Lốc Xoáy

Chương 3: Thỏa Thuận






Bạch Lộ máy móc đi theo người đàn ông trung niên, người nọ rất dễ gần, cũng cùng cô trò chuyện: "Cô mặc ít như vậy có lạnh không? Nhưng cũng không thể so với Thanh Thành lạnh tới âm 30 độ đi?” Nói xong chính mình liền sợ lạnh mà rụt rụt đầu.Người đàn ông đưa cô vào một nhà hàng Trung Hoa được trang trí đẹp mắt cách bệnh viện không xa, vừa bước vào phòng riêng liền nhìn thấy Tóc Xoăn, hắn ta nhướng mày hằn học nhìn cô, “Nhanh như vậy đã gặp lại, có phải không ngờ tới đúng không?”Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông kia.Hắn ta ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, mặc một chiếc áo len đen, cổ áo sắc nét lật ngược, thoạt nhìn khí khái lại nho nhã, bất quá cô biết đó chỉ là biểu hiện giả dối.Căn phòng ấm áp như mùa xuân, so với bên ngoài cao chừng ba bốn mươi độ.

Không biết là do chênh lệch nhiệt độ quá lớn hay là khi nhìn thấy người đàn ông kia, Bạch Lộ đột nhiên căng thẳng, hắt hơi một cái.Người đàn ông trong mắt như có ý cười, giơ ngón tay hướng bên kia ôn nhu nói: "Ngồi đi."Bạch Lộ bước tới ngồi xuống.Trong phòng chỉ có một cái bàn và bốn cái ghế, hai người còn lại cung kính đứng ở một bên, nhìn rất nghiêm trang nhưng cũng vô cùng tự nhiên, dáng vẻ im lặng như hòa vào không khí.

Giữa bàn đặt một bộ ấm trà cát tường màu tím tinh xảo, một chiếc bình men ngọc cao có cắm một cành hoa đào, Bạch Lộ liếc nhìn lần nữa, hóa ra bây giờ là mùa hoa đào……Cửa sổ được thiết kế theo phong cách cổ kính, được chia thành các ô nhỏ với lưới cửa sổ, nhưng sau khi được dán tấm chắn màu trắng lên, bên trong không thể nhìn thấy được bên ngoài, điều này khiến Bạch Lộ không thoải mái lắm, sinh ra cảm giác bị giam cầm.

Mặt bàn rộng hơn một mét cũng không ngăn được khí thế của người đàn ông.

Cô không dám nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn.Cô không biết ý định của hắn là gì, có lẽ là muốn gây áp lực cho cô, ánh mắt trầm mặc này thật sự khiến cô cảm thấy thấp thỏm, giương mắt lặng lẽ đánh giá xung quanh, lơ đãng nhìn qua lại rơi vào tầm mắt của hắn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, như thể lốc xoáy muốn hút người ta vào.Cảm nhận được sự khẩn trương của cô, hắn chợt mỉm cười, cầm ấm trà lên rót một chén, làm như người quen đang nói chuyện phiếm: "Tình hình của ba cô thế nào rồi?"Bạch Lộ trong lòng nhói đau, có phần cứng rắn đáp: "Ba tôi ổn."Người đàn ông đưa chén trà cho cô, Bạch Lộ sửng sốt.Hắn rót cho mình một chén khác, sau đó nhấp một ngụm trà nói: "Không tồi, cô nếm thử đi, uống một chút trà nóng làm ấm cơ thể."Bạch Lộ hoàn toàn bị người nọ làm cho hồ đồ, bỗng nghĩ ra một từ: ’đao cùn giết heo’.

Cô thực sự muốn dũng cảm khí khái nói một câu, có chuyện gì thì mau nói, muốn chém muốn giết gì thì nhanh chút.


