Phó Lan Nha nhanh chóng nhìn Bình Dục một cái. Nghe tiếng thì có lẽ anh em Đặng An Nghi đang ở phía sau tấm bia đá trước mặt, cách bọn họ chỉ trong gang tấc vì thế cho dù lúc này nàng đưa áo cho Bình Dục thì chỉ sợ hắn cũng chẳng kịp đeo đai lưng trước khi hai người kia xuất hiện. Nếu thấy tình cảnh của bọn họ thì nàng và Bình Dục có mười miệng cũng không nói rõ được.
Suy nghĩ trong lòng nàng loạn lên, nhớ tới quy luật của đám bia đá vừa nhìn thấy trên đường thì đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng không chút do dự mà nâng bước đi tới chỗ kia.
Ai ngờ nàng mới vừa động thì Bình Dục đã đi trước nàng một bước, lôi kéo nàng vòng qua tấm bia đá. Nàng hơi kinh ngạc mà nhìn Bình Dục một cái, hai người quả nhiên đã nghĩ tới cùng một chỗ. Chân bọn họ không ngừng bước, xuyên qua sương mù dày đặc, quả nhiên đúng như bọn họ tính, đằng trước căn bản không phải anh em họ Đặng mà chỉ là phía sau trống rỗng của tấm bia đá.
Trong lòng Phó Lan Nha cực kỳ xác định, vốn nàng chỉ muốn thử xem sao nhưng không nghĩ trận pháp này nhìn phức tạp rốt cuộc lại giống như cách cục của Ngũ Tinh trận pháp. Bảo sao người bày trận còn phải dùng sương mù dày đặc và và mê dược để tăng hiệu quả. Vì hắn sợ người ta dễ dàng nhìn thấy điểm mấu chốt.
Nàng biết cái gọi là Ngũ Tinh trận, trong đó mỗi một cửa có 5 chướng ngại sắp xếp theo hình mũi tên, phần đầu mở ra các hướng khác nhau, phần đuôi như trăm sông đổ về biển, thu lại cùng chỗ. Trong trận bia đá này thì 5 chướng ngại chính là 5 khối bia đá. Bởi vì này năm tấm bia đá này được phân bố theo hình mũi tên, hoa văn và chữ viết bên trên biến đổi khác nhau nên tạo ra sai sót trong thị giác. Mỗi khi người ta gặp một khối sẽ lặng yên đếm trong lòng, thường thường họ sẽ cho rằng mình đã đi qua 5 tấm bia đá nhưng không nghĩ tới mình cuối cùng lại bị mũi tên dẫn về chỗ cũ. Chỉ thế còn chưa đủ, người bày trận còn muốn vây nhiều người trong trận nên cứ 5 tấm bia đá lại có một kết giới phân ra thành một trận nhỏ. Đây chính là trận trong trận, tạo ra một trận pháp khổng lồ. Sở dĩ bọn họ gặp phải trận bia đá này là do người bày trận nương theo địa hình đường núi mà lập ra.
Vì vậy vừa rồi rõ ràng giọng hai anh em họ Đặng ở ngay phía sau nhưng kỳ thật hai người kia đang bị vây trong một trận nhỏ khác, cách bọn họ một tầng kết giới mỏng. Nếu bọn họ cứ thế đi về phía trước thì sẽ bị hình mũi tên của trận dẫn về điểm đầu tiên, căn bản không cần lo lắng hai bên sẽ gặp nhau. Nhưng nếu bọn họ lui về đường cũ hoặc vòng qua một hướng khác mà đi thì không đến năm bước sẽ đi ngược với hướng của trận, thoát khỏi trận mũi tên, đồng thời gặp phải hai anh em nhà kia.
Nghĩ đến đây, Phó Lan Nha hơi thở ra một hơi. Đã hiểu rõ trận pháp thì không đến lâu nữa nàng và Bình Dục sẽ thuận lợi tìm được mắt trận.
Bình Dục sớm đã thu hết biểu tình của nàng vào trong mắt. Hắn không biết mình đang có cảm xúc gì, nhẹ nhàng hay ăn ý. Nàng quả thực biết suy nghĩ, cùng nàng ở bên nhau bất kể gặp phải chuyện gì nàng cũng chưa bao giờ kéo chân sau của hắn.
