Lộc Môn Ca

Chương 56




Tiếng tiêu này cũng không cao vút nhưng lực xuyên thấu lại cực kỳ lớn, chỉ một khắc đã như gió mạnh thổi qua, truyền khắp cả dinh thự. Bản nhạc này chẳng qua chỉ là bản Bình Sa Lạc Nhạn tầm thường nhưng không hiểu sao bên trong lại như có vó ngựa giáp sắt, tiếng vừa vang lên theo cấu trúc Khai, Thừa, Chuyển, Hợp (cấu trúc thơ Đường) đã giống như có sóng gió động trời, mang theo khí thế nghiền nát.

Chờ Bình Dục và Tần Dũng phát hiện không đúng thì hơi thở trong ngực đã bị tiếng tiêu kia làm cho phiền loạn, ngũ tạng lục phủ và khí ở đan điền bị quấy đảo, căn bản không sao gom lại một chỗ được. Hai người lo lắng chỗ Phó Lan Nha có biến, lại thêm tiếng tiêu thúc giục nên càng thêm khó chịu, trên đường đi còn phải dừng lại thở dốc một lát. Bọn họ cố gắng bình ổn hơi thở, tránh không để tiếng tiêu gây tổn hại tới chỗ quan trọng trong người.

Dinh thự này không coi là lớn nhưng bọn họ lại đồng thời cảm thấy con đường phía trước có bức tường vô hình nào đó ngăn cản khiến con đường từ tiền viện vào hậu viện sao mà xa xôi. Chờ bọn họ khó khăn lắm mới tung người trèo qua tường hậu viện được thì chợt nghe thấy một tiếng sáo khác truyền đến. Tiếng sáo này nhẹ nhàng tươi đẹp, không hề liên quan gì tới tiếng tiêu u oán kia.

Nhưng quái dị là tiếng sáo vừa vang lên thì cảm giác bị ngàn cân đè ép trên người bọn họ lại được giảm bớt, hành động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lúc này phía sau vang lên tiếng vạt áo sàn sạt, có người theo sát Bình Dục và Tần Dũng vào hậu viện.

“Tiếng sáo này từ đâu ra thế?” Lý Du cất tiếng hỏi, trong giọng nói có khó chịu, hiển nhiên hắn cũng đang phải vận nội lực chống đỡ ma âm kia, “Không ngờ bên chúng ta cũng có người thạo âm luật.”

“Là Dư trưởng lão của chúng ta.” Sắc mặt Tần Dũng hơi tái nhợt, hơi thở gấp gáp nói, “Dư trưởng lão rành việc này, giỏi dùng âm luật kết hợp với nội lực. May có ông ấy miễn cưỡng đối kháng được chưởng môn Nam Tinh phái một lát.” Nàng ta lại quay qua nói với Bình Dục: “Bình đại nhân, nhìn dáng vẻ thì có lẽ chưởng môn của Nam Tinh phái đã tự mình xuất trận. Người này chẳng những am hiểu kỳ môn ngũ hành thuật mà còn có nghiên cứu với âm luật. Hơn 20 năm trước trong võ lâm đại hội ông ta từng dùng một bản《 Long sóc Thao 》huỷ hoại tu vi của chưởng môn Bát Quái Môn, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường.”

Bình Dục lo lắng hơn Tần Dũng và Lý Du nhiều. May có tiếng sáo của Dư trưởng lão chặn ngang mới khiến bọn họ không bị tiêu hao nội lực quá nhiều. Lúc này hắn cũng không quá để ý đến Tần Dũng, mắt thấy sắp tới nơi ở của Phó Lan Nha hắn đột nhiên dừng bước. Sau khi nhìn rõ trái phải xung quanh hắn mới vận khí tung người nhảy lên một cây tùng cạnh đó.

