Tôi co ro trong góc giường, tấm chăn len mềm mại bọc lấy tôi như một cái bánh tét.
Trong tay tôi là những bức thư anh viết. Dưới ánh đèn vàng, cơ thể tôi khẽ run lên.
——- Nhạc Vũ, chào em. Biết em đã thu xếp ổn thỏa, anh yên tâm hơn nhiều.
Tôi dụi mắt, hít một hơi thật sâu, bắt đầu đọc hết những chuyện đã qua.
——- Khi biết được rằng mình sẽ không bao
giờ đứng lên được nữa, anh lại hoàn toàn buông rơi hết nhưng sợ hãi nghi ngờ. Đây đã là kết quả xấu nhất rồi, không còn gì đáng để sợ nữa. Chỉ
là hơn nửa thân người không còn tri giác cũng không thể động đậy thực là một chuyện kì cục, anh càng ngày càng thấy thân thể mình nặng nề………
——– Thì ra hồi chúng ta còn bé cũng đã
phải vấp ngã biết bao lần rồi mới có thể đi lại vững vàng như người lớn
được. Anh bây giờ giống hệt như đứa bé một tuổi tập bò, tập lẫy, thậm
chí là tập ngồi. Có những lúc cảm thấy thật bực bội, hận bản thân mình
sao một chuyện đơn giản thế này cũng không làm được. Thì ra khi chúng ta còn có thể làm, mọi thứ thật giản đơn. Thế nhưng khi chúng ta không thể làm được nữa, mọi thứ trở nên vô cùng khó. Bây giờ anh rất muốn biết
cái cảm giác đạp ngón chân vào đá, nhưng có lẽ cả đời này anh cũng không còn cơ hội đó rồi.
——— Ngày nào cũng đối diện với những bức
tường trắng toát trong bệnh viện thật là một chuyện khó chịu. Thời tiết
London đã khá hơn chưa? Hồi chúng ta sắp tốt nghiệp, anh đã thật không
biết xấu hổ lợi dụng lòng tốt của em dành cho anh để nhờ em giúp anh gạt Phiên Nhiên. Anh xin lỗi, có lẽ em không ngại, nhưng anh rất ngại. Về
bản chất anh chỉ là một thằng hèn yếu mà thôi.
Mấy tháng trước trong mắt mọi người anh
còn rực rỡ hào quang, muốn gì có nấy. Nhưng anh bây giờ chỉ là một kẻ
tàn phế. Anh trước kia có thể ngắm trời ngắm mây không chút trở ngại,
còn bây giờ chỉ có thể lết trên mặt đất, kéo lê thân thể tiến về phía
trước. Lúc đó rời bỏ cô ấy là đúng, ngày 1 tháng 4 nói chia tay, đó
không còn là trò đùa ngày cá tháng tư nữa. Bây giờ cô ấy chắc đang giống như em, sống cuộc sống vui tươi của mỉnh dưới bầu trời tự do thoáng
đãng.
——— Nhạc Vũ, cuối cùng anh đã học được
cách trở mình rồi, còn nữa, thời gian anh ngồi xe lăn càng ngày càng
lâu, chứng váng đầu cũng giảm đi nhiều lắm. Anh lại có thể được ngắm
nhìn bầu trời xanh cao vút. Em không cần lo lắng cho anh đâu, mọi chuyện đang tốt dần lên.
Anh luôn lo nghĩ sẽ gặp lại Phiên Nhiên.
Dù sao thì thế giới này cũng quá nhỏ bé, hôm nay anh bỗng dưng thấy thật nực cười. Một cô gái mạnh khỏe như cô ấy cần gì đến bệnh viện thường
xuyên, rồi làm sao mà gặp được một người tàn phế luôn nằm trong phòng
bệnh hoặc nằm ở nhà nhỉ. Không biết cô ấy ra sao rồi. Anh luôn cố kìm
chế ham muốn tìm hiểu về cô ấy. Anh sợ mình càng biết nhiều thì sẽ càng
không kiềm chế được. Hãy để tất cả ra đi cùng cô ấy thôi .
——– Anh không ngờ là mình lại lết tấm
thân tàn phế này gặp lại cô ấy. Cô ấy vẫn thẳng thắn và nhạy cảm như
xưa. Cô ấy đã học được cách giả vờ kiên cường nói rằng đã có người yêu
rồi, nhưng anh biết cô ấy đang nói dối. Anh rất kích động, nhưng anh
cũng hận. Bốn năm qua cô ấy đã luôn chịu đựng tổn thương do anh gây ra.
Trong mắt cô ấy không còn thấy được vẻ nhiệt tình rạng rỡ khi xưa nữa.
Anh càng ngày càng hiểu, chính anh …. đã hủy đi tất cả. Muốn yêu cô ấy
nhưng không có sức để yêu, thế mà vẫn hết lần này đến lần khác ích kỉ
lại gần cô ấy. Dưới cái vỏ khăng khăng ấy của anh là biết bao nhiêu đau
thương và mềm yếu!