Nhưng cô lại không dám, cầm ly lên nhanh chóng nhấp một ngụm, không cẩn thận uống hết một nửa chén, cô liền bị bỏng, nhịn rồi lại nhịn mới không nhổ ra.Người đàn ông đợi cô nuốt trà, đặt chén xuống, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm nghị nói: "Bạch tiểu thư, chúng ta làm một giao dịch đi."Vừa dứt giọng, người đàn ông trung niên đứng sang một bên, đặt trước mặt cô một tấm thẻ, logo của ngân hàng CCB.Thình lình trước mắt."Trong đó có hai mươi vạn đủ cho ba cô tiến hành phẫu thuật, thân thể không phải chuyện nhỏ, đừng chậm trễ.”Tầm mắt Bạch Lộ rơi vào tấm thẻ, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm nuốt nước bọt của mình, giây tiếp theo liền nghe đối phương nói một câu rất có khí phách: "Cô biết tôi muốn cái gì."Cô buột miệng mà trả lời: "Không."Ý thức được phản ứng không đúng, cô vội vàng nói thêm: "Tôi không biết anh muốn gì, tôi còn có việc, đi trước."Khi đứng dậy, chiếc ghế cọ vào mặt đất phát ra tiếng động đột ngột, Tóc Xoăn đang định lao tới ngăn cản thì lại nghe được lão đại bình tĩnh nói: "Để cô ấy đi".Tóc Xoăn quay lại nhìn đồng bọn của mình, hắn bĩu môi, sau đó nhìn lão đại đang nhấm nháp tách trà một cách ung dung với chiếc cốc trên tay, trong tư thế tự tin không hề sợ hãi.Bạch Lộ hùng hổ bước đi trên đường trở về bệnh viện, cô ra lệnh cho bản thân không được nghĩ ngợi lung tung, càng không được cho mình cơ hội do dự.

Cô bước càng lúc càng nhanh, trở lại phòng bệnh lưng cô đã ướt đẫm.Bên trong cãi cọ ầm ĩ, trước giường ba cô có một nhóm người vây quanh, trong đó có một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói những từ "hết hạn" "nhường chỗ", phía sau là hai nhân viên bảo vệ cao to, bộ dáng này chính là đang muốn đuổi người.Mẹ và chị vẫn đang van xin, nói sẽ mang tiền đến trả chi phí ngay lập tức, người đàn ông mỉa mai nói: "Lúc nào có tiền lại đến nhập viện tiếp.

Nơi này là bệnh viện, không phải trại tị nạn".Chị cả tính tình hiền lạnh cũng nổi đoá: “Anh ăn nói như vậy mà nghe được sao?”Ba cô ở trên giường cũng xốc chăn lên bước xuống, ho khan nói: “Đi đi đi, thà trở về nhà chết còn hơn ở đây ném tiền qua sông."Trong lúc nhất thời mẹ cùng chi cô đi đến trấn an ba, tiếng ho của người đàn ông, lời can ngăn của người phụ nữ và tiếng bàn luận lâm sàng đan vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ dày đặc, ập lên đầu của Bạch Lộ khiến cô hít thở không thông, trong sự hỗn loạn, đầu cô hiện lên tấm thẻ kia cùng với hai mươi vạn.Có hai mươi vạn này, ba cô có thể lập tức làm phẫu thuật.Nếu như không có…..Sau vài giây ngắn ngủi giằng co, mẹ cô đã thu dọn đồ đạc trong nước mắt, chị cô ở ngoài cửa gọi điện thoại cho anh rể, đầu tiên là cãi nhau, sau đó liền nức nở khóc, tưởng chừng hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói.Bạch Lộ chưa bao giờ mâu thuẫn lớn như vậy, cô không khỏi liếc mắt nhìn túi sách trong góc phòng, dù sao đó cũng không phải là đồ vật của cô, hơn nữa khả năng cao liên quan đến tính mạng của người kia….Điện thoại di động vang lên, nam bác sĩ vẫn luôn lạnh nhạt giám sát bọn họ dọn đi liền bắt máy, nói được vài câu, sắc mặt hắn ta liền thay đổi, cứng rắn nói: "Cô không cần dọn đi nữa."Ah? Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.Hắn ta xua tay nói: “Đã có người trả tiền viện phí rồi.” Sau đó hắn ta quay sang “Bất quá, các người vẫn phải chi trả các khoản phí khác, nguồn lực của bệnh viện rất eo hẹp, các người cũng phải thông cảm cho chúng tôi.” Nói xong hắn quay đầu ra hiệu cho hai bảo vệ cùng rời đi.Chuyện tốt bất ngờ xảy ra khiến mẹ và chị cả vừa mừng vừa sợ, vội đỡ ba cô trở lại giường.

Bạch Lộ đuổi theo ra cửa, "Xin lỗi, cho tôi hỏi là ai trả viện phí?"Nam bác sĩ tức giận quay đầu lại, "Tôi chỉ biết đó là một người đàn ông họ Trình, anh ta trực tiếp chào hỏi cùng trưởng khoa.

