Lốc Xoáy

Chương 25






Bạch Lộ thầm kêu một tiếng không xong, phản ứng đầu tiên là khẽ động một cái, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích, một âm thanh vang lên trong đầu: Cô không thể lùi bước, phải chịu đựng.

Vì vậy, cô bình tĩnh trả lời: "Đây là sổ tay của tôi, anh lấy đồ của tôi làm gì?"Trình Úc dựa vào lưng ghế, nhướng mày, "Ồ, tôi nhìn thấy trong này đều viết về tôi, không ngờ em lại để bụng tới tôi như vậy."Lúc nói lời này biểu tình của hắn có chút đắc ý, sau đó bày ra tư thái lười biếng lật từng trang: "Ngày 1 - ngủ đạp chăn mền, nghiến răng, ngày 2 - chải đầu trong phòng khách..." Hắn lật liên tục vài tờ sau đó bỗng nhiên dừng lại, gằn từng chữ một: "Ngày 15 - bánh xèo hành..." Nói xong ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt toàn vẻ chế nhạo, "Mấy cái này tôi không thể hiểu nổi, có thể giải thích một chút không?"Bạch Lộ đầu óc vừa động vừa nghĩ cách đối phó, căng da đầu nói: "Nhật ký, chỉ là nhật ký mà thôi.""Dấu tích ở đằng sau là ý tứ gì?""Chính là, chính là đánh dấu những thói hư tật xấu của tôi, muốn sửa."Trình Úc cười rộ lên, ngữ khí bỗng nhiên ôn nhu: "Là vì tôi sao?"Bạch Lộ cắn môi, miễn cưỡng gật đầu.Trình Úc lúc này mới lộ ra biểu tình vừa lòng, lười biếng đứng lên, trong tay vẫn còn cầm quyển sổ nhỏ đi đến trước mặt Bạch Lộ, chỉ tay vào một tờ hỏi: "Lá cờ đỏ ở ngày 30 đại biểu cho điều gì?"Âm thanh kéo dài từ đỉnh đầu truyền đến, ngữ khí kia phảng phất như đang thật sự hoang mang, cũng biểu thị cho việc đã biết tất cả.

Da đầu Bạch Lộ tê dại, vèo một cái đoạt lấy quyển sổ, lẩm bẩm nói: "Lá cờ thì chính là lá cờ, tùy tiện vẽ một chút không được sao."Trình Úc duỗi hai tay vòng lấy cô, tư thế vô cùng thân mật, ngữ khí sủng nịnh nói: "Được, đương nhiên là được rồi, nhưng mà chỉ có vậy thôi sao?""Ừ.""Tốt thôi, đi ngủ." Trình Úc rốt cuộc cũng bỏ qua chuyện quyển sổ, đem Bạch Lộ chặn ngang bế lên, sải bước hướng tới phòng ngủ.Tư thế ôm kiểu công chúa trong truyền thuyết, đối với Bạch Lộ cực kỳ không tự nhiên, nhưng cô vẫn âm thầm nhẹ nhàng thở hắt ra, còn chưa kịp thở tốt, người nọ đang ôm cô dừng lại, thình lình nói một câu: "Ai bảo em làm như vậy?"Hô hấp Bạch Lộ cứng lại, giả bộ hồ đồ, "Anh có ý gì?""Nhìn tôi." Trình Úc trầm giọng ra lệnh.Bạch Lộ bất đắc dĩ ngẩng đầu, hắn nhìn vào mắt cô nói: "Em cho rằng tôi là tên ngốc sao?"Vừa rồi còn cười vô cùng ôn nhu, bây giờ đã không còn sót lại chút gì.Tim Bạch Lộ bắt đầu đập loạn lên, lại nghe hắn hỏi: "Là tên họ Tô kia sao?"Cô không nghĩ hắn sẽ đoán tới tận nơi đó, lại trong vô thức nhớ tới buổi sáng mới vừa gặp Tô Triệt, mà người đàn ông đang ôm cô cảm nhận được thân thể cô cứng ngắc, nhíu mày; "Thật là hắn?""Không phải." Bạch Lộ sau khi lấy lại tinh thần vội phủ nhận."Vậy thì là ai?""Không ai cả." Cô một mực chắc chắn.Trình Úc cười lạnh: "Thật đúng là xem tôi thành một tên ngốc."Bạch Lộ có dự cảm không ổn, giãy giụa muốn đi xuống, Trình Úc giữ chặt cánh tay, nảy sinh ác độc nói: "Chuyện này em không nói rõ ràng, hôm nay tôi sẽ không để yên."Hắn vài bước đi đến mép giường ngồi xuống, đem người trong ngực đặt ngồi lên đùi mình, một tay vòng ra phía sau giữ chặt hai tay cô, một tay đặt trên lưng áp chặt, mục đích áp chế cô giãy dụa.Bạch Lộ giống như cá mắc cạn, giãy giụa một cách phí công, cô vừa tức vừa sợ, lớn tiếng phản bác nói: "Tôi không xem anh là kẻ ngốc, là anh vẫn luôn xem tôi là kẻ ngốc mới phải, tôi không thể có suy nghĩ của chính mình sao?"Trình Úc hừ một tiếng, "Em không ngốc, em cũng có thể có suy nghĩ của mình, nhưng cái loại việc đường ngang ngõ tắt này căn bản không phải tự em có thể nghĩ ra được, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, em không nói ra thì tôi sẽ động thủ." Hắn với tay ra đằng sau cầm lấy cuốn tạp chí trên tủ giường, cuốn lại.