Vừa rồi bọn họ mới chỉ vòng qua ba trận mà nàng đã phát hiện ra quy luật của trận pháp, tiện đà đưa ra phán đoán chuẩn xác, căn bản không cần hắn phải lo lắng giải thích. Bỗng nhiên hắn nhớ tới lúc trước khi ở trong sương mù dày đặc nàng nhắc tới Ngũ Tinh trận và có cũng nhắc tới anh mình. Theo hắn biết thì anh nàng, Phó Duyên Khánh từ nhỏ đã có danh thần đồng, lúc 12 tuổi đã từng làm một bài “Bằng cổ chiến trường văn” nổi danh một thời. Lời lẽ trong đó lưu loát, hùng hồn, như châu như ngọc. Có người khi đó đọc được bài văn tế kia thì từng nghi ngờ đó là do Phó Băng viết thay con trai.
Sau đó có lần Nghiêm thái phó mở yến tiệc tại nhà và có mời Phó Duyên Khánh đến dự. Trong tiệc, ông ta lấy “Ý thu” làm đề để kiểm tra học vấn đám hậu bối. Trước mặt bao nhiêu người Phó Duyên Khánh chỉ dùng thời gian nửa chén trà nhỏ đã làm được bài “Thanh diệp thơ” khiến mọi người kinh ngạc. Từ đó danh tiếng của hắn vang xa, không ai dám nói này nọ.
Tuy Phó Lan Nha rất ít khi nhắc tới người anh trai này trước mặt hắn nhưng xem tài trí của nàng thì sợ là từ nhỏ cũng bị người anh này ảnh hưởng nhiều. Bình Dục lại nghĩ tới thân phận của Phó phu nhân, bất kể là từ những chuyện xảy ra dọc đường hay những lời tả hộ pháp nói đêm đó thì theo hắn đều có quan hệ với vị Phó phu nhân lai lịch không rõ ràng này. Nhưng Phó Băng năm đó từng thi đậu tam nguyên, có tiếng là đại tài tử, người lại giỏi mưu kế, không đến 40 tuổi đã thành Thủ Phụ. Theo năng lực và kiến thức của ông ta thì vì sao không sớm nhìn ra vấn đề của Phó phu nhân chứ? Hay những chuyện này Phó Băng cơ bản đều biết hết?
Trong mắt hắn tức khắc có khói mù dày đặc, trầm mặc lôi kéo Phó Lan Nha tiếp tục đi về phía trước. Muốn tháo chuông cần người buộc chuông, nếu muốn biết bí mật trên người Phó Lan Nha thì cần thu gom mấy mảnh bảo bối kia đã. Năm đó thứ kia bị chia ra làm 5 sau một hồi huyết chiến, Vương Lệnh có được một khối, và chính vì lý do này mà lão mới dùng Phó Lan Nha làm mồi, bày ra một ván cờ vô hình. Ngoài ra, Đông Giao Hội cũng có một khối, và mười mươi là nó đã rơi vào tay Đặng An Nghi. Còn một khối trong tay tả hộ pháp kia, nay nàng ta đã mất hết công lực nên không biết nó còn ở chỗ nàng ta hay đã rơi vào tay hữu hộ pháp, kẻ đã cứu nàng ta đêm đó. Cái này trước mắt chưa thể biết được.
Còn cả Nam Tinh phái nữa. Bọn họ dám bày trận đối phó với mệnh quan triều đình vậy chứng tỏ trong tay bọn họ ít nhất có một khối. Còn trong tay Đặng An Nghi ư…… Theo những gì nghe được vừa rồi thì hắn cũng bị vây trong trận, cái này chứng tỏ hắn và Nam Tinh phái vẫn ở thế đối lập, ít nhất hắn không thể điều khiển Nam Tinh phái như Đông Giao Hội.
Trong lòng hắn khẽ buông lỏng nghĩ: đây là cơ hội khó có được, trước mặt Nam Tinh Phái chẳng ai có ưu thế hơn ai, thứ duy nhất có thể xoay chuyển cục diện bây giờ chính là hắn phải đoạt được khối bảo bối trong tay Nam Tinh phái trước Đặng An Nghi và Đông Xưởng.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng Đặng Văn Oánh lại vang lên bên người, nghe ra thì có vẻ bọn họ cách hai người một tầng kết giới. Nhưng tốc độ phá trận của Đặng An Nghi cũng không chậm hơn bọn họ bao nhiêu.
