nếu nàng đừng lúc nào cũng ỷ lại vào Odin như thế…

Nếu nàng đừng mãi ở bên cạnh ngài với bộ dạng vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn…

Nếu như nàng mạnh mẽ hơn một chút…

Thì chắc tất cả những chuyện này sẽ chẳng xảy ra, đúng không?

Frigg, nàng chỉ như một con chim hoàng yến được người ta chăm sóc nâng niu trong lồng vàng gác bạc, có điểm nào xứng với Odin?

Nàng có tư cách gì mà oán trách ngài?

Nàng có tư cách gì mà oán trách vận mệnh đối xử với mình quá đỗi bất công?

Đối với Frigg, mười mấy ngày tiếp theo giống như mười mấy năm dài đằng đẵng.

Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất.

Ác mộng chỉ thật sự bắt đầu sau khi Odin trở lại.

Odin rời Asgard vốn để tìm tung tích Loki, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng hắn đâu, khi đi qua Vanaheim, Odin đã tiện đường dẫn theo Freyr và Freyja trở về Asgard ở tạm một thời gian.

Odin vừa mới trở về, đám Khổng lồ băng liền tháo chạy, Thần giới trong chớp mắt lấy lại sức sống của mình.

Ngài rất nhớ Frigg, nhớ tới độ chỉ muốn trốn chạy tất cả mọi người, lao vào trong phòng nàng, vây chặt lấy nàng bằng những nụ hôn say đắm. Có điều, lần này sự việc rất nghiêm trọng, ngài không muốn là kẻ cúi đầu trước, nên đánh nhẫn nhịn chờ nàng chạy đến nhận lỗi với mình.

Chỉ là, cuộc sống của Frigg đã hoàn toàn bị Loki phong tỏa, nàng chỉ có thể di chuyển trong phạm vi phòng ngủ, phòng tắm và phòng sách, nên nào biết được Odin đã trở về. Bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, nên nàng đứng lên dạo bước, một mình tới phòng sách, nhấc bừa một quyển xuống, giở đôi ba trang, sau đó lại thẫn thờ để sách vào chỗ cũ.

Thế nhưng khi gáy quyển sách vừa chạm vào chiếc giá, một đôi tay ấm áp đã nhẹ nhàng cuốn lấy thắt lưng nàng. Tay nàng run rẩy, quyển sách từ trên cao rớt xuống, nặng nền nện xuống sàn nhà.

Mùi hương mà hơn hai mươi ngày qua vẫn bảng lảng xung quanh, bám riết lấy nàng nay lại tới gần, những nụ hôn nóng rực rơi xuống gáy. Nàng theo bản năng rướn cao cổ lên, lùi lại phía sau, tới gần những nụ hôn của hắn hơn một chút, phản ứng sinh lý tự nhiên khiến Frigg vô cùng xấu hổ và nhục nhã. Sau đó, bàn tay xấu xa ấy lần mò từ bụng nàng, sờ soạng dần lên, nhẹ nhàng chạm tới bầu ngực của nàng…

Frigg nắm chặt mắt lại, tất cả các giác quan dần dần bị sự ôn nhu bất chợt của Loki làm cho tê dại.

Nói cho cùng cũng không thấy mặt, chỉ cần không lên tiếng, tưởng tượng hắn là Odin, vậy thì sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Từng lớp vải rời bỏ cơ thể nàng, rũ xuống trên nền cung điện lát đá cẩm thạch trắng ngần. Lại một lần nữa, cơ thể nàng đau đớn. Frigg bấu tay vào giá sách, cắn chặt răng, cố gắng tự thôi miên chính bản thân mình, người đang đứng sau nàng chính là Odin, hắn chính là Odin…

Chỉ cần nghĩ thế thôi, cơ thể nàng đã không tự chủ được mà nóng bừng, ướt át.

Giá sách rung lên theo từng nhịp đẩy, những quyển sách đặt không cẩn thận lần lượt rơi xuống đất. Loki ghé sát tai nàng, giọng nói khàn thấp mà gợi tình không tả.

Frigg cắn chặt môi, ngoan cố nhìn thẳng về phía trước.