Rốt cuộc cô ấy cũng đi rồi. Cô ấy ném bó
lan vũ nữ lên người anh, đó là bó hoa lan anh từng hứa với cô ấy. Có lẽ
cô ấy đã quên mất rồi, cánh hoa lan tan nát chắc cũng là lời dự báo cho
kết cục của bọn anh. Dưới bầu trời không có anh, chắc sẽ có người thay
anh yêu cô ấy.
………………………….
Nước mắt tôi lặng lẽ tuôn rơi. Trên tờ
giấy A4, những con chữ dày đặc li ti cuối cùng nhòe đi thành những chấm
đen dưới những giọt nước mắt không kìm chế được của tôi.
Tôi tung chăn nằm vật trên giường như một con cá chết, để mặc khí lạnh từng đợt lùa vào. Nỗi hối hận và đớn đau
cực độ khiến tôi ngược đãi bản thân.
“Bạch Vũ Khải! Anh đúng là một tên khốn
không hơn không kém!” Tôi mặc cho nước mắt trào ra. “Anh là tên khốn lúc nào cũng tự cho là mình đúng!”
“Nhưng em vẫn yêu anh!” Tôi bắt đầu lầm bẩm một cách vô lực ……
Thì ra khóc lóc một đêm, đến sáng hôm sau thức dậy không chỉ đau đầu mà còn ê ẩm hết mình mẩy. Tôi day hai bên
thái dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời âm u lấp ló chút ánh mặt trời – đứa trẻ đi xa muốn trở về rồi – tôi thầm thì với bầu trời như thế.
Hi vọng chồng cũ của mẹ tôi sẽ không tức phát ngất lên vì chuyện này. Tôi nhếch miệng cười.
“Mẹ!” Tôi đạp cửa vào nhà.
“Hả? Cục cưng!” Mẹ ngây ra nhìn tôi như gà gỗ, không kìm được dụi dụi đuôi mắt mới hơi có nếp nhăn.
“Con về rồi.” Tôi đặt ba lô xuống lao sang ôm lấy mẹ, xoa xoa thật mạnh lên bụng mẹ.
“Sao con lại về thế này? Có chuyện gì xảy ra à?” Mẹ già lại bắt đầu sờ nắn tôi từ trên xuống dưới.
“Buồn con, mẹ đừng có sàm sỡ nữa.” Tôi
chạy vào bếp nhón cọng rau mới xào đưa lên miệng. Thơm quá, đồ ăn nước
Anh đúng là không nuốt nổi, đã thế lại đắt.
“Con về … bố con có biết không?” Mẹ hơi lo lắng nhìn tôi.
“Không biết. Con không đi nữa đâu, sau
này con sẽ ở nhà với mẹ, có được không?” Tôi lại bỏ thêm một cọng rau
nữa vào miệng. Đi Anh về tôi mới biết tôi cầm tinh con trâu.
“Được! Đương nhiên là được. Mẹ cũng thấy
cái nước Anh gì đó chẳng có gì tốt đẹp cả. Con không dắt được thằng con
rể nào về cho mẹ à?” Mắt mẹ sáng lên khi nói đến hai chữ con rể.
“Sắp rồi, mẹ yên tâm! Con đi gọi điện đã.” Tôi nhớ ra mục đích quay về của mình.
Tôi trở về phòng mình, mọi thứ vẫn không thay đổi. Nằm vật trên chiếc giường êm ái, tôi rút điện thoại ra.
Tay tôi run rẩy, trái tim đập hơi loạn
nhịp …. Mỗi lần đối mặt với anh tôi đều thấy mình như rơi vào trạng thái bất bình thường. Tôi mấp máy môi, điều chỉnh lại hô hấp, tiếp đó ấn nút gọi ….
“Phiên Nhiên?!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mà tôi ngày nhớ đêm mong, giọng nói có chút yếu ớt, đau lòng.
“Là em ….. em … trở về rồi.” Tôi cố gắng lựa chọn từ ngữ cho thích hợp.
“Anh biết.”
Tôi không biết phải đáp sao, chỉ biết lặng lẽ cảm nhận hơi thở của anh trong điện thoại.
Đột nhiên đầu dây bên kia vang lên một tiếng động mạnh. Cả người tôi giật nảy lên.
“Khải!”
Không có tiếng trả lời.
Nỗi sợ hãi vô biên như thủy triều ập đến với tôi. Tôi cảm thấy từng cơn lạnh gai người ùa đến da thịt mình.
“Bạch Vũ Khải! Anh nói gì đi chứ!” Tôi gào lên trong điện thoại, nước mắt bắt đầu trào ra. “Anh nói đi!” Tôi van nài.
Tôi lắng nghe thật kĩ, hình như có tiếng
thứ gì rơi vỡ. Tôi mở cửa phòng chạy ra, tôi phải đi tìm anh ấy —- tôi
nhất định phải tìm được anh ấy!