"Cơ hội cuối cùng, nói hay không?"Bạch Lộ đang sửng sốt trước câu hỏi quen thuộc, sau đó lại nghe bốp một tiếng.

Cái mông lập tức đau nóng rát, cô nhăn chặt mày, chính mình lại không hé răng.Trình Úc nhướng mày, "Không đau?"Tiếp theo lại bốp một cái, âm thanh còn vang dội hơn lúc nãy.Bạch Lộ kêu lên đau đớn, vẫn quật cường nói: "Tôi nói không có ai chính là không có ai."Ngoan cố ý như lần gặp đầu tiên, Trình úc khẽ cắn môi: "Hôm nay bằng mọi giá tôi phải sửa lại tật xấu này của em.

Bằng không sớm muộn gì cũng thiệt thòi lớn."Sau khi đánh xong cái thứ năm, người trong ngực vẫn không rên một tiếng, Trình Úc nghĩ thầm sức chịu đựng cũng lớn thật, nhưng hắn cũng không thể động thủ được nữa liền ném quyển tạp chí đi, sau đó kéo quần ngủ của cô xuống.


Làn da trắng nõn bị đánh đến đỏ bừng khiến hắn nhìn thấy có chút giật mình, lại nhìn đến bờ mông nhiễm một tầng hồng phấn, căng mọng, mềm mịn như quả đào chín, cổ họng hắn thắt lại, một cổ nhiệt nóng từ bên dưới truyền lên.Bạch Lộ nhân lúc hắn ngây người thì lộc cộc bò xuống, chật vật mặc quần lại, mặt đỏ bừng quay đầu lại nhấc chân đá lên đùi hắn, trong miệng căm giận mắng: "Biến thái."Trình Úc trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa, động tác không chút dư thừa bắt lấy chân cô, dùng sức kéo đến.

Bạch Lộ mất trọng tâm ngã lên giường, hắn thuận thế tiến lên, hai tay chống giường, đem cô chặt chẽ khống chế trước ngực.

Ánh mắt nóng rực nhìn thẳng cô, hầu kết giật giật, giọng khàn khàn nói: "Cả ngày đều mắng biến thái biến thái, nếu tôi không biến thái chút thì quả thật có lỗi với em." Nói xong cúi đầu một ngụm cắn lên cổ cô.Bạch Lộ đau đến thét chói tai, duỗi tay cào loạn, bị hắn dễ dàng khống chế , cắn đủ rồi mới nhả ra.