Lại một câu mệnh lệnh, bắt Frigg phát ra tiếng nói.

Lời ra lệnh vừa thoát khỏi môi, một đợt tấn công vô cùng tàn khốc lại bắt đầu, khiến Frigg không chịu đựng được nữa, mở miệng kêu rên.

Đó vẫn chưa phải là dấu chấm cuối cùng.



Bởi vì thân thể hai người cực kỳ không phù hợp, thế nên chỉ cần Loki mạnh bạo một chút thôi, Frigg sẽ có thể nếm đau đớn vài ngày. Dưới sự cưỡng bách của hắn, nàng biết bản thân mình chưa bao giờ mất đi cảm giác, nước mắt lăn dài trên má, rên rỉ đầy đau khổ.

“Chị, chị có bao giờ nghĩ tới một chuyện thế này…” Động tác của Loki đột nhiên trở nên dịu dàng, giọng nói cũng mềm mỏng đến kỳ lạ: “Dan díu vụng trộm với ta lâu như thế, nếu như bị Odin phát hiện, thì chị phải làm sao?”.

Lúc nói xong câu cuối cùng, hắn không động đậy gì nữa, nhưng thứ đang ở trong cơ thể nàng vẫn đầy khiêu khích, đầy ám muội.

Frigg giống như bị giáng một cái bạt tai đau điếng, ánh mắt như đóng đinh vào một loạt tên sách sờ sờ trước mặt, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp hoàn hồn. Sau đó, nàng nghe thấy hắn lên tiếng, rất nhẹ, rất khẽ, giống như đang ngâm xướng một bài thơ:

“Anh còn nhớ không, Odin, những tháng ngày xưa cũ, thuở chúng ta còn là anh em máu thịt nối liền. Anh đã từng nói, sẽ chẳng thèm uống một ly rượu ngọt… Nếu nó không phải là cho cả đôi ta.”

Trong thời khắc đó, tất cả nọi thứ như đã mất đi ý nghĩa để tồn tại trên đời.

Loki chậm rãi rời khỏi thân thể của nàng, còn cực kỳ quan tâm mà nhặt quần áo, khoác lên vai nàng. Hắn khẽ mỉm cười, lùi về phía cửa, dáng đi sao mà ưu nhã, sao mà thong dong: “Anh trai yêu quý, cảm ơn sự chiêu đãi của anh…bất kể là ba trăm năm cầm tù dưới lòng đất, hay là ba mươi ngày[1] với Thần hậu yêu kiều”.

[1] Trong thần thoại Bắc Âu, Odin rời đất Asgard trong vòng bảy tháng, nhưng do cốt truyện yêu cầu, tác giả đã thay đổi thời gian thành ba mươi ngày.

Thời gian trôi qua, từng giây, từng phút.

Mái tóc vàng dài và mềm như lụa buông lơi, xõa tung trên nền đá. Cung điện Sương Mù vẫn trống trải mà yên tĩnh như trước, giống như nơi đây chỉ có một mình nàng.

Nhưng nàng chẳng còn dũng khí để vươn tay kéo lại vạt áo cho tử tế.

Cũng chẳng có dũng khí để kiếm tìm cho mình một chút không khí trong lành.

Mãi tới khi tiếng bước chân vững chãi, quá đỗi thân quen kia bước lại gần, dừng lại sau lưng nàng: “Đây mới là lý do cô thả hắn ra sao?”.

Giọng nói của Odin không hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh như thể ngài chỉ là người đang đứng xem vở kịch độc diễn của một người xa lạ.

Giờ phút này, trong Frigg chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng vô biên. Nàng ôm mặt, bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết, từng sự việc xảy ra trong quãng thời gian hai mươi mấy ngày qua… Đó là sỉ nhục, là vết nhơ mà nàng vĩnh viễn chẳng thể nào xóa bỏ khỏi cuộc đời mình.

“Odin”, nàng nghẹn ngào lên tiếng: “… Em không xứng với chàng”.

“Vậy sao?”.

