Lộc Môn Ca

Chương 81




Bình Hạ quen ổn trọng nên lúc này nghe thấy lời nói của em trai mang theo giữ gìn với Phó Lan Nha thì huyệt thái dương vẫn không nhịn được giật giật. Hắn vừa muốn mở miệng lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác nên tiếp tục thử: “Lục Tử Khiêm có chủ ý gì thì ta mặc kệ, ta chỉ hỏi đệ, hiện giờ Phó Băng đã bị bắt vào ngục, Phó tiểu thư vào kinh sẽ không tránh được bị trục xuất đến Giáo Phường. Chờ nàng ta bị giáng xuống nô tịch đệ định xử lý thế nào? Đón nàng ta về nhà làm thiếp ư? Đệ đừng quên, tuy Phó Băng và Tây Bình Hầu phủ có khúc mắc, năm đó ông ta cũng từng kiêu ngạo không nói tình người nhưng Phó tiểu thư không có liên quan gì. Dù đệ hận Phó Băng thì cũng không cần mang nữ nhi của ông ta ra làm nhục ông ta.”

Trong lòng Bình Dục đang bị dày vò lại nghe thấy anh trai nói như thế thì không kịp nghĩ sâu xa mà đã kinh ngạc nhíu mày nói: “Đệ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nạp Phó tiểu thư làm thiếp, nàng cũng sẽ không làm thiếp của người ta.”

Bình Hạ kinh ngạc đến quên cả nói. Bình Dục thấy đã nói tới nước này thì cũng đơn giản đứng dậy, mặt mày có chút áy náy nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Đại ca, dọc đường đệ và Phó tiểu thư đồng hành, đệ đã rõ ràng về phẩm hạnh và cách làm người của nàng. Tâm tính nàng cũng cứng cỏi, lại bao dung thông tuệ, đệ ——”

Giọng hắn chợt thấp xuống: “Đem lòng ái mộ nàng. Trên đường vào kinh nàng đã phải chịu nhiều tủi thân nên sau khi vào kinh đệ không muốn nàng bị người ta chỉ trích. Bất kể có thành công kéo Vương Lệnh xuống hay không thì vào đến kinh thành đệ sẽ tìm mọi cách chuẩn bị thân phận cho nàng sau đó quang minh chính đại cưới nàng vào cửa.”

Bình Hạ cả giận nói: “Hồ nháo! Việc hôn nhân há có thể qua loa như thế? Việc này đệ có nói với phụ mẫu chưa? Đệ nghĩ phụ mẫu sẽ cảm thấy thế nào?”

Càng nói hắn càng tức giận, cứ thế chắp tay đi vài bước mới trừng mắt nhìn Bình Dục mắng: “Việc năm đó vì triều đình có lập trường khác nên cũng không thể coi là ai đúng ai sai, chúng ta cũng đã chủ trương sẽ không trả thù Phó Băng. Nhưng đệ đừng quên ba năm ở Tuyên Phủ hai đầu gối phụ thân đã bị tàn phá để lại di chứng, đau ốm suốt. Mẫu thân bị phạt làm tội nô, ngày đêm làm việc hầu hạ người ta. Thử hỏi sau chuyện như thế, dù phụ mẫu rộng lượng, khoan dung nhưng sao có thể bỏ qua khúc mắc mà chấp nhận Phó tiểu thư chứ?”

Tuy Bình Dục đã sớm có chuẩn bị nhưng nghe thấy anh trai nói lời này hắn vẫn thấy như bị người ta đánh một quyền, buồn khổ một lúc lâu không nói nên lời. Thật lâu sau hắn mới cố nén khó chịu trong lòng, gian nan nói: “Đại ca dạy rất phải, việc này là do đệ không làm thỏa đáng. Sau khi vào kinh đệ sẽ thỉnh tội với phụ mẫu nhưng —— muốn đệ từ bỏ Phó tiểu thư thì thứ cho đệ không làm được.”