Cô nói các cô quen biết một người có địa vị như vậy, lúc nãy sớm nói ra đi? Thật là lãng phí thời gian của tôi." Nói xong thở phì phì bỏ đi.Suy đoán đã được khẳng định, Bạch Lộ yếu ớt dựa vào trên tường.Đây là ý tứ gì chứ? Bức cô đi vào khuôn khổ sao?Trong lúc cô đang yếu ớt dựa vào tường thừa nhận nội tâm thiên nhân giao chiến, điện thoại di động trong túi vang lên khiến cô run lên vì sợ, ngay cả y tá đi qua cũng kỳ quái nhìn cô một cái.Cô lấy điện thoại di động ra, là dãy số xa lạ, lần này cô không cho mình cơ hội do dự, lập tức nghe máy.

Giọng nam ở đằng kia nhẹ nhàng hỏi: "Bạch tiểu thư, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?"Nước mắt lưng tròng, Bạch Lộ nghe thấy giọng nói khô khốc của mình: “Suy nghĩ kỹ rồi."Trong phòng hương trà lượn lờ, Tóc Xoăn cùng người đàn ông trung niên vẫn như cũ khoanh tay mà đứng.

Người đàn ông kia đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, quay lưng ra cửa, một tay đút túi quần thong thả, trên bàn có một chiếc máy tính xách tay đang mở.Sau khi Bạch Lộ bước vào, cô không tiến thêm một bước nào nữa, Tóc Xoăn tiến tới hướng cô duỗi tay muốn đồ vật, cô không để ý tới, làm ngơ đối với bộ râu xồm xoàm và cái trừng mắt của hắn ta.

Thẳng đến khi người nọ nói xong điện thoại xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, cô mới đi tới đặt phong thư lên bàn, Tóc Xoăn đi qua cầm lấy, ở dưới ánh đèn cẩn thận kiểm tra.Người đàn ông không nhìn phong thư, nhưng hỏi cô, “Cô đã xem qua bên trong chưa?"Bạch Lộ rũ mắt xuống, lắc đầu.Hắn đưa cho cô tấm thẻ và nói với giọng bình thản: "Mật khẩu là sáu chữ số cuối trong ID của cô, trong này có năm vạn, là tiền đền bù vì đã xúc phạm cô vài ngày trước."Bạch Lộ lặng lẽ tiếp nhận, gắt gao nắm chặt, góc cạnh của tấm thẻ đâm vào tay nhưng cô không cảm thấy đau.Tóc Xoăn đưa phong thư cho hắn ta, đồng thời hướng hắn gật đầu.

Người đàn ông đã trở lại chỗ ngồi của mình, cầm phong thư lên, liếc nhìn người nhận và địa chỉ trên đó, gần như không nghe thấy hừ một tiếng.Bạch Lộ nghe được không khỏi ngẩng đầu nhìn.Nhìn hắn ta lưu loát xé mở phong thư, sau đó đem đĩa CD vào ổ.

Cô cũng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn và khóe miệng hơi nhếch lên, đang giễu cợt và tự mãn.

Trong lúc chờ đọc hết tài liệu, hắn dùng ngón tay co lại gõ nhẹ lên mặt bàn, trên ngón áp út của hắn có một chiếc nhẫn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.Bạch Lộ rũ mắt xuống, nhìn lầu các trước mặt, yên lặng chờ đợi.

Qua năm sáu phút, người đàn ông đại khái đã xem xong nội dung bên trong, đứng dậy đi tới trước mặt cô, vẫn giọng điệu bình thường: “Chuyện này kết thúc ở đây, chờ cô bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả mọi chuyện trước đây ...!"Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô, "Tất cả đều phải quên sạch cho tôi.