Nhìn dấu răng rõ rệt trên cần cổ tinh tế, Trình Úc mới vừa lòng cong khóe miệng, sau đó nói: "Vừa nãy em xem bộ phim kia, nhân vật trong phim phải cất công chuẩn bị đến tận hai mươi năm, mới có thể vượt ngục thành công, em còn chưa đến hai mươi ngày đã nghĩ muốn bỏ trốn khỏi tôi? Em đánh giá mình quá cao, hay vẫn là đang xem nhẹ tôi?""Hôm này liền dạy cho em một bài học, để xem cái gì gọi là từ từ tiến bộ."Hắn nói xong thì tiếp tục động tác vừa rồi, nhắm thẳng vào những nơi có chút thịt, hai bên sườn, cánh tay và bụng một đường cắn xuống.

Là cắn thật sự, tay duỗi xuống phía dưới cởi quần ngủ của cô, bàn tay dùng sức xoa bóp hai bên eo cùng bờ mông, lực đạo mạnh đến nỗi như muốn xoa nát vậy, đầu ngón tay thon dài như vô tình mà cố ý cọ qua địa phương bí ẩn kia, cuối cùng dọc theo khe hở thâm nhập vào, ác ý mà khai phá, vừa lòng khi nghe thấy cô áp lực đè nén tiếng rên rỉ.Bạch Lộ xấu hổ và giận dữ, cắn răng chịu đựng, nghe thấy người đàn ông dán bên tai hỏi: "Em mua cái kia nhiều hay ít?"Cô phản ứng trong chốc lát mới hiểu hắn đang ám chỉ cái gì, đúng sự thật đáp: "Mỗi kích cỡ một hộp." Sau đó liền nghe thấy tiếng cười khẽ không có ý tốt, hơi nóng thổi vào lỗ tai, "Một hộp không đủ dùng."Bạch Lộ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, đây là điều cực kỳ hiếm gặp trong cuộc đời cô.

Buổi chiều ở trong thư phòng căn bản không thể ngồi vào ghế dựa được, đành phải bò lên tấm thảm trải trên mặt đất, tư thế giống như mèo mập.

Hiện tại trên người cô khắp nơi đều là dấu răng, nơi địa phương phía dưới càng khổ không nói nổi.Cô ở trong lòng mắng người nọ một hồi, dùng những từ ngữ có hạn của mình, biến thái, kẻ điên, cầm thú, cầm thú không bằng....!Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở sách vở ra, nếu kế hoạch chạy thoát thất bại, vậy thì phải ngoan ngoãn học tập.Mèo béo ở bên cạnh vung vẩy cái đuôi quấy nhiễu, Bạch Lộ lật sách chưa được bao nhiêu trang thì nhận được điện thoại của La Táp.Cô bước đi tập tễnh ra cửa biệt thự, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ chói mắt, bắt mắt không kém gì chủ nhân của nó.

La Táp ngồi ở bên trong, mang kính râm, duỗi tay đẩy cửa xe.

Bạch Lộ trên người chỉ khoác một chiếc áo lông, "Tôi đi thay quần áo.""Lên xe đi, nói mấy câu thôi." Sắc mặt La Táp không kiên nhẫn nói.Lên xe, thấy La Táp khởi động, Bạch Lộ cúi người thắt dây an toàn.

Nghe người bên cạnh cười nhạo một tiếng, "Còn rất tiếc mệnh." Bạch Lộ không hé răng, trước kia cô cũng không có thói quen thắt dây an toàn, mỗi lần đều là người kia nhắc nhở.Sau khi xe chạy trên đường, La Táp mới thở dài, "Tôi cùng anh ấy, hoàn toàn kết thúc rồi."Nửa đêm hôm qua, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là số của Bạch Lộ, cô nghe máy nhưng lại truyền đến thanh âm của người đàn ông kia, "Trò hề này dừng ở đây được rồi." Cô choáng váng trong chốc lát mới nói: "Anh không thể đối xử với em như vậy được." Bên kia hơi trầm mặc: "La Táp, không phải cô nói cô vẫn chưa hiểu đủ tôi sao, đây là bộ mặt thật của tôi."Điện thoại cắt đứt, cô vẫn luôn mở mắt cho đến hừng đông.La Táp từ suy nghĩ trở lại hiện thực, quay đầu nhìn về phía Bạch Lộ: "Chúc mừng cô, ở tù chung thân, đời này đều không thể trốn thoát khỏi hắn.""Chúng tôi đã ký hợp đồng."La Táp nhìn cô như thể đang nhìn người ngoài hành tinh, "Cô thật ngây thơ, cô cảm thấy anh ấy sẽ tuân thủ hợp đồng sao? Tôi hiểu rõ anh ta hơn cô, người này không hơn không kém là một tên cố chấp cuồng, nếu tôi đoán không sai, cho đến ngày hôm nay cô là người phụ nữ thứ hai mà anh ta chạm vào."Trong mắt Bạch Lộ rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc."Mặc dù cô vô dụng, nhưng vì cặp má lúm đồng tiền đáng chết đó, coi như đã định cô là thế thân rồi.