Bình Hạ yên lặng nhìn em trai, thấy mặt hắn có hổ thẹn nhưng ánh mắt trầm tĩnh, giọng điệu kiên định chứng tỏ đã hạ quyết tâm. Những năm gần đây, tuy tính tình em trai hắn quật cường bừa bãi nhưng luôn chăm lo cho Tây Bình Hầu phủ, cũng chưa từng tùy hứng làm bậy. Duy chỉ có lần này hắn vì vị Phó tiểu thư kia mà muốn ngỗ nghịch với cha mẹ. Những lời Bình Hạ muốn nói bị nghẹn hết lại, muốn mắng em trai vài câu nhưng nghĩ đến mấy năm nay đứa em này cũng không dễ dàng thì lòng hắn lại mềm xuống. Nhất thời hắn cũng chẳng biết làm sao, chỉ nôn nóng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài. Nếu hắn không đoán nhầm thì một khi việc này truyền đến trong kinh sẽ nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn trong nhà bọn họ.

Phải biết rằng trong ba đứa con vợ cả thì chỉ có em trai hắn là chưa bàn chuyện hôn nhân. Không lâu trước đây mẹ hắn còn âm thầm đi xem mấy vị tiểu thư trong kinh. Nếu bà biết em trai ra khỏi kinh làm việc một chuyến đến khi quay về lại muốn cưới con gái của Phó Băng thì không biết bà sẽ có phản ứng thế nào.

Tuy hắn không tán đồng chuyện em trai vì Phó Băng mà giận chó đánh mèo Phó tiểu thư nhưng cũng không hy vọng vì một Phó tiểu thư mà trong nhà nháo đến không yên. Hắn muốn khuyên em trai vài câu nhưng hắn cũng biết đứa em trai này tuy còn trẻ nhưng không phải kẻ xúc động, nếu đã có quyết định này chứng tỏ Bình Dục đã sớm suy nghĩ cẩn thận, không có khả năng chỉ vì một hai câu mà từ bỏ.

Nhưng lỡ cha mẹ không chịu gật đầu mà em trai cũng không chịu nhượng bộ, hai bên cùng căng thì phải làm sao đây?

Đang do dự bỗng nhiên hắn nhớ tới chuyện Lục Tử Khiêm nhờ hắn chuyển đồ cho em trai nên trong lòng dâng lên khả nghi, vội xoay người nhìn Bình Dục nói: “Lục Tử Khiêm nói gì cũng là con nhà danh môn. Hắn ngàn dặm xa xôi đi theo Phó tiểu thư tới Kim Lăng thì hẳn là rất trân trọng nàng ta, sao có thể chửi bới danh dự của nàng ta được? Ta không muốn phỏng đoán phẩm hạnh của Phó tiểu thư một cách vô cớ nhưng đệ cũng nên nghĩ cho rõ. Hiện tại Phó tiểu thư đang lâm đại nạn, vì tự cứu có lẽ khó tránh khỏi —— “

Bình Dục giận tím mặt, trong nháy mắt thậm chí hắn muốn giết Lục Tử Khiêm ngay lập tức. Vất vả lắm mới ngăn được lửa giận, hắn cười lạnh nói: “Lục Tử Khiêm mà có đức hạnh thì sao trước khi Phó Băng bị hạ ngục hắn lại mượn cớ từ hôn với Phó gia, bỏ Phó tiểu thư không màng? Cái thứ tiểu nhân thất tín bội nghĩa bậc này thì sao có thể nói được lời nào đáng tin? Đệ áp giải Phó tiểu thư vào kinh, phẩm hạnh của nàng thế nào đệ rõ ràng nhất. Một đường này tình cảnh của nàng cực kỳ gian nan nhưng nàng chưa từng nói hay làm việc gì không quy củ. Vậy lúc còn ở khuê phòng nàng càng không có lý do gì để có hành vi vượt quá.”

