Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 17




Hai ngày sau, Loki lấy lý do thăm hỏi người nhà để trở về Jotunheim một chuyến, sau đó lại quay lại Asgard. Từ đó trở đi, tộc Khổng lồ vẫn rục rịch không yên bỗng trở nên an phận. Dân chúng Aesir ai cũng chắc chắn đó chính là công lao của Loki.

Một thời gian sau nữa, nữ vu Gullveig của tộc Vanir đột nhiên đến Thần giới với vai trò sứ giả.

Trong cung điện Valhalla uy nghi lộng lẫy, Gullveig phủ vành mũ che khuất gương mặt, đi xuyên qua tầng tầng dũng sĩ cao lớn oai hùng, lê vạt áo choàng trắng ngần như tuyết, bước tới trước bệ vua của Odin và Frigg, nói sơ lược lý do hôm nay nàng tới chốn này: Hải thần và cũng là thủ lĩnh tối cao của tộc Vanir – Njord bệ hạ, không đồng ý với việc Odin tự phong mình là Chúa tể của các vị thần, tự ý gọi Asgard là nơi tối thượng của Thần giới, bởi lẽ Thần tộc Vanir mới gọi là Thần tộc chân chính, mang trong mình huyết thống từ thời viễn cổ xa xôi. Chuyện các chủng tộc khác tôn kính tộc Vanir vốn là lẽ tự nhiên như trời cao đất thấp, hy vọng Odin có thể rút lại những danh hiệu không đúng sự thật kia.

Odin không trực tiếp trả lời Gullveig, ngài chỉ mời nàng ở lại, sau đó sai người đưa nàng đi thăm thú phong cảnh Asgard mấy hôm. Nghe vậy, Loki lập tức bước ra nhận trách nhiệm này.

Loki đứng trước mặt Odin nói muốn đảm trách việc tiếp đãi sứ giả, rồi lại xoay người nở một nụ cười ngả ngớn với Gullveig. Trong khoảnh khắc đó, vẻ thản nhiên hờ hững trên mặt nàng sứ giả cũng chẳng còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Odin và Loki là hai người đàn ông vừa có năng lực hơn người vừa có ngoại hình xuất chúng, thế nhưng giữa hai người vẫn có một sự khác biệt cực lớn.

Odin là bậc đế vương trời sinh mà tất cả mọi người đều công nhận, ít nói, thâm trầm, nhưng dù ngài có gương mặt anh tuấn vô song cùng thân hình hoàn hảo như tạc tượng, cũng không có mấy nữ thần nảy sinh thứ tình cảm nào khác ngoài ngưỡng mộ hay sùng kính, mà hơn nữa, họ cũng chẳng dám nảy sinh. Các nam thần lại rất thích chuyện trò cùng Odin, thái độ thì rập khuôn cả đám, y hệt như học sinh tiểu học khi gặp thầy giáo vậy. Ngài nói câu nào là cả đám liền lập tức khắc sâu vào óc, để rồi sau này khi nói chuyện với ai khác thì sẽ dùng đến, đương nhiên nào có chuyện sao y bản chính, bọn họ sẽ phải tìm đủ cách điểm sắc tô màu cho câu chữ, thổi phồng và phóng đại nó lên. Cho nên, Odin rất ít khi bị các nữ thần vây quanh, thường ngày, xung quanh ngài đều là một đám đàn ông với ánh mắt lóe sáng, ngập tràn sùng bái và kính trọng.

Loki thì ngược lại hoàn toàn. Vị tà thần tuổi còn rất trẻ này chính là ví dụ sống sờ sờ cho cái câu: “Đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu”. Mặc dù xét về sức mạnh hắn cũng chả kém Odin bao nhiêu, thế nhưng đám nam thần nhìn hắn không ngứa mắt trái thì cũng đau mắt phải… Có lẽ là cái vẻ bề ngoài quá ư bắt mắt của hắn, cũng có thể là vì cái tính cách đối với người con gái nào cũng dịu dàng, ám muội. Nếu nói các nữ thần là bầy bướm ham chơi, vậy thì Loki chính là một đóa hoa tươi tạo ra hương thơm khiến người ta mê mẩn, mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười đều có thể khiến chị em phụ nữ lập tức tưởng tượng ra ngay được bộ dáng sung sức mà cuồng loạn của hắn lúc trên giường.