“Nhị ca. Muội…… Muội lại có chút choáng váng đầu, huynh mau cho muội thêm một viên thuốc nữa đi.”
Trong lòng Bình Dục lộp bộp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Phó Lan Nha, quả nhiên thấy nàng đang nửa khép mắt, bước chân cũng lâng lâng. Hắn vội móc một viên tỉnh thần đan trong lòng ra cho nàng ăn, bản thân cũng ăn một viên.
Sau khi uống thuốc, Phó Lan Nha lập tức thanh tỉnh hơn, nàng đỡ trán nhìn quanh, định thần lại sau đó đột nhiên duỗi tay vẽ vài chữ vào tay hắn.
Bình Dục chỉ cảm thấy ngón tay nàng như cánh chim, cào vào tay khiến đầu quả tim của hắn khẽ động. Hắn xụ mặt đi về phía trước, cũng không dừng bước. Mãi một lúc sau hắn mới định thần, miễn cưỡng phân biệt được những chữ nàng viết chính là “Cửu cửu quy nhất.”
Hắn nhịn không được quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Không sai, cửu cửu quy nhất, vừa rồi bọn họ đã đi hết tám trận nhỏ, một trận cuối cùng chính là ở ngay phía trước không xa. Chờ qua được trận đó thì mắt trận sẽ tự nhiên không đánh mà bị phá.
Nàng thấy hắn quay đầu lại thì vội cởi áo choàng trên người mình, mỉm cười đưa cho hắn. Bình Dục liếc liếc nàng, đón lấy áo rồi nhanh chóng mặc vào. Trước mắt hắn không thể nào biết được bên ngoài mắt trận là địch hay bạn, một khi không có sương mù che đậy thì hắn và Phó Lan Nha chẳng thể giấu mình, áo hắn lại ở trên người nàng là không thích hợp.
Thật vất vả mới tới trận thứ 9, mắt thấy chỉ cần vòng qua một đoạn ngắn này là có thể thấy mắt trận thì bỗng nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng đao kiếm va chạm. Chỉ nghe thấy Đặng Văn Oánh gấp giọng nói: “Các ngươi bắt sai người rồi, ta không phải kẻ các ngươi muốn tìm.”
Đặng An Nghi cũng gấp gáp nói: “Làm càn, đến Gia Dung Huyện Chủ mà các ngươi cũng dám đường đột, còn không mau lui ra!”
Đối phương lại không nghe mà tiếp tục đánh, tiếng binh khí va chạm chói tai, chỉ trong mấy câu này hai bên đã đánh nhau túi bụi. Bình Dục chẳng quan tâm tới sống chết của anh em Đặng gia, nghe thấy người của Nam Tinh phái ra tay, hắn lôi kéo Phó Lan Nha tiếp tục đi trong sương mù. Chợt nghe phía sau có kẻ nói: “Không tốt rồi, trong trận thứ 9 có cá lọt lưới! Mau! Nhân lúc bọn chúng còn chưa thoát được phải chặn lại.”
Phía sau vang lên tiếng trèo tường, tiếng nói chuyện, có kẻ đã nhẹ nhàng trèo qua chướng ngại, dùng đường ngắn nhất đi về phía hai người. Cái này chứng tỏ đối phương cực kỳ rõ ràng về bố cục trận. May mà Bình Dục và Phó Lan Nha đã ra khỏi trận thứ 9. Bọn họ thấy trước mặt là không gian rộng mở, mặt đất bằng phẳng, ở giữa có một cái cây có đường kính bằng miệng bát, bên cạnh đó là một cái giếng cạn trụi lủi.
Hai người ngây ra, giếng cạn này xuất hiện quá mức đột ngột, nhìn quanh không có gì khác, vậy nó chẳng phải chính là mắt trận ư? Bọn họ lập tức phi nhanh tới bên đó, nhìn vào bên trong quả nhiên thấy nó rộng mở lại nông cạn.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn đến phía sau, cùng với đó là tiếng binh khí vung lên và tiếng rống to mang theo cảnh cáo: “Muốn sống thì đứng lại!” Nghe tiếng động này chứng tỏ số người tới không dưới 100.