Hắn lại nhìn về phía Bình Hạ nói: “Đại ca, Lục Tử Khiêm bụng dạ khó lường, trên danh nghĩa là vì Phó Lan Nha mà đến nhưng ai biết hắn có đang theo đuổi Thản Nhi Châu hay không. Hiện giờ hắn nghĩ cách tiếp cận thuốc dẫn đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn nào.”

Bình Hạ thấy thái độ của Bình Dục như vách sắt tường đồng thì không thể không tức giận xoay người đi tới bên cạnh bàn. Lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn Bình Dục, cất giọng mang theo giận dữ nói: “Không phải ta muốn chỉ trích phẩm tính của Phó tiểu thư nhưng hôn nhân đại sự cần suy tính cẩn thận, không thể qua loa, càng không thể tùy tính làm bậy. Đệ nghĩ kỹ đi, chỗ phụ mẫu đệ định nói thế nào? Nếu bọn họ không chịu gật đầu thì đệ muốn sắp xếp cho Phó tiểu thư ra sao?”

Bình Dục ngẩn ra mà nhìn bóng dáng anh trai. Từ lời này chứng tỏ Bình Hạ đã hơi buông lỏng, điều này khiến Bình Dục nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng biết chuyện này không thể nói một lần mà xong vì thế chỉ đáp: “Đại ca, mấy năm nay đệ chưa từng cầu cái gì trước mặt phụ mẫu, chỉ có lần này đệ không thể nhượng bộ. Ngoại trừ Phó tiểu thư đệ sẽ không lấy ai khác. Đến lúc đó nếu phụ mẫu bởi vậy mà thương tâm tức giận thì đệ nguyện lãnh mọi hình phạt, chỉ cầu đại ca giúp đệ cứu vãn một vài trước mặt phụ mẫu.”

“Dệ!” Bình Hạ xoay người, trừng mắt nhìn Bình Dục.

Hai người đối diện một lát, thấy em trai vẫn không có ý thay đổi nên Bình Hạ đành lui một bước, nghiêng mặt lạnh lùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, bên kia cũng không yên ổn. Vất vả lắm đệ mới cướp được một mảnh Thản Nhi Châu, để tránh đám người Đông Xưởng tiến đến quấy rầy tốt nhất là đệ về trước đi. Còn cái gì thì để hôm khác nói.”

Bình Dục hơi nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy đệ đi trước đây.”

Từ khi Bình Dục bị người gọi đi Phó Lan Nha vẫn luôn nghiên ngẫm chuyện hắn gấp gáp ra phủ là việc gì. Nàng sợ có kẻ tác loạn nên lúc đầu còn thấp thỏm, nhưng đợi một hồi vẫn thấy trong phủ an ổn nàng mới hơi an tâm.

Khó có lúc nhàn hạ, nàng luyến tiếc đi ngủ mà nhờ Lâm ma ma khêu sáng đèn để mình tinh tế nghiên cứu bản đồ phong cảnh Kim Lăng mà Bình Dục mua cho nàng. Vì đã lâu chưa được nhìn thấy loại tranh sống động thế này nên vừa ngồi xuống nàng đã xem đến nghiện. Nàng chỉ cảm thấy mỗi cảnh trí trong tranh đều khiến người ta muốn xem, những hình người nho nhỏ được vẽ trên giấy lại càng thêm sinh động. Nàng nhìn kỹ mỗi một góc, cứ thế lặp lại, không sao rời mắt được.

Lâm ma ma thúc giục Phó Lan Nha vài lần nhưng thấy tiểu thư chuyên chú đến quên hết mọi thứ. Bà lại nhớ đến từ khi bị áp giải nàng chưa từng có cơ hội tiếp xúc với tranh hay thơ như thế này nên khó có lúc được thỏa mãn vì thế cũng không nói nhiều nữa.