Gullveig cũng là phụ nữ, thế nên mới đứng trước mặt Odin một lúc, nàng còn thấy tay chân lạnh toát, lúc sau nhìn đến nụ cười của Loki thì lại bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.

Dưới sự quyến rũ có kế hoạch của Loki, chỉ trong vài ngày Gullveig đã hoàn toàn đắm mình trong đầm lầy tình ái, chỉ hận không thể đem tất cả những gì mình có đưa cả cho gã trai tóc đỏ với nụ cười khiến kẻ khác ngất ngây.

Thế nhưng chẳng mấy ai thực sự biết chuyện hai người quấn quýt lấy nhau, cũng chẳng mấy ai biết được chuyện Loki đã tàn nhẫn ruồng rẫy Gullveig thế nào.

Gullveig mang theo nỗi căm hận sục sôi trở lại tộc Vanir, nói với Njord rằng nàng bị Odin đối đãi cực kỳ vô lễ, còn nói rằng Odin đã giơ mũi giáo, chĩa thẳng vào nàng mà quát rằng: “Người mau cút về bên gã thần Biển vô năng đó cho ta.”

Thần Biển tuy tuổi đã cao, nhưng độ sốc nổi hiếu thắng thì không thua gì mấy gã trai trẻ mới biết mùi đời. Cơn thịnh nộ lấp vùi lý trí, hắn lập tức chỉnh đốn quân đội, xuất chinh tấn công tộc Aesir.

Vốn dĩ quan hệ của tộc Aesir với tộc Khổng lồ đã khó kiểm soát lắm rồi, nay lại thêm mối thù hận từ trên trời rơi xuống tộc Vanir, đúng là khiến người ta đau đầu không ngớt. Sau khi lính tuần tra báo với cấp trên rằng có quân đội của tộc Vanir tiến đánh, Odin chưa cần bước khỏi cửa điện Valhalla đã lập tức bình tĩnh hạ lệnh xuất binh. Ngài sai người tới cung điện Sương Mù trông coi Thần hậu, không để nàng tự do đi lại ở bên ngoài, rồi lại vội vàng mặc quần áo chỉnh tề tới tìm Frigg.

Nhưng Frigg không ở cung điện Sương Mù, Odin tìm khắp mọi ngóc ngách cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.

Odin sững người trong chốc lát, vội vã bước ra bên ngoài cung điện Valhalla, thấy trước mắt mình là những đoàn quân đông nghịt của tộc Vanir đang lẩn khuất giữa những đám mây dày đặc. Lần đầu tiên trong đời Odin thấy mình biết sợ. Odin lập tức triệu hồi thú cưỡi, sau đó lập tức di chuyển tới vị trí của quân đội Aesir.

Lúc này, tại cung điện Alfheim của thần Mặt trời Freyr.

Hoder chớp chớp đôi mắt không có tiêu cự của mình, túm lấy vạt áo Freyr: “Có chuyện gì vậy?”.

Freyr nhìn Loki và Frigg đang giằng co phía trước, liền ho khan vài tiếng, rồi thản nhiên trả lời: “Rõ ràng là tình nhân cãi cọ, trẻ con tốt nhất đừng xen vào làm gì”, rồi kéo Hoder đi mất.

Nhìn bóng hai người dần xa, Frigg nhíu mày nhìn Loki chằm chằm: “Vì sao em lại làm thế?”.

Loki cười: “Ta chẳng hiểu em đang nói cái gì”.

“Đừng tưởng ta giống như những kẻ kia không biết gì… Gullveig là sứ giả của tộc Vanir, thế mà em dám làm chuyện đó với cô ta? Em có bao giờ nghĩ hậu quả chưa? Hay là em nghĩ chiến tranh là trò đùa thú vị?”

“Chiến tranh? Cái thứ đó quả thật cũng thú vị ra trò.”

“Loki!”, Frigg không kìm nổi cơn thịnh nộ, “Chuyện này liên quan tới toàn bộ tộc và sự tồn vong của Thần giới, sao em có thể nói một câu nhẹ bẫng như thế?”.