Phó Lan Nha nghe tiếng đoàn người mênh mông cuồn cuộn phía sau thì sợ bị bọn họ bắt được, nàng khẩn trương đến độ tim ngừng đập một giây. Bình Dục thì căn bản không cho đám người kia cơ hội đến gần đã móc từ trong lòng ra một đống ám khí ném về phía sau. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, không đợi đối phương kịp hoàn hồn, Bình Dục đã vội vàng kéo Phó Lan Nha vào trong lòng, ôm nàng nhảy vào trong giếng.
Phó Lan Nha sợ hãi nhắm mắt lại, vội vùi đầu vào ngực hắn. Mà ngoài dự kiến của nàng là Bình Dục không đẩy nàng ra như trước, cả người cũng không căng cứng. Nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ sợ sẽ ngã nên hận không thể siết chặt eo hắn. Nhưng cảm giác va đập mạnh không thấy đâu, ngược lại bọn họ ngã vào một đống cỏ mềm mại. Lúc này nàng hoảng hốt mở mắt ra, chỉ thấy phía trước có một lối đi hẹp dài.
Chờ Bình Dục mang theo nàng đi ra khỏi lối nhỏ kia bọn họ lại thấy mình quay về con đường núi bên ngoài sơn động. Địa đạo bọn họ vừa đi ra bị một ụ đất lớn che lấp, nếu nhìn từ ngoài vào thì căn bản không thể nào phát hiện ra chỗ này có một cửa sống.
Bình Dục vừa ra ngoài đã móc mồi lửa trong lòng ra, đốt pháo hoa ném lên không trung. Chỉ nghe một tiếng rít bén nhọn, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, ánh sáng như xuyên qua màn sương trắng thật dày trong sơn cốc, chiếu sáng cả tòa sơn cốc.
Phó Lan Nha càng thêm trấn định, đám người Lý Mân được huấn luyện tốt, chỉ cần có cơ hội nhìn thấy tình hình xung quanh thì chỉ trong nháy mắt bọn họ sẽ nhận ra cách phá trận pháp. Bình Dục không đợi ánh sáng ở giữa không trung biến mất đã lại móc một cây pháo ra đốt tiếp.
Quả nhiên, trong sơn cốc nhanh chóng truyền đến từng đợt âm thanh chém giết vật lộn. Chưa đến bao lâu, sương trắng kia tan dần, ngay sau đó, hơn hai mươi ám vệ không biết Bình Dục điều từ đâu đến đã chui ra khỏi sơn cốc. Thần sắc bọn họ như thường, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhanh chóng tìm được cách phá giải trận pháp của Nam Tinh phái, hơn nữa lúc ở trong trận cũng không hề bị tổn thương gì.
Tiếp theo là Tần Yến Thù cùng Lâm ma ma ra ngoài. So sánh với đám ám vệ kia thì Tần Yến Thù chật vật hơn nhiều. Quần áo trên người hắn còn coi như chỉnh tề nhưng trên lưng lại cõng một người, lúc đi đường không thể nào nhẹ nhàng như người khác. Nhìn kỹ thì thấy người hắn cõng chính là Lâm ma ma lúc này đang nửa ngủ nửa mê.
Phó Lan Nha vừa thấy bọn họ đã vội đi lên đón, nàng nhìn kỹ tình hình Lâm ma ma thì thấy tuy tay chân bà đều lạnh nhưng sắc mặt không quá khó coi. Lúc này nàng mới yên tâm cảm tạ Tần Yến Thù: “Đa tạ Tần công tử.”
Tần Yến Thù cười cười, ôn nhu nói: “Ma ma đã uống thuốc, hẳn là không có trở ngại gì. Nhưng bà ấy tuổi cao, không chịu được khí lạnh trong sương mù nên mới ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe lại.”
Lúc nói chuyện hắn còn không quên lạnh lùng trừng Bình Dục một cái. Bình Dục cười lạnh trong lòng nghĩ: Ta chăm sóc chủ tớ Phó Lan Nha một đường này không biết đã gặp bao nhiêu chuyện, tiểu tử ngươi chỉ mới cõng Lâm ma ma có một chút đã oán trời oán đất như vậy mà cũng dám nói là tuyệt đối không để Phó Lan Nha phải chịu nửa điểm tủi thân.
Không bao lâu sau Tần Dũng và Lý Do Kiệm cũng đi ra. Nhìn thấy Bình Dục, Tần Dũng giống như thở phào một hơi, lại đánh giá hắn một chút mới quay đầu kiểm kê quân số của Tần Môn.