Phó Lan Nha vẫn say sưa cho đến tận nửa đêm mới cảm thấy mỏi mắt. Nàng xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài đã thấy trời tối đen như mực, Lâm ma ma thì nằm lệch trên giường ngủ gật. Hiện tại đã quá muộn rồi, nếu còn không đi ngủ thì cả người nàng sẽ ăn không tiêu. Nàng không dám tùy hứng nữa mà đứng lên đánh thức Lâm ma ma để chuẩn bị đi tắm gội rồi nghỉ ngơi.

Ai ngờ nàng mới cởi được một nửa xiêm y thì nghe thấy chỗ cửa sổ có động tĩnh. Chủ tớ hai người sợ tới mức nín thở, luống cuống tay chân mặc quần áo vào. Bọn họ lặng lẽ đẩy cửa ra nhìn thì thấy Bình Dục đứng bên cửa sổ giống như mới trở về từ bên ngoài. Nhưng kỳ quái nhất chính là sắc mặt hắn âm u như trời sắp mưa.

“Bình đại nhân.” Lâm ma ma kinh ngạc gọi, lại thấy tâm tình Bình Dục không tốt nên đành đứng yên không dám tùy tiện nói cái gì.

Phó Lan Nha không nghĩ Bình Dục sẽ bận đến tận tối muộn thế này. Nàng vừa muốn gọi hắn thì Bình Dục đã lướt qua nàng đi tới trước giường. Lúc này ngay cả Phó Lan Nha cũng đã nhận ra tâm tình hắn không tốt. Nàng chỉ cho rằng hắn vì chuyện phát sinh ngoài phủ mà phiền muộn, nhưng vừa nghĩ tới đây nàng đã cảm thấy không đúng. Từ khi hai người hiểu rõ lòng nhau thì dù Bình Dục vội vã ở bên ngoài nhưng khi tới tìm nàng hắn cũng chưa từng tỏ ra bực dọc khó chịu gì. Vậy tối nay hắn làm sao thế?

“Bình đại nhân.” Nàng như suy tư gì đó mà nhìn hắn một hồi sau đó mỉm cười mở miệng gọi hắn.

Bình Dục ừ một tiếng nhưng không nhìn nàng, chỉ cởi Tú Xuân Đao ném qua một bên sau đó lập tức muốn nghỉ ngơi. Trên đường về hắn đã tự nói với chính mình vô số lần rằng những lời của cái tên Lục Tử Khiêm kia chỉ là cái rắm, nhưng chỉ cần nhớ tới cái khăn trong lòng là hắn lại không thể thản nhiên đối mặt với Phó Lan Nha được.

Không phải hắn không biết Phó Lan Nha và Lục Tử Khiêm đính hôn mấy năm, hai nhà cực kỳ thân thiết. Phó Duyên Khánh và Lục Tử Khiêm chẳng những là bạn cùng trường mà giao tình cũng sâu đậm, đến cuốn sách ghi trận pháp của Nam Tinh phái mà hai người còn từng đọc chung.

Từng chuyện, từng sự kiện đều nói cho hắn biết Lục Tử Khiêm không có khả năng không để lại dấu vết gì trong lòng Phó Lan Nha. Hơn nữa nếu không phải trời xui đất khiến thì có lẽ trong năm nay nàng sẽ thuận lý thành chương trở thành vợ của Lục Tử Khiêm.

Bởi vậy tuy hắn biết rõ cái khăn kia rất có khả năng là do Lục Tử Khiêm làm giả nhưng chỉ cần nghĩ tới những câu thơ triền miên trên khăn mà rất có thể là do Phó Lan Nha gửi cho Lục Tử Khiêm là trong lòng hắn lại như sóng cuộn biển gầm, không sao thản nhiên đối mặt được.