“Bộ tộc? Thần giới? Chuyện này liên quan gì đến ta. Frigg bệ hạ, em đừng quên thân phận của ta. Ta là Hỏa thần, là người sinh ra và lớn lên ở Jutunheim, chứ không phải là gã chồng luôn mồm chính nghĩa, tôn nghiêm với vinh quang bộ tộc của em đâu.”

“Sao em có thể nói về chàng như thế? Chàng vẫn coi em như người anh em tốt nhất của mình!”

“Frigg, suy nghĩ của em đúng là đơn giản thật. Vì cớ gì hắn không cùng người khác xưng huynh gọi đệ, vì cớ gì mà phải là ta? Bởi vì ta còn có chỗ cho hắn lợi dụng, bởi vì với sự giúp đỡ của ta, hắn chẳng cần tốn một gã lính nào mà cũng có thể xiềng chân tộc Khổng lồ.”

“Trong mắt em, thế giới lúc nào cũng xấu xa ghê tởm đến vậy sao? Ngoài bản thân em ra, em còn thấy được cái gì nữa không?”

“Đúng vậy, ta chỉ nhìn thấy duy nhất bản thân mình.”

Frig nghẹn lời, cuối cùng chỉ khẽ thở dài: “… Loki, em khiến ta quá thất vọng. Chuyện này ta sẽ không kể lại cho Odin biết, thế nhưng ta không mong chuyện này xảy đến lần thứ hai”.

“Vậy thì đúng là phải cảm ơn sự che chở của bệ hạ rồi.”

Loki cười phá lên, cười đến ngạo nghễ, mãi tới khi Frigg tức đến độ không nói nổi câu nào và xoay người đi mất.

Gần như chỉ trong chớp mắt khi nàng quay người lại, gương mặt hắn bị lấp đầy bởi nỗi cô đơn.

Chị, em không bịa chuyện.

Thế giới của em từ bé tới giờ đều chẳng có gì, chỉ có duy nhất bản thân mình.

Chỉ những khi được ở bên chị, em mới cảm thấy thì ra thế giới này đâu phải chỉ có một mình em tồn tại.

Nếu chị bỏ rơi em…

Nếu chị bỏ rơi em…

Không, em sẽ không cho chị cơ hội đó đâu.

Dường như đã nghĩ thông một vấn đề phức tạp, Loki cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Lá cây rơi xuống, xoay tròn, buông rơi trên bờ vai gã trai tóc đỏ.

Khóe miệng Loki khẽ cong lên, giữa những vệt nắng vàng xuyên qua tầng cánh lá, nụ cười kia đẹp như một đóa hoa anh túc đương lúc nhựa sống căng tràn.

Cuộc chiến tranh với tộc Vanir vốn dĩ có sự chênh lệch cực lớn về thực lực, ấy vậy mà lại khó khăn, vất vả ngoài dự kiến. Khi tin tức Odin bị thương mới truyền về, cả Asgard bị nhấn chìm trong bầu không khí hoang mang sợ hãi, nhưng ngay sau đó, cung điện lại thông báo với dân chúng, đó chỉ là nhầm lẫn.

Nhưng Frigg biết, tin ấy là thật.

Từ lúc sinh ra tới giờ, Odin chưa hề bại trận, thậm chí số lần bị thương cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Rốt cuộc lần này tộc Vanir đã cử thần thánh phương nào tới…

Frigg cố gắng kiềm chế khát khao muốn xông ra chiến trận ngoài kia, bồn chồn đi đi lại lại trong cung điện Sương Mù. Vào thời điểm này, nàng không thể mang thêm phiền toái tới cho ngài được.

Ở nơi chiến địa giao tranh giữa hai bộ tộc, kim dực long của Odin đã gãy lìa một cánh, dường như hơi thở chỉ còn thoi thóp. Sĩ khí tộc Vanir lập tức lên cao, những đợt tấn công mãnh liệt lao tới như sóng biển, khiến cho quân đội Aesir chỉ có thể liên tục lùi lại phía sau.