Chỉ nghe thấy lá cây rào rạt rung động, đảo mắt một cái Bình Dục đã nhanh nhẹn nhảy lên ngọn cây. Tuy hắn sợ Phó Lan Nha đã bị bắt nên trong lòng hoảng loạn chưa từng thấy nhưng mấy năm nay hắn đã dạo qua sống chết vô số lần và hiểu rõ nếu liều lĩnh sẽ chỉ khiến bản thân bị động. Càng tới gần chỗ nàng hắn càng không dám tùy tiện xâm nhập mà đứng trên ngọn cây ngưng thần quan sát xung quanh. Lúc này hắn thấy Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân đang canh giữ ngoài viện, vẻ mặt cả hai đều thống khổ, hai tay che tai lại. Trần Nhĩ Thăng võ công tu vi kém một chút nên khóe miệng đã tràn máu tươi.

Hai người này gần tiếng tiêu nhất nên đã chịu ảnh hưởng lâu. Nếu không có tiếng sáo của Dư trưởng lão chống đỡ cho một hai thì sợ là cả hai đã sớm bị tổn hại kinh mạch, xấu nhất là tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng bọn họ vẫn kiên cường canh giữ bên ngoài, không hề nhát gan chạy trốn. Đặc biệt là Trần Nhĩ Thăng, chỉ vì lúc hắn đi có dặn “Trông coi tội quyến cho tốt” thế nên dù khổ sở tên nhóc kia vẫn đứng vững tại chỗ, không hề di chuyển.

Lòng Bình Dục nóng lên, xoát một cái đã rút Tú Xuân Đao ra, nhẹ nhún chân, hai tay giang rộng như đại bàng tung người xuống.

Lý Mân sớm đã cảm thấy máu huyết cả người như nước sôi chảy ngược chảy xuôi, cực kỳ khó chịu. Đúng lúc này hắn thấy một bóng dáng chợt lóe qua, tập trung nhìn vào thì gánh nặng trong lòng hắn lập tức được giải trừ, miệng hô to: “Bình đại nhân!”

Mới vừa mở miệng hắn đã cảm giác ngực đau nhức, cổ họng tanh ngọt phun ra một ngụm máu tươi.

Bình Dục quát: “Hai người các ngươi không chịu được tiếng tiêu này đâu, tiếp tục chống đỡ sẽ hại đến căn cơ, mau lui ra trước đi.”

Lúc này ở bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau, hẳn là ám vệ hắn bố trí bên ngoài đã phát hiện người của Nam Tinh phái nên bắt đầu giao chiến. Hắn đang muốn vào viện thì lại thấy một bóng người xẹt qua tường xông vào trong viện.

Bình Dục vội phóng hai bước lớn, mắt thấy người nọ đang muốn đẩy cửa vào thì trong mắt hiện lên sát khí, đột nhiên dừng bước móc một cây đinh ném về phía trước. Người nọ đang muốn nhấc chân đá cửa phòng lại chợt thấy phía sau dâng trào sát khí, có thứ gì đó cực kỳ sắc bén lao về phía mình. Hắn thầm nghĩ không tốt, lập tức cúi đầu chật vật lăn tại chỗ nhưng cũng vẫn muộn. Thứ sắc bén kia đã đâm qua lưng hắn. Thứ kia mang theo thuốc tê nên dù hắn muốn giãy dụa nhưng cả người lại không nghe sai bảo. Bình Dục phi nhanh tới trước cửa phòng, nhấc chân đá văng cánh cửa, dẫm qua kẻ kia đi vào trong.

Mới vừa vào cửa đã thấy có thứ gì ném về phía hắn. Bình Dục vội nghiêng người tránh thoát sau đó lạnh lùng vung đao chém thứ kia tan tành. Nhưng lực ném thứ kia cực nhỏ, không hề có ý sát thương. Hắn vừa ngước mắt đã thấy Phó Lan Nha đang cố gắng trấn định đứng ở trong phòng, ngực nàng phập phồng vì thở gấp. Không ngoài dự đoán của hắn, bát trà vừa rồi chính là do nàng ném tới nhưng lúc này hắn cũng không rảnh lo việc vô nghĩa mà nhanh chóng đi tới túm lấy nàng chạy ra ngoài.