Kỳ thật trên đường tới đây hắn đã tự hỏi chính mình nhiều lần, nếu Phó Lan Nha đã từng có tình cảm với Lục Tử Khiêm thì hắn phải làm sao? Cả một đường này hắn đều rối rắm, cuối cùng chỉ có một đáp án là hắn phải chấp nhận vì dù sao chuyện kia cũng đã là quá khứ. Nhưng anh trai hắn lại nói những lời nọ, mỗi lời như một cây kim đâm vào lòng hắn, không sao rút ra được.

Đúng vậy, nếu Phó Lan Nha nguyện ý cùng hắn ở bên nhau chỉ vì muốn cải thiện tình cảnh trước mắt và trong lòng nàng đã có người khác. Hoặc nếu đây chỉ là kế sách tạm thời, nàng hoàn toàn không có ý với hắn thì làm sao hắn chịu nổi.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng. Nàng mặc một bộ váy màu bạc, tóc đen buộc lỏng, sóng mắt trong trẻo, cả người trong sáng như bông hoa nhài. Bề ngoài này khiến hắn mê muội, mỗi nụ cười hay cái liếc mắt của nàng đều khiến tim hắn say đắm. Nhưng trong lòng hắn biết rõ nhìn nàng lịch sự biết lễ như thế nhưng trong xương cốt lại không hề theo khuôn phép cũ.

Lần đầu tiên gặp gỡ, chính tay nàng đã giết chết Chu tổng quản, hành động dứt khoát, không chút sợ sệt. Sau khi lên đường nàng còn từng giấu hắn nhiều thứ, lúc nói dối mắt còn không thèm chớp. Nói cách khác nàng thận trọng từng bước, rất có thủ đoạn, lại là kẻ lừa đảo nhưng dù hắn biết rõ như thế lại vẫn hãm sâu, không thể thoát khỏi. Thế cho nên tới nước này hắn muốn nghe một câu thật lòng từ miệng nàng cũng không sao mở lời được.

Ngực hắn giống như có một ngọn lửa chặn ngang, nghẹn ở đó khiến hắn không thể yên tĩnh trong chốc lát. Hắn nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng hắn mở miệng, trầm mặt nói với Lâm ma ma: “Ta có lời muốn hỏi tiểu thư nhà ngươi nên ngươi ra ngoài một chút đi.”

Hắn không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người, nàng thật lòng hay giả ý với hắn là điều hắn muốn biết ngay bây giờ.

Phó Lan Nha nhìn hắn, từ khi tiến vào trên người hắn đã tản ra hơi thở xa cách ngàn dặm, thế nên nàng vẫn chậm chạp không dám đi tới bên cạnh hắn. Hơn nữa nàng mơ hồ có cảm giác ngọn lửa vô danh này của hắn là vì nàng mà tới. Nàng tự thấy bản thân không làm gì sai, cũng rất tự tin mà nhìn hắn. Chẳng qua nàng thấy buồn bực, đã lâu hắn chưa từng hỉ nộ thất thường thế này, sao mới ra ngoài một chuyến đã tái phát tật xấu này vậy?

Nghe thấy hắn mở miệng, chủ tớ hai người đều ngẩn ra. Lâm ma ma nhanh chóng liếc nhìn Phó Lan Nha một cái, trong lòng bồn chồn, một lát sau bà cố gượng cười nói: “Bình đại nhân, bây giờ đã trễ rồi ——”

Lời còn chưa dứt Bình Dục đã nhìn bà, ánh mắt mang theo hàn khí vạn trượng, khiến bà ta tức khắc nhớ tới lần trước Bình Dục dùng Tú Xuân Đao kề cổ mình. Chân bà ta mềm nhũn ra, nhưng cũng không dám khiêu chiến nhẫn nại của hắn nữa mà trông mong nhìn tiểu thư nhà mình, cuối cùng cũng cọ cọ mà lui ra.

Trong lòng Phó Lan Nha càng thêm kinh ngạc, không biết Bình Dục đêm hôm khuya khoắt lại phát điên cái gì. thấy Lâm ma ma đi rồi nàng liếc hắn một cái, buồn bực nói: “Ngài muốn làm gì?”