Đúng lúc này, con rồng của Odin lại lao về phía cung điện Vàng, Frigg chỉ ngơ ngác trong chốc lát, sau đó lập tức di chuyển đến cửa cung.

Bởi vì kim dực long đã bị trọng thương, lại bay quá nhanh, không hề có bất cứ động tác giảm xóc nào đã lập tức tiếp đất. Hai chân rồng lảo đảo, lao mình xuống đất, trượt dài đến mấy chục thước trên nền sân đá. Nhất thời cát bụi mù trời, sắc máu thấm đỏ lớp vảy trên thân rồng.

Chàng trai cao lớn xuất hiện giữa trời cát bụi.

Odin tay phải nắm chặt mũi giáo Gungnir sáng lóa, tay trái ôm chặt lấy bắp tay bên phải, máu đỏ trào ra từ kẽ ngón tay. Tất cả dũng sĩ, lính canh, thị nữ cùng các vị thần có mặt đều lập tức vây quanh ngài.

Odin dựa người trên lưng rồng trong chốc lát, sau đó đứng thẳng dậy, cao giọng nói: “Tất cả hãy đi tìm Thần hậu cho ta! Đi ngay lập tức! Lục soát ở tất cả các cung điện, đường phố, tất cả các tòa nhà lớn nhỏ, không bỏ sót chỗ nào!!”.

Tất cả những người có mặt tại đây chưa từng nhìn thấy Odin kích động như thế bao giờ, nhất thời đều ngơ ngác sững sờ.

“Không nghe thấy ta nói gì sao? Lập tức đi cho ta!”, chưa được hai giây sau, Odin hét lên lần nữa.

Lời vừa nói ra, rất nhiều người lập tức tỏa đi các hướng. Những người còn lại đều vô thức quay đầu nhìn Frigg đang đứng trước cửa cung điện Vàng.

Về phần Frigg, hiện giờ nàng cũng giống như người khác, có chút khiếp sợ.

Nàng không biết làm thế nào, chỉ bối rối nhìn Odin, không dám nhúc nhích.

Tiếng thở nặng nề của con rồng khổng lồ quẩn quanh trong cung điện.

Ngay cả cát bụi giữa không trung đều như ngưng kết lại trong giây phút này.

Odin sải bước, nhanh chóng lao về phía Frigg. Frigg sợ đến độ cả người run lẩy bẩy, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ nghe âm thanh của mũi giáo nện xuống nền đất chát chúa vang lên thì đã bị Odin ôm vào lòng.

Odin nhắm chặt hai mắt lại, giống như đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng nàng vẫn đang tồn tại, từng ngón tay đan vào mái tóc nàng.

Áp người vào lồng ngực Odin, nàng nghe thấy tiếng tim ngài đập gần như điên loạn. Thân thể ngài cũng vì cố gắng ôm chặt lấy nàng mà đau đớn, run rẩy từng hồi.

Nhưng chỉ lát sau, ngón tay nàng chạm phải dòng máu đỏ, dính dính và nóng hổi.

“Odin, chàng bị thương rồi…” Nàng khẽ kêu lên, muốn đẩy ngài ra nhưng chẳng tài nào nhúc nhích được dù là một chút.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Odin giơ tay xé một tấm vải, qua quýt quấn lên vết thương trên tay, sau đó trở lại chiến trường.

Lần này, khi mà tất cả mọi người vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại, quân đội Aesir ở phía trời xa đã bừng tỉnh như mãnh hổ, hung hăng giơ nanh múa vuốt, cắn xé quân thù.

Sau khi xử lý toàn bộ những sự vụ sau trận chiến, Odin trở lại cung điện Vàng, Frigg và vài gã tế ti đã đứng chờ tại đó. Nàng đang định bảo nhóm tế ti giúp Odin xử lý vết thương, ngài đã tự cầm lấy băng vải, sau đó bước vào phòng ngủ. Nàng và mọi người vội vã theo sau, Odin ngồi xuống bên giường, quát lớn: “Ta tự biết băng bó, cút ra ngoài hết đi”.

Mấy vị tế ti như bị đông đá ngoài cửa phòng, không dám ở lại lâu, lặng lẽ rời đi. Sau một thoáng sững người, Frigg nhẹ nhàng bước tới bên giường, thấp giọng nhận lỗi: “Em sai rồi…”.