Về sau không sợ anh ta cả đời sẽ không cưới, hoặc nếu có lấy người khác, cô đều sẽ phải tiếp tục với thân phận hiện tại, bởi vì." La Táp cười lạnh, "Anh ta đối với người phụ nữ khác không có hứng thú.

Cô sẽ phải làm người phụ nữ thứ hai của anh ta cả đời."La Táp tràn ngập thống khoái nói xong, liền nhìn thấy tay Bạch Lộ nắm chặt đai an toàn.Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã chạy ra khỏi nội thành.


Chờ đến khi Bạch Lộ phục hồi tinh thần, xe đã chạy ra đường ven biển, mặt đường rộng lớn chỉ có vài chiếc xe chạy qua."Có lẽ có một con đường, đó là cô chết." La Táp nói xong tàn nhẫn đạp ga, chiếc xe chạy như bay, Bạch Lộ khẩn trương bắt lấy tay vịn trên đầu xe.

Người phụ nữ bên cạnh mặt đầy lệ khí, làm cho người khác thật sự lo lắng sẽ làm tới chuyện đồng quy vô tận.Chiếc xe bay nhanh, sắc trời dần dần tối xuống.Tốc độ xe dừng lại, chiếc xe đã ở trên một con đường uốn lượn vòng vèo.

La Táp như vừa mới tỉnh từ trong mộng, há mồm thở dốc, sau đó nhìn về phía Bạch Lộ: "Cô không sợ sao?""Sợ." Bạch Lộ nhìn về phía trước đáp."Vậy vì sao cô không la lên? Không thét chói tai."Bạch Lộ quay qua nhìn, "Tại sao tôi phải la hét?"La Táp dở khóc dở cười, đỡ huyệt thái dương, "Tôi có chút tò mò, các người ngày thường giao tiếp như thế nào vậy." Sau đó lại như hiểu ra điều gì, ánh mắt quái dị nhìn cô, "Hay vẫn là nói, chỉ giao tiếp bằng thân thể thôi."Bạch Lộ có chút không được tự nhiên quay mặt đi, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu, ngoài sự đau rát xé rách nơi sâu trong cơ thể, tựa hồ còn có chút cảm giác xấu hổ.

La Táp vô lực dựa về sau ghế, trong lòng bị sự ghen ghét cùng phẫn nộ lấp đầy, cảm giác nội tâm của mình càng trở nên vặn vẹo.

Một lát sau cô lạnh giọng hạ lệnh: "Xuống xe."Nơi này nằm giữa lưng chừng núi.

Bên dưới lan can là vách đá dựng đứng, xuống chút nữa là nước biển.

Nó hoàn toàn khác với nước biển mà Bạch Lộ nhìn thấy bên ngoài biệt thự.

Mặt nước đen ngòm phiếm từng đợt sóng trắng, sóng biển hỗn loạn, tạo ra âm thanh như đang giận dữ.

Bạch Lộ không khỏi lùi về sau một bước.Gió rất mạnh, hất tung tóc của hai người, có một loại hương vị thê lương.La Táp gỡ mắt kính xuống, nước da rất xấu do không trang điểm, đôi mắt thâm quầng, môi tái nhợt."Biết đây là nơi nào không?" La Táp hỏiBạch Lộ lắc đầu."Đưa điện thoại cho tôi."Bạch Lộ không nghĩ nhiều lấy ra, sau đó thấy một vật màu đỏ bay trên không trung, nơi xa phía dưới loáng thoáng vang lên một tiếng phụt.Bạch Lộ kinh ngạc, La Táp cười lạnh."Đã từng ngắm mặt trời mọc trên biển chưa?""Có người nói nơi này thích hợp nhất là để ngắm bình minh, nhưng bây giờ là mùa hè.

