Tôi xưa nay không phải là kẻ hay than thở ca cẩm về thời tiết, thế nhưng tôi lại căm ghét thời tiết London ghê gớm.
Đến cái nơi có thể làm đà điểu này, tôi
cứ có cảm giác mình đã thiếu mất một mảnh hồn. Tôi thường xuyên ngẩn
người vô cớ, thỉnh thoảng cũng rồ lên đi theo một đám bạn mới ra ngoài
phá phách….
Nghe nói ở London tuyệt nhất là được đứng trên một cây cầu đá cổ kính trong màn sương mù nhìn về phía bắc sông
Thames. Vì thế trong tiết trời mù sương, tôi liền ra ngồi bên bờ sông ẩm lạnh, buông thả tâm trạng của mình.
Không thể không thừa nhận, lần thứ hai
tôi rời khỏi anh, tác động của tình yêu mới thể hiện ra sâu sắc, thứ
tình yêu ấy thật sự khiến tôi không sao chạy thoát.
“Khải, em yêu anh.” Tôi lẩm bẩm một mình
với dòng sông Thames không chút quyến rũ này. “Em không biết rằng mình
sẽ nhớ anh đến thế.” Một giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gò má,
lạnh ngắt dưới cơn gió buốt rồi theo gió bay đi.
Cách đó không xa, một cậu bé tóc vàng
đang ngồi xe lăn bên bờ sông lộng gió. Nụ cười điềm tĩnh trên môi. Mắt
tôi không tự chủ mà giật lên mấy cái.
Bởi vì cậu ấy cũng giống như Khải, con người xa lạ ấy trong mắt tôi bỗng chốc trở nên thân thiết lạ thường.
Tôi nhẹ nhàng bước đến bên một băng ghế dài gần đó lặng im ngồi xuống. Tôi cảm thấy như Khải đang ở bên tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Không biết đã qua bao lâu, toàn thân tôi
lạnh ngắt đến tê dại. Cậu bé điềm tĩnh ngồi xe lăn bên cạnh đã biến mất
tự bao giờ. Tôi hét toáng lên với lòng sông, nở nụ cười tự giễu rồi bỏ
đi.
“Coffee, mình cần một tách coffee nóng.
Cái thời tiết quỷ quái này ….” Khôi phục lại bản tính điên điên khùng
khùng của mình, tôi chạy khắp nơi tìm kiếm một chỗ có thể kiếm được một
tách coffee cho ấm bụng.
Đang nhìn đông ngó tây, đột nhiên có một cánh tay túm lấy tôi.
“Cướp!” Tôi lập tức ôm lấy ba lô.
“Lâm Phiên Nhiên, không ngờ cô lại ở đây.” Một giọng nữ cao bực bội kêu lên, không ngờ lại là tiếng Trung.
“Ai đấy?” Tôi choáng, gần như không tin nổi. Ở cái chốn này mà cũng có thể gặp được người quen. “Là ai?”
“Cô đi theo tôi, cô làm tôi tức chết
mất.” Giọng nữ tiếp tục khiến tôi ù cả màng nhĩ, không chút khách khí
kéo xềnh xệch tôi vào một quán café ven đường.
“Này, sàm sỡ …” Tôi bắt đầu giằng co với cô ta. “Tôi không quen cô.”
“Thế thì cô nhìn cho kĩ đi hẵng nói.” Giọng nữ ngừng lại, quay cả mặt ra trước mặt tôi.
“Hồ li tinh?” Tôi buột miệng – khuôn mặt
xinh đẹp đó, khuôn mặt luôn khiến tôi tự ti trong mỗi giấc mơ. Phổi tôi
như bị hút sạch dưỡng khí, không còn khả năng hô hấp. “Cô… muốn làm gì?” Giọng nói của tôi trở nên yếu ớt, thều thào đến mức khó chấp nhận.
Tha hương gặp tình địch, cũng coi như một chuyện thê thảm trong đời nhỉ?!
“Có gì thì nói đi, tôi bận lắm.” Tôi lạnh mặt ngồi xuống đối diện cô ta – đây chính là chỗ thiệt thòi của người
lùn, tôi đã bị một cô nàng mét bảy lôi vào xềnh xệch.
“Tại sao cô không nói một lời đã bỏ đi xa tít thế này?” Đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô ta khép mở, ngữ điệu đầy chất vấn.
“Cái gì mà không nói một lời, bố mẹ tôi biết cả đấy chứ.” Tôi cãi lại, “Không biết tôi dẫm phải đuôi cô khi nào thế?” Tôi nguýt.
“Tại sao cô có thể rời bỏ Bạch Vũ Khải
như vậy? Cô có biết làm thế là tàn nhẫn lắm không? Cô có biết anh ấy vì
cô ….” Nói đến đây, giọng nói hồ li tinh trở nên do dự.
“Anh ấy rất yêu cô!” Hồ li tinh cúi đầu
nghịch cái thìa trong tay một cách vô thức. “Tôi không biết mình tự ý
nói cho cô những chuyện này có phải là sai trái không nữa, nhưng … anh
ấy nói cô đi rồi, tôi thật không ngờ lại gặp cô ở London.”