Odin không thèm để ý tới nàng.

“Xin lỗi”, giọng nàng lí nhí như tiếng muỗi.

“Ban ngày em chạy đi đâu?” Odin xoay lại phía nàng, giằng co với đống băng vải, giọng nói lạnh tựa băng, không có chút cảm xúc nào.

“Em… em ở cùng với Loki.”

“Em biết chuyện hôm nay Thần tộc Vanir sẽ tấn công không?”

“Em biết…”, nàng rụt rè bước tới sau lưng ngài, cố gắng nói lảng sang chuyện khác, “Để em giúp chàng băng bó vết thương”.

Odin lại im lặng, không đáp lại lời nàng. Nàng bất chấp tất cả, ôm chầm lấy ngài từ sau lưng, giọng nói bé xíu, đến độ chính bản thân nàng cũng nghe không rõ: “Nếu như có thể chịu vết thương này thay cho chàng thì hay quá”.

Bàn tay Odin sững lại trong chốc lát, từng đợt sóng trỗi dậy trong lòng.

Odin vẫn biết Frigg giữ một địa vị cực kỳ quan trọng trong lòng mình, nhưng ngài chưa bao giờ bận tâm đến vấn đề này cả. Sau khi chuyện này xảy ra ngài mới chợt bàng hoàng, hình như mức độ đã… Cứ thế này cũng không phải chuyện hay.

Ấy vậy mà khi nàng nhỏ giọng lo lắng hỏi han, khi nàng thân thiết dụi đầu vào lưng ngài, tầng tầng lớp lớp tường cao ngài dựng lên quanh trái tim mình lần lượt bị đánh thành cát vụn.

Cuối cùng, Odin vẫn không kìm lòng được, ôm chặt lấy nàng, hôn nàng, như mưa rền sóng dữ.

Dù là như thế, một người vốn chẳng giỏi biểu đạt cảm xúc của bản thân như Odin, vẫn có biết bao tâm tình, bao nỗi ưu tư khắc sâu trong lòng, chẳng thể nào trút bỏ cùng ai.

Trận chiến lần này, tuy Thần tộc Aesir thắng, nhưng quan hệ trung lập với tộc Vanir cũng đã hóa thành bọt nước. Nếu không lập tức thực thi một số sách lược hòa hoãn, vậy thì những cuộc chiến kế tiếp nổ ra là điều khó tránh khỏi. Odin quyết định dùng phương pháp trao đổi con tin để đổi lấy cơ hội chung sống hòa bình cho hai tộc. Sau khi các vị thần bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người quyết định để Freyr và Freyja tới bộ tộc Vanir.

Không lâu sau, mẹ Loki lại sắp xếp một cuộc hôn nhân mới cho hắn. Đối tượng lần này là Sigyn, một cô gái Khổng lồ có dáng người cao gầy và một mái tóc đỏ rực như màu lửa giống hệt Loki.

Lần này, ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Loki không hề chống đối mà ngoan ngoãn trở về Jotunheim, nghênh đón cô vợ mới của mình.

Vài ngày sau, Odin tổ chức một buổi tiệc cực kỳ long trọng tiễn đưa Freyr và Freyja tới tộc Vanir. Ngày đó, một Hoder chưa từng uống rượu len lỏi vào giữa đám đông, rầu rĩ uống cạn ly rượu nhỏ. Cứ thế, hắn bước thẳng qua giai đoạn ngà ngà, say đến nghiêng ngả. Tất cả mọi người trong cung điện đều đứng thẳng lưng, chỉ có thân thể gày gò của hắn là liêu xiêu lảo đảo, thực sự quá nổi bật. Sau khi mọi người đều đi cả, Freyr nhìn thấy Hoder còn đang ngẩn người trong cả đại điện trống trơn, liền lặng lẽ tiến lại gần bên cạnh hắn.

Kỳ thực, Hoder biết vì sao Odin lại cử Freyr đi sứ Vanir. So với Balder, sức mạnh của Hoder thực sự quá yếu, nếu cứ để Freyr ở bên cạnh bảo vệ chăm lo cho hắn, hắn sẽ chẳng có tương lai.