Odin lạnh lùng buông hai từ ngắn gọn, dừng lại một chút, sau đó giáng một đấm thật mạnh vào giá sách. Mặt đất nứt toác, giá sách ầm ầm đổ nhào ra phía sau, hàng trăm nghìn quyển sách rơi xuống đất theo một tiết tấu chỉnh tề.

Nàng sợ hãi ôm chặt lấy hai tay, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ rằng Odin sắp giết mình.

Nhưng đến tận phút cuối cùng, ngài chỉ điềm đạm nói với nàng:

“Nếu đã thế thì, chúng ta ly hôn đi.”

Từ đó về sau, Odin không đặt chân vào cung điện Sương Mù lần nào nữa, lúc sai người đuổi giết Loki, ngài cũng không rời khỏi Thần giới. Ngoài Odin, vị chủ thần có thể đương đầu với Loki chỉ còn Balder. Mấy ngày sau, Balder đem theo một con mắt của Fenrir trở về Asgard, tuy vậy, vẫn không tài nào tra ra tung tích của Loki.

Từ sau khi Odin bỏ đi, Frigg chưa từng ra khỏi cánh cửa của cung điện Sương Mù nửa bước. Sif thỉnh thoảng sẽ tới thăm Frigg, nhưng nàng càng ngày càng ít nói, mãi tới khi nghe Sif nhắc tới chuyện Balder đã móc được một con mắt của Fenrir, nàng mới như bừng tỉnh, cực kỳ lo lắng, lao ra khỏi phòng ngủ, sai người chặt bỏ tất cả tầm gửi trên Thần giới.

Sif đứng sau lưng nàng, ánh mắt và mái tóc dần biến thành màu đỏ, khóe miệng treo lơ lửng một nụ cười.

Tới lần thứ sáu khi Balder trở về Asgard, thì tất cả mọi người đều đã biết mâu thuẫn giữa Odin và Loki. Giấy mỏng sao có thể bọc được lửa, tin Loki có ý định cưỡng bức Frigg nhanh chóng truyền khắp các ngõ ngách của đô thành. Mà việc hai anh em đoạn tuyệt quan hệ với nhau, cũng có nghĩa là tấm giấy mỏng manh cuối cùng che chắn thù hận giữa Thần tộc và tộc Khổng lồ đã bị đâm thủng.

Chiến tranh sắp nổ ra, lòng người hoang mang tột độ.

Khi các chiến thần đang bận rộn mặc giáp sắt, cầm binh khí, thì ở bên dòng Urd trong veo, Hoder đang ngồi ngơ ngác một mình, dỏng tai nghe tiếng hò hét của đám đàn ông ngoài kia.

Có người bước lại gần hắn.

Hắn ngẩng đầu vè phía người kia, dùng đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn kẻ lạ: “Ai?”.

“Điện hạ, cản giác khi sức mạnh không tài nào thức tỉnh hoàn toàn rất khó chịu đúng không?”

“Ta…”, Hoder đứng dậy, thì thào hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.

“Ngươi đừng quan tâm chuyện ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn một đôi mắt giúp ngươi nhìn thấy ánh mặt trời không?”.

“Muốn, đương nhiên rất muốn.”

“Vậy thì đây, cầm lấy thứ này”, người đó bước tới gần, đặt một lá cây cỏ bé xinh vào lòng bàn tay Hoder: “Nhớ kỹ, lát nữa sẽ có một người bước qua đây, ngươi chỉ cần ném chiếc lá này về phía người đó. Nếu như hắn đỡ được chiếc lá, ngươi sẽ có thể nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp của thế giới”.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật”, Loki nhìn hắn, cười đến dịu dàng: “Nhớ kỹ, phải ném cho chuẩn xác đấy. Ngươi có thể làm được mà”.

Ngươi có thể làm được mà.

Giết thần Ánh sáng rồi, hiển nhiên là ánh sáng sẽ đến với ngươi thôi.

Thuở ấu thơ, Frigg từng được Nott kể cho nghe rất nhiều truyền thuyết xa xưa.