Tôi há hốc miệng nhìn cô ta với vẻ không tin nổi. Cô ta nói anh rất yêu tôi!
“Anh ấy vì cô mà chối bỏ tôi, từ bỏ cả
bản thân mình. Cô đã thấy anh ấy rồi đấy, đừng có trêu đùa tôi nữa được
không?” Tôi yếu ớt phân bua. “Cô thắng rồi, được chưa hả, tôi đi đây.”
“Lâm Phiên Nhiên, tại sao cô lại không
tin bản thân mình, không tin anh ấy đến thế! Cô là người thông minh, sao còn nhìn không thấu?” Hồ li tinh tức giận kéo tôi lại, giọng nữ cao vút thu hút cái nhìn của những người xung quanh.
“Tôi ….” Tôi chột dạ nhìn khắp lượt những ánh mắt hiếu kì, co rụt đầu định bỏ chạy.
“Lâm Phiên Nhiên, nếu cô còn yêu anh ấy,
hôm nay nếu bỏ đi cô sẽ hối hận cả đời!” Tiếng nói đe dọa phía sau như
sét đánh vào tôi.
Cô ta đã thành công uy hiếp bước chân tôi ngừng lại.
“Cô không muốn biết chuyện chân anh ấy là thế nào sao?”
Tôi sững lại, quay lưng về phía cô ta
không biết làm sao mới phải. Tôi luôn muốn biết, nhưng … tôi cũng chưa
bao giờ dám nhắc đến.
Một bàn tay mảnh dẻ kéo lấy tay tôi, đưa
tôi trở lại chỗ ngồi. Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay rào rạc
chẳng hiểu vì đâu. “Đám người ngoại quốc này” – tôi lầm bầm một câu che
giấu đi tâm trạng lúng túng.
“Ha ha.” Phía đối diện vang lên một trận cười khúc khích.
“Cười cái gì chứ?!!” Tôi hơi giận bởi hoàn cảnh hiện tại của mình.
“Cô thật ngốc nghếch đến đáng yêu, anh ấy thích cô chính là ở điểm này.” Hồ li tinh nhìn tôi đầy hứng thú. “Vừa
nhạy cảm lại vừa thẳng thắn.”
“Thế thì sao chứ.” Con người tôi cực kì
vô dụng, bất kể là ai chỉ cần mềm mỏng với tôi là tôi còn đáp lại mềm
mỏng hơn gấp bội. “Cô muốn nói gì thì nói nhanh lên. Chân anh ấy …..”
Tôi vẫn còn không nỡ nhắc đến chân anh ấy, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy
đau đớn vạn phần.
“Chân anh ấy do ảnh hưởng quá mạnh của
khối u cột sống khiến cột sống thoái hóa, khi phẫu thuật tổn thương đến
tủy dẫn đến bại liệt.”
“Bại liệt!” Giọng nói của tôi lạnh như gió bấc. “Anh ấy chưa từng nói cho tôi, tuy rằng tôi đã đoán ra rồi.”
“Đương nhiên anh ấy sẽ không nói cho cô biết, anh ấy chia tay cô chính vì chuyện này.”
“Hồi trước khi tôi thổ lộ với anh ấy, anh ấy nói đã tìm được người bạn gái gắn bó nửa đời còn lại rồi, hi vọng
tôi cũng có thể mau chóng tìm thấy tình yêu đích thực.” Đối diện với
khuôn mặt thoáng chút ửng hồng của cô ta – mỗi người con gái khi nhớ về
mỗi tình đầu đều rất đáng yêu – tôi nghĩ vậy.
“Thế nhưng tôi không cam tâm. Năm đó tôi
thấy cô quá bình thường, anh ấy ưu tú như vậy làm sao có thể ở bên người bạn gái bình thường như cô được chứ?!” Cô ta ngẩng đầu lên cười ngượng
ngập.
“Ha – tôi xấu, tôi nhận mà.” Tôi cười ngây ngô.
“Sau đó tôi cứ bám riết lấy anh ấy, anh
ấy luôn luôn giữ khoảng cách với tôi, luôn tôn trọng tôi. Tôi thật sự
rất ngưỡng mộ cô vì có thể khiến anh ấy yêu cô đến thế. Sau này tôi dần
dần phát hiện ra mình hết hi vọng thật rồi, đành xin làm bạn với anh
ấy.”
“Anh ấy luôn từ tốn lễ độ làm bạn với
tôi, cho đến một hôm anh ấy nhờ tôi một chuyện. Anh ấy chưa bao giờ yêu
cầu tôi chuyện gì, tôi đồng ý ngay tức khắc. Anh nói anh bị khối u cột
sống, khối u hơi lớn, cần phẫu thuật, có thể sẽ có vấn đề. Không phẫu
thuật thì kiểu gì cũng liệt. Anh ấy nói cô nhạy cảm thiện lương, lại là
con một trong nhà chỉ có mẹ, sợ sẽ làm tổn thương cô, không thể bảo vệ
cho cô được, vì thế nên anh đã chọn chia tay cô vào ngày cá tháng tư.