Hiện tại vào mùa này, buổi tối có thể lạnh chết người." La Táp nói xong nhoẻn miệng cười với Bạch Lộ, "Chúc cô có thể thuận lợi đợi đến ngày mai để ngắm mặt trời mọc."Bạch Lộ đuổi theo tới xe: "Cô muốn làm gì?"La Táp đột nhiên quay người lại, "Hừ, đừng ép tôi phải động tay đẩy cô xuống dưới." Nói xong kéo cửa xe ngồi vào, chiếc xe quay đầu, lúc đi ngang qua Bạch Lộ còn thò ra cửa sổ xe nói, "Cũng đừng ép tôi đâm chết cô."Bạch Lộ nghe vậy lui về phía sau.Chiếc xe vèo cái lướt qua trước mặt, lao nhanh xuống con đường dốc, rất mau đã biến mất trước ngọn núi không xa.Bạch Lộ xoay người đi đến lan can, sau một chút khiếp sợ ngắn ngủi về hành động của La Táp, rất nhanh cô đã không còn cảm giác gì nữa.

Bởi vì những lời của cô ta lúc nãy đã làm Bạch Lộ rất sốc.

Một đời, một thân phận, tình nhân, kẻ thay thế.Nhìn xuống biển, nước biển tối om như một cái hố sâu, mang theo một loại lực hấp dẫn.Trong phút chốc, có rất nhiều chuyện hiện lên trong đầu, cái chết của Từ Lệ, sự tốt đẹp của Tô Triệt, lần gặp cuối cùng anh lạnh nhạt với vô, còn có người kia, tâm tình bất định cùng với buổi tối hôm qua điên cuồng đòi lấy, ở bên hắn ta cả một đời, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.Bằng cách này ép cô, kể cả khi cô còn sống, cũng không còn sống cuộc đời của mình nữa.Trình Úc đang trên đường trở về biệt thự thì nhận được điện thoại của chị Chu, nói buổi chiều Bạch Lộ nhận được một cuộc gọi thì đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở về.


Trình Úc giữa mày nhảy dựng, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Lộ, tắt máy.Phản ứng đầu tiên chính là nghĩ vật nhỏ này lại định chơi chiêu gì vậy? Sau đó lại có dự cảm không lành, lập tức kêu thư ký kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cô.Trong phòng riêng của một câu lạc bộ, La Táp gục đầu ngồi trên sô pha, trước mặt là những chai rượu bày ngổn ngang cùng đĩa trái cây còn nguyên chưa đụng vào.

Trên màn hình lớn là Vương Phỉ đang hát, "Người khác nói tôi nên từ bỏ, nên mở to mắt ra, tôi nên dùng trái tim mình để nhìn và cảm nhận, bạn không phải là tôi, làm sao bạn có thể hiểu được? Cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không hối hận..."Cánh cửa đẩy ra, có người bước vào.Người nọ đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, nhẹ gọi một tiếng: "Sa Sa," Ngữ khí đau lòng oán trách nói: "Sao em lại hành hạ bản thân như vậy? Uống nhiều rượu như vậy, cổ họng sẽ hỏng mất."La Táp lười nhác mà ngẩng đầu, "Là anh à.""Thất vọng?" Tống Minh Lượng đứng lên ngồi bên cạnh cô, tắt TV, buồn bã nói: "Tên kia căn bản không đáng để em làm như vậy."Di động trên bàn vang lên, Tống Minh Lượng nhìn đến, lặng lẽ nhấn tắt.La Táp vẫn chưa phát hiện, dựa vào bờ vai hắn nói: "Vì sao mỗi lần em thê thảm nhất đều bị anh nhìn thấy vậy.""Bởi vì anh vẫn luôn bên cạnh em."Điện thoại lại vang, Tống Minh Lượng dứt khoát tắt máy."Anh đưa em về.""Không, không quay về, trong nhà rất lạnh.”"Vậy hãy ở lại đây, anh bồi em." Hắn vỗ nhẹ lưng cô, vuốt ve mái tóc dài, như đối đãi với công chúa.