"Bạch Lộ gật đầu, người đàn ông không nhìn thấy mắt cô, dường như cảm thấy có rào cản trong giao tiếp, hắn ta đưa tay véo cằm cô bắt phải ngước lên nhìn mình, “Ngàn vạn lần đừng có giở trò với tôi, đừng mang đến phiền toái cho người nhà mình?"Hắn ta nói ra hai chữ người nhà rất rõ ràng.Bạch Lộ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhất thời xuất thần, sau đó rõ ràng đáp: "Tôi biết."Người đàn ông liếc xung quanh khuôn mặt cô, như thể xác định xem có gian dối trong đó hay không, sau đó buông ra, "Cô có thể đi rồi."Bạch Lộ xoay người đẩy cửa bước ra ngoài không chút do dự.Ngay khi cánh cửa đóng lại, Tóc Xoăn hỏi: “Lão đại, anh thật sự muốn để cô ta đi sao?”Người đàn ông nhàn nhã dựa lưng vào ghế, trên tay cầm một tách trà, tầm mắt dừng ở cành hoa đào, như không nghe thấy câu hỏi lẩm bẩm nói “Bọn họ nên đem cái này đổi thành cành tịch mai.” Nói xong nhấp một hớp trà, hỏi "Cậu cảm thấy thế nào?"Tóc Xoăn sững người trong giây lát, hắn cảm thấy? Hắn ta cảm thấy không có gì khác biệt giữa hoa đào và tịch mai, một giây tiếp theo liền đổi thành vẻ thờ ơ: "Em chỉ biết rằng chỉ có người chết mới là người đáng tin cậy nhất."Người đàn ông nhướng mi liếc hắn một cái, hỏi: "Giết người vui lắm sao?"Ách, tất nhiên là khôngNgười đàn ông cúi đầu uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Nhớ kỹ, chúng ta ở đây giải quyết vấn đề, không phải phát sinh vấn đề.

Bằng không, tôi cả ngày cùng các cậu ở phía sau dập lửa, không cần làm chính sự nữa."Ngữ khí nhàn nhạt làm Tóc Xoăn lộ vẻ xấu hổ, sau đó hắn ta trịnh trọng nói: "Em sẽ tiếp tục theo dõi cô ấy, nếu phát hiện ra cô ta dám làm chuyện gì ngu ngốc...." Hắn lặng lẽ làm một động tác dứt khoát.Người đàn ông dường như không nghe thấy, hắn ta cầm ấm trà lên và đổ đầy lại, như thể đây là việc quan trọng nhất vào lúc này.—————Bạch Lộ cầm tấm thẻ ngân hàng, không hề cảm thấy nhẹ nhõm vì giải quyết được vấn đề, ngược lại càng thêm khó chịu.

Trong lòng cô trống rỗng, phảng phất như có thứ gì bị vứt đi.Giống như mất đi một cơ quan quan trọngCô đưa tay lên ngực.Khó chịu.Bước từng bước khó nhọc đi đến cửa bệnh viên, cô dừng lại một chút rồi lướt qua nó đi vào con hẻm giữa hai tòa nhà bên cạnh.

Ở đây không có ai qua lại, lớp tuyết dày hơn mười phân vẫn nguyên vẹn trong suốt như pha lê, cô đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.

Tuyết này thật sự rất sạch, sạch đến mức cô cảm thấy xấu hổ ....Cô ấn mười ngón tay của mình vào tuyết, không để ý đến sự lạnh lẽo của tuyết thấm nhập vào da thịt, như thể điều này có thể rửa sạch bàn tay bẩn thỉu và tội lỗi của cô.

Một lúc lâu sau, cô cảm thấy lạnh sống lưng, mũi chua xót, nước mắt chảy ròng ròng, sau đó không kiềm chế được, cuối cùng lấy tay che mặt khóc rống.Khi Bạch Lộ được bảy tuổi, một buổi tối cô đang chơi trò trốn tìm với bạn bè của mình.

Chơi được một nửa, cách vách truyền đến nhạc phim “Thiên Long Bát Bộ”, những đứa bạn của cô liền chạy về nhà xem TV.

Lúc đó cô không biết vẫn trốn trong bếp của nhà hàng xóm.

Không bị ai tìm thấy cô còn rất đắc ý.

Sau đó phát hiện ra điều gì không thích hợp, nhưng cô vẫn án binh bất động, vì đây là luật của trò chơi.

Kết quả là nửa đêm, ba mẹ ra tìm thì phát hiện cô đang dựa lưng vào lu nước mà ngủ.

Sau đó liền bị ba mẹ lôi về nhà đánh cho một trận nhừ tử.Một lần khác, cô đang học sơ trung, hàng xóm nhờ cô chở đồ sang nhà con gái ở xóm bên, đến nơi thì thấy cửa khóa trái.


Cô đi hỏi thăm thì mới biết bon họ buổi tối mới trở về, vì thế cô liền cầm đồ vật vờ chờ.