Phó Lan Nha không nghĩ mình suýt thì ngộ thương Bình Dục, trong lúc nhất thời nàng hơi xấu hổ. Có điều lúc này tình huống nguy cấp nên bọn họ cũng không rảnh so đo. Nàng vội kéo Lâm ma ma, cố gắng đuổi kịp bước chân của Bình Dục, miệng thấp giọng nói: “Bình đại nhân, là người của Nam Tinh phái tới sao?”

Lúc này toàn bộ sức lực của Bình Dục đều dùng để chống cự lại tiếng tiêu cao vút kia, hắn chỉ cảm thấy hơi thở đã hỗn độn đến không thể thông thuận nên căn bản không dám mở miệng. Hắn sợ mình vừa nói tâm mạch sẽ bị hao tổn. Ngược lại chủ tớ Phó Lan Nha lại chẳng làm sao, chứng tỏ tiếng tiêu này không ảnh hưởng tới người không có nội lực vì thế hắn cũng yên tâm. Bình Dục nhanh chóng kéo người ra ngoài.

Phó Lan Nha cũng đã nhìn ra manh mối, nàng phát hiện bàn tay Bình Dục lạnh lẽo chưa từng thấy, sắc mặt thì tái nhợt. Lòng nàng không nhịn được lo lắng, muốn hỏi hắn có chuyện gì nhưng thấy hắn cực kỳ gian nan nên nàng đành phải cố nhịn.

Đi theo hắn tới trong viện nàng thấy tiếng tiêu kia càng ngày càng rõ ràng, âm luật cực kỳ cổ quái nên trong lòng đã hiểu rõ. Tuy nàng không hiểu võ công nhưng rất thông hiểu âm luật, nàng chỉ cảm thấy tiếng tiêu kia như bị người thổi cố tình tách ra, cường ngạnh nhét một thanh đao vào giữa mỗi tiếng Khai, Thừa, Chuyển, Hợp. Vì thế tiếng tiêu này mang theo sát khí, giống hệt như lời cha nàng từng kể. Ông nói hai mươi năm trước ở Vân Nam, trong lúc trấn áp di dân đã từng có kỳ nhân dị sĩ dùng một cây đàn cổ làm vũ khí, tiếng đàn như đao kiếm giày xéo, có thể giết người vô hình, một địch được mấy chục.

Mắt thấy bên tóc mai của Bình Dục không ngừng có mồ hôi thấm ra, trong lòng nàng có ý tưởng, vội xé tay áo trong, chia thành hai mảnh sau đó kéo vạt áo Bình Dục.

Trong lòng Bình Dục lúc này đang như có vạn con kiến cắn, khổ sở cực kỳ. Hắn phát hiện Phó Lan Nha đang kéo vạt áo bản thân thì càng cảm thấy bực bội nhưng cũng biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm như thế nên đành phải dừng bước, không kiên nhẫn mà nhìn về phía Phó Lan Nha.

Phó Lan Nha vội đi tới trước mặt hắn, nhón mũi chân, nhét hai khối vải màu hồng nhạt vào tai hắn, động tác cực kỳ mềm nhẹ. Lúc nàng tới gần, hơi thở phất qua cằm khiến lòng Bình Dục như được nước suối gột rửa, lập tức bình tĩnh không ít.

Bình Dục không nghĩ nàng nhận ra vấn đề nhanh như vậy. Tuy sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh như cũ nhưng ngực lại ấm áp, tùy ý để nàng thay hắn bịt lỗ tai. Hắn chỉ cảm thấy mùi thơm trên người nàng chui vào chóp mũi rung động không nói nên lời. Nếu không có việc cần lo lắng thì hắn hận không thể để nàng cứ dán lại gần thế này mới tốt.