Nott kể rằng, mẹ của Odin, cũng chính là vị thần hậu đầu tiên của thế giới này rất thích sưu tập đá quý và những hạt ngọc trai màu bạc. Nàng có một tấm thảm lông màu xanh thẫm tuyệt đẹp, mỗi buổi tối, nàng sẽ rải những viên đá quý và ngọc trai lên trên tấm thảm, xâu chúng thành những luồng áng sáng cực kỳ lộng lẫy. Về sau, nàng ném tấm thảm khổng lồ ấy lên bầu trời cao rộng, thế là bầu trời đêm chúng ta nhìn thấy bây giờ đã được sinh ra.

Tới bây giờ Frigg vẫn còn nhớ như in ngày nàng nói với Odin câu chuyện cổ xưa này. Odin nghe xong mới nghiêm nghị gật đầu, nói với nàng, đúng là có chuyện như thế thật, sau đó ngài lại nói, em có biết không, thật ra, vầng mặt trời trên kia chính là một con mắt của ta. Mãi tới khi nàng căng tròn hai mắt nhìn mặt trời đúng ba ngày ròng rã, Odin mới nổi lòng nhân từ mà nói với nàng, ta đùa với em một chút thôi. Frigg nhớ khi đó nàng bực lắm, còn giận dỗi hồi lâu.

Nàng vẫn nghĩ, bản thân có thể giờ giờ phút phút tán ngẫu với Odin như thế, thỉnh thoảng nổi khùng lên để thay đổi không khí, mãi cho tới khi cái chết chia tách hai người.

Lúc này đây, trong đêm khuya mùa hạ, Thần giới như đang hòa vào làm một với trời cao.

Frigg ngồi trước cửa sổ, giương đôi mắt ngóng nhìn cung điện Vàng ngập trong đèn đuốc, đột nhiên nghĩ, sai lầm lớn nhất của cuộc đời nàng chính là đã kết hôn với Odin.

Rõ ràng hai người chẳng hề cân xứng, vậy mà sao có thể cứ thế ở chung một chỗ, làm vợ chồng với nhau suốt từng ấy năm dài?

Có điều, nếu thật sự phải nói tới chuyện rời đi…

Nàng biết đi đâu bây giờ?

Giờ này phút này nàng mới phát hiện, bao nhiêu năm qua, cuộc đời nàng hình như chỉ xoay quanh Odin. Nàng sớm đã tự đánh mất chính bản thân mình.

Cứ thế cho tới tận đêm khuya, nàng mới đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc rồi đi ngủ.

Nhưng khi quay người lại, nàng nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng trước bên bậc cửa ngoài kia.

Cung điện Sương Mù trắng ngần một dải, đối lập hoàn toàn với mái tóc đen thẳm tựa trời đêm của ngài. Đã lâu lắm rồi nàng chưa từng nhìn ngài từ xa như thế, lúc này liếc mắt, lại như đã chẳng quen.

Odin vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng giữa hai hàng lông mi sắc nét kia đã in hằn tiều tụy.

Nàng gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “…Ngày mai em sẽ rời đi”.

Như đã qua hàng thế kỷ, nàng mới nghe thấy giọng nói trầm, thấp của ngài vang vọng đại điện vắng tanh:

“Nàng muốn đến với Loki, chắc chắn là bởi vì ta đối xử với nàng không tốt. Nhưng nếu thật sự chung sống với Loki, chẳng bằng hãy ở lại bên ta.”

Đầu óc ngẩn ngơ trong chốc lát, Frigg đột ngột ngẩng đầu lên, không dám tin vào những điều mình vừa nghe được. Tuy Odin không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nỗi bi thương đau đớn vô cùng in hằn trong đôi mắt ngài, cũng là lần đầu tiên nàng biết được, thì ra mối ràng buộc giữa hai người cũng chẳng phải ảo tưởng của một mình nàng.

Có điều, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một gã lính canh hốt hoảng chạy vào.

Odin nói: “Ngươi ra ngoài trước đi”.

“Nhưng mà… Cung điện Valhalla đang bốc cháy, thưa bệ hạ!”

Odin nhíu mày, sau đó nói với Frigg: “Ta sẽ quay lại ngay”.

“Còn nữa… Bệ hạ…”, thị vệ run rẩy nói: “Balder điện hạ… đã qua đời”.