Lát sau anh em Lý Du và Lý Mân cũng mạnh khỏe đi ra. Sắc mặt Bình Dục hơi thả lỏng, vội đi lên đón.
Phó Lan Nha đang đỡ Lâm ma ma lên xe ngựa thấy thế thì không nhịn được mà nhìn kỹ Lý Du. Ngày thường nàng ít khi thấy Bình Dục xen vào việc an nguy của người khác, hành động của hắn chứng tỏ quan hệ của người này với Bình Dục không hề giống bình thường.
Chờ đến khi đám Dư trưởng lão cũng bình an ra khỏi sơn cốc thì lúc này mọi người mới hoàn toàn yên tâm. Bọn họ không dám dừng tại chỗ, sau khi kiểm kê quân số xong, đang muốn lên ngựa thì chợt nghe thấy một loạt tiếng động hỗn độn. Vừa quay đầu cả đám thấy Đặng An Nghi trắng mặt ôm Đặng Văn Oánh đi ra. Trên người hắn chỉ có áo đơn, áo ngoài đều cởi ra bọc trên người Đặng Văn Oánh đến kín mít, đến sợi tóc cũng không lộ ra ngoài. Hắn chẳng kịp chào hỏi đã lập tức ôm nàng ta lên xe ngựa của Vĩnh An Hầu phủ.
Phó Lan Nha thấy trên người hắn và trên mặt dính vết máu, hơn phân nửa là do trận chém giết vừa rồi ở bên trong. Nàng không khỏi nhớ tới đám người nhìn thấy lúc ở cửa thứ 9, từ giọng điệu nói chuyện của họ thì không khó đoán Nam Tinh phái đã tưởng nhầm Đặng Văn Oánh thành nàng, sau đó mới lì lợm quấn lấy Đặng An Nghi. Cũng may người này thân thể không tồi, nếu không chỉ sợ Đặng Văn Oánh đã sớm bị bắt đi, làm sao có thể thuận lợi ra khỏi trận kia được.
Nghĩ tới đây nàng không khỏi lau mắt kinh ngạc với võ công của Đặng An Nghi. Nàng nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi mới đỡ Lâm ma ma lên xe ngựa. Lý Du và Bình Dục cũng trao nhau một ánh mắt, chờ Đặng An Nghi cũng lên xe ngựa bọn họ mới xoay người lên ngựa.
Lăn lộn một buổi nên lúc này trời đã tối đen. Thật vất vả mới tới trạm dịch, mọi người lập tức xuống ngựa đi vào nghỉ ngơi. Lúc này Lâm ma ma đã tỉnh dậy, đầu óc choáng váng đỡ Phó Lan Nha xuống xe.
Bình Dục vốn đã đi tới cửa lại dừng lại nói chuyện, ánh mắt như có như không đuổi theo chủ tớ Phó Lan Nha. Mới vừa tiến vào trạm dịch vị Dịch Thừa ở đó đã chạy ra đón bọn họ: “Hôm nay thật là ngày hoàng đạo, bọn thuộc hạ vừa mới đón đại công tử của Lục đại học sĩ, bây giờ lại thấy Bình đại nhân.”
Bình Dục nghe được lời này thì đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, giống như vô tình nhìn về phía Phó Lan Nha.
“Lục đại học sĩ?” Lý Du ngạc nhiên nói, “Ngươi là nói là công tử của Lục Thịnh ư?”
“Còn không phải sao.” Vị Dịch Thừa kia thân thiện nói, “Ngài ấy phong trần mệt mỏi nhưng chỉ dừng chân ở chỗ này một hồi, hỏi hạ quan Bình đại nhân đã tới chưa. Hạ quan nói chưa thấy nên Lục công tử lập tức đi luôn, nhìn dáng vẻ hình như sợ ở lại làm phiền đại nhân hay sao ấy.”
Lúc này đám người Tần Yến Thù cũng đã nghe được nên hai mặt nhìn nhau. Đặc biệt là Tần Yến Thù, trên mặt hắn viết rõ khinh bỉ, chẳng qua trước mặt Phó Lan Nha hắn không tiện nói lời bất kính với vị Lục công tử kia.
Phó Lan Nha lại giống như không nghe thấy gì mà chỉ tiếp tục bước đi, đỡ Lâm ma ma lên lầu.