Nếu như không có chuyện gì, anh ấy sẽ nói với cô đây chỉ là trò đùa ngày cá, thế nào cũng giành lại cô bằng được. Nếu như không qua được, anh ấy sẽ rời xa cô mãi mãi, để cô hận anh ấy cả đời.”
Hồ li tinh chậm rãi thở dài, khẽ cười liếc nhìn tôi, “Bây giờ nhớ lại mới thấy anh ấy thật ngốc, đúng không?”
“Ừ, ngốc thật.” Tôi chớp mắt, một giọt lệ lăn dài nhưng tôi không sao nín được cười, trái tim hơi đau nhói. “Nói
cho cùng, anh ấy không muốn cùng tôi chia sẻ những gì trong cuộc sống.”
Tôi chua chát nói.
“Anh ấy quá ngốc, cũng quá yêu cô. Nhớ lúc đó, ánh mắt oán hận cô nhìn chúng tôi dọa tôi sợ chết khiếp.”
“Oán hận ư?” Thật khó mà tưởng tượng ra bộ dạng oán hận của tôi.
“Thế mới thấy lúc đó cô hận chúng tôi đến thế nào, ha ha, có điều là vì yêu mà hận, chẳng phải sao?”
Vì yêu mà hận, tôi không khỏi suy nghĩ nhiều về câu nói đó.
“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, bởi vì tôi là người duy nhất trong đám bạn của anh ấy biết chuyện này, thế
nên có chuyện gì liên quan anh ấy đều tìm đến tôi, một là vì tôi ở quá
xa, hai là anh ấy cần được trút bầu tâm sự. Cô đừng gọi tôi là hồ li
tinh nữa. Tôi tên là Nhạc Vũ.”
“Nhạc Vũ, tôi xin lỗi.” Tôi hơi ngại,
“Chân anh ấy không thể khỏi được sao? Tôi không dám hỏi anh ấy, hỏi rồi
có khi anh ấy lại quay sang an ủi tôi ấy chứ.”
“Trước mắt là không thể, thực ra lúc
trước tỉ lệ phẫu thuật thành công là 80%, nhưng anh ấy lại nằm trong số
20% xui xẻo. Số mệnh thật tàn khốc. Chẳng lẽ ông trời cho anh ấy vẻ
ngoài đẹp đẽ và trí tuệ thì sẽ lấy đi của anh ấy khả năng đi lại sao?!”
Nhạc Vũ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, “Thật ra gặp lại cô, anh ấy không
khống chế nổi bản thân, lúc nào cũng muốn ở bên cô. Sau này anh ấy nói
cô rốt cuộc cũng đi rồi, tôi …. Tôi không biết tâm trạng anh ấy lúc đó
như thế nào nữa.”
Nhạc Vũ đột nhiên như nhớ đến chuyện gì. “Cô đợi tôi.” Nói rồi bật dậy đi đến khu truy cập internet trong quán café.
Tôi nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô ấy,
chậm rãi tiêu hóa tất cả những gì cô nói. Nụ cười bỡn cợt với đời của
anh, đôi mắt sâu thẳm ngắm tôi mặc bộ đầm dạ hội, cảnh anh khó nhọc lết
lên xe lăn, rồi những cánh lan vũ nữ nát tan lướt qua khuôn mặt trắng
bệch …… nước mắt tôi tí tách tuôn rơi.
Đây chính là người con trai tôi yêu tha
thiết, anh luôn cố gắng chôn giấu cảm xúc của mình, nhưng lại không thể
khống chế bản thân mình đối tốt với tôi. Tôi không biết mình có cái gì
tốt đẹp khiến anh đối xử với tôi như thế.
Tôi hít một hơi, đặt hai tay lên mặt bàn, trời ngoài kia lạnh quá, không biết trong nước giờ này anh ra sao nữa.
“Phiên Nhiên?” Đầu tôi bị thứ gì đó đập nhẹ vào.
Tôi ngẩng đầu thấy Nhạc Vũ cầm một xấp
giấy A4 đặt trước mặt tôi. “Đây là ‘thư tình’ của chúng tôi đấy, coi như là giúp đỡ cá nhân, cô tự xem đi. Xem xong rồi thì tự khắc biết phải
làm gì.”
Xấp giấy A4 trắng lóa dày đặc chữ là chữ. Tôi căng thẳng làm vương vãi từng tờ từng tờ trên mặt bàn.
“Nhạc Vũ, hôm nay cuối cùng anh đã học
được cách trở mình rồi …….” Một dòng chữ trên tờ giấy đập vào mắt tôi,
đầu óc tôi trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Tôi luống cuống thu dọn lại, hình như mỗi trang giấy đều chứa đầy tâm trạng nặng nề của anh, đều là những nổi đau khổ mà tôi không hay biết.
Tôi ôm xấp giấy, bất lực ngã soài trên đất òa khóc nức nở, giống hệt như đứa trẻ bị rách mất con búp bê vải yêu quý nhất ……