Công chúa mà hắn yêu đang khóc vì người đàn ông khác, trái tim bị người khác tùy ý giẫm đạp, lòng hắn sao có thể không sinh oán hận được.Trầm mặc một lúc, cửa lại một lần nữa bị đẩy ra.Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen mang theo gió lạnh bước vào, sắc mặt so với bóng đêm còn trầm hơn.Người đang nằm trong lòng ngực của Tống Minh Lượng chuẩn bị ngủ, như có phản ứng đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt phân biệt một chút, "Trình Úc?"Trình Úc bước mấy bước lớn đến gần, mặt không biểu tình hỏi: "Cô ấy đâu? Cô đem Bạch Lộ mang đi đâu rồi?"La Táp say khướt hàm hồ nói: "Em không hiểu anh đang nói cái gì."Tống Minh Lượng không hiểu rõ tình huống, chợt thấy Trình Úc cầm chai rượu uống còn một nửa lên, hắn vội bảo vệ người bên cạnh, động thân đứng dây: "Anh định làm gì? Đừng có quá mức."Trình Úc buông cái chai, "Vậy dùng phương thức của cậu đem cô ta đánh thức."Hai người đàn ông giằng co, La Táp hoảng hốt mà cười một cái, "Ồ, tôi biết rồi, anh đang nói đến đồ ngốc kia, cô ta đã bị tôi ném xuống biển cho cá ăn rồi."Đôi mắt Trình Úc nhíu lại, "Hỏi lại cô một lần nữa, cô ấy ở đâu?"La Táp nấc lên, vô lại nói: "Không phải anh rất có bản lĩnh sao, chính mình đi tìm a."Trình Úc nhấp khóe miệng, như đang cố nén sự tức giận, thanh âm dị thường bình tĩnh, "La Táp, tôi đã từng nói với cô đừng nhắm vào cô ấy, cô hôm nay làm ra chuyện như vậy, mặc kệ Bạch Lộ có xảy ra chuyện gì hay không, những tình cảm của chúng ta trong quá khứ đều xóa bỏ toàn bộ."Trình Úc bước ra khỏi phòng lập tức móc di động ra, "Tiểu Đồng, đem đàn em của cậu tất cả triệu tập lại, Bạch Lộ không biết đã bị La Táp đưa đến nơi quỷ quái nào rồi, mau dọc theo đường biển tìm kiếm."Bên kia kinh ngạc nói: "La tiểu thư đang phát uy? Em liền nói sao....""Câm miệng cậu lại, nhanh xuất phát đi.""Vâng ạ."Cúp điện thoại, Trình Úc đã tới bãi đỗ xe, nhìn quanh mấy lần mới tìm được xe của mình.

Mở cửa ngồi vào, cố gắng trấn định bản thân bình tĩnh lại.

Bạch Lộ sẽ không có việc gì, La Táp không có gan lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ đe dọa một chút, sẽ không thật sự động thủ giết người.Sau đó lại sinh khí, nha đầu ngốc Bạch Lộ này, người nào cũng tin, nói đi liền đi theo, không biết phản kháng hay sao.

Trẻ con so với cô còn khéo léo hơn, thật sự không bao giờ để hắn an tâm được.

Đợi khi tìm được cô, xem hắn giáo huấn như thế nào.Xe chạy trên đường, Trình Úc nhất thời mờ mịt, không biết nên đi nơi nào.Dự báo thời tiết nói đêm nay có bão tuyết, nhắc nhở các tài xế lái xe chú ý an toàn.

Tay hắn đang nắm vô lăng âm thầm buộc chặt, gân xanh hiện lên.Dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nhận được thông báo của Tiểu Đồng, nói nơi đó đã kiểm tra, không thấy, không thấy.

Hắn chỉ đáp lại ba chữ, tiếp tục tìm.Thời tiết rét đậm, vào ban đêm rất lạnh, gió biển cũng thổi mạnh, chắc chắc sẽ lạnh chết người.

Hơn nữa bên ngoài trời tối, đi lang thang không chừng còn gặp kẻ xấu.Trình Úc thở dài, chỉ cần em không sao, tôi có thể không trừng phạt em..