Rất nhiều lần Hoder đã nghĩ, sự tồn tại của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Thế nhưng Freyr lại nói với hắn rằng, nếu không có em, thì em trai em mãi mãi không thể tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt như thế được, là chủ nhân của bóng tối, không có nghĩa là em không xinh đẹp. Thế là Hoder mới hỏi, anh là thần Mặt trời, vậy chắc hẳn rất đẹp trai. Freyr đáp lại, ta vừa già vừa xấu, lại lùn một mẩu, em không ngại ta ở bên cạnh em vướng víu phiền phức là tốt lắm rồi. Hoder mở to mắt, cười khanh khách, người ta vẫn nói người xấu xí thì giọng nói rất dễ nghe, quả nhiên là thật. Freyr chăm chăm nhìn Hoder một lúc lâu, bị thái độ thẳng thắn thái quá của hắn đả kích không nhẹ, nhưng cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, không dám nói năng gì nữa.

Những giác quan khác nhau của người mù đều nhanh nhạy đến lạ thường. Mặc dù Freyr không phát ra thanh âm gì, nhưng Hoder vẫn mẫn cảm ngẩng đầu lên, “Ai?”, sau đó lập tức rút thanh kiếm giắt bên hông ra. Không thấy ai trả lời, hắn lập tức đâm tới.

Ngay sau đó, cổ tay của hắn bị đối phương giữ chặt, một bàn tay mạnh mẽ mà rắn rỏi đỡ lấy gáy Hoder, kéo hắn vào một vòng tay ấm áp.

Hoder hoảng sợ, nhưng hắn cảm nhận được mùi hương rất đỗi thân quen, giống như là Freyr vậy…

Thế nhưng Freyr nói anh ấy rất lùn, mà lúc này, bàn tay Hoder cũng chỉ chạm tới ngang ngực đối phương. Tuy là thần Bóng tối, nhưng ý thức tự bảo vệ bản thân của Hoder lại rất đỗi nghèo nàn. Hắn ngẩng đầu lên, hỏi: “Rốt cuộc là ai?”.

Nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ mà có tìm khắp Thần giới cũng chẳng thấy được vật thứ hai, ánh mắt Freyr dần dần hạ xuống, dừng lại ở bờ môi tái nhợt của Hoder.

Trong thần điện là một khối bừa bãi ngổn ngang, trống rỗng quạnh hiu nhưng cũng tuyệt diệu tựa thiên đường.

Freyr lắc đầu, buông Hoder, xoay người bỏ đi.

Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì…

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì…

Đi cũng tốt, đi cũng tốt.

Một thời gian sau, Sif bị ốm. Lý do thì chẳng có tí thương cảm hay lãng mạn giống như lời nàng kể lể, chẳng qua tại nàng nhét quá nhiều đống quả ngọt ướp lạnh do ba nữ thần Vận mệnh tặng vào bụng mà thôi. Dù là nguyên nhân thật sự nhảm nhí như vậy, nhưng nhìn nàng rầu rĩ co ro trên giường, cũng khiến người ta thấy lòng đau nhói. Chuyện không may là, những kẻ “trồng cây si” nàng, kẻ thì không quan tâm, kẻ lại chẳng biết chuyện. Chỉ có mình Thor ngày ngày bám trụ bên ngoài cánh của lớn đóng kín của nhà nàng.

Có điều, người khiến nàng cảm động đến độ nước mắt tuôn rơi lại là Frigg.

Frigg chưa bao giờ nấu cơm, nhưng vì Sif, nàng đã tự mình xuống bếp. Xuống bếp cũng chẳng có gì, nhưng đồ làm ra lại không hề khó ăn. Rồi nàng lại dịu dàng đút từng thìa canh cho Sif, hai mắt Sif lập tức đỏ hồng lên như mắt thỏ.