Đáng tiếc nàng thay hắn bịt tai xong lại rời đi, mắt lộ ra lo lắng nhìn hắn. Bình Dục lặng yên nhìn nàng sau đó lại lôi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước. Hắn không đành lòng nói cho nàng biết tiếng tiêu này chạy thẳng vào lòng người, không phải thứ hai khối vải mỏng kia có thể ngăn chặn. Càng là người có nội lực thâm sâu thì càng dễ bị quấy nhiễu.

Hai người mới vừa đi hai bước đã thấy Tần Dũng thông báo cho người của Tần Môn tới trong viện. Nhìn thấy Phó Lan Nha, Tần Dũng cũng không dám mở miệng mà chỉ cho nàng một ánh mắt trấn an sau đó nhìn về phía Bình Dục. Nàng ta chỉ chỉ ngoài viện, lại ra hiệu, thấy Bình Dục hiểu ý nàng ta lập tức rút trường kiếm bên hông, nhảy lên đầu tường tìm ngọn nguồn tiếng tiêu kia.

Nhưng không chờ nàng ta đi được xa thì bên ngoài viện đã có dòng người dũng mãnh tiến vào, hai bên lập tức đánh giáp lá cà, chém giết không ngừng.

Bình Dục biết Tần Dũng võ công bất phàm, một hai kẻ của Nam Tinh phái cũng không thể làm gì nàng ta vì thế tạm thời không cần lo lắng. Hắn lôi kéo Phó Lan Nha chạy thẳng ra bên ngoài. Lúc này Lý Du cũng đã đuổi tới, hắn cũng không rảnh lo tình hình bên trong mà quay sang nhìn em trai mình với Trần Nhĩ Thăng lúc này mặt xám mày tro dựa vào tường thì tập tức lo lắng.

Hắn là kẻ trời sinh mạnh mẽ, lúc này lập tức đi lên kéo cổ áo Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng ném hai tên kia ra một chỗ xa. Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân đâu phải đối thủ của Lý Du thế là lập tức thấy mắt đầy sao nhưng vẫn cố bò lên muốn chạy đến hỗ trợ.

Lý Du trừng mắt nhìn, miệng thì chửi ầm lên: “Thằng nhóc thối kia, đệ muốn bỏ mạng hay tàn phế hả? Muốn tức chết tổ mẫu sao? Nàng dâu còn chưa cưới thì mau cút xa một chút!”

Lúc này Lý Mân cảm thấy trên người đã sảng khoái hơn một chút, hắn cũng biết càng cách xa tiếng tiêu thì ngực càng đỡ khó chịu hơn. Vì thế hắn cũng không dám cậy mạnh, chỉ lau máu nơi khóe miệng, nhìn anh hai nhà hắn đi vào trong viện rồi lẩm bẩm: “Không phải huynh cũng chưa đón nàng dâu sao?”

Tiếng tiêu vẫn chưa ngừng, Lý Mân nghỉ ngơi một lát lại thấy cảm giác đau đớn trong ngực vọt lên. Hắn vội xé áo nhét trong tai rồi thoáng nhìn qua chỗ Trần Nhĩ Thăng cũng thấy hắn đã xé áo trong nhưng còn đang mải cẩn thận vo viên đúng thành hình nút bịt tai mới bình tĩnh nhét vào tai.

Lý Mân thấy thế thì trợn trắng mắt. Vừa quay đầu qua hắn lại thấy người của Tần Môn và Hình Ý Tông chạy từ ngoài vào. Người đi đằng trước chính là Dư trưởng lão, trong tay ông ta cầm một cây sáo, sau khi đi vào trong viện ông ta nhảy lên tường tiếp tục thổi.

Nhưng từ góc độ của Lý Mân thì thấy sắc mặt Dư trưởng lão lộ vẻ xanh xao, chứng tỏ ông ta đang phải cố hết sức để thổi. Tiếng tiêu kia lại không hề bị rối loạn, vẫn vững vàng phát ra âm thanh như những cơn sóng biển trào dâng trong đêm tối, cuồn cuộn thổi vào tai mọi người.