Cô đợi đến sáng hôm sau, giao đồ cho người ta rồi mới về nhà.Còn nhiều chuyện khác như thế này nữa, Bạch Lộ được hàng xóm đánh giá là đứa trẻ thành thật, tất nhiên cũng có người cho rằng cô ngốc nghếch, cũng suy đoán có phải hay không lúc nhỏ bị ngã xuống nước hỏng đầu óc.

Kỳ thật đối với cô mà nói đây chỉ là một thói quen.

Từng bước, từng việc cô đã làm giống như một viên gạch vuông, chồng chất lên quỹ đạo cuộc đời của cô, trong quá khứ như thế nào thì tương lai cũng vậy.

Không cần người khác khen ngợi, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.Nhưng bây giờ, cô đã tự mình phá vỡ nó.Tóc Xoăn có một cái tên rất văn học là Tóngnián ( mình không biết phải dịch từ này như nào nhưng đại khái nghĩa của nó là ’tuổi thơ’ -.-) hắn cảm thấy cái tên này thật sự rất ghê tởm, vì vậy hắn ta yêu cầu người khác gọi hắn là tiểu Đồng.

Tiểu Đồng vừa lái xe trên đường vừa chú ý đến chuyển động trong tai nghe.

Nghe xong, hắn tự hỏi, tháo tai nghe nhét vào lỗ tai lão Hà: “Anh nghe một chút”.Hai người mặt nhìn nhau, tiểu Đồng đĩnh đạc nói: “Không phải là cha cô ta đã chết rồi chứ?”Lão Hà không tán đồng bĩu môi.Trình Úc đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau, mở mắt ra hỏi: "Sao vậy?"Hai người họ không biết phải diễn tả thế nào cho tốt, vì vậy họ tháo tai nghe ra và nói: “Nếu không anh nghe một chút?"Trình Úc nghi hoặc tiếp nhận tai nghe vô tuyến, phản ứng bình tĩnh hơn nhiều so với hai người, chỉ nhướng mày, rồi lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Hắn đột nhiên hô lên: “Dừng xe.”Tiểu Đồng kinh ngạc phanh gấp, may mà trên mặt đất vẫn luôn có tuyết rơi, không dám phóng xe quá nhanh, xe dừng lại bên đường.

Trình Úc nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, Tiểu Đồng cùng lão Hà nhìn theo sau.Giữa bệnh viện và một tòa nhà bên cạnh có một con hẻm hẹp, có một bóng người nhỏ đang ngồi xổm trong tuyết, cẩn thận nhận ra là màu xanh lam, có chút quen thuộc.Lão Hà phản ứng trước, thấp giọng nói, "Cô gái ngồi đó, là Bạch Lộ.”Tiểu Đồng cũng nhận ra cô, vừa định mở miệng, liền bị Lão Hà chặn lại.Trình Úc bên ngoài mặt không biểu cảm, trong long lại hơi chấn động.Cư nhiên sẽ có người khóc nhiệt tình như vậy, khóc đến nấc lên, thỉnh thoảng lại khịt khịt mũi, nhìn từ xa có thể thấy cơ thể cô run lên liên hồi, như thể cô sẽ ngã trên tuyết vì kiệt sức bất cứ lúc nào.Hình ảnh cô khóc lặng lẽ dưới lòng bàn tay hắn mấy ngày trước hiện lên trong đầu.

Trong hoàn cảnh đó, cô không chịu cầu xin hay tức giận mắng mỏ, bình tĩnh khiến hắn cảm thấy không bình thường, còn nghĩ rằng cô ngốc đến không có cảm giác, thì ra chỉ là do chưa chạm đến điểm mấu chốt của cô.Nghe thấy đám Tóc Xoăn phía trước lẩm bẩm: "Tiểu tử ngốc này bị làm sao vậy?"Hắn nói với giọng mà chỉ mình thể nghe thấy: "Bởi vì cô ấy đã phản bội chính mình.Loại cảm giác này, hắn cũng không xa lạ.Trong đầu, dường như nhìn thấy một thanh niên gầy gò, tức giận nhưng nhu nhược, lao thẳng vào thân cây rậm rạp, đá, đập đầu trong đêm khuya ...!Hình như có một giọng nói khàn khàn bên tai, nói, từ hôm nay trở đi, mày phải làm một kẻ xấu.Trải qua nhiều năm, hiện tại hắn đã không còn yếu đuối vô lực, mà cũng bị mài giũa đến lạnh lùng tàn nhẫn, tầm mắt rút khỏi thân ảnh, lãnh đạm nói: "Lái xe.".