Vốn dĩ xưa nay Odin cứ tưởng Frigg ghét nấu nướng, nên nào có bắt ép nàng. Thế nhưng nếu nàng đã làm cơm cho Sif ăn, vậy thì đương nhiên một ông chồng uy phong như ngài sẽ cảm thấy mất thăng bằng tâm lý. Odin chưa từng thể hiện nỗi bất bình ghê gớm của bản thân ra ngoài, ngài chỉ giả bộ đi thăm hỏi Sif, tiện thể ăn chực mấy bữa cơm mà thôi.

Hôm ấy, Sif vỗ mạnh lên via Frigg, phóng khoáng nói: “Chị em tốt đúng là chị em tốt!”.

Nhưng trạng thái tốt đẹp đó nào có duy trì được bao lâu, bệnh tình của nàng còn phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nữa mới có thể hồi phục được. Thế nhưng Sif cô đơn, cô đơn thì lại bắt đầu nhớ nhung cái gã Tyr chết tiệt. Nàng dùng giọng điệu rầu rĩ, đau thương nói với Frigg: “Không bao giờ được tin mấy lời đàn ông nói”.

Frigg chẳng buồn biến sắc mặt, tỉnh bơ đáp: “Mấy câu này chẳng phải cứ cách mấy giờ là lại thấy cậu lải nhải một lần sao?”.

“Xì, đồ hạnh phúc, cậu thì biết cái gì!” Sif ôm lấy lái gối, tiếp tục diễn vở kịch đáng thương bi lụy: “Mỗi lần nghĩ tới chuyện hắn từng nói tớ làm phiền hắn là tớ lại thấy như cả quá núi lớn sụp đổ ngay trước mặt…”.

Nói cách khác, mấy cái điệu bộ hào hùng, thoải mái khi trước đều chỉ là diễn cho bàn dân thiên hạ xem thôi.

Giờ này phút này, Thor đang đứng giữa những đợt gió rít thê lương của mùa thu, lòng ngổn ngang trăm mối.

Một thời gian sau, Loki về Asgard. Hắn đem theo người vợ mới Sigyn, cùng ba đứa con do Angrboda sinh hạ: Fenrir, Jormungand và Hel.

Khi nhìn thấy ba đứa trẻ gần như được đúc ra từ một khuôn của Loki ấy, Frigg lại bắt đầu có cảm giác có một nỗi sợ vô danh đang dâng lên trong lòng. Không biết bao nhiêu lần Frigg định tìm hắn nói đôi câu, hắn đều tìm đủ lý do tránh không tiếp chuyện nàng.

Mãi đến một buổi tối nọ, nàng bắt gặp hắn bên bờ suối Urd…

Từng đợt sóng xanh nhẹ nhàng lay động, phản chiếu thứ ánh sáng trong veo, in lại gương mặt nghiêng nghiêng tuyệt đẹp của Loki.

Nàng đứng sau lưng hắn, khẽ hỏi: “Em vẫn đang giận ta sao?”.

Mãi một lúc lâu sau, Loki mới nói: “Giờ muốn cứu vãn vẫn còn kịp”.

“Em có ý gì?”

“Bao nhiêu người cứ lải nhải liên hồi rằng ta sẽ phá hủy Asgard, em có muốn ta làm thật cho em xem không?”

Frigg giật mình, lòng bàn tay lạnh toát: “Từ trước tới nay ta chưa bao giờ tin vào lời tiên đoán ngớ ngẩn đó, ta biết, em không phải loại người ấy”.

“Ta cho em cơ hội cuối cùng”, Loki nghiêng đầu, từ từ đứng dậy, ánh nước dập dờn trong đáy mắt: “Frigg, trở thành người đàn bà của ta. Chỉ cần như thế ta sẽ không làm gì nữa, ta sẽ cho em hạnh phúc”.

“… Nếu ta nói không thì sao?”

“Vậy thì e rằng cái lời tiên đoán đó sẽ trở thành sự thật rồi”, Loki từ từ áp sát nàng, trong mắt ánh lên vẻ dữ tợn, “Em có đồng ý không?”.

Frigg sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, nhưng lại đụng phải thân cây.

Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên từ phía sau lưng nàng:

“Loki, ngươi đang nghĩ ta không có năng lực bảo vệ vợ mình, hay là tự huyễn tưởng rằng dưới sự thống trị của ta, Asgard cũng yếu ớt giống như Vanaheim?”